Trước mặt Ly gia, anh ta ngoan ngoãn như một chú chó Nhật, thật thà và đáng thương.
Đó là người lái xe mà Lâm Mặc Ca gọi là chú.
Trên thực tế, anh ta là cấp dưới trung thành nhất của Ly gia, anh ta đã đi theo anh hơn mười năm, ngón nghề rất khá.
“Nếu tôi còn nghe anh nhắc đến chữ ‘An’ nữa, thì cút khỏi đây cho tôi!”
Ly gia có chút tức giận, anh rõ ràng là cấp dưới của anh, nhưng lại cứ luôn miệng nhắc đến mệnh lệnh của ông cụ, khiến người ta khó chịu.
Nhạc Dũng sợ đến mức không dám thở mạnh, anh ta biết Ly gia không thích cô An đó.
Nhưng anh ta cũng không dám trái lệnh ông cụ.
Bị kẹt giữa ông cụ và Ly gia thật sự là rất khó xử. Không dám đắc tội với bên nào cả.
Liếc nhìn dáng vẻ sợ sệt của anh, đôi mắt phượng của Ly gia khẽ mở ra, đè nén lửa giận lại, nhàn nhạt nói: “Cứ nói là tôi đã uống say bất tỉnh nhân sự rồi.”
Nhạc Dũng nhạy bén nhận ra, nhoẻn miệng cười.
Vẫn là Ly gia tốt, đã nghĩ xong cả đường lùi cho anh ta.
Ông cụ biết về cuộc họp đấu thầu của Tuyết Thành ngày hôm nay.
Nếu nói Ly gia uống say trong cuộc họp đấu thầu của Tuyết Thành, tin chắc rằng ông cụ sẽ không trách anh ta.
“Vâng, Ly gia!”
Lời vừa dứt, cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt bước vào hành lang.
Nhạc Dũng đi phía trước như tay sai và giúp anh mở cửa.
Đây là dãy phòng cá nhân sang trọng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Lưu Ly Túy, là phòng nghỉ ngơi dành riêng cho Ly gia.
Ly gia cởϊ áσ khoác, Nhạc Dũng nhanh chóng cầm lấy rồi treo lên, nhưng anh ta không dám bật đèn.
Đây là thói quen của Ly gia, dường như ở trong bóng tối có thể cho anh cảm giác an toàn.
Do đó, tầng trên cùng áp dụng một phương pháp xây dựng đặc biệt, một nửa tầng cao nhất được làm bằng kính thủy tinh công nghiệp được chế tạo đặc biệt.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa kính chiếu vào, trải lên tấm thảm như sương trắng rơi xuống đất.
“Ly gia...”
“Còn chuyện gì nữa? Mau nói đi!”
Cơ thể cường tráng của Nhạc Dũng co ro bên cửa, trông vô cùng hèn nhát.
Dáng vẻ của anh ta chắc chắn lại khơi dậy sự tức giận của Ly gia, nhưng anh đã kiềm chế bản thân, bởi vì nổi nóng lên với tên ngốc này thì thực sự cũng không phải là hành động khôn ngoan gì cho cam.
“Là cậu chủ nhỏ Vũ Hàn... cậu ấy nói đã hoàn thành tất cả các bài tập mà anh giao rồi, anh cũng nên làm theo lời đã hứa, thả người bạn tốt của cậu ấy ra.”
Người bạn tốt này thực ra là thú cưng của cậu chủ nhỏ Vũ Hàn, một con chó nhặt được.
Có điều Ly gia lại không thích con chó bẩn thỉu đó và không cho phép cậu chủ nhỏ chơi với nó. Nhưng cậu chủ nhỏ lại làm trái ý Ly gia, suốt ngày ôm con chó đó, xem nó như bảo bối.
Cuối cùng đã khiến Ly gia tức giận, nhốt nó lại.
Sau đó hai ba con mới thỏa thuận một giao ước miệng, chỉ cần trong vòng một tháng cậu chủ nhỏ học xong bài học của lớp 5, Ly gia sẽ thả chó ra.
Đây cũng chính là điều Nhạc Dũng rất bái phục cậu chủ nhỏ.
Một đứa trẻ mới 5 tuổi mà đã là một thiên tài nhỏ rồi.
Một đứa trẻ 5 tuổi ở nhà người khác e rằng còn không biết được bao nhiêu chữ cái nữa ấy chứ nhỉ?
Tuy nhiên, những người trong nhà họ Quyền luôn như vậy, đặc biệt là Ly gia, người có tài năng vượt trội so với người thường.
Vì cậu chủ nhỏ Vũ Hàn là con trai của anh nên đương nhiên cũng sẽ được thừa hưởng những truyền thống tốt đẹp của anh.
Ly gia khẽ cau mày, đôi mắt sa sầm lại.
Khí thế băng giá vừa thu hồi lại lại lộ ra.
Ngay lập tức, nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống bằng không.