Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mama Yêu Dấu: Papa Là Super Boss!

Chương 17: Thôi kệ vậy…

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hãy đứng dậy và đánh chết cái tên đàn ông không biết sống chết này đi!

Nhưng mà, cơ thể của cô lại hoàn toàn không nghe lời, giống như đã bị rút cạn sức lực, cứ để mặc anh khống chế.

Ly gia dường như bị bầu không khí mơ hồ này lây nhiễm, đầu ngón tay trượt xuống, có vẻ đang định chạm vào con gấu hoạt hình ngốc nghếch đó...

“Cộc cộc cộc...”

Có người gõ cửa.

“Cút!”

Ly gia gầm lên một tiếng, ngoài cửa lập tức không có động tĩnh gì nữa.

Dường như cách một cánh cửa, người bên ngoài cũng cảm nhận được luồng không khí có thể khiến người ta chết cóng.

Nhưng vì điều này cũng đã khiến anh tỉnh táo lại.

Anh cúi đầu liếc nhìn người phụ nữ đã mềm nhũn nằm trong lòng anh, quả thật là làn da của cô trắng đến mức khiến anh kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ như vậy thôi.

Nói đến cùng thì tất cả phụ nữ đều giống nhau, đều không sạch sẽ!

Mà anh lại mắc chứng sạch sẽ.

“Hừm, quả nhiên là một người phụ nữ phóng đãng...”

Vung tay một cái, anh ném cô sang một bên.

Cơ thể vốn đã lõα ɭồ, khi tiếp xúc với bức tường lạnh lẽo truyền đến sự mát lạnh ngay lập tức khiến cô tỉnh táo lại.

Vừa rồi rốt cuộc là sao thế?

Còn Ly gia đã đứng sang một bên, cẩn thận chà rửa tay, như thể chạm vào cô chẳng khác nào chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu vậy.

Sau đó, anh dùng khăn giấy cẩn thận lau sạch vết nước, tiếp theo chỉnh lại chiếc cổ áo đã bị cô kéo ra, động tác nho nhã, như một vị vương tử.

Chỉ có khuôn mặt đó là ngày càng lạnh lùng và đáng sợ hơn.

Cô từ từ định thần lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hai gò má cũng cực kỳ nóng.

Chỉ uống có một ly rượu sao lại có thể choáng váng đến như vậy?

Đến nỗi khóe mắt và chân mày còn đọng lại một chút sự mơ mơ màng màng say sưa...

Ly gia chỉnh trang xong ngoại hình của mình, không thèm nhìn cô lấy một cái, mở cửa rời đi.

“Anh…”

Cô vừa mới mở miệng, tất cả những lời nói của cô đã bị chặn lại sau cánh cửa.

Nở nụ cười cay đắng, thôi kệ, còn có thể nói gì nữa đây?

Chuyện hôm nay cứ coi như cô xui xẻo đi.

Có mắt nhưng lại không tròng, đã động chạm vào những người không nên động chạm.

Vừa rồi anh là người cứu cô thoát khỏi tình cảnh khó xử đó, cứ coi như quà cảm ơn đi.

Dù sao bị anh sờ vài lần, nói vài câu khó nghe, cũng không mất đi miếng thịt nào.

Chỉ là trong lòng ngứa ngáy, còn những lời chế nhạo cay nghiệt đó mới thực sự khiến cô không thể nào bình tĩnh lại được.

Cô lắc đầu, đuổi những suy nghĩ phức tạp này đi, chậm rãi nhảy xuống khỏi bục, nhặt chiếc áo khoác rơi trên mặt đất mặc vào người.

Cũng may còn có chiếc áo khoác này, nếu không, hôm nay cô không biết phải làm sao để về nhà.

Lâm Mặc Ca vươn tay nắm lấy tay cầm, vừa mở cửa ra, trước mắt đột nhiên tối sầm, cô ngất đi…

***

Đêm càng lúc càng khuya.

Trong đại sảnh của khách sạn bát đĩa ngổn ngang, dần mọi người đi hết đã trở nên trống vắng.

Sắc mặt Quyền Giản Ly đã hơi say, ánh mắt mệt mỏi, đứng trong thang máy, đôi mắt nửa mở nửa nhắm.

Những bữa tiệc xã giao này là thứ anh ghét nhất.

Tuy nhiên, anh bắt buộc phải xuất hiện.

Nhìn khuôn mặt của những người đó, anh cảm thấy khó chịu khắp cả người.

Khuôn mặt nào cũng đều đeo cùng một chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa, còn anh đã quá mệt mỏi với việc phân biệt khuôn mặt chân thật đằng sau chiếc mặt nạ đó rồi.

“Ly gia, đêm nay anh thật sự không trở về sao? Ông cụ đã đặc biệt gọi điện thoại đến, nói sẽ giữ cô An lại ăn cơm...” Người nói chuyện là một người đàn ông vạm vỡ, cao to lực lưỡng, ánh mắt dữ tợn.
« Chương TrướcChương Tiếp »