Nếu sớm biết như vậy cô đã mang thêm một chiếc áo khoác tới rồi.
Hiện tại lễ phục đã bị xé thành từng mảnh, cử động một cái cô cũng không dám.
Bởi vì không chú ý một chút thôi thì cô sẽ bị lộ càng nhiều!
Mà hôm nay cô lại mặc qυầи ɭóŧ in con gấu nhỏ hoạt hình!
Nội y ren màu đen kia đã bị Nguyệt Nhi treo trên người con búp bê Tây Dương rồi…
Làm sao đây, phải làm gì bây giờ?
Trương tổng đâu?
Cô bị tình huống đột ngột này dọa đến thất thần.
Trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Khuôn mặt trắng nõn của cô cũng chuyển thành màu gan heo, thậm chí còn đỏ đến tận mang tai.
Nếu bây giờ có một cái lỗ trên mặt đất, cô hận không thể chui vào ngay lập tức!
Mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán, thậm chí họ còn thảo luận rằng liệu đây có phải là thủ đoạn mới để có cơ hội thượng vị hay không.
Ngay khi ánh mắt cô không biết nên đặt ở nơi nào, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày da màu đen.
Sau đó, trên vai bỗng nặng đi, giống như bị ai đó đặt một thứ gì lên.
Cô quay đầu nhìn lại, là một cái áo vest đen, hình như có chút quen mắt.
Một giây sau, cơ thể nhẹ bẫng, đã rơi vào một vòng tay rắn chắc.
“Á……”
Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong lúc hoảng loạn ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt phượng yêu nghiệt.
Sự thờ ơ, mỉa mai, và cả niềm vui mừng hả hê.
Biểu cảm trong đôi mắt ấy khiến toàn thân cô run lên.
Cô lập tức muốn thoát ra.
Nhưng mọi chuyện lại không do cô quyết định, quay người, đã xuyên qua đám người, bế cô về phía nhà vệ sinh.
Tất cả mọi người sửng sốt, sếp Quyền đang bế người phụ nữ đó đi à?
Ai mà chẳng biết, sếp Quyền nổi tiếng không bao giờ thích người khác chạm vào mình vì anh mắc chứng sạch sẽ!
Nhưng bây giờ, anh không chỉ khoác áo cho người phụ nữ đó, mà còn bế cô theo kiểu công chúa?
Aaaaa... tất cả những người phụ nữ có mặt đều phát điên.
Quả nhiên thủ đoạn để trèo lên cao này luôn hữu dụng!
Anh nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, Lâm Mặc Ca đang nằm trong lòng anh, hai má ửng hồng.
Mùi của người đàn ông xa lạ này lạnh lẽo, băng giá còn thoảng chút mùi khói cay xè, khiến đầu óc cô có chút choáng váng, nhất thời tỉnh táo lại.
“Mau thả tôi ra…”
Cô càng vùng vẫy, anh càng ôm cô chặt hơn.
Ánh sáng trong mắt cũng dần mờ đi.
“Cám ơn anh đã giúp tôi, nhưng bây giờ anh có thể thả tôi xuống rồi!” Cô cao giọng, nhưng anh vẫn không động đậy.
“Quyền Giản Ly!”
Cô giận dữ gầm lên, nhưng vì cử động quá mạnh nên đã phát ra một tiếng “roẹt”, và lớp vải đáng thương nối phần thân trên của cô đã bị xé toạc ngay lập tức.
Làn da trắng nõn lộ ra, khuôn ngực mềm mại cũng lọt vào mắt anh.
Cô hốt hoảng kéo chiếc áo khoác anh khoác lên người mình, cố gắng che đi sự xấu hổ này.
Khóe miệng anh tà mị cong lên, trầm giọng nói: “Nếu đã biết tôi là ai, thì cô phải biết hậu quả của việc đắc tội với tôi! Nếu còn la nữa, tôi không ngại trói cô dưới ngọn đèn đường cho mọi người chiêm ngưỡng...”
Quả thật là một người đàn ông độc ác!
Nhất thời cô tắt tiếng, nằm trong vòng tay anh không dám cử động.
Trái tim đập “thình thịch” từng nhịp loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Có khóc cũng không có chỗ để khóc.
Nếu cô biết anh là ai sớm hơn, cô đã không tự đâm đầu vào chỗ chết để đắc tội với anh rồi!
Hiện tại tốt quá rồi, chưa tính đến chuyện mất mặt, còn bị anh sỉ nhục, thật sự là quá xui xẻo!
Cửa nhà vệ sinh bị anh đá tung, cũng may bên trong không có người nên không nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô.