“Chú à, tôi gọi xe riêng chứ không phải xe đi chung như này đâu nhé, chú như vậy là không được rồi!”
Cô vừa chuyển chủ đề vừa ầm ĩ với tài xế: “Thôi bỏ đi, tôi đang vội lắm. Chú đưa tôi đến khách sạn Lưu Ly Túy trước, tôi cũng không tính toán chuyện này nữa”
Tài xế toát mồ hôi lạnh, từ trước tới giờ anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào không có mắt nhìn như vậy. Nhiệt độ trong xe đột ngột giảm xuống, anh ta thầm kêu không ổn, Ly gia sắp “nổi bão” rồi.
“Thưa cô, cô nhìn kỹ lại biển số xe đi, xe này không phải cô gọi đâu, đây là xe của…”
Anh ta còn nữa nói xong đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Cút xuống!”
Biết ngay mà, Ly gia nổi giận rồi.
Lâm Mặc Ca giật mình hoảng sợ, nhưng không phải vì khí thế mà là vì thái độ của người đàn ông nọ.
Vốn dĩ cô đã sốt ruột phát cáu, bây giờ lại bị một tên vô lại gào lên như vậy, tính tình tốt thường ngày của lòng cô cũng sớm bay mất rồi.
“Thầy cô không dạy anh thế nào là lịch sự lễ phép à? Dáng vẻ mặt người thân chó*, thật phí phạm cho cái vỏ ngoài này quá mà!”
*Mặt người thân chó: đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mặt người thân chó?
Anh ta không nghe lầm chứ? Người phụ nữ này vừa mới nói Ly gia là mặt người thân chó á?
Trong lòng tài xế âm thầm thương xót, lại thêm một người phụ nữ xinh đẹp như hoa chết thảm trong cơn lửa giận của Ly gia rồi.
Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, từ đôi mắt đen láy kia giống như có những lưỡi dao băng được phóng ra đâm thẳng vào trong con ngươi của cô vậy.
Cô sửng sốt, ánh mắt của người đàn ông này... Hình như quá yêu nghiệt rồi thì phải?
Đây chính là loại mắt phượng tiêu chuẩn nhất, bởi vì ánh đèn neon ngoài cửa sổ nên nó càng tỏa ra màu sắc rực rỡ như thủy tinh. Kết hợp với khuôn mặt trông giống như một tác phẩm nghệ thuật, quả thực đẹp đến mức làm người ta kinh ngạc!
Khụ khụ, do dù lớn lên đẹp trai thì cũng không thể bất lịch sự như vậy chứ?
Nhìn người là phải nhìn vào tính cách bên trong, cô cũng không phải là mấy cô em mới lớn dễ dàng bị vẻ ngoài mê hoặc.
“Tự mình cút hay để tôi ném cô xuống?”
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, vô cùng quyến rũ. Thế nhưng lời nói thốt ra lại khiến người ta chóang váng và lạnh lẽo thấu xương.
Lâm Mặc Ca muốn chửi lại anh, nhưng khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể anh khiến cô không thể nói nên lời, giống như nhịp tim của cô đã ngừng đập trong giây lát.
“Vù vù…”
Điện thoại đột ngột rung lên, cho cô cơ hội để thở.
“Alo? Xe á? Anh nói cái gì?”
Cô ngạc nhiên nhìn về phía sau, mới phát hiện một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó, tài xế đang nói chuyện điện thoại một cách thiếu kiên nhẫn.
Trái tim Lâm Mặc Ca hẫng một nhịp, cô mỉm cười xấu hổ nhìn người đàn ông lạnh lùng như tảng băng bên cạnh và người tài xế đang đổ mồ hôi đầm đìa.
“Thật ngại quá, tôi lên nhầm xe rồi… Ờm… Làm phiền rồi”
Dứt lời, cô sợ hãi rụt rè mở cửa xe ra.
“Hừ, cút nhanh một chút…”
Lại một lời nói lạnh lùng không chút cảm xúc đánh mạnh vào trái tim cô. Cái mông vốn đã nâng lên lại ngồi trở về lần nữa.
Sắc mặt Lâm Mặc Ca trở nên cực kỳ tối tăm, nếu cô nhớ không lầm thì từ lúc cô lên xe đến nay, người đàn ông này đã nói với cô chữ “Cút” ba lần rồi!
Tuy rằng tính tình Lâm Mặc Ca cô tốt thật đấy, nhưng không có nghĩa là cô có thể để người đàn ông này được nước làm tới như vậy chứ!
Nếu cô không cho anh ta biết thế nào là lễ độ, phỏng chừng tên này còn nghĩ cô là Hello Kitty không chừng?
Nhưng khi Lâm Mặc Ca quay người lại, cơn giận trong mắt cô đã lắng xuống, thay vào đó là ánh mắt quyến rũ mà cô rằng sẽ gϊếŧ chết người đó mà không cần đền mạng.