Chương 15: Acceptance - Chấp nhận.

Mầm Xấu - Chương 15: Acceptance - Chấp nhận.Một tuần lễ mới lại bắt đầu ở trường nội trú. Các học sinh quay lại bãi chiến trường của chúng một cách lặng lẽ hơn thường lệ. Những cuộc ăn chơi cuối tuần đã chấm dứt, chúng bắt buộc phải quay trở lại với cuộc sống thường nhật của mình. Những dư vị vui vẻ cũng không thể khiến chúng cảm thấy háo hức hơn về những ngày sắp tới. Cuối tuần này, trò chơi lớn sẽ diễn ra. Dù cho Quế Chi có tươi cười thế nào khi nói về nó, ai ai cũng biết trò chơi này sẽ kết thúc trong tiếng cười thâm độc của cô ta.

Cát Anh và Ngọc Quí đứng trước cánh cổng trường với một tâm trạng rối bời. Một phần trong họ muốn ngay lập tức quay lưng lại và vĩnh viễn rời khỏi nơi này. Có một bóng ma nào đó đang ẩn nấp bên trong những khối nhà này, chực chờ đến thời cơ để bổ nhào vào họ. Nhưng họ có nơi nào khác để đi chứ? Chỉ mới hai tuần, thế mà toàn bộ ấn tượng của họ về nơi này đã thay đổi, mặc dù vẫn chỉ là những lớp học đó, những con người mặc đồng phục đó.

Ngay từ bãi giữ xe, họ đã nhìn thấy vài người công nhân đang phụ trách việc sửa chữa lại phần nhà xe đã hư hỏng do vụ hỏa hoạn tuần trước. Họ đã bắt đầu quen với sự hiện diện thường xuyên của những người công nhân này, cũng tương tự như sự hiện diện của cảnh sát và xe cứu thương... Ngôi trường này thực sự là điểm đến quen thuộc của những vị khách đó.

Ngọc Quí trông thấy bóng dáng của Đan Thanh từ đằng xa đang tiến đến gần. Hôm nay, cô nàng không được chăm chút như thường ngày, nhưng bộ dáng thì vẫn cứ tung tăng như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Khi cô ấy đến đủ gần, Ngọc Quí vẫn có thể thấy gương mặt cùng nụ cười thân thuộc của cô ấy, cái nụ cười mà Cát Anh ghét cay ghét đắng.

- Sao bồ ra viện sớm thế? Bồ đã khỏe lại rồi sao?

- Tui đã nằm trong đó cả cuối tuần rồi. Thật là, không thể có cái nơi nào chán hơn cái chỗ đó! Chỉ cần nằm trong đó thôi là tui đã có đủ động lực phải mau chóng khỏe lại để thoát ra rồi. Khỏi cần thuốc thang chi nữa.

- Bồ khỏe lại thì tốt rồi. Cũng để cho bồ chừa cái tật ăn uống linh tinh. Lần sau, cẩn thận với những thứ mình cho vào miệng đấy.

Ngọc Quí nhắc nhở Đan Thanh, đồng thời lại nhìn về phía chị mình. Đây là một chủ đề mà chị em cô hầu như chẳng bao giờ bàn luận với nhau, dù cho cả hai đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì và phản ứng thế nào về chuyện này.

Cát Anh biết em cô muốn dừng chuyện này lại. Cô thầm rủa vị thần hộ mệnh của Đan Thanh. Tại sao con nhãi đó lại may mắn thoát hiểm thêm một lần nữa?

Ngọc Quí không muốn chuyện này làm sứt mẻ tình chị em của họ, nhưng cô bắt đầu cảm thấy chị cô đã đi quá xa với sự nghi ngờ của mình. Tai nạn lần này khiến cho cô thêm lí do để tin rằng Đan Thanh không phải là kẻ gửi thư đe dọa cho chị em cô. Bức ảnh được gửi cho chị em cô đã được chụp vào cuối tuần trước. Thời điểm đó, Đan Thanh đang ở trong bệnh viện. Chuyện đó vẫn chưa đủ chứng minh rằng cô ấy vô tội hay sao?

Cái tính ngây thơ của cô em gái khiến Cát Anh không tài nổi chịu nổi. Chuyện vừa rồi chẳng chứng minh được điều gì. Có cả tá khả năng có thể xảy ra. Cô ta bí mật trốn ra khỏi viện. Cô ta có đồng bọn. Cô ta thuê người theo dõi. Vấn đề thực sự ở đây là tại sao lại có chuyện trùng hợp đến thế. Cô vừa đầu độc ả ta thì ngay lập tức chị em cô lại nhận được lời cảnh báo và bức ảnh của mẹ họ. Đó là đòn đánh lạc hướng, hay thậm chí cũng có thể xem như là lời thách thức đáp trả lại dành cho cô. Cát Anh nhất quyết không bỏ qua dễ dàng như vậy, chuyện với ả ta vẫn chưa kết thúc đâu.

Khi ba người bọn họ vào đến sân trường, Cát Anh bắt đầu chú ý đến sự tụ tập bất thường của các học sinh khác. Đan Thanh cũng ngay lập tức nhận ra điều đó. Tụ tập thì không phải là việc hiếm, nhưng cái bầu không khí toát ra từ những đám đông đó thì chỉ xuất hiện mỗi khi có chuyện quan trọng xảy ra mà thôi. Đan Thanh không nén được tò mò, tiến lại gần xem họ đang bàn tán về chuyện gì. Nếu chỉ dựa trên vẻ mặt hả hê hay những câu chữ khoái trá của họ, người khác có thể bị lừa rằng họ đang rất thích thú với chuyện vừa xảy ra. Nhưng với một chuyên gia như Đan Thanh, chẳng có cái mặt nạ nào có thể che giấu cô ta khỏi những xúc cảm thực sự của người đeo chúng. Có thể bọn họ đang nhẹ nhõm vì trút được một mối lo trong lòng, nhưng sự lo lắng sợ hãi không thể vì thế mà đơn giản biến đi mất. Kẻ đó đang ngày một tai quái hơn. Hôm nay là cô ta, ngày mai sẽ là ai chứ? Thậm chí, vài người trong họ đã bắt đầu hối tiếc. Đơn cử như Quế Chi, cô ta đang cau có chỉ trích Vĩ Diệp vì tất cả chuyện đó.

- Tất cả là tại bồ! Chỉ vì bồ tung tin với cả trường là nó đang xem các đoạn băng đó nên kẻ nào đó mới phá hỏng tất cả những máy quay trong trường!

-Thì sao chứ?! Bồ có gặp thiệt hại nào đâu? Con bé đó chỉ cần xem lại các đoạn băng cũ thôi. Máy quay có hỏng thì cũng có ảnh hưởng gì đâu nào!

- Bồ bắt đầu suy nghĩ đơn giản từ khi nào vậy?! Tui vừa nhận được tin là phía nhà trường đang yêu cầu nó nộp lại những đoạn băng đó.

- Tại sao vậy?

- Họ cho rằng chuyện để cho nó xem các cuộn băng đã kích động các học sinh khác làm chuyện đó. Họ muốn kiểm soát tình hình nên đã tịch thu lại hết chúng!

- Thật là, họ ở đâu khi chúng ta cần chứ? Sao họ lúc nào cũng làm những chuyện dư thừa mà ta không yêu cầu?

- Tệ hơn, gã giáo viên đã trao số băng cho con bé, gã của bồ đấy, đã bị cho tạm nghỉ việc. Bồ lại mất thêm đồng minh rồi.

- Mọi chuyện cứ chuyển biến theo hướng bất lợi cho chúng ta. Con bé đó có kịp chép lại các cuộn băng đó không?

- Tui không chắc. Hi vọng là nó đủ khôn như tui kì vọng.

- Bồ thực sự nghĩ trong các đoạn băng đó có manh mối gì sao? Tui vẫn cảm thấy chúng thật vô dụng. Trường chỉ gắn máy quay ở các phòng học, phòng thí nghiệm và các phòng sinh hoạt chung. Nếu kẻ nào đó bày trò, hắn đâu có ngu mà làm chuyện đó ở nơi đông người chứ. Đơn cử như vụ cái đĩa trước đây, đoạn băng mà Liên Hương xem chẳng có được manh mối gì cả.Tui nghĩ bồ nên buông chuyện những đoạn băng đó thôi.

- Ngay từ đầu tui đâu có quan tâm! Là con bé đó chủ động đấy chứ, bồ quên rồi à!

- Tui cảm thấy việc con bé đó đang làm thật kì quặc. Tại sao nó đe dọa giáo viên chỉ để xem mấy cuốn băng đó? Tui không tin đó chỉ là vì mấy bài phóng sự vớ vẩn.

- Có thể nó thực sự ngây thơ khi nghĩ rằng mình có thể tìm ra kẻ đó bằng cách xem chúng.

- Không, lúc nó đòi những cuộn băng, nó không có động cơ mạnh đến thế để làm điều đó. Trước khi biết chị nó đã biến mất, con bé đó đã có ý đồ gì đó, mà không phải là truy tìm kẻ đó.

Quế Chi nhìn bộ mặt suy nghĩ cực độ của Vĩ Diệp, cô ta chợt mỉm cười và nói với cậu:

- Vấn đề của bồ là bồ suy nghĩ quá nhiều. Và bồ toàn suy nghĩ theo lối lí luận cứng ngắc. Tui chỉ nghĩ đơn giản là con bé đó thực sự chỉ đang theo đuổi mấy câu chuyện ma của nó mà thôi.

- Nhưng tui đã nói...

- Đó là vì bồ đang xem nó như một người bình thường. Không ai bình thường lại có thể làm chuyện đó vì một lí do như vậy. Nhưng vấn đề là, bồ nghĩ có ai ở đây có cái đầu bình thường không?

Vĩ Diệp đứng lặng người một lúc để suy nghĩ về lời nói của cô ta. Cuối cùng, cậu ta cũng gật đầu chấp nhận.

- Dù cho kẻ khác có thông minh thế nào, cũng khó mà qua mặt được bồ. Đôi khi tui cứ nghĩ là bồ đang đi trong đầu người khác đấy. Làm thế nào mà bồ biết mọi chuyện vậy?

Quế Chi không buồn trả lời câu hỏi của cậu ta. Chẳng ai tiết lộ mánh lới của mình bao giờ, nhất là những loại mánh lới như của cô. Vĩ Diệp cũng thừa hiểu rằng cô ta sẽ phản ứng như thế. Cậu ta cũng không vội vàng gì. Với cái máy quay lén được Thục Oanh gắn trong phòng cô ta, sớm hay muộn thì cô ta cũng sẽ để lộ sơ hở. Nhưng, có một câu hỏi còn phức tạp hơn là câu hỏi "cô ta đã làm thế nào?" đã tồn tại rất lâu trong đầu cậu: "cậu có thực sự muốn bóc trần cô ta?"

XXX

Trong lúc Thuần Quân đang chuẩn bị tập vở để lên lớp, Gia Linh vẫn đang cặm cụi thu dọn mớ hỗn độn trước cửa phòng mình. Con bé bực tức ném hết tập sách lên giường rồi giật lấy cái chổi của Gia Linh. Biết rằng không thể can ngăn được bản tính ương bướng của nó, Gia Linh im lặng giúp nó quét hết đống kính vỡ rơi vương vãi trên thảm. Thuần Quân gom hết đống rác rưởi đó vào một cái bao rồi cố hết sức xách nó ra ngoài hành lang. Gia Linh vội ngăn nó lại.

- Em cứ để đó! Một lát nữa chị sẽ mang đi vứt!

- Không! Ai bảo là em sẽ đi vứt chúng?! Em sẽ mang chúng đến trả cho cái đám người hèn nhát ngoài đó!

- Em đừng làm to chuyện nữa! Chị nghĩ từ bây giờ thì mọi chuyện đã kết thúc rồi. Máy quay đã bị phá, chị cũng không còn các đoạn băng đó nữa. Sẽ không ai quấy phá chúng ta nữa đâu. Chuyện sẽ tự lắng xuống thôi.

Thuần Quân thả cái bao xuống. Cơn bực tức của nó không thể đơn giản là có thể dùng những lý lẽ đó để thổi bay đi, mặc dù nó biết điều chị ta nói là hoàn toàn đúng.

- Nhưng, mấy kẻ xấc láo này, chúng dám xả rác bừa bãi như vậy trước phòng ta! Thật là hèn hạ! Chúng cứ ỷ đông mà lén lút bắt nạt chúng ta!

Gia Linh chỉ mỉm cười nói với nó, không rõ là đang trấn an nó hay là đang tự tủi thân nữa.

- Chúng đâu có bắt nạt em. Cũng chỉ tại chị thôi, gây ra phiền phức cho em rồi.

Thuần Quân vẫn chưa chịu chấm dứt chuyện này, con bé lại tiếp tục đào sâu hơn.

- Em nghe nói là do chị gây ra xích mích gì đó với Vĩ Diệp nên mới bị mọi người hùa nhau tẩy chay thế này?

- Nếu không phải là anh ta, thì sớm muộn cũng sẽ là người khác thôi. Việc chị chăm chú quan sát những hành vi được ghi hình của bọn họ là quá đủ để họ tức giận với chị rồi, đâu cần ai đứng ra đầu lĩnh chứ.

- Nhưng cũng là do anh ta. Việc chị làm có ảnh hưởng gì đến ai đâu cơ chứ?! Chỉ là chúng nó có tật giật mình mà thôi!

- Sao cũng được. Em đừng tỏ thái độ chống đối nữa. Chuyện này xem như kết thúc ở đây.

- Nhưng chị vẫn chưa hoàn thành bài báo của mình mà?

- Chị nghĩ là mình xem cũng đủ rồi. Thôi em đi học đi.

- Cũng sắp đến giờ rồi, sao chị chưa chuẩn bị đi?

- À, hôm nay chị định nghỉ một buổi. Chị định viết cho xong bài báo...

- ... Ừm, thế cũng tốt cho chị.

Con bé ngẫm nghĩ như thế rồi ngoan ngoãn đi học. Gia Linh ngồi nhìn theo bóng dáng của nó mà không khỏi lắc đầu. Với cái bản tính nóng như lửa của nó, thật may mắn là nó vẫn còn lên được đến cấp lớp này. Nếu như không có sự bảo trợ của anh ta thì chắc nó đã bị... Thế mà cũng kì lạ, nó chẳng bao giờ tỏ ra quý mến gì anh ta cả. Thậm chí, có thể nói là nó còn ra sức mà công khai chống đối anh ta trong mọi chuyện mới đúng.

Thuần Quân chạy như bay trên hành lang vì nó biết mình sắp trễ học đến nơi rồi. Bỗng nhiên, nó khựng lại khi nhìn thấy dáng người của anh ta. Nó đã luôn biết anh ta là rắc rối, là vận rủi. Nó đã căm ghét anh ta ngay từ lần đầu tiên họ gặp. Dù cho anh ta có ra sức bảo vệ nó thì sao chứ? Anh ta không yêu thương gì nó. Anh ta chỉ đang hoàn thành bổn phận, chỉ đang cố chữa trị cho cái lương tâm mục ruỗng của mình. Vậy nên, nó phải gây ra thật nhiều rắc rối. Anh ta muốn chứng tỏ rằng mình có thể chăm lo bảo vệ cho nó ư? Nó sẽ gây ra thật nhiều rắc rối đến mức anh ta không thể nào xử lí được, để khiến cho anh ta mệt mỏi, giận dữ và bỏ cuộc. Rồi anh ta sẽ lộ rõ bộ mặt của mình ra, một kẻ đạo đức giả.

Thuần Quân vẫn giữ vẻ mặt kênh kiệu đó và chạy ngang qua mặt anh ta, không thèm đáp lại nụ cười ngượng ngập của anh ta. Trúc Đào nhìn theo nó, và rồi vỗ vai Vĩ Diệp, an ủi cậu ta. Dù gì đó cũng chỉ là một con nhóc không hiểu chuyện mà thôi. Mặc kệ con ranh vong ơn đó đi. Sao cậu ấy không chịu nghe theo lời khuyên giải của cô? Sao cậu ấy cứ dùng ánh mắt cắn rứt đó mà nhìn theo con bé? Trúc Đào khẽ nói với cậu ta:

- Bồ không có lỗi gì trong chuyện đó cả!

- Tui biết... Tui chỉ mong là sẽ có ngày nó hiểu ra chuyện đó.

- Sao bồ phải quan tâm đến điều nó nghĩ chứ? Bồ có bao giờ bận tâm đến mấy lời bàn tán của thiên hạ đâu!

- Nhưng nó thì khác. Nó là thứ duy nhất anh ta giao lại cho tui.

Nếu có thể làm cho con bé kia sáng mắt ra, chắc hẳn Vĩ Diệp sẽ thấy thanh thản hơn. Trúc Đào thở dài.

XXX

Tuấn Anh thất thểu bước xuống taxi. Trong gần hai mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ cậu cảm thấy mọi chuyện đều bế tắc như hiện tại. Cậu ta ngẩng đầu lên. Ánh nắng của buổi sớm mai đang phủ lên cả ngôi trường, khiến cho nó trông như một tòa cung điện lung linh. Chắc hẳn bọn trẻ bên ngoài khi nhìn thấy nó đều ao ước được đặt chân đến nơi này. Bản thân cậu cũng từng như thế. Nhưng hiện tại, những đứa học sinh tràn trề sức sống kia dù có đông đảo và ồn ào thế nào cũng không thể khiến cậu cảm thấy nơi này sinh động hơn. Ngôi trường này là một cái bẫy chết chóc. Chính nó là nguyên nhân khiến cho cuộc sống của cậu tụt dốc? Hay vốn dĩ cuộc đời của cậu đã là như thế ngay từ ban đầu? Mọi người thường hay đứng từ bên ngoài và trầm trồ ghen tỵ trước những thứ họ không có. Cũng giống như ngôi trường này, cuộc sống của cậu là một cái áo lộng lẫy hào nhoáng ở bên ngoài, nhưng lại tàn tạ ở bên trong. Mọi thứ đều tưởng chừng như hoàn hảo, hay ít nhất là cậu đã tự mê hoặc mình như thế. Nhưng khi giông bão nổi lên, mọi thứ đều nhanh chóng sụp đổ bởi vì gốc rễ nền móng của chúng đều rỗng tuếch. Không có thứ gì trong đời cậu là thực tế. Những gì cậu có được và đạt được đều chỉ là những thứ mơ hồ tồn tại trong phút giây ngắn ngủi. Có lẽ bố cậu đã đúng. Cậu không thể thỏa mãn với những thứ của hiện tại, bởi vì chúng sẽ nhanh chóng tan biến. Cậu phải tiến lên. Cậu phải đạt được nhiều hơn nữa, tốt hơn nữa. Không bao giờ là đủ. Không bao giờ được chấp nhận. Đó có lẽ là bài học duy nhất mà bố thực tâm muốn dạy cho cậu.

Tùng Lâm và Vĩnh Lộc đã đứng sẵn trong sảnh chính khi cậu đến. Họ có lẽ là những người duy nhất vui mừng chào đón cậu quay trở lại đây. Vĩnh Lộc không muốn mình trở nên lố lăng trước mặt người khác, cô giữ một khoảng cách nhất định với anh ấy, và không hề có bất kì cử chỉ gần gũi nào. Nhưng ánh mắt và nụ cười của cô ấy, chúng còn lung linh hơn cả ánh nắng của buổi sáng nay. Và hơn hết, chúng ẩn chứa tình cảm thực sự. Tuấn Anh yêu cô ấy, tình cảm đó cũng là thật. Nhưng cũng như tất cả mọi thứ, cậu ấy sợ rằng rồi những điều tốt đẹp này sẽ nhanh chóng tan biến. Cô ấy là điều tuyệt vời nhất cậu từng có trong đời. Và những thứ quý giá nhất, buồn thay lại chính là những thứ con người ta dễ dàng đánh mất nhất. Tuấn Anh chồm tới ôm lấy cô, giữ cô thật chặt trong vòng tay của mình, mặc cho cô ngượng ngùng cố đẩy cậu ra. Cuối cùng, Vĩnh Lộc mỉm cười đầu hàng và gục đầu lên vai cậu ta, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.

Tùng Lâm bất đắc dĩ đứng nhìn bọn họ tình tự với nhau. Trong lòng cậu ta trào dâng lên một chút cảm giác ghen tỵ, nhưng chúng cũng nhanh chóng biến đi. Giữa một nơi đầy rẫy những hành vi đáng ghê tởm, những điều thế này lại trở nên vô cùng ấm áp, ngay cả với một kẻ tưởng như là máu lạnh nhất như cậu ta. Nhưng không thể cứ để bọn họ như thế trong mấy trăm năm tới, Tùng Lâm ngắt ngang bọn họ với mấy lời bình phẩm thô thiển như thông lệ của mình.

Vĩnh Lộc đỏ mặt đẩy Tuấn Anh ra. Cô ấy không muốn thúc ép anh ta ngay từ lúc anh ta vừa trở về. Nhưng trong lòng cô đang có một ngọn lửa. Cô ấy muốn ngay lập tức hỏi anh ta về mọi điều anh ta đang giấu cô, mọi rắc rối anh ta đang vướng phải. Trước khi anh ta lại dùng những lời nói và cử chỉ ngọt ngào xoa dịu cô, cô muốn mình vẫn còn đủ ý chí để làm chuyện này. Hơn bao giờ hết, cô đã hiểu mình không thể chấp nhận mối quan hệ đầy sự che giấu này nữa. Tình yêu không thể là thứ đang gϊếŧ chết con người một cách từ từ như vậy. Cô phải chiến đấu và đi đến tận cùng để tìm ra con người và tình yêu thực sự của cô. Cô muốn Tùng Lâm nhanh chóng biến đi chỗ khác, để cô có cơ hội được ở riêng với Tuấn Anh. Nhưng hôm nay anh ta thật là thiếu ý tứ, anh ta vẫn cứ bám theo bọn họ cho đến khi họ đã đến tận khu nhà kí túc xá. Vĩnh Lộc bối rối không biết có nên thẳng thắn đề nghị anh ta biến đi hay không. Nhưng Tuấn Anh lại nhanh chóng làm cô thất vọng. Anh ta chào tạm biệt cô rồi bảo Tùng Lâm đỡ mình về phòng. Vĩnh Lộc cảm thấy phật ý, nhưng cô cũng nhanh chóng làm theo lời của anh ta mà không tỏ ra chút giận dỗi nào.

Tuấn Anh từ từ nhấc từng bước chân lên cầu thang. Tùng Lâm lơ đễnh bước theo sau cậu ta.

- Tại sao mày lại đuổi cô ấy đi thế? Và cả việc mày cứ ra hiệu cho tao bám dính lấy tụi bây nữa? Tao ghét việc làm kỳ đà cản mũi.

- Có chuyện gì đó với cô ấy... Tao không muốn ở một mình với cô ấy vào lúc này.

- Mày không muốn chia sẻ gì với bạn gái sao? Nhưng cũng đừng có lôi tao vào như thế. Tao đã có đủ tai tiếng ở ngôi trường này rồi. Tao không muốn cô ấy phát ghen lên.

- Mày đang nói cái gì vậy?! Đừng có làm tao buồn nôn! Tao biết chúng ta không chính xác là bạn bè. Nhưng chúng ta có chung rất nhiều lợi ích. Tao không thể nhờ vả một chút gì từ mày sao?!

- Lợi ích?! Đó chính xác là mối dây liên hệ duy nhất của chúng ta. Nhưng thú thật là hiện tại tao thấy mấy sợi dây đó thật mong manh. Vụ Tú Cầu thì đã hoàn toàn tiêu tùng. Băng trộm của mày cũng đã giải tán. Bây giờ chúng ta chỉ còn con ranh Thục Oanh trong tay.

- Nhưng nó là mối hời. Nó đang theo dõi cả trường! Chúng ta sẽ kiếm chác được gì đó từ những bí mật mà nó khui ra được.

- Thì sao chứ?! Chưa nói đến việc là tao không biết đến khi nào vận may mới mỉm cười với nó. Nếu ta nắm thóp được ai nữa thì sao chứ?! Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi! Mày vẫn còn muốn làm vua ở trường trung học sao?!

Tùng Lâm luôn muốn rời khỏi đây. Trường học không phải là nơi yêu thích của cậu ta. Và cậu ta cũng không phải là một học sinh được các nhà trường yêu quý. Đã từng bị đá ra khỏi nhiều ngôi trường, Tùng Lâm đã hiểu trường học thực chất chẳng phải là nơi thiêng liêng gì như mọi người ca tụng. Đó vẫn chỉ là một xã hội phàm tục được thu nhỏ lại. Đầu óc của con người vì thế cũng bị thu hẹp lại. Họ chỉ quan tâm đến danh tiếng và những lợi ích của họ bên trong những bức tường này. Họ nghĩ cuộc sống sẽ kết thúc khi họ rời ngôi trường này, hay họ ảo tưởng rằng vận may của họ sẽ kéo dài mãi? Tùng Lâm muốn rời khỏi nơi này, cậu không muốn bị trói buộc bởi những bài học và quan điểm. Cậu muốn được ra bên ngoài thế giới rộng lớn kia. Một thế giới không có những bài kiểm tra mà chỉ có những trải nghiệm. Tại sao cậu phải sống một cách nghiêm túc? Họ không muốn cậu trở thành một kẻ trống rỗng và vô tích sự. Nhưng tại sao cậu phải để họ lấp đầy con người mình bằng những sự toan tính và căng thẳng? Có nhiều thứ vui vẻ và tốt đẹp hơn như thế ở ngoài kia. Cuộc đời này vốn dĩ sẽ ít đau đớn hơn khi ta bớt lo nghĩ. Vậy nên, dẹp bỏ trường học đi và ra ngoài kia mà học hỏi từ cuộc sống.

- Tao không có thời gian để cãi nhau với mày! Tao đang có rất nhiều vấn đề phải giải quyết!

- Vậy thì lại càng chẳng có lí do gì mà mày phải xua đuổi cô ấy! Cô ta là người duy nhất trong trường này mà mày có thể dựa vào!

- Chính vì cô ấy là người quan trọng nhất với tao, tao không thể để cô ấy biết về những chuyện này. Tao sẽ mất cô ấy!

- Mày nói nghe thật thảm hại! Mày nói như thể cô ta là người thánh thiện lắm!

- Im đi!

- Tao chẳng hiểu bọn dị tính chúng mày nữa. Điều quan trọng nhất vẫn là được ở bên cạnh người mày yêu, đúng không? Dù cho có chuyện gì xảy ra?

- Cô ấy sẽ bỏ tao!

- Nếu như thế thì cô ta chẳng đáng để mày lo lắng nhiều như vậy!

Tùng Lâm luôn tức điên lên khi nhìn thấy những kẻ ngu ngốc như vậy. Tại sao chúng có thể e dè trước thứ mà cậu luôn khao khát? Bởi vì chúng có thể đạt được điều đó một cách quá dễ dàng? Nó chỉ cần thành thật với cô ta, nó chỉ cần dũng khí để nói với cô ta, và rồi bọn họ có thể cùng nhau giải quyết mọi chuyện. Có thể mọi chuyện sẽ không kết thúc ổn thỏa, nhưng điều quan trọng là bọn chúng sẽ luôn ở bên nhau! Trong khi chính bản thân cậu, cậu đã làm mọi chuyện, cậu đã vượt qua mọi giới hạn, nhưng Vĩ Diệp vẫn không ngó ngàng gì đến cậu! Tùng Lâm đứng nhìn Tuấn Anh và nhận ra gã ta thật may mắn nhưng lại quá ngu ngốc khi không nhận ra được điều đó.

- Tin tao đi. Cô ấy sẽ không bỏ mày đâu. Cô ấy giống mày, ngu ngốc và mù quáng.

Tùng Lâm định bước ra khỏi phòng, nhưng Tuấn Anh ngẩng đầu lên và nói với cậu ta bằng cái giọng khẩn khoản nhất mà cậu từng nghe cái gã cao ngạo này nói.

- Tao cần mày giúp... Cứ xem như tao nợ mày lần này. Tao sẽ trả!

- Mày vẫn không chịu thôi sao! Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?!

Tùng Lâm chán nản kiếm một cái ghế để ngồi trong khi Tuấn Anh bắt đầu nói:

- Ông già tao dọa sẽ cắt hết viện trợ...

- Nếu mày muốn mượn tiền...

- Không! Vấn đề không phải ở chỗ đó! Ổng dọa cắt tiền của tao vì ổng nghĩ tao đang giao du với thành phần bất hảo.

Tùng Lâm cười khục khặc. Ông ta nghĩ con mình tốt lành lắm chắc. Mà nói trắng ra thì, ở đây thì có đứa nào là tốt đẹp chứ. Nhưng cậu ta vẫn lấy lại vẻ nghiêm túc và hỏi lại:

- Ý mày là ám chỉ tao đấy à?

- Không. Chuyện này bắt nguồn là do... Mày biết đám trộm mà tao đứng ra tổ chức chứ?

- Không phải là mày đã xử đứa cầm đầu rồi sao? Mày bảo những đứa đàn em không biết gì về mày mà?

- Có vẻ như trước khi chết, thằng đó vẫn cố kéo tao xuống mồ cùng nó. Tao nghĩ nó đã kịp kể với đám đàn em về tao.

- Chúng đến tìm mày à?

- Một thằng nào đó đã đến thẳng nhà tao!

- Và ông già mày nổi giận? Không có gì phải ngạc nhiên!

- Việc tao cần mày giúp là, trước khi chúng lại đến tìm tao, tao cần mày tìm ra chúng trước!

- Đó là chuyện lớn đấy. Nó vượt ra khỏi phạm vi ngôi trường này.

- Chỉ mày mới có thể giúp tao. Đám đàn em bên ngoài của mày có thể giúp tao tìm ra chúng nó.

- Rồi mày sẽ làm gì?

- Tùy tình hình.

- ... Cho tao tí thông tin về bọn nó.

Tuấn Anh cảm thấy như một phần sức nặng đã được dỡ ra khỏi l*иg ngực của mình. Cậu ta không thể ngăn mình thốt ra vô số lời cám ơn dành cho Tùng Lâm. Tùng Lâm chỉ lắc đầu rồi từ từ tiến ra phía cửa.

- Hãy nhớ là mày nợ tao lần này đấy... Không phải là phận sự của tao, nhưng tao vẫn nghĩ là mày nên nói chuyện với cô ấy.

Tuấn Anh bị bỏ lại một mình trong phòng. Câu nói của Tùng Lâm cứ luẩn quẩn trong đầu cậu. Không cần hắn ta nhắc, chính bản thân cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Liệu cô ấy có chấp nhận cậu sau khi biết tất cả những chuyện này? Cậu không muốn hình ảnh của mình méo mó trong mắt cô ấy.

Cậu bắt đầu nhớ đến lần đầu tiên khi họ gặp nhau. Thật ra, cậu đã bị ép buộc phải đến gặp cô ấy. Một cuộc gặp gỡ đã được người lớn sắp đặt. Cậu đã rất ghét chuyện đó, cậu thậm chí còn cố tình ăn mặc luộm thuộm để đến gặp cô. May mắn là ông già đã ngăn cậu lại và buộc cậu phải ăn mặc tươm tất hơn. Nếu như cậu xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng như thế thì chắc cô đã chẳng thèm ngó ngàng đến cậu lần thứ hai. Cậu vẫn nhớ đến hình ảnh đầu tiên của cô khi cô xuất hiện. Thú thật là lúc đó cậu vẫn chẳng thấy hứng thú gì. Trông cô cũng giống như bao cô tiểu thư tẻ nhạt khác mà cậu đã từng gặp. Trong lúc cậu đang chán chường, bỗng nhiên cô lại khiến cậu chú ý. Không biết khi ấy cậu đã có biểu lộ ngớ ngẩn gì trên mặt, cô ấy mở to mắt nhìn cậu chằm chằm, và rồi đột nhiên khúc khích cười. Thật không ngờ một khuôn mặt thoạt đầu trông rất nghiêm nghị đó lại có thể có một tiếng cười trong trẻo đến vậy. Ngay từ khoảnh khắc đó, cậu đã ngộ ra rằng, cuộc gặp mặt này không phải được sắp đặt bởi những bậc phụ huynh kia, mà là bởi số phận. Cô ấy là điều quý giá nhất mà nó đã mang đến cho cậu. Và cậu sẽ không để nó phải thất vọng. Cậu sẽ luôn khiến cô hạnh phúc. Cậu sẽ không bao giờ để tiếng cười này vụt tắt. Tuấn Anh thở dài. Chuyện tưởng như rất đơn giản như thế, hóa ra lại vô cùng khó khăn. Không phải là cậu không hiểu điều cô muốn. Vấn đề nằm ở chỗ, cậu không chắc mình có nên làm theo ước muốn của cô hay không. Cô ấy có rời bỏ cậu hay không? Cậu không chắc. Nhưng có một điều cậu chắc chắn, cô ấy sẽ không bao giờ cất tiếng cười như thế với cậu nữa. Buồn thay, Tuấn Anh chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi, cô không còn nở nụ cười như thế với cậu nữa. Không còn tiếng cười đầy sức sống đó, tất cả những gì mà nụ cười hiện tại của cô mang lại cho cậu là sự thương cảm, xót xa, động viên... Cậu ghét chúng. Cậu ghét người khác thương hại mình. Nhất là cô. Cậu muốn mình là kẻ hoàn hảo trong mọi chuyện, cậu muốn mình đạt được nấc thang cao nhất. Khi đó, bố sẽ không bao giờ hằn học với cậu rằng cậu phải tiến xa hơn nữa, đạt được nhiều thứ hơn nữa. Khi đó, bố sẽ hài lòng với cậu, bố sẽ chấp nhận cậu như là một người thừa kế xứng đáng, như là một đứa con trai xứng đáng. Phải, cậu xứng đáng với tất cả những điều đó! Cậu phải có mọi thứ cậu muốn trong đời. Và cô chính là một trong những điều cậu khao khát nhất, cậu đã biết như thế ngay từ lần đầu tiên gặp cô. Cậu sẽ không bao giờ phạm sai lầm nào khiến cô rời bỏ cậu. Nói cho cô ấy biết sự thật? Đó có thể sẽ là một sai lầm như thế. Không thể mạo hiểm. Cuối cùng, Tuấn Anh cũng đi đến quyết định. Một cách mệt mỏi, cậu dần chìm vào giấc ngủ đầy sự lo lắng và toan tính của mình.

XXX

Khánh Phương luôn cảm thấy mọi người ở trường rất kì quặc. Cô không muốn ám chỉ đến sự xấu tính hơn mức bình thường của họ, một điều mà thật ra bản thân cô đã bắt đầu quen. Dù cho có học ở đây thêm vài năm, chắc cô sẽ không bao giờ quen được với cái kiểu sống như bị tẩy não của họ. Vài vụ nổ, vài vụ mất tích, vài vụ đánh nhau... những chuyện như thế luôn chỉ nóng hổi trong các câu chuyện tán dóc của họ trong vài ngày đầu. Còn sau đó ư? Cứ như thể chúng chỉ là các câu chuyện thời sự xảy ra ở một nơi xa xôi nào đó, họ hoàn toàn không đếm xỉa gì đến chúng nữa. Họ vẫn đến lớp, về phòng, đến nhà ăn, đi chơi cuối tuần... như thường lệ. Họ vẫn tụ tập cười nói với bạn bè của mình, và chơi xấu những kẻ mình không thích. Mọi thứ vẫn như cũ đối với họ. Họ chẳng nhận ra bài học gì, họ chẳng thay đổi chút nào. Là do họ quá vô tư hay là quá vô cảm đây? Hay câu trả lời đơn giản là họ quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc thật của mình. Họ đang sợ hãi đến phát điên, nhưng vẫn vờ như mình là một kẻ cứng rắn không bị ảnh hưởng gì bởi những thảm kịch đã xảy ra ở đây? Rõ ràng nhất chính là biểu hiện của bọn họ ngay bây giờ. Họ rất ghét cái ngày hội trại đang ngày một đến gần này. Họ sợ hãi cái trò chơi lớn chết tiệt mà Quế Chi sắp dành cho họ. Nhưng ngoài mặt, họ lại đang vui vẻ hồ hởi cho cái đêm hội trại đó. Khánh Phương thấy họ vừa buồn cười nhưng cũng thật đáng thương cảm. Có thể một phần trong những nụ cười hăng hái giả tạo kia, một phần trong cái vai diễn của họ thực ra chính là mong ước chân thật của họ. Chính bản thân cô cũng mong ước điều đó. Cô cũng muốn một cuộc sống ngập tràn vui vẻ, cô không muốn phải lo lắng và dằn vặt về mọi quyết định hay đánh đổi trong cuộc sống của mình.

Dòng suy nghĩ của Khánh Phương bị ngắt quãng khi cô nhận ra phản ứng bất thường của các học sinh xung quanh mình. Đang tươi cười, họ bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh và lảng tránh. Cô lập tức chú ý đến nơi mà những tia nhìn giận dữ của họ đang hướng tới. Khánh Phương nhanh chóng hiểu ra lí do. Với chiếc máy ảnh trên tay, Gia Linh đang chĩa ống kính về hướng nhóm người đang chuẩn bị trang trí các gian hàng cho lễ hội. Chẳng ai thích thú với điều đó, khi mà bản thân họ vốn quen với việc che giấu nhiều hơn là phô bày. Đặc biệt hơn nữa là trước ống kính của Gia Linh, một người vừa rơi thẳng vào ổ công kích của cả trường. Bọn học sinh bắt đầu bảo nhau quay lưng bỏ đi chỗ khác. Thậm chí chúng còn không biết cách cư xử cho tử tế, chúng thản nhiên buông ra mấy lời đả kích cho hành động của Gia Linh. Khánh Phương cảm thấy có chút bất bình cho cô ấy. Là thành viên đội truyền thông, việc Gia Linh chụp ảnh việc chuẩn bị cho lễ hội thì có gì bất thường chứ? Chỉ có đám đông mù quáng kia mới là những kẻ có vấn đề. Cô không quan tâm đến chuyện Gia Linh đang làm gì với những đoạn băng kia. Không phải là vì cô không có bất kì điều gì muốn che dấu, hay là vì cô không xấu hổ hay hối tiếc với những chuyện đó. Cô chỉ suy nghĩ đơn giản rằng, nếu đã đủ dũng khí và sáng suốt để gây ra chuyện gì thì bản thân phải luôn hiểu rằng thời hạn phải trả món nợ đó có thể sẽ đến bất kì lúc nào. Hùa theo một đám đông và chửi rủa một kẻ khiến bản thân họ sợ hãi có giải quyết được vấn đề đó không? Bọn họ đã luôn chọn lựa cách đó để đối phó với những kẻ như Quế Chi hay Vĩ Diệp. Và bọn họ vẫn luôn là bọn thua cuộc trước mặt những kẻ như thế. Gia Linh thì có vẻ là một người dễ bắt nạt hơn Quế Chi, thế nên bọn họ lại càng được thế mà kéo dài trò chơi bầy đàn của mình. Tính anh hùng của Khánh Phương nổi lên. Cô thản nhiên công khai phá vỡ cái quy tắc yếu hèn do bọn học sinh kia đang đặt ra. Cô vui vẻ lớn tiếng chạy đến chào Gia Linh như thể họ là một đôi bạn thân thiết đã xa cách nhau suốt cả mùa hè. Vai diễn thái quá của cô khiến bọn học sinh khác tức giận ném cho cô những cái nhìn dè bỉu. Nhưng dù sao thì chúng vẫn chỉ là một đám đông không người dẫn dắt, trong nhất thời chúng không thể nghĩ ra được cách phản ứng nào với Khánh Phương. Chúng chỉ lẳng lặng thu xếp công việc của mình và biến đi chỗ khác, tránh xa cái ống kính của Gia Linh.

Chỉ còn hai người bọn họ, Gia Linh không khỏi bật cười trước vai diễn lố bịch của một người mà cô còn không nhớ rõ tên, nhưng đã hào hiệp chống lại đám đông vì cô.

- Bồ không cần phải làm thế.

- Tui không làm chuyện đó vì bồ. Tui chỉ muốn làm bọn chúng khó chịu thôi. Tui chúa ghét những trò bắt nạt tập thể như thế. Nhất là khi tất cả những việc chúng có thể làm là đâm sau lưng người khác bằng những lời lẽ thóa mạ.

- Xin lỗi, chúng ta không hay nói chuyện với nhau. Có thể tui vừa nhớ ra tên bồ. Bồ là Khánh Phương?

- Phải. Bồ có thể nhớ đến tui như là con-nhỏ-không-bao-giờ-kết-bạn-với-con-gái. Tui từng ở tình trạng bi đát giống như bồ hiện tại vậy. Bọn con gái ghét tui vì tui có hai thằng bạn thân bảnh nhất trường. Đó là lí do mà tui không thể chịu nổi mỗi khi thấy ai lâm vào tình cảnh như thế.

- Tui có lí do dễ thu hút sự căm ghét hơn là bồ.

- Như nhau cả thôi. Vấn đề là tui đã vượt qua chuyện đó. Bồ chỉ cần bàng quan trước chúng một thời gian thì mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi. Chúng sẽ phát chán ngay ấy mà. Chỉ cần bồ đừng gây ra chuyện gì khıêυ khí©h chúng nữa. Bồ hiểu ý tui chứ?

- ... Cám ơn lời khuyên của bồ.

- Tui thật lòng khuyên bồ thế đấy. Bây giờ tui phải đi lo tiếp công việc của mình đây.

Gia Linh thật sự không ngờ việc theo đuổi mấy cuộn băng đó lại khiến cô gặp nhiều rắc rối như vậy. Mọi người ghét bỏ cô, dè chừng cô, phút trước thì tử tế với cô, phút sau đã ẩn ý đe dọa cô. Nhưng cô không còn cơ hội để rút lui được nữa. Không thể tiếp tục công việc của mình, Gia Linh mệt mỏi bước vào phòng truyền thông. Vĩnh Lộc ngẩng đầu lên nhìn cô, không giấu được vẻ kinh ngạc.

- Sao em lại đến đây? Chị tưởng em sẽ ở trong phòng cho đến khi chuyện lắng xuống.

- Em cũng định thế. Nhưng rồi em bị mấy thứ âm thanh huyên náo bên ngoài thu hút. Em chợt nảy ra ý muốn ghi lại những hình ảnh đó.

- Một ý định trong sáng. Nhưng bây giờ thì bọn họ sẽ không nhìn em bằng con mắt bình thường. Họ sẽ nghĩ em lại đang do thám họ với cái máy ảnh đó. Nhiều lúc em cứ cố tình lún sâu vào những hiểu lầm không đâu. Thực chất mọi chuyện bắt đầu cũng là do em không chịu nhường bước trong chuyện những cuốn băng đó. Tại sao em lại muốn chúng đến thế?

- Em đang tìm bằng chứng về lời đồn đó. Em vẫn đang tìm tư liệu...

- Cho cái bài báo về những truyền kì trong trường học đó? Đó thực sự là mục đích của em chứ? Vì theo đuổi nó mà em dám gây chuyện với Vĩ Diệp?

- Chuyện đó chỉ là tai nạn ngoài mong muốn...

- Vậy, hãy kể cho chị nghe về câu chuyện đó đi! Chị không rõ lắm và tò mò về nó.

Bồ biết về mấy cái máy quay trong trường mình chứ? Ừ thì hầu hết chúng đều không còn hoạt động nữa. Những cái quay trong hành lang và sân trường hầu như chẳng bao giờ được bật. Phần đông mọi người bảo rằng không cần thiết phải giám sát những khu vực đó. Nhưng có một số người lại nói rằng nhà trường không cho bật những máy quay đó là vì... chúng có thể ghi lại hình ảnh của những hồn ma! Họ sợ các học sinh sẽ hoảng sợ khi nhận ra có rất nhiều hồn ma đang lảng vảng trong trường vào ban đêm. Những hồn ma của ai ư? Tất nhiên là của các học sinh đã "mất tích" trong thời gian học ở đây. Bồ không tin sao?! Tui có nghe một câu chuyện. Không rõ là nó xảy ra vào lúc nào, nhưng tui cá chính nó là một phần lí do mà các máy quay kia bị ngưng sử dụng. Chuyện là trước đây có một đôi bạn thân đã theo học ở ngôi trường này. Họ thân thiết đến nỗi mà có nhiều lời bàn tán nói rằng họ thực sự là một cặp! Những lời đồn độc địa khiến cho một người trong bọn họ cảm thấy rất khốn khổ. Và một ngày nọ, không ai nhìn thấy cô ta trong trường nữa. Mọi người cho rằng cô ta đã quá xấu hổ nên đã nghỉ học hoặc chuyển trường. Cô gái còn lại không chấp nhận một sự ra đi không lời từ biệt như thế nên đã cố gắng liên lạc với cô bạn của mình. Sau bao nỗ lực không được phía nhà trường chấp nhận, một tối nọ, cô ta đã lẻn vào phòng giáo vụ để đọc hồ sơ của bạn mình, hi vọng có thể tìm được địa chỉ liên lạc của cô ấy. (Tui biết, thật kì quặc là họ không biết nhà nhau trong khi họ thân thiết đến mức đó). Trong khi đang lật giở các tập hồ sơ, cô gái bỗng chú ý đến ánh sáng từ các màn hình đang ghi lại cảnh quay trên sân trường lúc đó. Phải, có lẽ vào thời đó, những máy quay vẫn được sử dụng để ghi hình vào ban đêm. Cô ta nhận thấy có một bóng người đang di chuyển trên sân trường, vào cái giờ khuya khuắt đó. Tò mò, cô ta tiến lại gần để xem ai là kẻ to gan như thế. Kẻ đó di chuyển theo một cách rất kì quặc, khiến cho ban đầu cô ấy không nhận ra. Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, cô ấy kinh ngạc nhận ra đó chính là cô bạn của mình. Cô ta vội chạy ngay xuống sân trường. Nhưng ở đó chỉ là một cái sân trống không. Cô ta bèn chạy về phòng. Nhưng căn phòng vẫn im ắng và trông y hệt như lúc cô ta bỏ ra ngoài. Ngày hôm sau, theo địa chỉ có được từ hồ sơ, cô ta đã tìm đến nhà của bạn mình. Ở đó, cô ta nhận được hung tin: bạn cô đã tự sát tại nhà vài ngày trước đó. Cô ta vô cùng đau khổ và bàng hoàng trước tin đó. Vậy cô ta đã nhìn thấy thứ gì vào buối tối trước đó?

- Thật là nhảm nhí! Chúng ta sẽ không chấp nhận một bài báo như thế!

- Chúng ta không cổ vũ cho câu chuyện đó. Chúng ta chỉ đi tìm sự thật. Chúng ta có thể chứng minh đó chỉ là một câu chuyện nhảm nhí như chị nói.

- Bằng cách xem hết những cuốn băng đó? Theo như câu chuyện thì đó là những máy quay trong sân trường, chúng đã không hoạt động từ lâu.

- Em chỉ thử cơ hội ăn may ở những máy quay khác.

Vĩnh Lộc ngán ngẩm với cuộc tranh luận này. Con bé này đang đâm đầu vào chỗ chết. Quế Chi sẽ gϊếŧ nó mất khi cô ta biết nó lại đào ra cái mộ này.

- Câu chuyện đó rất mơ hồ. Một nữ sinh lẻn vào phòng giáo vụ mà không ai phát hiện? Ai đó bật màn hình máy quay nhưng lại không có ở đó để theo dõi? Và tình cờ làm sao là cái hồn ma đó lại xuất hiện ngay lúc cô gái đó ở gần màn hình? Đó chỉ là một câu chuyện dàn dựng! Sao em lại quá nghiêm túc vào nó thế?

Bỗng nhiên, Vĩnh Lộc chợt lóe lên một ý nghĩ. Chẳng lẽ con bé này đang tìm kiếm...

- Bích Hân?! Em đang xem cô ta có xuất hiện trên băng hình không à?

- ... Một phần là thế. Đúng là em vẫn thắc mắc về sự biến mất của cô ấy. Em muốn nhân cơ hội này để kiểm chứng câu chuyện đó. Em biết bản thân câu chuyện đó rất nhảm nhí. Nhưng... chị cũng biết là trong trường có rất nhiều lời đồn về việc các học sinh mất tích và rồi lại thỉnh thoảng xuất hiện vào các buổi tối... Họ đã nhìn thấy tận mắt...

- Dừng lại đí! Tất cả chỉ là chuyện vớ vẩn! Cô ta sẽ không xuất hiện nữa đâu!

Nóng giận và hoang mang, Vĩnh Lộc đang nhìn Gia Linh như đang nhìn em gái của mình. Một con bé điên rồ lảm nhảm về những chuyện siêu nhiên vớ vẩn. Gia Linh giật mình thảng thốt nhìn chị ta. Cô ấy thở dài, cúi thấp đầu xuống và lấy hết can đảm để hỏi chị ta điều mà cô đã nghi ngờ bấy lâu.

- Vậy... chị thật sự... chịu trách nhiệm cho việc cô ấy biến mất?

- ... Em đã luôn biết, đúng không?

- Em chỉ nghi ngờ thôi. Lần cuối cùng em gặp cô ấy, cô ấy bảo sẽ đến tìm chị... Thật ngu ngốc. Em biết chuyện đó sẽ đến. Cô ấy muốn chị vạch trần bí mật của anh ta?!

- Không phải là mục đích chính của nó nhưng căn bản là như thế.

Hai người bọn họ im lặng một hồi lâu. Họ thật sự không biết bước tiếp theo nên làm thế nào. Nếu đó là một kẻ khác thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn. Nhưng, đó lại là bọn họ. Cộng sự, bạn bè, chị em, mối quan hệ càng thân thiết thì tính chất sự việc lại càng thêm phức tạp. Cuối cùng, Vĩnh Lộc nói trước:

- Chị đã nói với chính mình rằng, chị sẽ không chạy trốn khỏi những sự thật rắc rối này nữa. Vả lại, em thực sự là một người hiếm hoi mà chị hoàn toàn quý mến. Thế nên, chị không che dấu việc đó với em. Chị biết chúng ta sẽ giải quyết được chuyện này một cách êm thắm.

- Cô ấy là người bạn thân nhất của em. Cô ấy đã phạm sai lầm khủng khϊếp. Cô ấy không được phép xâm phạm đến bí mật của chị hay anh ta. Nhưng em cũng biết là mặc dù như thế, cô ấy vẫn không đáng phải nhận kết cục như vậy.

- Không ai đáng phải nhận một kết cục như thế. Nhưng em nghĩ rằng cuối cùng chị sẽ nhận được một kết cục tốt hơn sao? Mặc dù chúng ta có cố gắng tranh giành với nhau thế nào, chị biết là cuối cùng cũng sẽ chẳng ai có được nụ cười hạnh phúc cả. Tất cả chúng ta đã bị nguyền rủa.

- Em cảm thấy căm tức cho cô ấy. Nhưng em cũng hiểu đó là điều chị bắt buộc phải làm. Em không đồng tình hay thông cảm, nhưng em hiểu. Em cũng hiểu có những chuyện bắt buộc phải thế thôi, không thể trách ai được.

- ... Vậy em không giận dữ gì với chị sao?

- Em đã luôn xem chị như chị gái của mình. Các chị rất giống nhau. Nhất là ở khoản các chị sẽ làm mọi chuyện vì tình yêu của mình. Em thực sự không hiểu. Anh ta xứng đáng cho chị làm chuyện đó sao?

Vĩnh Lộc mỉm cười buồn bã. Anh ta có xứng đáng với cô hay không? Cô bỗng nhớ lại những lời tán dương mà mẹ cô dành cho anh ta vào cái ngày "đầu tiên" họ gặp mặt nhau. Rõ ràng là trong mắt mẹ cô, anh ta chính là người con rể xứng đáng nhất mà bà có thể tìm được. Con trai lớn của một đối tác làm ăn trong nhiều năm? Bà ấy còn có thể quan tâm gì đến những điểm khác nữa? Lúc đó, bản thân cô không suy nghĩ gì nhiều. Cô không phải là người tin vào tình yêu, cô cũng chưa bao giờ là người khao khát tìm kiếm nó. Cô tin rằng cảm xúc là điều có thể được bồi đắp hoặc hao mòn theo thời gian. Vậy nên, cô không suy nghĩ gì về việc mình đang bị ép buộc vào một mối quan hệ được sắp đặt trước. Cho đến khi cô nhìn thấy anh ta tại cuộc gặp gỡ đó, lần đầu tiên, cô đã bắt đầu tin vào sự tồn tại của số phận. Cô còn nhớ mình đã bật cười thô lỗ thế nào khi nhận ra điều đó. Khi cô nhận ra con người mà trong tưởng tượng của cô là một tên công tử chỉn chu cứng ngắc hóa ra lại chính là anh ta, cô đã không ngăn được cơn buồn cười của mình.

- Nhiều lúc em cứ cảm thấy chị đang bị mắc kẹt với anh ta. Nhiều người nói rằng hai người ở bên nhau là do sự áp đặt của gia đình.

- Người ta lúc nào cũng chỉ nhìn sự việc theo cái cách sẽ đem lại sự hả hê cho họ. Mặc dù nó rất hiếm khi xảy ra, nhưng đôi khi sự tình cờ của số phận là điều hoàn toàn có thật.

- Chị nói nghe như một kẻ mơ mộng.

- Chị đã để ý anh ta từ trước khi chị bước chân vào cuộc hôn ước của mình.

- Thật sao? Vậy thì càng vô lí. Một kẻ như anh ta sao có thể khiến chị để mắt tới.

- Anh ta rất đặc biệt. Trong khi tất cả mọi người đều cố gắng tỏ ra mình là một con người khôn ngoan và tốt đẹp, anh ta không bao giờ sợ việc phải bộc lộ suy nghĩ và cảm xúc của mình, dù cho những thứ đó có chống lại bất kì ai hay điều gì. Anh ta là kẻ liều lĩnh.

Vĩnh Lộc chợt thở dài. Cô từng bị bản tính liều lĩnh của anh ta gây ấn tượng. Nhưng cô không ngờ là cũng vì bản tính đó, anh ta đang ngập trong mớ rắc rối và vẫn không chịu để cô giúp. Con người thay đổi khi họ trưởng thành. Anh ta cũng vậy. Nhưng cái bản tính đó thì vẫn như thế, nếu như có thay đổi thì nó cũng chỉ đang phát triển theo hướng tệ hơn mà thôi. Cô bắt đầu nhớ lại những hình ảnh của anh ta đã khắc sâu vào trí nhớ của cô, những điều ở anh ta đã khiến cô cảm mến. Và cô mơ hồ nhận ra, anh đã trở thành một con người rất xa lạ.

- Nghe như anh ta là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của chị. Em chẳng bao giờ tin những tình yêu như thế sẽ tốn tại đến phút cuối. Con người rồi sẽ lớn lên, họ sẽ thay đổi. Người mà chị yêu là một nam sinh của vài ba năm trước. Trong những năm tới, anh ta sẽ vẫn là người đàn ông mà chị yêu?

- Anh ta thay đổi thì chị cũng thay đổi.

- Chị sẽ thay đổi để thích ứng với anh ta?

- ... Không. Chị sẽ luôn ở bên cạnh để trông chừng cho anh ta. Chị sẽ quan sát sự thay đổi của anh ta. Chị sẽ giúp anh ta tìm được con đường đúng đắn. Chị sẽ khiến anh ta thay đổi theo cách mà chị tin rằng điều đó là tốt nhất cho anh ta. Bọn chị sẽ cùng nhau trải qua mọi chuyện và tìm cách để luôn hòa thuận cùng nhau. Đó là cách mà tình yêu trưởng thành cùng con người.

Phải rồi. Đó chính là điều mà cô đã bỏ lỡ. Cô đã bỏ mặc anh ta bấy lâu nay. Với cái lí do cao thượng rằng cô tôn trọng những bí mật riêng tư của anh ta, che dấu cho sự thật rằng cô sợ phải đối mặt với những khía cạnh đen tối trong con người anh ta, cô đã bỏ mặc cho anh ta đơn độc trên con đường đi tìm sự khẳng định của mình. Làm sao cô có thể trách anh đã trở thành một kẻ xa lạ trong khi bấy lâu nay cô đã không ở bên cạnh anh? Có thể đôi khi cô đã muốn tiến đến gần anh, nhưng chẳng bao giờ cô có đủ kiên nhẫn và dũng khí để đạt được điều đó. Luôn bỏ cuộc và trốn tránh, đó là cách cô đã lựa chọn.

- Xin lỗi, chị phải về thôi. Em cứ tiếp tục nhé. Chị em ta sẽ bàn bạc về chuyện bài báo đó sau.

Bỏ lại Gia Linh đang ngẩn ngơ trong phòng, Vĩnh Lộc lao về hướng khu kí túc xá. Cô đã có quyết định rõ ràng trong đầu mình. Hơn bao giờ hết, cô đã có đủ quyết tâm để theo chuyện này đến cùng. Mặc kệ sự kinh ngạc của mấy đứa con trai khác, cô tiếp tục thẳng bước tiến vào phòng của Tuấn Anh. Đang nằm nghỉ trên giường, anh ta ngạc nhiên bật người dậy khi thấy cô xuất hiện ở ngưỡng cửa. Và cô ấy đang mỉm cười. Không để anh ta kịp phản ứng, Vĩnh Lộc đóng sập cánh cửa lại sau lưng mình. Cô ngồi xuống bên cạnh anh ta, nắm chặt lấy đôi bàn tay vẫn còn đang lúng túng đó, nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn đang hoang mang đó. Và cô tha thiết thốt lên câu nói mà anh ta đã luôn sợ phải nghe thấy từ cô.

- Hãy để em giúp anh!

Anh ta từ chối lời đề nghị đó bằng cách tránh nhìn vào mắt cô. Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục ngoan cố. Trong mắt anh ta, cô ấy không còn đơn thuần chỉ là chút ánh sáng nữa, bây giờ, trông cô ấy như một ngọn lửa đang bùng phát.

- Em không quan tâm chuyện gì đang xảy ra! Em sẽ không phán xét! Nhưng đừng bắt em làm kẻ-không-biết-gì nữa! Em không muốn đến một ngày khi anh biến mất như những kẻ kia trong khi em chẳng hề biết lí do của nó là gì. Hãy để em giúp anh!

- ... Nhưng chuyện này, nó quá phức tạp. Anh không muốn em gặp rắc rối.

- Đừng nói dối nữa! Có rắc rối nào mà chúng ta không thể vượt qua? Anh không cần phải lo lắng. Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh! Dù cho có chuyện gì đi nữa!

- Nhưng em sẽ không bao giờ nhìn anh bằng con mắt ngày xưa nữa.

- Vậy anh muốn em phải nhìn anh theo cách hiện tại? Nhắm một mắt mở một mắt? Vờ như mọi chuyện vẫn ổn sao?

Tuấn Anh không biết phải dùng lời nào để từ chối cô nữa. Nhưng cậu ta vẫn không dễ dàng bỏ cuộc. Vĩnh Lộc lại nhẹ nhàng hướng ánh mắt của cậu tập trung vào khuôn mặt của cô. Cô ấy nở nụ cười và nói với cậu:

- Có phải đây chính là điều anh luôn muốn ở em? Cách em nhìn anh, cách em nở nụ cười với anh? Em sẽ luôn như thế. Dù cho anh đã gây ra chuyện gì, em sẽ luôn yêu anh. Nhưng anh hãy để em được nhìn thấy con người thật của anh. Đừng bắt em phải đối diện với một gã bạn trai giả tạo nữa.

Cậu ngắm nhìn khuôn mặt của cô một hồi lâu. Đã lâu lắm rồi, cậu mới được nhìn thấy gương mặt này. Đây chính là ánh mắt và nụ cười đã khiến cậu say đắm vào những ngày ấy. Thật buồn cười. Suốt thời gian qua, cậu đã luôn nghĩ mối quan hệ của họ rất tốt đẹp, và rồi cậu đột ngột nhận ra mọi thứ đều không ổn. Và khi cậu đã tuyệt vọng và lo sợ mình sẽ đánh mất nó, giây phút này đây, cậu nhận ra rằng, tình yêu của họ vẫn tồn tại sâu đậm. Nó đã bị sự giả dối và chối bỏ làm cho lu mờ, nhưng nó vẫn âm ỉ bên dưới tất cả những thứ rác rưởi cậu đã gây ra. Nó vẫn ở đó, cô ấy vẫn luôn yêu cậu. Tại sao cậu lại lo lắng rằng mình sẽ đánh mất cô ấy?

Chuông điện thọai của cậu bỗng reng lên và kéo cả hai người quay lại thực tại. Tuấn Anh bất đắc dĩ cầm nó lên và nhận ra đó là cuộc gọi từ Tùng Lâm. Vĩnh Lộc gật đầu ra hiệu cho anh ta bắt máy, dù trong lòng đã dự cảm thấy điều chẳng lành sẽ đến từ cuộc gọi đó.

- Chuyện gì vậy? Nếu không có gì quan trọng thì mày gọi lại sau nhé?

- Là chuyện mày nhờ tao.

- ... Mày tìm ra tung tích chúng rồi à? Sao nhanh thế?

- Việc tìm chúng hóa ra lại rất dễ dàng bởi vì chúng không trốn đi đâu cả. Chính xác là chúng đã trốn nhưng bị kẻ nào đó tìm đến và lôi đầu chúng ra.

- Hiện tại chúng ở đâu?

- Đoán xem. Mặc dù thực tế là mày chẳng cần phải bận tâm về chúng nữa đâu.

- ... Chẳng lẽ?

- Kẻ nào đó đã tìm được hang ổ trú ẩn của chúng và xử lí bọn chúng rồi. Kẻ nào đó không phải là đàn em của tao.

- Một băng nhóm khác sao? Tao không nhớ tụi nó từng nói là chúng có mâu thuẫn với băng nào khác.

- ... Nghe này, nếu bạn gái mày có ở đó... Mày nên ra ngoài rồi tao sẽ nói với mày chuyện này.

Tuấn Anh ngẩng đầu lên nhìn cô ấy. Trông cô ấy không có phản ứng gì đặc biệt. Chuyện này thật vớ vẩn. Sau một thời gian dài, bọn họ mới vừa tìm lại được chút lòng tin ở nhau. Làm sao cậu có thể đạp đổ nó nhanh chóng như vậy chứ?

- Mày nói cái quái gì vậy?! Có gì thì cứ nói ngay đi!

- ... Chuyện là, có một thằng trong tụi nó vẫn còn chưa tận số. Nó được đưa vào bệnh viện kịp thời nên đã qua khỏi.

- Nó đang ở bệnh viện nào?!

- Tao đã nói mày đừng nên lo lắng về mấy đứa đó nữa. Thằng nhóc đó đã trốn khỏi viện từ lâu rồi!

- Cái gì?! Nó xổng rồi?!

- Mày nghe tao này. Điều quan trọng là, theo như điều tao thu thập được. Trong thời gian ở viện, thằng đó từng kể với mọi người rằng bọn nó bị tấn công bởi... một cô gái.

- ... Tao không hiểu.

- Người ta cho rằng nó bị chấn động tâm lí. Nhưng tao thì nghĩ, thực sự có một đứa có khả năng và động cơ để làm chuyện đó. Tuấn Anh, tao nghĩ mày thật sự nên thẳng thắn trao đổi với Vĩnh Lộc về những rắc rối này, trước khi chuyện này đi xa hơn nữa.

- Ý mày là?!

- Bây giờ tao sẽ cho đàn em đi tìm tung tích của thằng bỏ trốn đó. Mày không cần bận tâm, xem như tao đã hứa giúp thì sẽ giúp cho đến cùng. Nhưng những chuyện còn lại, mày nên tự giải quyết sớm đi.

Tùng Lâm cúp mày. Tuấn Anh ngơ ngác một hồi lâu và không biết nên tỏ thái độ thế nào khi đối mặt với Vĩnh Lộc.

- Chuyện gì vậy?

- ... Ừm, Tùng Lâm có chuyện cần anh giúp. Anh phải ra ngoài ngay.

- Cái gì?! Anh lại trốn tránh em nữa à? Em tưởng chúng ta vừa...

- Không! Anh thực sự cần ra ngoài tìm hiểu chuyện này. Anh hứa với em, khi anh xong việc, chúng ta sẽ thẳng thắn nói chuyện với nhau. Không bí mật, không dối trá nữa. Em hãy đợi anh nhé, anh thật sự xin lỗi.

Không đợi cho cô có cơ hội níu kéo, Tuấn Anh lao như tên ra khỏi căn phòng. Một lần nữa, Vĩnh Lộc lại bị anh ta bỏ lại một mình ở phía sau. Phải mất bao nhiêu sai lầm và hối tiếc thì mới đủ cho một mối quan hệ chứ?

---hết chương 15---