Hầu hết mọi người đều sẽ có Soulmark của mình vào bất cứ lúc nào trong khoảng từ 15 tới 20 tuổi. Đó có thể là một vài từ, hay cũng có thể là một, hai câu nói. Những từ ngữ tiếp theo mà soulmate sẽ nói với họ. Thông thường đó sẽ là những câu, những từ đầu tiên khi hai người nói chuyện.
Magnus chưa từng có Soulmark. Anh đã mong đợi. Rất nhiều lần.
Ban đầu Magnus chỉ cho rằng anh không có Soulmark là do tính cách quái đản của mình. Trong nhiều thế kỷ, Magnus đã biết được rằng không phải như vậy. Hầu hết những kẻ bất tử, các warlock như anh, đều nhận được Soulmark trong độ tuổi như những người khác. Đôi khi vẫn có người phải chờ đợi vài thế kỉ hay tới vài thập niên để nghe được những lời soulmate nói. Có người lại tiếp tục chờ thêm nhiều năm nữa, sau khi sống cùng soulmate đầu tiên của mình, để tìm soulmark khác.
Nhưng Magnus thì không như vậy.
Phần lớn thời gian anh có thể giả vờ như thể chuyện đó không ảnh hưởng đến mình. Anh biết rất rõ, có một số người đã đánh mất thậm chí không nhận được Soulmark chỉ đơn giản vì họ không quan tâm đến nó. Magnus biết không phải chỉ có mình anh như vậy
Nhưng đôi khi anh tự hỏi liệu điều đó có nghĩa là anh sẽ mãi mãi không thực sự được yêu thương. Có vô vàn người trên thế giới này nhưng không ai thuộc về anh (như may mắn vì ít nhất anh có cuộc sống bất tử).
Đau. Mỗi lần nghĩ đến đều đó lại khiến anh đau đớn. Nên anh cố gắng không tới nữa.
.
Lúc Alec chào đời, mọi người đều bị dọa hết hồn. Cậu không hề khóc – cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mở rộng nhưng không có lấy một âm thanh nào, bố mẹ cậu không biết phải làm gì.
"Thằng bé không khóc..." Maryse thì thầm khi Silent Brothers đang quấn khăn cho Alec. "Tại sao nó không khóc? Con trai tôi có thở không?"
Robert nghe được tiếng thở đều đặn từ cổ họng của đứa bé. "Thằng bé đang thở, tôi cũng không hiểu tại sao nữa!"
"Nó ổn..." Một Silent Brothers khác lên tiếng, "Nhưng con của cô sẽ không thể nói chuyện, dây thanh quản của thằng bé sẽ không phát triển được nữa."
Anh ta đưa đứa bé cho Maryse, bà như chết lặng đi, "Không bao giờ nói chuyện được? Anh có thể chữa, ý tôi là làm cho thằng bé nói được không?"
"Không." Người đàn ông đội mũ trùm lắc đầu.
"Vậy còn việc đưa nó đến chỗ warlock thì sao?" Robert hỏi
"Anh có thể thử." Một Silent Brothers lên tiếng, nhưng không thể nào làm yên lòng hai người được.
Mọi chuyện vẫn y hêt như vậy sau nhiều năm, dù cho hai người Robert và Maryse đã tìm đủ mọi cách để chữa dây thanh quản cho cậu.
Trong khi đó, Alec đã học được thủ ngữ từ Hodge, người vừa mới học cách đây không lâu khi gia đình Lightwood chuyển đến sống ở New York, bởi bác biết Alec sẽ cần dùng đến nó. Nhưng nó lại không hoàn hảo vì có quá nhiều ký hiệu về mặt động tác cũng như những sự tinh tế nho nhỏ mà Hogde không biết tới. Khi Alec mới 2 tuổi, Hogde đã đề cập đến việc tìm cho Alec một gia sư thích hợp hơn- một người thực sự có kinh nghiệm, một người có thể "nói" thứ ngôn ngữ mà con trai họ đang dùng.
Nhưng Robert lại khẳng định rằng, Alec không câm mãi mãi được, nhất định họ sẽ tìm được giải pháp vào một ngày nào đó. Việc mang thai nặng nhọc khiến cho Maryse chấp nhận lời khuyên của Hogde, bà nói bà đã sắp xếp một người tới. Một người có thể dạy thủ ngữ cho cả bác và Alec.
Sau khi Isabelle được sinh ra, Maryse đã dồn hết tâm tư của mình vào những bài học thủ ngữ ấy, bà muốn thấu hiểu con trai mình.
Khi Isabelle trưởng thành, cô có thể sử dụng ngôn ngữ ký hiệu ấy nhuần nhuyễn như thể cô đang nói tiếng Anh vậy. Jace, cậu bé được gia đình Lightwood nhận nuôi vào một năm sau đó cũng đã học tương đối tốt thủ ngữ đơn giản chỉ vì Jace ghét bị gạt sang một bên trong lúc trò chuyện. Maryse dần hiểu nhiều hơn cả khi nói chuyện thông thường, bà thấy ổn- Alec chưa từng gặp khó khăn gì trong việc nghe họ nói. Cuộc trò chuyện của gia đình Lightwood là sự pha trộn kỳ lạ giữa các loại ngôn ngữ, nhưng hầu hết mọi người đều không quan tâm.
Robert là một người hầu như lúc nào cũng bận rộn khiến ông khó có thể đến đúng giờ khi buổi học thủ ngữ bắt đầu. Ông chỉ biết những thứ cơ bản như: "xin chào", "làm ơn", "cám ơn". Sau cùng, Maryse bắt ông ngồi xuống và học bảng chữ cái để hai người họ có thể trao đổi với nhau qua những cử chỉ bằng tay.
Alec thường tránh mặt bố mình. Robert hầu như không giữ được sự kiên nhẫn khi bắt đầu một cuộc trò chuyện Alec phải viết điều mình muốn nói xuống giấy, vậy nên hầu như mọi nỗ lực đều trở nên hoang phí.
Điều đó khiến Izzy buồn.
Max cảm thấy thủ ngữ rất tuyệt vời, bởi vì rõ ràng nó giống như một ngôn ngữ bí mật.
Khi Alec trưởng thành, cậu học được cách tạo ra tiếng động trong lúc hô hấp để có thể bảo người khác im lặng, đó là niềm vui của cậu khi Alec lên 5, tự tìm ra cách để nghe được thanh âm của bản thân. Cậu còn có thể tạo ra những âm vần "f", điều đó khá thú vị, nhưng cuối cùng nó lại trở thành biện pháp để cậu chửi rủa (thường là lúc chơi chung với Jace), ngoài ra cậu còn dậm chân hay tặc lưỡi để mọi người chú ý đến mình. Jace biết mã Morse, chính vì vậy cậu có thể tặc lưỡi theo mã để giao tiếp khi đang ở trong bóng tối, mặc dù việc đó tốn rất nhiều thời gian và thường không đáng, nhưng thật tuyệt khi biết nó là một lựa chọn tốt để hai người họ giao tiếp với nhau.
Alec tỏ vẻ tức giận và thở dài khi Izzy gọi cậu là "cô gái tuổi teen đầy phiền muộn". Để đáp lại cô nàng, Alec đã làm một ký hiệu nhưng không hoàn toàn dựa theo ASL (viết tắt của American Sign Language), nhưng Izzy vẫn có thể hiểu được.
Hầu hết thời gian Alec không thể nào không hạnh phúc hơn bất cứ ai khác. Cậu luôn mang theo một mảnh giấy cùng cây bút. Trang đầu tiên luôn luôn là: "Tôi không thể nói, nhưng tôi hiểu bạn". Có đôi khi, cậu lại ước rằng mình có thể nói chuyện, nhưng không, đây chính là cuộc sống của Alec. Cậu không thể nói nhưng việc ấy sẽ không cản trở cậu trở thành cung thủ.
Thời điểm mà cậu kéo căng dây cung, giữ lấy hơi thở, để các khớp ngón tay kêu lên, đó chính là khoảnh khắc mà cậu quên đi mọi thứ và... chỉ cần sống.
15 tuổi, Soulmark của Alec tự động xuất hiện trên da của cậu. Alec không nhận thấy cho đến khi cậu dự định vẽ một dấu hiệu lên hông của mình. Vết bớt đã xuất hiện ở đó từ lúc nào không biết...
Vào đi. Và cố gắng đừng gϊếŧ bất cứ vị khách nào của tôi đấy.
Alec cười trong khi thở hổn hển, cậu cẩn thận lướt ngón tay trên Soulmark của mình. Ngón tay lướt đi, từng vòng thật duyên dáng. Bằng cách nào đó nó trải dài trên hông giống như ai đó viết vội vậy.
Cậu vẽ theo những đường nét ấy lần nữa và không thể phủ nhận rằng chúng thật sự rất đẹp.
Izzy hét to làm lỗ tai Alec gần như chảy máu khi cậu cho em ấy xem. Jace, Jace là người đã chỉ ra những thiếu sót mà Alec đã không xem xét cẩn thận.
"Vậy soulmate của cậu sẽ nhận được soulmark như thế nào?"
Alec cúi gằm mặt xuống, cậu xem xét các lựa chọn. Loại dấu hiệu tồi tệ nào đó trong dạng của một hình xăm? Hay nó là những âm tiết vô nghĩa?
"Có lẽ viết ra cũng được tính" Izzy nói, nhưng nghe có vẻ không thuyết phục cho lắm.
Alec trở lại phòng mình, nằm dài lên giường. Cậu mân mê dấu hiệu đó một lần nữa mà không cần suy nghĩ điều gì, đặt tay lên ngực và vẽ một vòng tròn như lời xin lỗi.
Và cậu ghét việc, rất ghét, nhưng cậu biết đó không phải là lỗi của bản thân, đương nhiên cậu không có cách nào để nói bản thân là bình thường được. Alec không thể nói chuyện, đó là sự thật, không hơn không kém. Cậu ghét cái cách mọi người gọi nói cậu bị khuyết tật. Cậu không bị khiếm thanh– cậu hoàn toàn có khả năng nói chuyện, chỉ là nó khác hoàn toàn với cách mà mọi người biết.
Nhưng– đây là Soulmark của một ai đó, nó sẽ tồn tại mãi mãi trên người cậu. Vậy nên Alec chưa bao giờ mong muốn mình có thể nói chuyện như lúc này đây.
.
Magnus Bane... Thành thực mà nói thì Alec không mong đợi gì vào vị Warlock tối cao của Brooklyn cả. Anh ta cao hơn Alec, đó là điều đáng chú ý nhất, đôi môi màu xanh và anh ta dường như được bao phủ trong... đó là kim tuyến sao?
Cậu không muốn thừa nhận nhưng warlock này trông... thật hấp dẫn. May mắn rằng không ai trong căn phòng này hỏi đến vấn đề ấy.
"Magnus? Magnus Bane?" Izzy hỏi.
"Chính tôi" Người đàn ông ấy lên tiếng, giọng nói mang theo một sự biếng nhác gợi cảm. Anh liếc nhìn tất cả nhưng vẫn trả lời Izzy. "Những đứa trẻ Nephilim sao? Chà, chà. Tôi nhớ là đâu có mời mấy người đâu nhỉ?"
"Tôi có thiệp mời" Izzy vừa nói vừa vẫy tấm thiệp như một chiến lợi phẩm "Đây là −−−" cô nàng chỉ vào từng người bọn họ, "−−− bạn của tôi."
Magnus chớp mắt vài lần, nhìn vào tờ giấy mời. "Tôi chắc hẳn đã say rồi." Anh ta lầm bầm trong cổ họng, nhìn bọn Izzy đang đứng trước mặt cậu với ánh mắt thăm dò. "Vào đi. Và cố gắng đừng gϊếŧ bất cứ người khách nào của tôi đấy."
Alec như bị đóng băng, mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn lên người warlock này, cậu không thể kiềm được trận thở gấp nhỏ.
Magnus nhướn mày hỏi Alec. "Ổn chứ?"
Alec gật đầu một cách hung hăng, tránh nhìn vào Jace và Izzy bởi cả hai người bọn họ đều đang nhìn vào cậu.
Jace là người bừng tỉnh đầu tiên, gây sự chú ý như mọi khi, "Kể cả khi có người làm đổ rượu lên đôi giày tôi mới mua sao?"
"Kể cả khi đó." Magnus chụp lấy thanh stele trong tay Jace và cầm nó lên. " Cái này thì−−−" Magnus nói, nhét nó vào túi quần jean của Jace, "Giữ nó trong túi quần của cậu cho cẩn thận, Thợ săn bóng tối" Anh cười và biến mất tại cầu thang.
Izzy chớp chớp mắt, ra hiệu với anh của mình.
Đó là soulmate của anh hả, Alec?Rõ ràng thế rồi. Alec nhún vai.
Bố sẽ gϊếŧ anh đó. Trời ơi, anh ta trông nóng bỏng hết sức, mà kỳ thiệt, anh ta trông lấp lánh theo cách nào đó. Anh có nghĩ rằng anh ta trông rất tuyệt hay không?Má của Alec dần đỏ lên là câu trả lời đầy đủ nhất, mà Izzy luôn ra dấu với Alec khiến cho Clary và Simon nhìn cô có chút ngớ ngẩn.
Anh phải nói với anh ấy, Alec.
Anh ta có thể không bao giờ biết, hơn nữa điều đó thật không công bằng với Bane .Jace đảo mắt.
Izzy, bây giờ không phải là lúc để chơi trò "ông tơ bà nguyệt" đâu."Jaaaace." Izzy than vãn.
Đó là SOULMATE đó. Cô ra hiệu một cách dứt khoát.
Alec nhìn vào hai người. "Để sau đi." Cậu ra hiệu với Izzy đang tỏ vẻ hờn dỗi một cách thảm thương khi Jace bắt đầu đi lên cầu thang.
"Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?" Simon hỏi.
Cô nàng vỗ nhẹ đầu Simon, nhẹ nhàng nói. "Không có chuyện gì đâu."
Alec yêu cô em gái của mình vì điều đó.
.
Lúc đầu, Magnus chỉ nghĩ rằng cậu bé ấy đang ngượng. Hoặc có thể bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện tuyệt vời của mình mà trở nên im lặng tới mức cứng nhắc.
Mặc dù Magnus có thể đọc được một chút ngôn ngữ của cơ thể, hơn nữa anh biết nó có ý nghĩa gì khi đôi mắt xanh ấy mất tự nhiên liếc nhìn anh hơn một lần. Hoặc có thể là hai...
Cậu bé ấy thật đẹp, vẻ đẹp ấy theo một cách nào đó gợi cho Magnus nhớ về Will – người Magnus không yêu nhưng đôi khi lại làm anh nhớ da diết. Will. Will lúc nào cũng vượt qua sự mệt mỏi, bởi vì Will đã phải chịu đựng rất nhiều, và cả cái tính cách "sáng nắng chiều mưa", luôn nói móc người khác bằng những lời chua cay đầy khôn ngoan của mình nhưng Magnus đã nhìn thấy nỗi đau đang chất chứa sâu trong Will, đó chỉ là cách mà em ấy giữ khoảng cách an toàn với mọi người xung quanh .
Cậu bé này quá giống Will, mái tóc đen, đôi mắt màu xanh thẫm nhưng lại không có sự cay nghiệt với người khác như Will, thay vào đó lại gần như là... sự ngây thơ trong sáng. Một Shadowhunter cỡ 17, 18 tuổi lại có vẻ ngây thơ như vậy rất hiếm thấy.
Magnus thường không bị cuốn hút bởi sự ngây thơ vì anh không muốn làm tổn thương bất cứ ai.
Nhưng cậu bé này lại hoàn toàn khác.
Alec không hề nói một lời nào suốt quãng thời gian các Shadowhunter khác có mặt tại đây, điều này khiến cho Magnus cảm thấy thú vị. Trước khi rời đi, anh viết số điện thoại của mình lên mu bàn tay của Alec và nói với cậu rằng hãy gọi cho anh. Mặt Alec đỏ bừng lên nhưng lại gật đầu, với anh thế là đủ tốt rồi.
.
Alec không chắc lắm tại sao mình lại đứng ở đây. Cậu đang đứng trước cửa căn hộ của Magnus Bane. Một mình. Cậu muốn làm việc này một mình.
Magnus đã cứu mạng cậu. Nhưng anh ta lại không ở lại để Alec có thể nói chuyện. Lúc Magnus rời khỏi học viện cũng chính là lúc Alec tỉnh lại.
Alec nhấn chuông cửa.
"Kẻ nào gọi tới warlock tối cao này?" Ai đó lên tiếng.
Cậu chớp chớp mắt, lóng ngóng viết tên mình lên ứng dụng chuyển văn bản thành giọng nói trên điện thoại
"Alec Lightwood." Điện thoại phát ra âm thanh cứng nhắc, cậu hy vọng giọng nói máy móc từ điện thoại mình không làm nghẹt hệ thống âm thanh. Vì đây không phải là lời giải thích mà cậu muốn nhắc đi nhắc lại với máy phát thanh trên tường. Ngay lúc ấy, có cái gì đó kêu lên và cánh cửa mở ra.
Nút thắt trong lòng Alec được nới lỏng. Cậu bước lên cầu thang, tay cầm chặt điện thoại, quyển sổ con và cây bút chì tương tự thế với tay còn lại. Magnus tựa người bên khung cửa.
"Alexander Lightwood." Anh có vẻ mỏi mệt, ít lấp lánh hơn hôm trước cậu gặp nhưng Alec vẫn nghĩ anh trông vẫn tuyệt như mọi khi.
Alec vẫy nhẹ, Magnus liền cau mày nhìn cậu, và Alec bước lên phía trước một cách nhanh chóng, mở vội quyển sổ ra, ngay trang đầu tiên để Magnus có thể hiểu mình đang làm gì. "Tôi không thể nói nhưng tôi có thể hiểu được anh."
Sau khi Magnus đọc nó, cậu lại lật sang vài trang khác, nơi cậu đã viết sẵn vài chữ "Tôi biết anh đã cho tôi số điện thoại để tôi có thể liên lạc nhưng rõ ràng rằng tôi và những cuộc điện thoại không phù hợp cho lắm. Tôi hy vọng anh không thấy phiền..." cậu vội viết thêm câu nữa "Tôi vào nhà anh được chứ?" và chuyển lại cho Magnus .
Sau một hồi lâu, Magnus gật đầu, dẫn cậu vào nhà.
Alec theo sau anh, cố gắng để không lo lắng quá mức.
"Uống trà không? " Magnus hỏi khi anh ta nằm dài lên ghế sofa bọc đệm, chống tay lên lưng. Alec ngập ngừng gật đầu.
Đột nhiên, cậu cảm giác tay mình thật ấm áp, Alec nhìn xuống và thấy một cốc trà trong tay mình. Cậu giật bắn mình, tiếng nghiến răng nhẹ thoát ra.
Magnus tò mò khi nghe âm thanh đó.
"Vậy là cậu không thể nói được?"
Alec vỗ nhẹ vào quyển sổ con, trả lời câu hỏi của Magnus một cách hiển nhiên, không phải ai cũng biết chuyện này bởi một số người không cần phải biết.
"Khi tôi sinh ra đã không thể nói được vì dây thanh quản của tôi không hoạt động. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để có thể chữa nó, nhưng rõ ràng là nó không hiệu quả. Và tôi biết sử dụng thủ ngữ, còn anh?"
"Tôi không biết." Magnus nói, "Tại sao cậu lại ở đây?"
Alec lật sang trang mới và viết ""Tôi muốn cám ơn anh."" Cậu lại nguệch ngoạc tiếp, "" Anh đã cứu sống tôi, tôi không biết cám ơn anh bằng cách nào mặc dù anh không cần phải làm như thế.""
Magnus nhướng mày đầy nghệ thuật. "Không... có gì?" Alec cười xấu hổ.
Cậu kéo một đường thẳng trên tờ giấy trước khi viết. ""Tôi biết đây là chuyện cá nhân, nhưng tôi buộc lòng phải hỏi..."" tay Alec run run khi viết tiếp. ""Anh có Soulmark không?""
Một cái gì đó lướt qua trong suy nghĩ của Magnus. Anh cố gắng tảng lờ nó nhưng Alec đã nắm lấy tay anh kéo lại .
Cậu nhấc áo mình lên và kéo cạp quần xuống một chút để cho anh thấy dấu hiệu đó.
Magnus thở dồn dập khi anh bắt đầu đọc chúng.
"Ồ"
Alec mỉm cười nhẹ nhàng.
"Ồ" Anh kêu lên lần nữa. "Đó là lý do tại sao tôi lại không có. Bởi vì đó là em!"
Trong khoảnh khắc đó Alec không thể hiểu được Magnus có cảm giác gì, sau ngần ấy thời gian anh không hề tin vào Soulmark, rằng mình sẽ phải cô độc suốt phần đời bất tử còn lại.
""Tôi xin lỗi..."" Cậu viết lên giấy, nhưng chưa kịp hoàn thành thì Magnus lắc đầu.
"Làm ơn đừng nói xin lỗi" Ngón tay của anh chạm vào tay trái của cậu, và Alec cảm thấy rằng mình đã tìm được một nửa của mình. "Tôi...tôi chưa bao giờ mong đợi điều gì – nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng đó là lỗi của em."
""Tôi không trách anh đâu."" Alec viết.
Lại lần nữa, Magnus lắc đầu, tay anh nắm lấy tay cậu thật chặt. Anh không biết phải nói gì nữa.
Cuối cùng, anh cũng lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng, "Tôi đoán rằng thứ kế tiếp tôi phải học là thủ ngữ rồi." Anh nhe răng cười, nhưng theo cái cách khá là bối rối chứ không phải nụ cười tinh quái thường ngày.
Cậu phải gắng sức lắm mới có thể giữ được quyển sổ, cây bút và cả tay của anh. Còn Magnus thì nhìn chằm chằm vào cái nắm tay của họ, anh dịu dàng dùng ngón cái mân mê các đốt tay của Alec trước khi buông ra.
""Anh sẽ hẹn hò với tôi chứ?"" Alec viết khá là run rẩy.
Magnus cười khi anh thấy dòng chữ đó. "Chắc chắc rồi, Alexander."
.
Ngày thứ nhất, ngày thứ hai rồi lại sang ngày thứ ba.
Ngày thứ ba, bọn họ đến phố người Hoa để ăn, nghe Magnus thề thốt đủ kiểu chỉ vì món ăn nơi đó rất ngon. Alec đặt quyển sổ ở giữa. Tay Magnus nắm chặt lấy tay cậu, sau khi họ gọi món thì tay của hai người lại lại giữ chặt lấy nhau. Một lần nữa.
""Anh đang cố..."" Anh ra hiệu rất ngập ngừng, ""Học thủ ngữ đây.""
Trông Magnus rất nghiêm túc, dừng động tác để tìm một từ thật "Tiếng Anh" để Alec có thể hiể. Vậy mà cậu lại ném nó ra sau và cười hổn hển.
""Cám ơn anh."" Cậu lại ra hiệu tiếp, ""Anh có hiểu ý em đang nói không?""
""Có chứ"" Lần này Magnus trả lời rất dứt khoát.
Alec cười rạng rỡ, cả khuôn mặt cậu cứ như đang bừng sáng.
""Cám ơn anh."" Cậu lại ra dấu lần nữa.
Cuộc trò chuyện của họ thực sự là sự hòa trộn giữa thủ ngữ, các con chữ và cả giọng nói của Magnus.