Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mãi Yêu Em Như Vậy

Chương 90

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mina

Mẹ Kỷ gõ cửa: “Ăn cơm thôi, ăn cơm xong rồi xem tiếp sau.”

“Dạ, vâng, mẹ.” Hạ Mộc lăn long lóc từ trên giường bò dậy, có chút ngượng ngùng.

Sau khi mẹ Kỷ đi xuống, Hạ Mộc ảo não đấm Kỷ Tiện Bắc: “Tại anh đấy, bảo em xem album làm gì, lần đầu tới mà đến giờ ăn cơm lại để bố mẹ chờ, như thế không hay đâu.”

Kỷ Tiện Bắc đứng dậy, “Em lo cái gì, em thế này mẹ anh rất thích, nếu em giả bộ, nói không chừng mẹ lại phản cảm ấy.” Cầm tay cô xuống lầu, “Lát ăn nhiều một chút, ăn cả phần của anh với bố anh luôn nhé.”

Hạ Mộc: “… Có ý gì?”

Kỷ Tiện Bắc: “Ý là, đồ ăn mẹ anh nấu ăn không nổi.”

“……”

Bàn ăn nhỏ hình chữ nhật, ghế xếp ở hai bên.

Mẹ Kỷ ngồi bên trái Kỷ Thượng Thanh, Hạ Mộc chọn ngồi đối diện với mẹ Kỷ, vừa ngồi xuống đã bị Kỷ Tiện Bắc kéo lại, “Em ngồi bên trái anh.” Ấn cô ngồi xuống chiếc ghế bên trái.

Cô ngồi đối mặt với Kỷ Thượng Thanh, Kỷ Tiện Bắc ngồi đối mặt với mẹ Kỷ.

Về sau Hạ Mộc mới biết, ở Kỷ gia lúc dùng bữa vợ luôn ngồi bên tay trái chồng, như vậy chồng mới tiện gắp thức ăn cho vợ, nếu ngồi bên phải thì sẽ bị trái tay, không tiện.

Hạ Mộc vô cùng thích chi tiết nhỏ này.

Bữa cơm rất thoải mái, Hạ Mộc phát hiện mẹ Kỷ và Kỷ Thượng Thanh rất quan tâm cô, thỉnh thoảng bắt chuyện với cô, không hỏi công việc cũng không hỏi chuyện gia đình, chỉ hỏi han cuộc sống sinh hoạt ở trường học bên New York của cô.

Dùng bữa xong, bầu không khí gia đình hài hòa tự nhiên, cô cũng không còn lo lắng như lúc mới tới nữa.

Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một lát, cô và Kỷ Tiện Bắc đi đến nhà ông ngoại.

Trên đường, Hạ Mộc lại bất giác căng thẳng.

“Em đã gặp bố mẹ anh rồi, còn sợ gì nữa?”

“Không phải sợ, chỉ là không kiềm chế được hồi hộp thôi.”

Kỷ Tiện Bắc cầm tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay: “Thật ra ông ngoại anh rất tốt, nếu ông quở trách em, em cứ nhận sai, nói: Ông ngoại, ông dạy bảo rất đúng, cháu bảo đảm về sau sẽ sửa. Thế thì ông chẳng còn lời nào để nói.”

Hạ Mộc: “… Dùng được thật sao? Ông không giận à?”

“Sẽ không, ông lớn tuổi rồi, không nóng tính như trước nữa.”

Ông ngoại nhìn có vẻ nghiêm khắc, không giận mà uy, thần sắc khá tốt, sức khỏe kiện khang.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Mộc về ông ngoại.

Sau khi chào hỏi, Hạ Mộc ngồi co quắp trên ghế sofa, hai tay nắm chặt, có cảm giác yên lặng chờ xét xử.

Ông ngoại bảo người rửa trái cây cho Hạ Mộc, hàn huyên chút chuyện, cũng không giống trong tưởng tượng của Hạ Mộc, không hề lên tiếng chất vấn hay trách móc cô về các bài báo và chuyện đăng ký kết hôn.

Ông ngoại uống ngụm trà, hỏi Hạ Mộc: “Tiện Bắc nói cháu viết thư pháp không tệ, học của lão Ôn?”

Hạ Mộc gật đầu, trả lời: “Vâng, học ông nội Ôn từ năm lớp ba, học được khoảng sáu năm, sau khi lên cấp ba bận học nên không còn thời gian viết, lên đại học mới bớt thời gian luyện lại.”

Lên đại học mới phát hiện bạn bè trong lớp đa tài đa nghệ, năng khiếu đặc biệt của cô chắc chỉ có thư pháp, nhưng nhiều năm không viết có chút gượng tay, có khoảng thời gian, ngày nào cô cũng luyện ba bốn tiếng đồng hồ, lúc Kỷ Tiện Bắc đi công tác, ban đêm mất ngủ cô luyện chữ trong thư phòng suốt đêm.

Tay cũng bị chai lên một lớp dày.

Ông ngoại: “Cháu là học trò lâu năm nhất của lão Ôn, trước kia ông ấy không nhận học trò bao giờ, người quen muốn gửi con cháu mình cho ông ấy dạy, ông ấy chẳng buồn nể mặt, không ngờ lại đến chỗ các cháu dạy học, tính cách cũng thay đổi.”

Hạ Mộc: “Vâng, ông nội Ôn đối với trẻ con trong thôn chúng cháu rất tốt, lúc dạy học cũng vô cùng kiên nhẫn.”

Ông ngoại đứng dậy, “Đi cùng ta vào thư phòng viết mấy dòng chữ, dùng chữ thăm hỏi người bạn già của ta.”

Trong lòng Hạ Mộc chua xót, đứng dậy theo.

Kỷ Tiện Bắc cũng đứng dậy, đỡ ông ngoại: “Ông ngoại ông đi chậm một chút.”

Ông ngoại vỗ bàn tay anh, nói câu thấm thía sâu sa: “Yên tâm, ta vẫn chưa già đến hồ đồ.”

Có ý là, ta chưa già đến mức đi thư phòng mắng mỏ con bé một trận.

Kỷ Tiện Bắc vẫn chưa yên tâm: “Ông với cô ấy viết, cháu đi theo phụ giúp hai người.”

“Không cần, Tiểu Hạ biết nhiều hơn cháu.”

“……”

Hạ Mộc: “Anh ngồi trò chuyện với bà ngoại đi.” Lặng lẽ làm động tác tay hình trái tim với anh.

Lúc này Kỷ Tiện Bắc mới thở phào một hơi.

Đẩy cửa thư phòng, mùi mực quen thuộc xông vào mũi.

Trên tường treo đầy tranh chữ, “Ông ngoại, đây đều là ông viết ạ?”

“Ừ, rảnh rỗi gϊếŧ thời gian.” Ông ngoại bắt đầu trải giấy Tuyên Thành.

Hạ Mộc cẩn thận thưởng thức, đây mới là phong phạm của bậc thầy, dứt khoát không câu nệ, giữa những hàng chữ chứa đựng tích góp năm tháng và lĩnh ngộ nhân sinh lắng đọng lại.

Mà những chữ viết của cô, dù hai mươi năm sau cũng không đạt tới cảnh giới này.

Ông ngoại liếc nhìn cô: “Cháu còn nhỏ, viết chữ được như vậy đã rất khó rồi.”

Hạ Mộc: “Cảm ơn ông ngoại động viên.”

Ông ngoại ‘ừ’ một tiếng, ý bảo cô: “Cháu lại đây viết, ta xem xem cháu chấp bút thế nào.”

“Vâng.” Hạ Mộc hít sâu, đi đến bên bàn.

Ông ngoại: “Mấy bức đầu để cho cháu luyện tập, cháu viết theo ý cháu, không cần căng thẳng, cũng không phải thi cử.”

“Vâng.”

Ông ngoại ngồi xuống bên cạnh bàn, bỗng thay đổi chủ ý: “Ta đọc, cháu viết.”

“Vâng, ông ngoại, ông nói ạ.”

“Nếu bạn không lừa gạt cuộc sống, cuộc sống sẽ không vô cớ lừa gạt bạn.”

Hạ Mộc dừng tay, nhìn về phía ông ngoại, đây là lần đầu tiên cô nghe câu nói này.

Không phải nói nếu cuộc sống lừa gạt bạn sao?…

Ông ngoại hất cằm: “Cháu không nghe nhầm, ta không đọc sai, viết đi.”

“Dạ.”

Ông ngoại vừa nhìn vừa nói: “Từ lừa gạt này có rất nhiều nghĩa, đợi cháu lớn hơn một chút sẽ hiểu, giống như cháu không lừa gạt học tập và công việc, cháu xem lần hội nghị Thượng đỉnh này cháu sẽ nhận được báo đáp sao?”

Hạ Mộc ngẩn người: “Ông ngoại, ông cũng xem tin tức kinh tế tài chính ạ?”

Ông ngoại: “Ừ.” Không nói gì khác.

Mấy hôm trước con gái út của ông cầm một vài video tài liệu Hội nghị Thượng đỉnh tới, nói cho ông xem Kỷ Tiện Bắc, xem hết các video, Kỷ Tiện Bắc thì không có mấy cảnh quay, còn Hạ Mộc chủ trì cuộc hội nghị lại chiếm hầu hết màn ảnh.

Hạ Mộc viết chữ cùng ông ngoại gần ba tiếng đồng hồ, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất rọi xuống, phủ kín bàn đọc sách, hắt sáng một vài bức tranh chữ tiến bộ trông thấy.

Ông ngoại đấm đấm eo, cũng mệt mỏi: “Chúng ta đi xuống thôi, bà ngoại cháu xuống bếp làm rất nhiều món ngon, cháu với Tiện Bắc ăn xong hẵng về.”

“Cảm ơn ông ngoại.” Dừng lại vài giây, Hạ Mộc nhìn ông: “Ông ngoại, chuyện lần trước… cháu thực lòng xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho gia đình mình, ông muốn nói gì cứ nói đi ạ, cháu xin nghe.”

Ông ngoại xua xua tay: “Chuyện quá khứ nhắc lại làm gì, sau này rảnh cháu qua đây viết chữ với ta, còn tốt hơn mấy thứ kia.”

“Cháu và Tiện Bắc sẽ thường xuyên tới thăm ông bà ngoại.”

“Ừ.” Ông ngoại đứng dậy, chống quải trượng đi ra ngoài.

Hạ Mộc ba bước đuổi theo: “Ông ngoại, ông đi chậm một chút.”

“Không cần đỡ, ta tự đi được.” Ông nói: “Vốn mấy đứa Tiện Bắc chúng nó còn muốn lắp cái thang máy trong biệt thự cho ta, ta mắng chúng nó một trận, có tiền tiêu hoang để nhìn trông có vẻ Tây hơn sao, giới trẻ ngày nay thật đúng là càng ngày càng lười, còn hận không thể đi buồng vệ sinh cũng phải lái xe.”

Hạ Mộc: “……”

Ông ngoại: “Sức khỏe phụ thuộc vào vận động, biết chưa hả?”

Hạ Mộc: “Ông ngoại, ông nói rất đúng.”

Ông ngoại ‘ừ’ một tiếng.

Hạ Mộc đi sau ông ngoại, nhìn ông cụ tóc trắng bạc đầu, sống lưng khòng xuống, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, chắc chắn những tin tức về cô lúc trước đã làm ông mất mặt và chịu đả kích rất lớn.

Nhưng ông không hề nói một câu nặng lời nào với cô.

Cũng chỉ có gia đình như vậy mới có thể nuôi dạy ra một người ấm áp như Kỷ Tiện Bắc.

Mà cô may mắn cỡ nào mới gặp được anh, gặp được người nhà anh.

Tối hôm sau, Hạ Mộc nhận được thư điện tử của Tưởng Bách Xuyên, trong đó có đoạn video theo dõi ngày đó, chỉ cắt nối biên soạn đoạn video ngắn Tiêu Ảnh đặt bút ghi âm lên bàn, đợi sau khi cô và Hứa Mạn rời đi, Tiêu Ảnh quay trở lại lấy bút ghi âm rồi đi ngay.

Tưởng Bách Xuyên gửi tin nhắn cho cô: [Từng này đủ chưa?]

Hạ Mộc: [Cũng đủ rồi, cảm ơn Tưởng tổng, cũng cảm ơn Đường Đường hộ tôi.]

Tưởng Bách Xuyên: [Khách sáo quá.]

Hôm sau.

Hạ Mộc dậy từ sáng sớm, đi vào phòng thay đồ thay một chiếc váy dài màu đỏ rồi đi ra.

Kỷ Tiện Bắc nhìn chằm chằm cô vài giây, sáng sớm đã mặc gợi cảm thế này, Hạ Mộc hỏi: “Đẹp không?” Anh đáp có lệ ‘ừ’, nhìn đồng hồ: “Em dậy sớm làm gì thế?”

Hạ Mộc: “Tới công ty thăm bạn cũ.”

Kỷ Tiện Bắc không còn buồn ngủ, “Tới công ty mà phải mặc long trọng vậy à?”

Hạ Mộc: “Vâng, mỗi lần gặp đều phải xinh đẹp đè bẹp Tiêu Ảnh, làm cô ta toàn thân bức bối.”

Kỷ Tiện Bắc mặc quần áo xuống giường, đánh giá cô một vòng: “Hôm nay em lại muốn lái chiếc xe việt dã màu đen?”

Hạ Mộc cười: “Sao anh đoán được thế?”

Kỷ Tiện Bắc: “Người ta diện quần áo hợp với giày dép hoặc túi xách, còn em mặc quần áo luôn muốn hợp với xe ô tô.” Váy dài màu đỏ gợi cảm, đương nhiên phải lái chiếc xe việt dã của anh rồi.

Hạ Mộc đi qua, vòng tay ôm cổ anh, hỏi lại một lần: “Em hôm nay đẹp không?”

Kỷ Tiện Bắc cười: “Nếu anh nói khó coi, hôm nay anh có đi ra khỏi phòng ngủ được không đây?”

Hạ Mộc híp đôi mắt: “Anh nói xem?”

Kỷ Tiện Bắc: “Tiên nữ hạ phàm.”

Sau đó phần dưới bụng bị cô dùng đầu gối chọc hai cái, anh: “… Hạ Mộc, nếu lần sau em còn ra tay tàn nhẫn như thế, anh thật sự sẽ đến Hội Liên hiệp Phụ nữ Trung Quốc tố cáo em đấy.”

Hạ Mộc: “Lúc ở Thượng Hải em đã nói rồi, sau này anh không còn ngày lành đâu.” Cô túm cổ áo anh: “Là anh khốn kiếp trước, hai tháng không để ý tới em, em gửi tin nhắn anh cũng không đáp lại.”

Kỷ Tiện Bắc: “……”

Mỗi lần chỉ cần cô nói đến hai tháng anh không để ý tới cô, dù nguyên nhân là gì, anh cũng cảm thấy anh đã làm chuyện cực kỳ có lỗi với cô, cái gì cũng phải nghe theo ý cô, cái gì cũng phải nhường nhịn cô.

Không kịp ăn sáng, Hạ Mộc lấy túi xách vội vàng ra cửa, mở vòng tay Kỷ Tiện Bắc đi thẳng đến công ty.

Cô đến sớm, trên bãi đỗ xe lác đác vài chiếc xe, cô không lái xe đến vị trí đỗ, dừng ở bên cạnh chờ Tiêu Ảnh.

8 giờ 40, xe của Tiêu Ảnh mới từ từ đi tới.

Hạ Mộc thay giày cao gót, cầm túi xách xuống xe.

Tiêu Ảnh dừng xe xong, gật đầu chào hỏi đồng nghiệp, đi về phía tòa cao ốc, trong lòng vẫn đang nghĩ đến hội nghị Thượng đỉnh.

Tối hôm qua kết thúc chuỗi phiên hội nghị, cô ta trở về trong đêm, toàn thân mệt mỏi.

Tối hôm qua bố mẹ cãi nhau, lúc cô ta về đến nhà, bọn họ vẫn chưa ngủ.

Lúc sau mới biết, cậu muốn nhượng lại cổ phần tập đoàn Tiêu Hoa nắm giữ trong tay, nhưng là bán lại cho Nhậm Ngạn Đông, hiện tại Nhậm Ngạn Đông không chỉ vây khốn tập đoàn Tiêu Hoa, còn sai người tạo áp lực cho công ty của cậu.

Cậu không chịu nổi áp lực đến từ ban hội đồng quản trị công ty, sợ chuyện của tập đoàn Tiêu Hoa làm liên lụy đến sự phát triển của công ty, có chút dao động, muốn chuyển cổ phần cho Nhậm Ngạn Đông.

Sau khi bố cô ta biết suýt nữa điên lên, bảo mẹ đi nói chuyện với cậu, kết quả mẹ cô ta khuyên bố cô ta đừng tiếp tục đập nồi dìm thuyền, nên sống yên ổn một chút, như vậy mới là tốt cho Tiêu Hoa.

Ở trong mắt mẹ cô ta, làm chủ tịch Tiêu Hoa chưa chắc đã tốt, trách nhiệm nặng nề, rất nhiều lúc phí công sức nhưng không đạt được thứ gì, cuối năm nhận chút tiền hoa hồng không tốt sao, còn có thời gian đi du lịch.

Sau đó bọn họ nổi lên tranh cãi, bố nói mẹ giúp người ngoài không quan tâm người nhà, không hiểu ông…

Tiêu Ảnh xoa mi tâm, phiền muốn chết.

Dạo gần đây cái gì cũng không thuận lợi, tình cảm, sự nghiệp, gia đình.

“Buổi sáng tốt lành, người đẹp Tiêu.”

Tiêu Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, thấy người trước mặt, kìm nén lửa giận trong lòng, cong môi cười: “Chào buổi sáng.”

Người phụ nữ này, khoe khoang bản thân có xe ghê gớm lắm đúng không!

Lần nào tới công ty cũng đi xe khác nhau!

Hạ Mộc khoanh hai tay, lười nhác dựa vào cửa xe: “Phải làm trì hoãn vài phút của người đẹp Tiêu để nói chút chuyện.”

Tiêu Ảnh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, biết không chiếm được thứ tốt gì từ Hạ Mộc, từ chối không chút do dự: “Ngại quá, đang bận.”

Hạ Mộc cười cười: “Vậy tôi lên văn phòng hỏi đồng nghiệp trước, để bọn họ nhìn giúp tôi xem có phải tôi bị hoa mắt không, sao tôi cứ có cảm giác đoạn video theo dõi ở quán cafe kia, người đặt bút ghi âm trên bàn tôi có chút giống cô nhỉ.”

Sau đó ném một túi hồ sơ cho cô ta: “Tôi in ra mấy tấm mang tới, ở chỗ tôi còn nhiều lắm.”

Tiêu Ảnh mở dây thắt, rút ra tờ giấy bên trong, trong nháy mắt nhìn thấy tấm ảnh kia, cô ta mở tròn hai mắt, cả người run lên, một lúc lâu sau mới bình tĩnh một chút, “Hạ Mộc, rốt cuộc cô muốn thế nào?!”

Hạ Mộc mỉm cười: “Tôi muốn thế nào, còn phải xem biểu hiện của cô sao đã?”

Tiêu Ảnh ấn ngực, trái tim như muốn nhảy ra, lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Cô ra giá đi.”

Hạ Mộc: “Tôi không thiếu tiền.”

Tiêu Ảnh chưa bao giờ hạ thấp mình như thế: “Chỉ cần cô không tung ra, tôi có thể đồng ý bất cứ yêu cầu nào của cô.”

Hạ Mộc: “Tiêu Ảnh, giờ phút này, cô thất bại thảm hại ở chỗ tôi.”

Trong lòng Tiêu Ảnh đau đớn, như bị xử tử lăng trì, ngày trước lúc chia tay Nhậm Ngạn Đông cũng không cảm nhận được tư vị này.

Hạ Mộc nhìn cô ta: “Lần đầu tiên tôi thấy cô là ở Hội nghị Thượng đỉnh bốn năm trước, ngày đó lần đầu tiên tôi đi theo giáo sư Âu Dương tham dự buổi họp Hội nghị long trọng như vậy, giáo sư Âu Dương tìm thẻ công tác cho tôi, tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong hội trường, nhìn cô đứng trên đài ung dung tự tin, ánh sáng phát ra tứ phía, khi đó tôi đã nghĩ, nhất định sẽ có một ngày tôi trở thành phóng viên Kinh tế Tài chính, có lĩnh vực chuyên nghiệp nổi bật, khả năng ứng biến linh hoạt trên hiện trường xuất sắc giống như cô, nhưng bây giờ thì sao?”

Nói xong, cô mở cửa xe ngồi vào.

Tiêu Ảnh nắm chặt túi hồ sơ, đúng vậy, hiện tại thì sao?

Bắt đầu từ khi nào, cô ta lạc bước, từng chút biến hóa, trở nên tệ hại như vậy.

Đã quên mất ước nguyện ban đầu.

Hạ Mộc khởi động xe, lúc đi ngang qua cô ta hạ cửa xe xuống, “Tài liệu theo dõi kia, chỉ cần sau này cô không ngấm ngầm giở trò thì tôi sẽ không làm trò tiểu nhân, nhưng lần trước cô mạo danh tôi phát tin tức tố cáo bằng danh tính thật, tôi nhất định không để yên cho cô, đời người còn dài, sau này tôi sẽ không để cô dễ chịu trong công việc, tôi vẫn nói câu kia, có bản lĩnh thì cô thắng tôi, làm tôi ăn trái đắng, không có bản lĩnh, thì đành chịu thôi.”

Cô dẫm chân ga, lái xe rời đi.

Ban ngày Hạ Mộc dạo chơi trong công ty Kỷ Tiện Bắc, đến tối Kỷ Tiện Bắc có hẹn với Tiêu Tiêu và Nhậm Ngạn Đông, hỏi cô muốn đi cùng không?

“Em đi làm gì? Em về nhà chờ anh.” Cô cầm túi xách và chìa khóa xe chuẩn bị rời đi.

“Buổi tối bàn bạc xong, ngày mai anh phải bay thẳng tới Hồng Kông công tác, em đi cùng anh không?” Kỷ Tiện Bắc hỏi cô.

Hạ Mộc lắc đầu: “Em phải trở về Thượng Hải tiếp tục làm công cho Vạn Hi.”

“Bao lâu nữa mới xong?”

“Chắc hơn một tháng, đến lúc đó em về New York luôn, phải đi thực tập ở công ty của Tưởng Bách Xuyên.”

“Ừ, hết bận anh qua thăm em.”

Hạ Mộc ôm cổ anh: “Sang thăm em sớm một chút nhé.”

“Được.” Anh cúi đầu hôn cô.

Triền miên một lúc, hai người xuống lầu.

Trong phòng bao.

Lúc Tiêu Tiêu đến, Kỷ Tiện Bắc và Nhậm Ngạn Đông đã tới, hai người đang uống rượu.

Chào hỏi xong, Tiêu Tiêu ngồi xuống.

“Uống gì không?” Kỷ Tiện Bắc hỏi cô.

“Nước lọc.”

Kỷ Tiện Bắc bảo nhân viên phục vụ rót nước, ý bảo nhân viên phục vụ có thể ra ngoài.

Căn phòng to như vậy chỉ có ba người bọn họ.

Cũng không hàn huyên khách sáo gì, Nhậm Ngạn Đông đi thẳng vào vấn đề: “Tôi chỉ có hai mươi phút, phải đuổi kịp tới sân bay, tôi dùng số cổ phần quyền bỏ phiếu của tập đoàn Tiêu Hoa trên tay tôi đổi lấy quyền bỏ phiếu công ty bất động sản Tiêu Hoa của cô.” Tiêu Tiêu và bố cô ấy nắm giữ 89% quyền bỏ phiếu công ty bất động sản Tiêu Hoa, còn số cổ phiếu Viễn Đông bọn họ hiện tại nắm giữ của công ty bất động sản hoàn toàn không có quyền bỏ phiếu, đối với anh nó không có ý nghĩa gì.

Tiêu Tiêu không hề nghĩ ngợi: “Không có khả năng!”

Sắc mặt Nhậm Ngạn Đông bình tĩnh: “Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi, nếu không phải vì Kỷ Tiện Bắc, tôi sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút.” Anh nhấp ngụm rượu vang: “Trong các công ty dưới trướng tập đoàn cô, tôi chỉ thấy hứng thú với công ty bất động sản, những thứ khác tôi không cần.”

Anh cố ý tạm dừng: “Đương nhiên, nếu cô khăng khăng tiếp tục tăng giá cổ phiếu, tôi sẽ rút về vốn đầu tư của công ty ở nước ngoài, không ngừng thu mua, tôi chờ xem Tiêu Hoa các cô có thể chống đỡ được đến khi nào.”

Tiêu Tiêu: “Tại sao anh cứ phải dòm ngó Tiêu Hoa chúng tôi mãi thế?”

Nhậm Ngạn Đông: “Vì ích lợi.”

Tiêu Tiêu thở hắt, liếc nhìn Kỷ Tiện Bắc.

Dáng vẻ Kỷ Tiện Bắc thờ ơ, chỉ lo uống ly rượu của mình.

Nhậm Ngạn Đông đặt ly rượu xuống: “Hiện tại Tiêu Hoa các cô không chú trọng vào bất động sản, năm nay các cô đã đầu tư bao nhiêu hạng mục ở nước ngoài? Nếu không chú trọng thì nhường nó cho tôi, cuối năm các cô nhận tiền hoa hồng, có gì không tốt?”

Anh nói tiếp: “Về sau nội bộ tập đoàn Tiêu Hoa xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không tham dự vào, tôi sẽ để mấy vị tổng giám đốc thay mặt Viễn Đông chúng tôi ủng hộ cô vô điều kiện, cọc làm ăn này cô cũng chẳng thiệt thòi gì.”

Anh nhìn đồng hồ: “Cho cô hai phút suy nghĩ, tối nay cô bỏ lỡ cơ hội này, sau này tìm ai cũng vô dụng.”

Tiêu Tiêu bị buộc đến đường cùng, nhưng nếu cô không từ bỏ quyền bỏ phiếu công ty bất động sản, tập đoàn Tiêu Hoa thật sự phải sửa họ, vốn cổ phần của tập đoàn đã không tập trung, bây giờ biến thành cục diện pha loãng như này.

Mà chú cô không chỉ không đồng nhất trong ngoài, tại thời điểm mấu chốt còn muốn làm Tiêu Hoa càng loạn hơn.

Trước đó cô không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông lại cố hết sức tấn công tập đoàn Tiêu Hoa như vậy, còn tưởng đồng ý với phương án tăng giá cổ phiếu của chú cô là có thể ngăn được sóng dữ, kết quả tính sai rồi.

Bây giờ cô không xác định được chính là, “Kỷ tổng, anh có ý gì?” Cô hỏi Kỷ Tiện Bắc, Kỷ Tiện Bắc cũng nắm giữ hơn 20% cổ phần công ty cô.

Kỷ Tiện Bắc: “Tôi chỉ nhận tiền hoa hồng, không tham dự vào việc quản lý hay các hoạt động điều hành, tiền đề là, trong nhiệm kỳ mới của hội đồng quản trị chú cô phải bị xóa tên trong ban hội đồng quản trị.”

Xóa tên chú cô trong ban hội đồng quản trị là mục đích của anh, điều làm Tiêu Tiêu giật mình hơn là: “Anh không tham dự vào quản lý?”

Kỷ Tiện Bắc: “Trước kia tôi đồng ý với chú Tiêu, sẽ không để bất cứ ai chèn ép cô trên công việc, bao gồm cả sau khi cô gả chồng, đồng ý rồi thì tôi phải làm được.”

Tiêu Tiêu siết chặt ly nước lọc, viền mắt không khỏi đỏ lên.

Trước kia cô không ngừng một lần nghĩ tới, đến khi nào anh mới có thể làm ra việc không tính đến lợi ích?

Bao năm lòng đầy xáo trộn, tại giờ khắc này, rốt cuộc tìm được điểm cân bằng.

Từ trước đến nay có lẽ cũng chỉ có anh, sau khi cô thổ lộ, anh chưa từng khinh thường hay cười nhạo cô, hơn nữa còn tiếp tục hợp tác với cô hệt như trước kia.

Cô khàn khàn giọng: “Cảm ơn.”

Bình ổn cảm xúc, Tiêu Tiêu nói với Nhậm Ngạn Đông: “Tôi đồng ý lời đề nghị của anh.”

Ngồi trên xe, Tiêu Tiêu không khởi động xe, ngồi ở vị trí lái xe, lẳng lặng nhìn màn đêm.

Từ trên lầu đi xuống, tổng cộng mới 15 phút.

Hợp tác với những người như Nhậm Ngạn Đông và Kỷ Tiện Bắc không bao giờ phải nhiều lời, điều kiện hà khắc bày ra đó, bạn đồng ý thì hợp tác, bạn không đồng ý, vậy thì không cần lãng phí thời gian của nhau, một giây thừa thãi cũng không cho bạn.

Không dài dòng đưa đẩy, cũng không chừa lại đường lui.

Tối nay, cô mất đi rất nhiều, cũng nhận được rất nhiều.

Hết thảy sóng gió bão táp dừng lại ở tháng Mười Hai, một hợp tác cũ kết thúc, một cạnh tranh mới bắt đầu.

Dường như cuộc sống lại quay trở về như trước, mỗi người bề bộn công việc, ngày ngày mở họp, văn kiện chất đầy thành đống.

Tiêu Tiêu là vậy, Kỷ Tiện Bắc là vậy, Nhậm Ngạn Đông cũng là vậy.

Tháng Mười Hai New York, trước đêm Giáng Sinh một ngày, đêm qua thành phố đón một trận tuyết lớn.

Hạ Mộc hết tiết học, thu dọn sách vở vội vàng rời phòng học, chuẩn bị đi tới công ty.

Đi trên mặt tuyết, Hạ Mộc thả chậm bước chân, vừa định chụp bước ảnh gửi cho Kỷ Tiện Bắc, bỗng sau lưng truyền đến một tiếng: “Hạ Vượng Vượng.”

Hạ Mộc: “…..”

Giọng nói quen thuộc lại nhớ nhung, lần trước bọn họ gặp mặt là vào tháng 11, cô về nước thi Nhất khẩu.

Từ lần đó tách nhau, bọn họ đã gần một tháng không gặp.

Cô kích động quay đầu lại.

Rơi vào một vòng tay ấm áp thân thuộc, “Em mấy tuổi rồi hả? Có đường em không đi, cố tình đi trên mặt cỏ ướt sũng.” Kỷ Tiện Bắc phun hơi thở ấm áp bên môi cô.

Hạ Mộc hôn anh một chút: “Muốn chụp ảnh cho anh xem.”

Kỷ Tiện Bắc bọc cô lại trong lớp áo gió của anh, Hạ Mộc cất di động, nhét hai tay vào dưới nách anh: “Không phải nói ngày mai mới tới sao?”

Kỷ Tiện Bắc: “Hoàn thành công việc nên tới trước.”

Anh chỉnh quần áo đội mũ cho cô, một nụ hôn rơi xuống môi cô: “Nhắm mắt lại, tặng em một bất ngờ.”

Hạ Mộc nhanh chóng nhắm mắt lại: “Bất ngờ gì thế?”

Kỷ Tiện Bắc lấy từ trong túi một ly giấy đặt lên tay cô, “Những vị em thích đều mua đủ.”

Hạ Mộc mở mắt, là kem, cô vội mở ly kem ra, là ba vị ngày đó cô muốn ăn, matcha, dâu tây và chocolate.

Hạ Mộc và anh nhìn nhau thật lâu, nhón chân, hôn lên môi anh: “Ông xã, yêu anh.”

Kỷ Tiện Bắc xoa xoa đầu cô, lại chỉnh lại mũ đội đầu cho cô: “Mau ăn đi.”

Hạ Mộc đưa kem cho anh, Kỷ Tiện Bắc sững người rồi mới hiểu cô có ý gì, tay trái anh cầm kem cho cô, tay phải nắm tay trái cô cùng đút vào túi áo gió của anh.

Tay phải Hạ Mộc xúc kem ăn thỏa thích, chậm rãi đi cùng anh về phía cổng trường, thỉnh thoảng có bạn cùng lớp chào cô, ánh mắt hâm mộ nhìn Kỷ Tiện Bắc.

Cô bỗng nhớ tới, ngày trước anh nói, anh thiếu cô tình yêu vườn trường, sau này sẽ đền bù cho cô.

Ăn kem, cô thỉnh thoảng nhìn lén anh vài lần.

“Nhìn gì?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu: “Không có gì.” Nhìn anh sao lại tốt như thế chứ.

Người đàn ông này dành hết mọi sự ấm áp và tình yêu cho cô mới có cô của hiện tại.

Đã từng, giữa cô và anh, cách nhau đâu chỉ muôn sông ngàn núi.

Mấy năm nay, anh vì cô, trèo đèo lội suối vượt núi vượt biển đi về phía cô.

Cô bỗng nghiêng mặt, khẽ gọi anh: “Ông xã.”

Kỷ Tiện Bắc: “Ừ?”

Cô mỉm cười: “Yêu anh, mãi mãi.”

Anh như vậy, sao cô có thể không yêu, không thương được chứ?

_ Hoàn chính văn _
« Chương TrướcChương Tiếp »