Chương 3

Edit: Mina

Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là hơn 9 giờ.

Hạ Mộc ngủ nằm sấp, toàn bộ chiếc chăn bị cô quấn hết lên người, hai cánh tay chiếm lấy cả hai chiếc gối đầu, Kỷ Tiện Bắc gần như bị cô đẩy đến mép giường, một chân cô còn để ngang trên bụng anh.

Tư thế ngủ của cô vốn dĩ không xấu, quy quy củ củ, nhưng từ khi ở bên Kỷ Tiện Bắc, cô luôn cố tình vô ý muốn đi khiêu chiến điểm giới hạn sự nhẫn nại của anh.

Ban đầu Kỷ Tiện Bắc cũng bất mãn, sau lại nhịn, thời gian dài thành dung túng mấy tính nết nhỏ của cô, nhưng tật xấu của cô lại rất khó sửa lại.

Hạ Mộc thật cẩn thận rút chân đặt trên bụng anh về, đắp một nửa tấm chăn lên người Kỷ Tiện Bắc.

Kỷ Tiện Bắc thật sự mệt mỏi, nếu không đồng hồ sinh học của anh luôn cực chuẩn, chưa bao giờ nằm ỳ.

Anh ngủ rất sâu, đắp chăn cho anh anh cũng không phản ứng lại.

Hạ Mộc chăm chú nhìn anh vài phút, trên bả vai, trước ngực anh đều có vết cào, là tối qua cô để lại.

Cô dùng sức xoa xoa cổ, nằm thẳng trong chốc lát, đứng dậy đến phòng thay đồ tìm áo ngủ mặc vào, xuống dưới tầng tìm nước uống.

Uống một ly nước ấm đầy, rốt cuộc giải khát.

Dạ dày Hạ Mộc ùng ục ùng ục kêu vang, tối qua chỉ mải uống rượu, không ăn đồ ăn, hiện tại khó chịu vì đói. Trong nhà không có gì ăn, lấy bánh mì trong tủ lạnh ra, đặt trong lò nướng nướng một lát.

Vào phòng tắm dưới tầng tắm rửa, bánh mì cũng đã nướng xong, bôi mứt trái cây lên, cô ngồi trước bàn ăn tận hưởng.

Hôm nay không có việc gì làm, cô ăn qua loa lại có thể ngủ thêm một giấc nữa.

Ký túc xá còn có vài thứ đồ linh tinh, ngày mai cô phải đến trường học một chuyến, đóng gói đồ đạc mang về đây.

Cô tạm thời không có ý định ở trong căn phòng thuê kia, nếu ngày nào đó giận dỗi Kỷ Tiện Bắc, có lẽ sẽ về đó ở hai ngày.

Lúc trước cô đi thực tập, có lần đồng nghiệp trong văn phòng nói chuyện phiếm bảo rằng, trước hôn nhân phụ nữ phải có một căn phòng nhỏ của riêng mình, nếu bị ủy khuất không thể về nhà mẹ đẻ, căn phòng nhỏ thuộc về chính mình kia chính là nơi an ủi nỗi lòng.

Cô nghĩ đến tiền trong thẻ, ngay cả tiền mặt trả cho phòng trọ trong vòng một năm cũng không đủ, mấu chốt là cô còn thiếu nợ bên ngoài, hai năm trước hỏi mượn Kỷ Tiện Bắc một số tiền, có lẽ tiền lương hai năm vẫn không đủ…

Nghĩ đến tiền và phòng ở, Hạ Mộc liền không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn xong bánh mì.

Nhìn đồng hồ, đã 10 giờ.

Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không biết Kỷ Tiện Bắc có phải đến Công ty không, cô đi lên tầng chuẩn bị gọi anh rời giường.

Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, cửa phòng tắm trong phòng đúng lúc cũng mở ra, Kỷ Tiện Bắc mới tắm xong, sợi tóc còn đọng giọt nước sáng lấp lánh.

Đã mặc quần dài, anh đang cài khuy áo sơmi.

“Phải đi Công ty?”

“Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Hai người đồng thời đặt câu hỏi.

Kỷ Tiện Bắc trả lời cô trước: “Không đi Công ty, giữa trưa phải ra ngoài ăn cơm.”

Hạ Mộc gật đầu, anh đi đâu ăn cơm, đi ăn cùng ai, cô chưa bao giờ hỏi, trước kia lần nào anh cũng nói với cô, cô không quen biết những người đó, không hứng thú, sau đó anh cũng dần ít nói hơn.

“Không ngủ tiếp?” Kỷ Tiện Bắc lại hỏi lần nữa.

Hạ Mộc: “Ngủ, vừa rồi đói bụng, xuống tầng ăn một chút.”

Cô bước vài bước đến trước mặt anh, chỉnh lại vạt áo sơmi giúp anh, nhân tiện sờ mó cơ bụng anh hai cái, sau lại bắt đầu càn quấy, anh cài một khuy áo, cô lại cởi khuy áo ra.

Kỷ Tiện Bắc không lên tiếng, rũ mắt nhìn cô, tiếp tục cài khuy áo.

Hạ Mộc nhìn thẳng vào anh, ánh mắt giảo hoạt, động tác trên tay không dừng lại.

Vài phút sau, áo sơmi của Kỷ Tiện Bắc vẫn phanh ra.

Kỷ Tiện Bắc nhìn cô bất đắc dĩ: “Quậy đủ chưa?”

“Chưa.”

Kỷ Tiện Bắc không cài khuy áo nữa, đôi tay giữ eo cô, kéo cô tới: “Vậy em cài đi.”

“Em mắt cận, khuy áo quá nhỏ, em không thấy rõ ở đâu.”

“… … …” Kỷ Tiện Bắc nhéo nhẹ hông cô, hôn một cái giữa môi cô: “Ngủ đi, giữa trưa anh sẽ bảo người giúp việc nấu cơm muộn một chút.”

Hạ Mộc vòng tay ôm cổ anh: “Không nhúc nhích được.”

Kỷ Tiện Bắc hơi ôm cô đi về phía trước, Hạ Mộc dính anh, bước chân đi theo anh lùi về phía sau, lui đến trước giường, trực tiếp ngã lên trên.

Cô bắt lấy cổ áo sơmi Kỷ Tiện Bắc không buông.

Kỷ Tiện Bắc cúi đầu hôn cô một lát cô mới buông anh ra, anh đứng thẳng người bắt đầu cài khuy áo: “Nếu hôm nay không đến trường học thì ngủ thêm một lát đi.”

“Ừm.” Hạ Mộc gối hai tay sau đầu, nhấc chân gác lên bụng anh, ngón chân cái di chuyển trên rốn anh chơi.

Kỷ Tiện Bắc bị cô quậy như vậy đã quen, không hề thấy phiền phức bực bội.

Lúc này di động trên tủ đầu giường rung lên vài cái, là di động của Kỷ Tiện Bắc, anh nhìn sang, vẫn đang cài khuy áo, nói với Hạ Mộc: “Xem hộ anh.”

“Chẳng may là tình nhân bé nhỏ nào đó của anh gửi tới, không ổn đâu.” Hạ Mộc nói, vẫn lấy di động của anh gạt mở.

Là Viên Dịch Lâm gửi tới: ( Anh Kỷ, em đang trên đường đến nhà hàng rồi, khoảng 11 giờ rưỡi sẽ đến 🙂)

Hóa ra giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm cùng Viên Dịch Lâm.

Viên Dịch Lâm học cùng trường Đại học với cô, cùng giới tính, khác lớp, năm nhất cô và Viên Dịch Lâm quen nhau, không thân.

Cậu của Viên Dịch Lâm là giáo sư Âu Dương viện trưởng viện tin tức của bọn cô, giáo sư Âu Dương cũng là thầy giáo của Kỷ Tiện Bắc, quan hệ giữa bọn họ không tệ, trước kia cô quen Kỷ Tiện Bắc cũng là vì có liên quan đến giáo sư Âu Dương.

Hạ Mộc ấn tắt màn hình, ném điện thoại sang một bên.

Kỷ Tiện Bắc ngẩng đầu: “Ai thế?”

“Viên Dịch Lâm.” Hạ Mộc cười nhạo anh: “Quan hệ giữa anh và cô ấy không tệ nha, anh vừa trở về đã muốn liên lạc yêu đương rồi.”

Sắc mặt Kỷ Tiện Bắc như thường, giải thích: “Viên Dịch Lâm đến làm tại đài truyền hình, là chỗ anh từng giới thiệu, thầy Âu Dương đã bày tỏ lòng biết ơn, nhưng Viên Dịch Lâm nhất quyết muốn tự mình mời anh.”

Anh đã từ chối thẳng lời mời của Viên Dịch Lâm, không nghĩ tới hôm qua cô ấy trực tiếp đặt nhà hàng, gửi địa chỉ cho anh.

Bởi vì có liên quan đến thầy Âu Dương, anh không thể không cho cô ấy bậc thang đi xuống.

Hạ Mộc như có suy tư nhìn anh: “Viên Dịch Lâm đi làm ở đài truyền hình?”

“Ừ.” Kỷ Tiện Bắc nói thêm câu: “Kênh Tài chính và Kinh tế.”

Hạ Mộc theo lời anh hỏi: “Có phải tiền lương của phóng viên kênh Tài chính và Kinh tế cao hơn tiền lương của em không?”

Kỷ Tiện Bắc: “… Dù tiền lương cao hơn cũng không cho em đi.” Quan hệ nhân tế bên trong rắc rối phức tạp, Hạ Mộc không thích hợp.

Hạ Mộc ‘À’ một tiếng: “Nếu anh không coi trọng công việc này, thế sao anh còn tìm quan hệ cho Viên Dịch Lâm chứ?”

Kỷ Tiện Bắc: “Chính cô ấy bằng lòng.”

Hạ Mộc nói: “Em đây cũng bằng lòng.”

Kỷ Tiện Bắc liếc mắt nhìn cô một cái: “Anh không muốn.”

Hạ Mộc trợn trắng mắt.

Kỷ Tiện Bắc cài hết các khuy áo, vuốt phẳng vạt áo sơmi nhét vào quần tây, trong lúc vô tình ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tối đen của Hạ Mộc, anh hỏi: “Nhìn gì thế?”

“Nhìn anh mặc quần áo cũng gợi cảm như vậy, làm cho nữ giới không thể kiềm chế nổi.”

“… …” Kỷ Tiện Bắc liếc xéo cô: “Nghiêm túc nói chuyện.”

Hạ Mộc lườm nguýt anh, đắp chăn tiếp tục ngủ.

Bỗng nhiên, Kỷ Tiện Bắc hỏi cô: “Vừa rồi Viên Dịch Lâm nói gì?”

Giọng cô hài hước nói: “Nói nhớ anh, bảo anh nhanh chân đến nhà hàng đi.”

“… …”

Kỷ Tiện Bắc kéo chăn của cô xuống một chút, che phía trên người cô: “Sao nói chuyện sặc mùi thế, không thể nhẹ nhàng chút?”

Hạ Mộc nhìn anh, cười như không cười: “Em quen vậy rồi, cũng không phải ngày đầu tiên anh quen em.”

Kỷ Tiện Bắc đành phải hôn cô, hôn một lát anh lại đi vào phòng thay đồ, lấy ra hai mẫu túi xách, là phiên bản giới hạn của nhãn hiệu nào đó.

Trước kia hắn từng mua túi xách tặng Hạ Mộc, nhưng cô chưa bao giờ dùng, nói sinh viên phải giản dị.

Bây giờ cô sắp phải đi làm, chắc chắn sẽ cần dùng đến túi xách hàng hiệu, lúc đi công tác đi ngang qua cửa hàng chuyên bán túi xách liền chọn cho cô một chiếc, thuận tiện mua luôn cho Viên Dịch Lâm một chiếc.

“Hạ Mộc.”

“Sao thế?” Cô híp mắt sắp chìm vào giấc ngủ.

“Mua túi xách bên New York, em chọn một chiếc, chiếc còn lại anh đưa tặng Viên Dịch Lâm.”

Hạ Mộc vẫn tiếp tục nhắm mắt: “Cô ấy mời anh ăn cơm, anh tặng cô ấy túi xách, đây là muốn thường xuyên qua lại?”

Kỷ Tiện Bắc nhàn nhạt nói: “Không có thời gian thường xuyên qua lại với ai cả.” Anh nói: “Trước đó Viên Dịch Lâm tặng anh một chiếc ZIPPO, anh đây tặng lại quà.”

Lặng im trong chớp mắt, cô hỏi: “Tặng anh ZIPPO?”

Kỷ Tiện Bắc thản nhiên đáp: “Ừ.”

Sau khi anh giúp Viên Dịch Lâm sắp xếp công việc, thầy Âu Dương đưa Viên Dịch Lâm cùng đến mời anh ăn cơm, trên bàn ăn, ngay trước mặt thầy Âu Dương Viên Dịch Lâm tặng anh ZIPPO xem như lời cảm ơn, anh nhận, nói câu khách sáo.

Có lẽ thầy Âu Dương cũng không nghĩ nhiều, không ép anh nhận, nói vật này không đáng bao tiền, bảo anh đừng ghét bỏ, chỉ là chút tấm lòng của đứa nhỏ.

Nếu anh vẫn khăng khăng không nhận sẽ làm cho thầy Âu Dương nghĩ lầm rằng anh chán ghét, chướng mắt vật rẻ tiền, đành phải nhận lấy.

Hạ Mộc buồn bã nói: “Hình như các cô gái đều dùng ZIPPO để tặng cho người đàn ông họ thích, anh quen dùng rồi? Có phải rất thích không?”

Kỷ Tiện Bắc không tức giận, kiên nhẫn đáp: “Không mở ra, trực tiếp bảo bí thư cầm đi xử lý.”

Lúc ấy nghĩ trở về sẽ nói một tiếng với Hạ Mộc về chuyện này, kết quả tối đó đi công tác, sau lại bận nên quên mất.

Phụ nữ lấy danh nghĩa tặng quà anh quá nhiều, anh cũng không để chuyện ZIPPO kia ở trong lòng.

Kỷ Tiện Bắc theo đề tài này, hỏi Hạ Mộc: “Em tặng anh một cái nhé?”

ZIPPO anh đang dùng vẫn là lấy từ chỗ Đường Văn Tích.

Hạ Mộc ‘À’ một tiếng: “Em tặng anh? Anh cứ chờ xem, cái ZIPPO kia của anh em còn muốn ném, sau này anh không được hút thuốc lá nữa, từ hôm nay trở đi cai thuốc, mỗi ngày chỉ được hút nhiều nhất hai điếu.”

Nói, cô ngáp một cái, hỏi tiếp: “Viên Dịch Lâm tặng anh quà cũng chỉ là cái cớ, là vì cảm ơn anh, nhưng anh đột nhiên muốn tặng cô ấy túi xách, cùng hát bè à?”

Kỷ Tiện Bắc không giải thích, chỉ nói: “Tặng cô ấy túi xách, anh đương nhiên sẽ có dụng ý.”

Hạ Mộc lười hỏi thêm, phụ nữ thích anh có ý với anh cô đếm không hết, anh cũng chưa bao giờ khiến cô phiền lòng, tự anh có thể xử lý tốt.

Cô có một học tỷ từng cho cô một lời khuyên vô cùng hữu ích: Đừng tốn tâm tư và sức lực đi đối phó với phụ nữ, đó là cách làm rất ngu ngốc, chỉ cần dạy dỗ tốt người đàn ông của mình là được.

Kỷ Tiện Bắc lại giục cô: “Chọn một cái thích đi.” Anh mở hộp đóng gói ra, cầm hai mẫu túi xách đứng trước giường.

Hạ Mộc nhìn cũng chưa nhìn: “Thích cả hai mẫu.”

Kỷ Tiện Bắc: “… …”

Chợt cười, hiếm khi anh thấp tiếng cười khẽ.

Anh nói: “Vậy thì để lại cho em cả hai.” Anh đặt hai mẫu túi xách lên tủ đầu giường bên phía cô.