🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MinaHạ Mộc không đói bụng không muốn ăn cơm, vẫn đang ngồi đoán xem rốt cuộc là món quà nhỏ gì.
Thứ đầu tiên cô nghĩ đến đó là: “Đồ ăn cho chó con Vượng Vượng?”
Kỷ Tiện Bắc bị nghẹn, “Em ăn thức ăn cho chó bao giờ thế?”
“Đồ ăn cho chó của em chính là
tiên bối (1) đó.” Hạ Mộc cười hỏi anh: “Đoán đúng không?”
“… Không đúng!” Kỷ Tiện Bắc liếc xéo cô một cái.
Hạ Mộc bật cười.
Sau khi cười xong, cô lại đoán: “
Bánh tuyết (2)?”
“Đoán tiếp.”
“
Bánh chiên bơ (3)?”
“Không phải.”
“Đùa em à?”
Kỷ Tiện Bắc im lặng nhìn cô.
Hạ Mộc nghĩ nghĩ, “Màn thầu lớn Sơn Đông?”
Kỷ Tiện Bắc: “… Đừng suốt ngày nghĩ đến ăn được không?”
“
Dân dĩ thực vi thiên (4), không nghĩ đến ăn không phải rất ngốc sao?”
(4)
民以食为天 (mín yǐ shí wéi tiān): Dân lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu.Hạ Mộc tiếp tục đoán: “Giấy Tuyên Thành?”
Kỷ Tiện Bắc không lên tiếng.
Xem ra vẫn không đúng, Hạ Mộc không phục, nằm trên giường trầm tư suy nghĩ.
Bán sỉ ngoài chợ, chỉ có hơn hai đồng.
Kỷ Tiện Bắc lấy cháo dì giúp việc ninh, múc ra, “Đừng nghĩ nữa, em nghĩ đến già cũng không nghĩ ra được đâu, ăn xong anh nói cho.”
Hạ Mộc nhìn cháo, lắc đầu: “Thật sự không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải ăn một chút cho dạ dày co bóp.”
Kỷ Tiện Bắc dựng bàn trên giường lên, đặt cháo và dưa cải xuống bàn, lại cầm khăn lông ướt lau tay cho cô.
Hạ Mộc bắt đầu ăn, cứ cảm thấy trong miệng không có mùi vị, muốn ăn bánh gạo, bảo Kỷ Tiện Bắc xuống lầu mua cho cô.
Kỷ Tiện Bắc quét mắt nhìn cô: “Em còn định làm gì?”
Hạ Mộc bảo đảm: “Anh mua cho em nhìn chút chút thôi, em tuyệt đối không ăn, được không?”
Kỷ Tiện Bắc lười đáp lại cô, ngồi trên ghế sofa bắt đầu đọc tin tức Kinh tế – Tài chính.
Hạ Mộc uống cháo không chút cảm xúc, cháo ninh nhừ, tan ngay trong miệng, cô không thích ăn loại cháo sền sệt như vậy.
Bữa sáng vô vị, cô quen ăn đồ đậm vị, quả thực như đang chịu tra tấn.
Sau một lúc lâu cô múc thìa cháo vào trong miệng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Kỷ Tiện Bắc một cái, anh đang cúi đầu xem di động.
“Này.” Cô gọi anh một tiếng.
Kỷ Tiện Bắc không ngẩng đầu, cũng không lên tiếng.
“Này, đang nói với anh đấy.”
Kỷ Tiện Bắc: “Anh không tên là ‘Này’.”
Hạ Mộc híp mắt, nhìn anh chằm chằm một hồi.
Biết anh kìm nén bực bội từ tối qua đến bây giờ, tuy cơn tức giận đã vơi đi song vẫn còn tàn dư.
“Kỷ Tiện Bắc.” Cô chủ động gọi lại tên của anh.
Vẫn không đáp.
“Tiên bối.”
“Ừ.” Thanh âm nhàn nhạt.
Hạ Mộc cũng không so đo với anh, làm nũng gọi: “Ông xã.”
Kỷ Tiện Bắc thở dài trong lòng, không giả vờ được nữa, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô giống hệt chú chó con, đôi mắt đáng thương vô tội nhìn anh.
Anh mà không mua cho cô thể nào cũng có cảm giác làm ra chuyện có lỗi tày trời với cô.
Kỷ Tiện Bắc nổi giận: “Ăn nhanh đi!” Đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Mộc còn không quên dặn dò bóng lưng anh: “Mua loại túi to nhé.”
Kỷ Tiện Bắc không ngoảnh đầu lại.
Tới dưới lầu, Kỷ Tiện Bắc gọi điện thoại cho tài xế, sáng nay anh dặn tài xế đến chợ mua đồ, đồ đã mua nhưng chưa thấy người đâu.
Điện thoại kết nối, anh hỏi tài xế khi nào thì về tới nơi.
Tài xế nói đang giờ cao điểm, tắc đường, phải hơn nửa tiếng nữa mới đến.
Kỷ Tiện Bắc ‘ừ’ một tiếng, dặn dò anh ta lái xe cẩn thận.
Anh nâng bước đi về phía cửa hàng tiện lợi, mới đi được vài bước, có người gọi: “Kỷ tổng.”
Kỷ Tiện Bắc nghiêng mặt, là thư ký Phàn.
Thư ký Phàn đẩy cửa xuống xe, xách túi laptop chạy chậm qua.
“Nhanh vậy?”
Thư ký Phàn gật đầu.
Sáng sớm Kỷ Tiện Bắc gọi cho cô, bảo cô điều chỉnh lịch trình mấy ngày tới, anh sẽ làm việc ở phòng bệnh, cô mang laptop và toàn bộ văn kiện đến đây.
Kỷ Tiện Bắc duỗi tay muốn cầm túi laptop, thư ký Phàn nhìn liền biết Kỷ Tiện Bắc ra ngoài có việc, ngăn lại: “Tôi mang đồ lên tầng cho.” Cô lại bảo anh đợt một chút vì còn có việc khác.
Đưa tờ giấy trong tay cho anh: “Kỷ tổng, đây là dãy số anh cần.”
“Làm phiền rồi.” Kỷ Tiện Bắc nhận tờ ghi chú.
Thư ký Phàn: “Cần tôi nán lại bệnh viện không?”
Kỷ Tiện Bắc; “Không cần, cô về công ty bận việc của mình đi.”
“Vâng.”
Kỷ Tiện Bắc bắt đầu ấn dãy số, thư ký Phàn vừa định nâng bước rời đi, “Đợi đã.” Kỷ Tiện Bắc gọi cô lại, chưa kịp nói chuyện, dãy số đã chuyển máy.
Bên kia truyền đến: “Xin chào, xin hỏi ngài là?”
“Chào ông, Trì tổng, tôi là Kỷ Tiện Bắc.”
Bên kia dừng một chút, sau khi phản ứng lại liền khách khí nhiệt tình hỏi: “Ôi chao, là Kỷ tổng à, hiếm có hiếm có, không biết anh có chỉ thị gì?”
“Không dám ra lệnh, chẳng là mạo muội làm phiền ông cho bạn gái tôi xin nghỉ phép.”
“… … Bạn gái Kỷ tổng là?”
“Hạ Mộc.”
“… …”
Trì tổng chưa biết chuyện đêm qua lão Hoàng bị mất mặt, chợt nghe thấy tin Kỷ Tiện Bắc là bạn trai của Hạ Mộc giật gân như vậy, nhất thời không tiêu hóa trôi.
Hoãn vài giây vừa định hàn huyên đôi câu, kết quả Kỷ Tiện Bắc nói đang có việc, trực tiếp cúp điện thoại.
Kỷ Tiện Bắc lưu số của Trì tổng, Trì tổng là ông chủ của tập đoàn truyền thông nơi Hạ Mộc làm việc.
Thư ký Phàn nhiều lời: “Sau khi mọi người biết anh là bạn trai Hạ Mộc thì đối tượng cô ấy muốn phỏng vấn sẽ bị hẹp đi.” Đầu tiên là đối thủ cạnh tranh của anh sẽ không cung cấp tin tức cho Hạ Mộc.
Còn có những người liên quan đến Kỷ gia, cũng sẽ theo bản năng tránh Hạ Mộc.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Cũng không còn cách nào khác.” Sau khi công khai, có lẽ người cô dự định phỏng vấn ban đầu sẽ rất khó có thể phỏng vấn được.
Thế nhưng không công khai, trong khi cô làm việc khó tránh khỏi bị quấy rầy.
Trước kia anh muốn nỗ lực thỏa mãn yêu cầu trên công việc của cô, không muốn vì anh mà cô không thể tiếp cận được người cô muốn phỏng vấn, vậy nên anh vẫn luôn không khoe khoang mối quan hệ của hai người.
Nhưng giống như chuyện xảy ra tối qua vậy, có đôi lúc ngoài tầm kiểm soát, hiện tại anh chỉ có thể chọn cách hạn chế đến mức tối đa.
Thư ký Phàn hỏi; “Vừa rồi anh định phân phó chuyện gì?”
Kỷ Tiện Bắc: “Tháng sau tôi tham dự buổi họp hội nghị Tài chính, sau khi kết thúc hội nghị có thời gian hoạt động tự do, bớt chút thời gian rảnh của tôi cho Hạ Mộc, không nhận phỏng vấn của các công ty truyền thông khác.”
Thư ký Phàn: “Tôi sẽ đi thu xếp.” Cô có điều băn khoăn: “Lần này kênh Kinh tế – Tài chính cũng tới tham gia, nếu Viên Dịch Lâm muốn phỏng vấn anh thì sao?”
“Đến lúc đó cô hãy từ chối cô ấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Thư ký Phàn nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc, anh đang cúi đầu xem di động, nói với cô: “Không còn việc gì nữa, cô lên tầng đi.”
“Vâng.” Thư ký Phàn đáp lời, cô do dự vài giây, hơi há mồm, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Kỳ thực cô lo lắng nhất không phải đối phó với Viên Dịch Lâm như thế nào, mà là Hạ Mộc.
Ngộ nhỡ Hạ Mộc không thích phỏng vấn anh… Phải làm sao bây giờ?
Sợ đả kích Kỷ Tiện Bắc, cô không nhiều lời, xoay người đến phòng bệnh.
Tới cửa hàng tiện lợi, một loạt đồ ăn vặt Hạ Mộc thích ăn được bày la liệt trên giá.
Trước kia anh không cho phép cô ăn, sau lại trong lúc vô tình cô nói, trước khi học đại học cô chưa từng ăn mấy thứ đồ ăn vặt này, quá đắt, không nỡ mua.
Từ sau lần đó khi nào anh đi dạo siêu thị cũng sẽ mua vài gói cho cô.
Có khoảng thời gian cô ăn đến nghiện liền không nghiêm túc ăn cơm.
Đa dạng chủng loại bánh gạo bày trên kệ để hàng, Kỷ Tiện Bắc cầm gói nhỏ nhất, đi đến quầy thu ngân anh lại vòng về đổi thành gói to.
Đến cửa bệnh viện gặp mẹ Kỷ qua đây kiểm tra phòng bệnh, mấy bác sĩ đi cùng cũng quen biết Kỷ Tiện Bắc, chào hỏi xong liền lên lầu.
Mẹ Kỷ nhìn gói bánh trong tay anh: “Dạ dày vẫn chưa khỏi, ăn ít mấy thứ này đi.”
Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Vâng, cho cô ấy xem thôi, không ăn.”
Mẹ Kỷ cười cười: “Lời này chính con cũng không tin nhỉ?”
Kỷ Tiện Bắc không nói chuyện.
Hai người sánh vai đi vào tòa nhà.
Vào thang máy.
Mẹ Kỷ nghiêng mặt nói với anh: “Mẹ bốc mấy thang thuốc trị bệnh đau dạ dày, đã bảo phòng thuốc sắc rồi, con cho con bé uống bắt đầu từ buổi trưa, đừng truyền nước nhiều.”
Mẹ Kỷ nói lời chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Kỷ Tiện Bắc, anh khàn khàn đáp: “Vâng.”
Tới tầng mẹ Kỷ muốn đến, thang máy dừng lại.
Kỷ Tiện Bắc mở miệng: “Con cảm ơn mẹ.”
Mẹ Kỷ gật đầu, “Chú ý nghỉ ngơi, con nhìn sắc mặt con khó coi chưa kìa.” Vỗ vỗ bả vai anh, cửa thang máy mở ra, bà cắm tay vào túi áo blouse, ưu nhã bước ra ngoài.
Trở lại phòng bệnh, Hạ Mộc đã ăn cháo xong, cũng đã gấp bàn nhỏ lên.
Nói với anh: “Thư ký Phàn mang laptop của anh tới, ở đằng kia kìa.” Cô hơi nghếch cằm.
“Ừ.” Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Ăn hết cháo chưa?”
“Ăn hết rồi.”
“Không đổ đi đấy chứ?” Kỷ Tiện Bắc không quá xác định.
“Sao có thể, không ăn hết em sẽ bảo anh ăn hộ chứ em không thể đổ đi được.” Hạ Mộc nhìn anh: “Em ăn xong rồi, quà của em đâu?”
Kỷ Tiện Bắc: “Lát nữa đưa cho em.” Đưa cô túi bánh gạo, dặn dò mãi: “Nói rồi đấy, chỉ được nhìn.”
Hạ Mộc cười, ôm bánh gạo trong ngực, “Em chắc chắn không ăn.” Hỏi anh: “Em có thể mở ra ngửi ngửi không?”
Kỷ Tiện Bắc: “… …” Thuận tay đoạt lại túi bánh gạo: “Em còn muốn lên trời nữa đúng không?!”
Hạ Mộc ôm eo anh, “Tại sao con người anh lại thế chứ, ngửi ngửi có sao đâu? Cũng không phải ăn thật.” Trán cô cọ cọ cổ anh: “Em biết anh là người tốt mà.”
Kỷ Tiện Bắc không dao động, vỗ tay cô: “Em đừng làm cái vẻ này, vô dụng thôi.”
Hạ Mộc hừ một tiếng, dẫm hai chân anh, bò lên giường ngồi.
Cô sực nhớ: “Anh ăn cơm chưa?”
“Sáng ăn một chút ở nhà rồi.” Kỷ Tiện Bắc để đồ ăn vặt sang một bên, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Có việc gì?” Hạ Mộc muốn xem di động lại cất đi.
Vẻ mặt Kỷ Tiện Bắc nghiêm túc: “Ừ, bàn một chuyện với em.”
“Anh nói đi.”
Kỷ Tiện Bắc dừng vài giây, “Sau này chỉ cần trong khoảng thời gian anh và em không cãi nhau, bất cứ bữa tiệc nào em đi thì anh cũng đều nghĩ cách tham dự, không cho phép em uống rượu, anh sẽ uống thay em, còn nếu anh không thể đi, anh sẽ tìm người đến chào hỏi để em không phải uống rượu.”
Anh không thể bảo cô chỉ ru rú ở nhà cả ngày, tính chất công việc của cô cũng không có khả năng không đi xã giao, anh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cách này là thỏa đáng nhất.
Hạ Mộc vốn đang cười bỗng thu lại, cô di di người về phía trước, dựa gần anh một chút.
“Sau này không được phép uống rượu nữa, nghe thấy không?” Anh kề tai cô nói.
“Nghe thấy mà.”
Kỷ Tiện Bắc cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, thanh âm dịu dàng, nghẹn nửa ngày vẫn quyết định nói: “Tối hôm qua là anh không tốt, không nên tranh cãi với em.”
Hạ Mộc nâng tay ôm cổ anh, “Cãi nhau sao đâu, cũng chẳng phải lần đầu, nhưng về sau anh đừng hung dữ như vậy, anh xem tối hôm qua anh suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của em rồi.”
Lúc anh nói câu coi anh là người chết phải không, cô ngẩn người mấy giây.
Nháy mắt đó, cô cảm thấy anh cách cô rất xa, thậm chí có loại ảo giác, bọn họ thực sự phải chia tay.
Kỷ Tiện Bắc thở hắt: “Sau này không cãi nhau nữa, em xinh đẹp, em làm gì cũng đúng.”
Hạ Mộc bị tức cười, ngẫm lại, “Chắc chắn không có khả năng không cãi nhau, anh thấy có cặp đôi nào không cãi nhau không?”
Kỷ Tiện Bắc nghiêm túc suy nghĩ một chút, quyết định: “Về sau lại bất đồng quan điểm, anh sẽ không to tiếng? Em nổi giận là chuyện của em, anh coi như không nhìn thấy.”
Hạ Mộc vội vàng lắc đầu: “Vẫn cứ cãi nhau đi, lúc em và anh giận nhau anh lại không nói chuyện em sẽ bị tức chết mất, đến lúc đó còn muốn cào xé tim anh ra cơ.”
Tiếng gõ cửa vang, “Kỷ tổng.”
Là tài xế tới.
Kỷ Tiện Bắc đứng dậy đi mở cửa, tài xế không vào phòng, đưa anh túi đồ: “Kỷ tổng, đồ anh muốn đều ở trong này.”
“Ừm, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Các anh có mấy chiếc xe dưới kia?”
Tài xế: “Hai chiếc.” Còn có một chiếc của vệ sĩ.
Kỷ Tiện Bắc: “Để lại một chiếc cho tôi là được, hai ngày tới anh không cần đi làm.”
“Vâng.” Tài xế nói rồi đưa chìa khóa xe.
Kỷ Tiện Bắc xua tay: “Hôm nay tôi mang cặp, tất cả các chìa khóa đều ở đây.”
Tài xế lại gửi vào di động của Kỷ Tiện Bắc biển số và vị trí đỗ xe để anh dễ tìm ra.
Chờ tài xế rời đi, Hạ Mộc hỏi anh: “Mấy ngày tới anh không cần ra ngoài sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Không cần, làm việc ở đây luôn, anh để lại một chiếc xe, nếu em chán, anh sẽ lái xe mang em ra ngoài đi dạo.”
“Em đang buồn này.”
Kỷ Tiện Bắc không thích phản ứng lại cô.
Hạ Mộc lại nghĩ tới tin nhắn vừa rồi, cô nhìn Kỷ Tiện Bắc, nói Hoàng tổng gửi tin nhắn cho cô.
“Nhắn cái gì?” Kỷ Tiện Bắc nhìn cô.
“Hỏi thăm sức khỏe của em, nói tối hôm qua ông ấy làm trưởng bối mà lại nhất thời hồ đồ.” Cô cũng không muốn bám chặt cái sai của người khác không buông, “Nếu không việc này cứ thế bỏ qua?”
“Được, em xem xem làm thế nào thì làm.”
Hạ Mộc nhìn túi nilon trong tay anh, “Cho em?”
“Ừ.”
“Em xem nào, cái gì
kinh hỉ (*) đây.” (*) Ngạc nhiên
vui vẻ.“Có kinh không hỉ.” Kỷ Tiện Bắc mở túi nilon ra.
“Rốt cuộc là thứ gì thế?” Hạ Mộc ngó đầu nhìn, không thấy rõ.
Kỷ Tiện Bắc lấy ra một lọ đưa cho cô: “Tặng em.”
Hạ Mộc: “… …”
Thế mà lại là keo 502 đa năng.
Hoãn vài giây, vẫn không hiểu anh có ý gì.
Đầu óc lơ mơ chăm chú nhìn anh.
Kỷ Tiện Bắc ngồi xuống cạnh cô, biểu cảm nghiêm túc: “Không phải em không thích bám anh sao? Về sau em gặp chuyện không muốn nói với anh, anh sẽ không trách em, cố gắng không tranh cãi với em, cãi nhau chỉ làm tổn hại tình cảm, chờ đến lúc xảy ra chuyện gì khác, anh sẽ đưa cho em một lọ keo, anh cũng lấy một lọ, nếu em cảm thấy mình làm sai thì hãy bôi một chút, chủ động tới dính anh, nếu em cảm thấy bản thân không sai, vậy anh sẽ bôi một chút, chủ động tìm em dính vào nhau.”
Nói, anh vặn mở lọ keo 502.
Mùi gay mũi của keo sộc ra, lấn át cả mùi thuốc khử trùng.
Mùi keo bao trùm căn phòng.
Kỷ Tiện Bắc nhỏ vài giọt ra ngón tay cái của mình, đặt lọ keo lên tủ đầu giường.
“Lần này không thể trách em, em còn nhỏ lại vừa mới đi làm, không có nhiều hiểu biết, là anh sai, anh tìm em dính trước.”
Cầm tay cô, ngón tay cái vừa dính keo của anh đặt ngang tầm ngón tay cái của cô, tay kia dùng sức ấn xuống.
Hạ Mộc yên lặng nhìn anh, nói không nên lời.
Kỷ Tiện Bắc ngẩng đầu nhìn cô: “Ban đầu không dính lắm, thời gian dài liền sẽ dính chặt vào nhau.”
Không đợi keo bám, anh đã tách ngón tay cô ra, nhưng keo rất ăn, anh rút khăn giấy ướt chà chà ngón cái của cô, ngón tay vẫn có chất trắng trắng, lau không trôi.
Anh nói: “502, dán dán, liền biến thành 520.”
Hạ Mộc không lên tiếng, đầu quả tim vừa chua xót vừa ấm áp.
Cô lấy lọ keo trên tủ lại đây, đổ ra ngón cái không ít, xòe bàn tay anh, ngón cái dùng sức ấn vào lòng bàn tay anh.
Sau một hồi lâu mới nói: “Cho thức ăn cho chó của Vượng Vượng xin lỗi.”
Kỷ Tiện Bắc: “… …”
Bị tức cười.
Một tay ôm cô vào ngực, cúi đầu hôn cô.
Kỷ Tiện Bắc ngậm lấy môi Hạ Mộc, đầu lưỡi chọc vào hàm răng cô, môi lưỡi giao triền.
Hôn quá tập trung, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy.
***
(1) Tiên bối ( Bánh gạo)(2) Bánh tuyết(3) Bánh chiên bơ• 12/02/2019 •