Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mai Trắng Trong Tuyết

Quyển 2 - Chương 6: Kẻ sum vầy, người lẻ bóng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nước ấm giúp cơ bắp thư giãn, còn mùi hương từ cánh hoa hồng lại giúp tinh thần vô cùng sảng khoái. Chẳng mấy chốc Tiểu Duệ đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào không biết. Chỉ đến khi bị vỗ nhẹ vào má, nàng mới uể oải mở mắt, thấy gương mặt kia ngay gần, Tiểu Duệ giật mình, vội đưa tay che người.

– Mau mặc đồ vào đi, ngâm nước lâu quá có thể bị cảm đấy.

Nói rồi hắn quay người đi, để nàng khỏi xấu hổ.

– Huynh, ra ngoài đi. – Tiểu Duệ khẽ nói.

Không ngờ hắn cũng không phản đối, lập tức rời ra phòng ngoài. Những hạt châu kết trên tấm rèm khi hắn đi qua khẽ lay động, va vào nhau tạo thành tiếng tinh tang rất vui tai.

Sau khi mặc xong y phục, nàng bước ra, thấy trên bàn đã bày rất nhiều đồ ăn nóng sốt.

– Đưa ta.

Hắn đón lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt cho nàng.

– Nhớ đừng ngủ quên như thế này nữa biết chưa?

– Ưʍ.

– Nào, lại đây thử mấy món này đi, đều là món nàng thích đấy.

Hắn kéo Tiểu Duệ ngồi xuống ghế, còn bản thân đứng đằng sau, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt cho nàng.

– Huynh cũng ngồi đi.

Tiểu Duệ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, vừa tắm nước nóng xong, má nàng ửng hồng, vô cùng đáng yêu, thật khiến người ta muốn đưa tay véo một cái. Nhưng hắn kiên quyết lau tóc cho nàng, còn nói nếu để tóc ướt mùa đông dễ cảm lạnh. Trước giờ Tiểu Duệ chỉ nghe nói, sau khi gả đi, người phụ nữ sẽ phải chăm sóc, hầu hạ tướng công, thật chưa từng nghe ai nói sẽ được phu quân (lại đường đường là vương gia một nước) hầu hạ thế này. Nàng mỉm cười ngọt ngào, nghiêng người ngả vào lòng Dương Thiên Vũ. Hắn hình như có hơi giật mình trước hành động chủ động thân mật của nàng.

– Sao thế?

– Thiên Vũ, cảm ơn huynh!

– Ta phải cảm ơn nàng mới đúng.

– Tại sao?

– Vì sống một mình rất cô độc, có một người để chăm sóc, yêu thương sẽ hạnh phúc hơn.

Tiểu Duệ mỉm cười, kéo kéo tay áo hắn. Dương Thiên Vũ hơi nhướng mày, không hiểu ý nàng. Nàng đưa tay vẫy vẫy, hắn cúi người, khuôn mặt đến gần mặt nàng hơn. Tiểu Duệ hơi rướn người, đôi môi mềm mại như cánh đào chạm vào má hắn. Cánh tay trắng như ngó sen ôm ngang hông Dương Thiên Vũ.

– Ta thật may mắn khi gặp được huynh.

Dĩ nhiên Dương Thiên Vũ vô cùng vui mừng tận hưởng cái ôm này. Trước giờ đều là hắn chủ động, không ngờ cô nhóc này cuối cùng cũng bị hắn làm cho cảm động rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia ngước lên nhìn hắn, nụ cười ngọt như mật trên môi. Tình này, cảnh này, ai có thể kìm lòng cho đặng? Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên môi nàng. Môi nàng rất mềm, lại ngọt ngào như viên kẹo, khiến hắn quyến luyến không rời. Mãi lâu sau, Tiểu Duệ phải đẩy đẩy, hắn mới chịu rời ra, ánh mắt vẫn nhìn nàng đầy mê luyến. Tiểu Duệ dựa người vào vòm ngực rộng lớn của hắn, cảm nhận thứ hạnh phúc ngọt ngào đang nảy nở trong trái tim. Yêu, thực sự là như này sao? Luôn muốn ở bên người ấy, quyến luyến chẳng nỡ rời.

Đột nhiên có tiếng động phía ngoài cửa sổ, Dương Thiên Vũ lập tức kéo nàng ra sau lưng, tiếng động đã dừng, hắn nghiêng người lắng nghe, sau đó ra dấu cho Tiểu Duệ cẩn thận, một mình bước về phía cánh cửa. Tiếng động đó lại vang lên, Tiểu Duệ tò mò thò đầu quan sát. Dù sao có Dương Thiên Vũ võ công cái thế ở đây, nàng không sợ. Hắn đẩy mạnh một cái, cánh cửa sổ mở tung, một trận gió lạnh buốt lùa vào phòng. Trước mặt bọn họ là một cành cây đang đung đưa trong gió. Dương Thiên Vũ nghiêng người nhảy qua cửa sổ, tỉ mỉ quan sát. Sau khi quan sát kỹ càng, xác định tiếng động kia chỉ là do cành cây đập vào cửa sổ, nét mặt hắn thoáng đen lại.

Chứng kiến cảnh đó, Tiểu Duệ không nhịn được, bật cười ha hả. Dương Thiên Vũ ơi là Dương Thiên Vũ, chỉ chút xíu đó cũng khiến huynh hoảng sợ vậy sao? Thật là mất mặt!

Hắn phất tay áo, đi thẳng ra ngoài, Tiểu Duệ chạy về phía cửa sổ, ngó theo. Chỉ thấy hắn nói gì đó với một người hầu, người kia gật đầu vâng dạ, dáng vẻ sợ hãi. Sau đó, Dương Thiên Vũ quay người, đi về phía cửa chính. Gần như ngay khi hắn vừa trở lại phòng thì có mấy người tới, một người đóng cửa sổ lại, làm việc mà không dám ngẩng đầu, rồi Tiểu Duệ nghe thấy tiếng chặt cây bên ngoài. Một lát sau tất cả đã im lặng, có lẽ họ mang cành cây xấu số kia đi rồi. Nhìn mặt ai đó vẫn còn có vẻ không vui, Tiểu Duệ nhón chân bước đến gần, kéo kéo tay áo hắn.

– Thiên Vũ…

Nghe tiếng Tiểu Duệ, hắn lấy lại vẻ mặt bình tĩnh như thường.

– Gần đây nhiều chuyện, ta đúng là hơi căng thẳng rồi.

– Ta nghe nói Lâm Vũ vương phủ thi thoảng vẫn có thích khách?

Hắn gật đầu.

– Yên tâm, đội hộ vệ của vương phủ cũng không phải để cho có. Nàng không cần lo lắng đâu.

– Là huynh lo lắng thái quá thì có. Từ lúc đến vương phủ, ta luôn an toàn mà.

Hắn khẽ gật đầu, từ nhỏ sống trong hoàng thất máu lạnh vô tình, huynh đệ cũng có thể trở mặt sát hại nhau, ai không phải kẻ tâm cơ, ai không phải kẻ luôn lo lắng đề phòng? Đặc biệt những tin tức gần đây nhận được càng khiến Dương Thiên Vũ không thể yên tâm. Lần này đến sơn trang nghỉ ngơi, mặc dù nhìn qua trang viên này rất yên bình nhưng thực ra có rất nhiều hộ vệ đang ngầm canh gác, bảo vệ. Nhìn Tiểu Duệ đang ngước đôi mắt trong veo như nước nhìn mình, hắn kìm những suy nghĩ trong lòng lại, mỉm cười với nàng.

– Chúng ta ăn thôi.

– Thiên Vũ, buổi tối ở đây có gì chơi không? – Tiểu Duệ vừa ăn vừa hỏi.

Nghe thấy nàng hỏi như vậy, hắn hơi ngẩn ra. Buổi tối của những người vừa thành hôn xong, chẳng phải sẽ… rất đặc sắc sao? Còn cần gì nữa?

– Ta, huynh, Hắc Tôn, Hắc Mã, bốn người cũng đủ bàn mạt chược rồi nhỉ? – Tiểu Duệ nghiêng đầu, tỏ vẻ suy ngẫm.

Dương Thiên Vũ suýt chút nữa sặc ngụm canh đang uống dở. Mặt hắn đỏ bừng, ba ngày bên nhau để chơi mạt chược?

– Ha ha, ta thật thông minh, còn mang theo bạc vụn nữa. Hắc Tôn trình độ cũng không tệ đâu.

Người nào đó vẫn thao thao bất tuyệt, không hiểu tâm ý ai kia đang vặn vẹo không thôi. Nàng đơn thuần hay ngốc nghếch vậy hả?

– Bây giờ cũng chưa tối lắm, để ta nghĩ xem, hay rủ mọi người trong trang viên cùng chơi nhé! Càng đông càng vui mà.

Nhìn người kia vẫn hăng say bàn bạc, hắn hận một nỗi không thể mắng cho nàng một trận. Ngốc quá đi mất! Nhưng ai bảo hắn là Dương Thiên Vũ cơ chứ, cũng chỉ có cách ậm ừ cho qua, mặc kệ tiểu tổ tông kia muốn làm gì thì làm, còn bản thân cố ra sức chôn giấu một bụng suy nghĩ xấu xa đi.

Ngâm nước ấm xong, lại ăn một bữa toàn món ngon, Tiểu Duệ đã lấy lại được sự hoạt bát bình thường, lập tức tổ chức mấy bàn mạt chược, lại gọi một đám gia nhân đến cùng chơi. Nhưng dù nàng thuyết phục thế nào Dương Thiên Vũ cũng nhất quyết không chơi cùng. Hắn đường đường là vương gia uy vũ, sao có thể ngồi chơi mấy trò này chứ? Không thuyết phục được hắn, Tiểu Duệ vẫn thoải mái chơi cùng mọi người, hò hét ầm ĩ, hết sức vui vẻ. Trong khi đó, Dương Thiên Vũ ngồi một bên, lặng lẽ đọc thư, thi thoảng mày chau lại. Chỉ có một lá thư, nội dung trên đó cũng không quá dài, nhưng hắn đọc đi đọc lại, dáng vẻ cực kỳ đăm chiêu.

Đến tận nửa đêm Tiểu Duệ mới mệt nhoài, cho tất cả mọi người giải tán. Nàng vừa hỉ hả ôm đống bạc vụn cùng tiền xu, vừa với gọi Dương Thiên Vũ.

– Chơi vui quá đi mất. Mai chúng ta lại đánh mạt chược tiếp nhé.

Lúc này Dương Thiên Vũ đặt lá thư vào ngực áo, khoác áo choàng lên vai cho nàng, rồi nắm tay kéo nàng về phòng ngủ.

– Có biết muộn lắm rồi không? Nàng chơi như vậy bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi, sẽ không có sức làm việc đâu.

Bị trách mắng, Tiểu Duệ có chút tủi thân.

– Hiếm lắm mới có dịp đến đây, đâu phải ngày nào ta cũng rủ bọn họ chơi mạt chược.

Nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Tiểu Duệ, hắn cũng không giận nổi. Ừ thì hắn đang kiếm cớ giận nàng, ai bảo nàng không thèm hiểu tâm tư hắn cơ chứ?

– Có lạnh không? – Muốn giận cũng không giận nổi nàng mà.

Tiểu Duệ ra sức lắc đầu, cũng mới đầu mùa đông, trong phòng còn có lò sưởi, quả thực rất ấm áp. Ở bên cạnh hắn, Tiểu Duệ có cảm giác nàng như trứng mỏng vậy, rất dễ vỡ, nhưng nàng đâu có yếu đuối đến thế.

Trở về phòng ngủ, hắn giặt khăn ấm cho nàng lau mặt, lại còn giúp nàng gỡ trâm, chải tóc.

– Thiên Vũ, để ta giúp huynh chải tóc nhé.

Hắn có vẻ bất ngờ trước đề nghị của Tiểu Duệ.

– Được, sao tự dưng nàng…

Tiểu Duệ mỉm cười, bắt đầu dùng chiếc lược ngà chải những sợi tóc đen như mực của hắn.

– Huynh đối xử với ta rất tốt, ta cũng muốn đối tốt với huynh.

Ánh nến trong phòng bập bùng cháy, soi tỏ hai bóng hình hạnh phúc bên nhau.

Còn ở phía ngoài trời đêm như mực, thi thoảng những cơn gió lạnh vi vυ"t thổi qua, mang theo cả nỗi u hoài của bóng tối. Một bóng người ngồi trên mái nhà cao chót vót. Hắn ngẩng đầu, nhìn mảnh trăng chênh chếch lạnh lẽo trên cao, tay nâng bầu rượu, uống một ngụm lớn. Bóng hình ấy dưới trăng càng cô tịch, lẻ loi.

Bỗng, một bóng đen nương theo bờ tường, nhảy lên, tiến về phía người ngồi trên mái nhà. Người kia hơi giật mình, nhưng rất nhanh nhận ra người vừa tiến tới nên vẫn ngồi im, ngẩng đầu nhìn trăng, không quan tâm kẻ kia. Người kia bước đến, ngồi xuống cạnh hắn. Một tay vươn ra, giằng lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn, sau đó thở dài, cùng nhìn về phía mảnh trăng cong lạnh lẽo treo trên cao, thấp thoáng sau những đám mây mờ.

– Hắc Tôn, đã mấy ngày rồi, hà cớ gì còn làm khổ bản thân như thế?

Người kia không trả lời, chỉ giật lại bầu rượu, uống từng ngụm lớn. Hà cớ gì phải làm khổ bản thân như thế? Có nhiều chuyện, dù biết là khổ nhưng không phải lúc nào cũng có thể buông được!
« Chương TrướcChương Tiếp »