Chương 7

13.

Mùa xuân, mười năm trước.

"Hạo Hạo! Đợi tớ!!" Một giọng nói non nớt cất lên, đứa bé gái nói với đứa bé trai đang đạp xe đằng trước.

"Nhan Nhan, đố cậu đuổi kịp được tớ, haha!" Đứa bé trai đang đạp xe vừa cười vừa quay lại, cố tình đạp nhanh hơn.

"Hạo Hạo, cậu không chờ tớ! A! Hức.. hức.." Đứa bé gái bỗng nhiên vấp phải hòn đá mà ngã uỵch xuống, tay ôm đầu gối mà gào khóc, máu chảy trên chiếc chân trắng nõn khiến bé gái trông vô cùng đáng thương.

Đứa bé trai thấy vậy thì vội vàng xuống xe, chạy ù ra chỗ bé gái, luôn miệng nói lời xin lỗi.

Cuối cùng, người nhà thấy cả hai đứa bé đều khóc:)))

Nhất thời không biết là đứa nào mới là đứa bị thương, bởi vì đứa bé trai còn khóc mãnh liệt hơn đứa bé gái.

Đứa bé trai ở đây là "thủ khoa thật" Chu Hạo Nhượng, còn đứa bé gái chính là Thẩm Nhan.

14.

"Không sao rồi, chỉ là ngã một chút, đứa bé không sao."

Bác sĩ băng bó xong cho Thẩm Nhan thì ra về.

Chu Hạo Nhượng ở bên cạnh Thẩm Nhan, nhìn nhìn, thổi thổi vào vết thương của Thẩm Nhan như muốn nói lời xin lỗi.

Người nhà nhìn thấy hai đứa bé như vậy thì không nhịn được mà bật cười.

"Hạo Hạo ngoan, về nhà trước, tắm rửa sạch sẽ rồi mai sang đây thăm Nhan Nhan được không?"

Mẹ Chu Hạo Nhượng cười nói, vỗ về bé con về nhà.

"Không, còn muốn ở đây với Nhan Nhan cơ." Cái miệng nhỏ nhô lên, nói nói thầm thì một câu như thể sợ em bé gái trước mặt sẽ tỉnh giấc.

"Hạo Hạo, con bẩn thỉu ở trước mặt Nhan Nhan. Khi Nhan Nhan tỉnh dậy chắc chắn sẽ không thích một người bạn trai bẩn thỉu, có mùi!"

Bố Chu Hạo Nhượng nửa đùa nửa thật, nói.

"Ba Chu nói đúng đấy, Hạo Hạo về nhà tắm rửa, khi nào Nhan Nhan tỉnh dậy, chú sẽ đưa Nhan Nhan sang nhé!"

"Không cần, không cần, khi nào Nhan Nhan tỉnh dậy, chú sang gọi cháu, để cháu sang với Nhan Nhan!!"

"Được được, vậy Hạo Hạo về nhé, tắm rửa xong rồi cô chú gọi con nhé!"

Mẹ Thẩm nói, nhìn Chu Hạo Nhượng với ánh mắt cưng chiều, sủng nịnh.