Chương 58
…
“Ngươi trở lại mau vậy để làm gì?” Tiểu Yên sinh khí rống lên, đẩy Thương Đông Nghêu ra, rồi rất nhanh chạy về phòng.
Thương Đông Nghêu có điểm sửng sốt, không rõ Vân Yên thế nào lại sinh khí?
Tiểu Yên úp mặt trên giường, nhẫn nại chịu đựng xúc động muốn gào khóc, nghĩ đến lời Hi vừa nói.
Kỳ thật chủ tử một mực bên cạnh ngươi.
Ân?
Hi đại ca nói lời này là có ý gì, Thương như thế nào vẫn luôn bên ta, hắn nói lời này là muốn an ủi ta sao?
Cả ngày tiểu Yên đều trốn trong chăn bông sinh hờn dỗi, bất luận Thương Đông Nghêu gào to uy hϊếp cỡ nào, tiểu Yên chính là không để ý đến hắn.
Tới nửa đêm, tiểu Yên có chút không thích hợp, mí mắt hắn giựt liên tục, cảm thấy có chuyện gì phát sinh, trong lòng bất an khiến hắn xốc chăn bước ra ngoài, theo đó tiểu Yên liền phát hiện ngoại trừ ngoài phòng có một ngọn đèn, những nơi khác đều tối đen.
Tiểu Yên không khỏi cảm thấy kỳ quái, cho dù là tắt bớt ánh nến, Thương Đông Nghêu cũng chưa từng để phòng tối đến vậy!
Tiểu Yên rón ra rón rén bước khỏi cửa, phòng to như vậy mà chỉ có mình hắn khiến tiểu Yên cảm giác có chút kinh khủng.
Tiểu Yên đi đến cửa sau, phát hiện cửa sau mở toang, hắn bỗng dưng dâng lên một cảm xúc tò mò mãnh liệt, tiểu Yên bước ra cửa sau, nhìn đến chính là…
Một khoảng đao quang kiếm ảnh!
Tiểu Yên ngây ngốc, sao cũng không nghĩ đến sẽ bắt gặp cảnh tượng này.
Tiểu Yên tránh mặt sau một gốc cây đại thụ, nhìn tới nhìn lui hai người, tiểu Yên há hốc mồm, vẫn là lần đầu tiên trông được một màn đối đả tuyệt luân kí©h thí©ɧ đến vậy.
“Ngươi còn chưa chết, mạng thật lớn a.”
Ân? Âm thanh nghe quen thuộc nga!
“Ngươi còn chưa chết, ta sao có thể chết. Cho dù chết cũng phải kéo ngươi theo chôn cùng.” Tiểu Yên không nhận ra được thanh âm nam nhân này.
“Không nghĩ đến Mạnh Lãng thân ái của ta với ngươi là một bọn, thật ngoài ý liệu.”
Tiểu Yên chợt nhớ ra, đấy rõ ràng là thanh âm của Thương Đông Nghêu, chính là… hắn đánh với ai?
“Hắn vốn là người của ta, là ta vì gϊếŧ ngươi ta mới nhịn đau cho hắn đến bên cạnh ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?” Thương Đông Nghêu nghĩ hắn vốn khôn khéo lại bị lừa lâu đến vậy, không khỏi khϊếp sợ.
“Còn nhớ ngươi làm sao trúng độc không?”
Chẳng lẽ…
“Ngươi!” Thương Đông Nghêu hung hắng liếc nhìn Mạnh Lãng tránh phía sau Âm Sơn.
Lúc trước hắn uống xong chén rượu Mạnh Lãng đưa, vốn đã uống rất nhiều, cho nên khi thân thể vô lực hắn cũng không nghĩ gì, chỉ cho chính mình say, không nghĩ đến người hạ độc lại là kẻ gối đầu với mình, Thương Đông Nghêu đột nhiên thấy chính mình thực ngốc.
Mạnh Lãng rời khỏi vị trí phía sau Âm Sơn, dũng cảm đến trước mặt Thương Đông Nghêu.
“Ta từng yêu ngươi, chính là ngươi lại vô tình khiến lòng ta tan nát, cũng khiến ta hiểu được người như ngươi chết cũng không thấy nuối tiếc. Ngày ngươi đoạt lại Thiên thành, Âm Sơn vì bảo vệ ta tránh cho ngươi khả nghi, cố ý để ta như bị hắn cường bạo, giúp ta có thể tiếp tục ở cạnh ngươi, chính là vì muốn gϊếŧ ngươi.”
Mạnh Lãng cảm thấy sinh khí phẫn nộ, chính là lệ ở hốc mắt lại chuyển rơi.
“Kẻ vô tình như ngươi sao lại để ý đến một tên sắp chết, cho nên ta sinh khí. Khi ta đẩy hắn xuống nước, ngươi vì hắn đánh ta, từ ánh mắt lần đầu tiên ở chợ khi ngươi nhìn hắn, ta đã biết, hắn chính là người ngươi yêu.”
…