Chương 13: Mời

Mai Trục Vũ không biết trong đầu Mai Tứ đã có bao nhiêu suy nghĩ phức tạp, chàng chỉ uốn nắn cách

xưng hô sai của đường đệ: "Ta nhớ, ta là đường huynh của ngươi."

Mai Tứ chỉ có thể cười gượng: "Ta... ta cũng nhớ huynh là đường huynh của ta."

May thay, Mai Trục Vũ không dây dưa vấn đề này, hỏi thẳng: "Tứ lang tìm ta có chuyện chi?"

Mai Tứ tiếp tục cười gượng: "Haha, thật ra cũng không có gì. Chỉ là, chỉ là ta có vài người bạn, họ muốn

mời đường huynh đi uống rượu."

Nghe đến hai chữ "uống rượu," Mai Trục Vũ không thèm nghĩ ngợi chuẩn bị từ chối, nhưng ngay lập tức

nhận được câu tiếp theo của Mai Tứ —— "Mọi người thường chơi với Trinh tỷ, đường huynh sắp gả…

cưới Trinh tỷ, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên gặp mặt, làm quen trước với đám bạn bè của Trinh tỷ là

rất cần thiết."

Mai Trục Vũ không thể thốt ra lời từ chối, chàng do dự một lúc, rốt cuộc gật đầu dưới ánh mắt mong chờ

của Mai Tứ.

Không phụ sự kỳ vọng của mọi người đã mời được đường huynh ra ngoài, Mai Tứ nhận được ánh mắt tán

thưởng của những người khác, sau đó đoàn người nhanh chóng đến một trong những lạc phường mà họ

thường lui tới.

Lạc phường này nằm ở chợ Đông, rất gần với Thường Lạc phường của Mai Trục Vũ, nhưng chàng chưa

từng tới bao giờ. Đây là lần đầu tiên chàng tới đây, dù chàng đã nghe về danh tiếng của Võ Trinh từ lâu,

biết nàng thích đi lạc phường kỹ quán, song chàng chưa từng đặt chân đến mấy chỗ này, chỉ biết sơ sơ về

tình hình ở đây thôi.

Nhắc tới đã khó tin, nhưng hiện giờ, nam nhân có chút thân phận địa vị đều thích hẹn nhau ở kỹ quán

uống rượu trò chuyện. Nhiều khi không phải đến để mua vui, mà chỉ vì đây là một hoạt động cực kỳ phổ

biến, giống như các quý tộc cùng nhau đi săn. Bất kể có thích hay không, họ vẫn phải tụ tập ở những nơi

này để nói chuyện trên trời dưới đất, hòng hòa nhập vào một nhóm nào đó.

Chỉ riêng Mai Trục Vũ, đến Trường An một năm rồi, làm một vị Tư lang trung, vẫn không hòa nhập nổi

thành thị phồn hoa náo nhiệt và đám đông tụ tập ăn mừng này. Cũng vì chàng không thích tham gia các

hoạt động ấy, nên nhân duyên với đồng nghiệp không được tốt, gần như bị xa lánh. Mai Trục Vũ chưa bao

giờ để ý đến nó, không phải do đồng nghiệp cho rằng chàng giả vờ thanh cao, mà chàng chỉ không thích

và không quen, nên không muốn tới, chỉ vậy thôi.

Hôm nay, dưới sự dẫn dắt của một đám lang quân xa lạ, lần đầu tiên đặt chân vào lạc phường này, phản

ứng đầu tiên của Mai Trục Vũ chính là, nơi phồn hoa lộng lẫy này còn náo nhiệt hơn chàng tưởng rất

nhiều. Đây là nơi nàng thích sao?

"Đến đây, ngồi xuống, đừng khách sáo, hôm nay để bọn ta sẽ tiếp đãi đại đường huynh thật tốt." Thôi

Cửu cười hề hề nhường chỗ cho Mai Trục Vũ.

Đám người này đều là những kẻ tùy tiện, cách xưng hô cũng tùy ý. Có người gọi đại đường huynh theo

Mai Tứ, có người gọi thẳng là đại lang, có người gọi là tỷ phu, hò hét loạn cả lên.

Các nhạc kỹ quen với họ đã ôm nhạc cụ nối đuôi nhau ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu chơi khúc Xuân

Sa Mạn. Các vũ nương với eo thon mềm mại lần lượt bước ra, xoay tròn trên tấm thảm hoa văn phức tạp,

từng người gửi ánh mắt tình tứ đến các vị lang quân trên bàn, nhận được một tràng vỗ tay khen ngợi.

Mai Trục Vũ không quen với cảnh tượng lộng lẫy như vậy, trên tấm đệm gấm mềm mại, chàng vẫn ngồi

ngay ngắn. So với đám nhóc vừa chạm tới đệm lập tức ngã xuống, chàng làm họ trông như một đống bùn

nhão. Mai Tứ dù gì cũng là đệ đệ, luôn chú ý đến tình hình của đường huynh, thấy chàng ngồi nghiêm

trang, cũng vô thức ngồi thẳng lưng.

Dần dần, hầu hết tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngồi thẳng một chút, vừa ngồi thẳng vừa cảm

thấy không được tự nhiên.

Khi các vũ cơ múa xong, theo lệ thường sẽ đến chỗ các vị lang quân hầu rượu. Yến tiệc hôm nay là để

chiêu đãi Mai Trục Vũ, nên vũ cơ đứng đầu liền ngồi cạnh chàng. Họ đã làm việc ở những nơi như này

nhiều năm, nên tự nhiên có con mắt tinh tường, nhận ra rằng các khách quen muốn chiêu đãi thật tốt vị

lang quân lạnh lùng xa lạ này, do đó cố ý tiếp cận, dịu dàng muốn chàng thả lỏng tí, giúp không khí thoải

mái hơn.

Ai ngờ nàng chưa kịp tiến lại gần, Mai Trục Vũ đã đưa tay chặn lại, giữ khoảng cách với nàng, cúi đầu

nói: "Xin lỗi, ngươi hãy ngồi xa ta ra một chút."

Cả người vũ cơ đờ ra, nàng cũng được coi là một trong các vũ cơ nương tử nổi tiếng của phường, là một

bông hoa xinh đẹp dịu dàng được vô số lang quân yêu thích, nhưng chưa từng gặp phải sự từ chối kiên

quyết như vậy. Tuy nhiên, nàng phản ứng nhanh, lập tức mềm mại trở lại, giả vờ trách móc, nũng nịu:

"Sao lang quân lạnh lùng thế, các tỷ muội ca múa không lọt mắt xanh của ngài sao ~"

Nàng nói xong định dán lại gần, song đối diện với đôi mắt đó, nàng không tự chủ im bặt, lặng lẽ lùi về

sau một chút, ngoan ngoãn ngồi đó, không dám lại gần nữa. Rõ ràng lang quân trước mặt ăn nói với giọng

điệu bình thường, biểu cảm cũng không hung dữ, nhưng ánh mắt ấy không cho phép chối từ, khiến người

ta không dám chống lại. Chỉ trong nháy mắt này, thậm chí nàng cảm thấy lang quân trước mặt rất nguy

hiểm, đến mức sau lưng nàng cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy vô lý, rõ ràng chỉ là

một lang quân rất bình thường thôi mà.

Những người khác ít nhiều gì cũng chú ý đến Mai Trục Vũ, thấy chàng đuổi nữ tử hầu rượu ra, mọi người

vô thức im lặng, bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo. Mặc dù họ đều muốn làm không khí náo nhiệt hơn,

nhưng không hiểu sao, nhìn thấy Mai Trục Vũ lạnh lùng ngồi đó, hoàn toàn khác biệt với họ, thì không

thể ồn ào nổi.

Thấy mọi người đều lúng túng không biết nói gì tiếp theo, rốt cuộc có một lang quân đứng dậy.

Hắn giơ chén rượu lên trước mặt Mai Trục Vũ: "Nào, lần đầu ra ngoài chơi, thoải mái đi, ta kính ngươi

một chén."

Mai Trục Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, đáp: "Xin lỗi, ta không uống rượu."

Chàng trả lời nghiêm túc, nhưng vẻ mặt của lang quân cầm chén rượu ngay lập tức trở nên khó coi. Vị

Triệu lang quân này vốn là người khinh thường Mai Trục Vũ nhất trong nhóm. Ở trong mắt hắn, nam

nhân vô vị này không biết đánh cũng không biết chơi, hoàn toàn không xứng với Trinh tỷ của họ. Hắn

miễn cưỡng đến đây cũng là nể mặt Mai Tứ. Có điều hiện giờ, việc mời rượu bị từ chối đã làm hắn mất

mặt, sự bất mãn trong lòng nhất thời bùng nổ. Vốn không phải là người tốt tính, hắn lập tức đập vỡ chén

rượu và hừ lạnh: "Không uống? Cũng đúng, nhìn ngươi thế kia, thì biết là một kẻ thanh cao, khinh thường

đám ăn chơi trác táng bọn ta."

"Sao nào, uống chút rượu mà khó khăn với ngươi vậy ư? Ngồi đó với bộ mặt không tình nguyện, nếu đã

không muốn thì đừng đến đây, đến rồi bày sắc mặt cho ai coi? Chỉ là một tiểu quan Ngũ phẩm dựa vào

quan hệ mới có được, khách khí với ngươi đã là nể mặt ngươi đấy!"

Mai Trục Vũ bị hắn mắng làm sững người, không biết nói gì. Thật ra trước khi trả lời, chàng không nghĩ

nhiều lắm, chàng thực sự không uống rượu. Từ nhỏ sống trong đạo quán cùng sư phụ và các sư huynh,

mặc dù chàng không tu hành giống các sư huynh, nhưng cuộc sống trong đạo quán kham khổ, các sư

huynh không thể gần nữ sắc cũng không được uống rượu, nên chàng cũng quen không đυ.ng đến rượu.

Sống trong cảnh thanh tâm quả dục lâu ngày, chàng thực sự không thích ứng nổi tình huống trước mắt.

Chàng không có ý từ chối lòng tốt của người khác, cũng không muốn gây khó chịu cho những người này.

Lý do mà chàng đến đây là muốn hòa nhập với họ, với những người bạn của Võ Trinh, nhưng tính cách

khiến chàng xử lý không được tốt.

Mím môi, Mai Trục Vũ nâng chén rượu, tự rót cho mình một chén. Rượu trong suốt như hổ phách, là

rượu ngon, nhưng Mai Trục Vũ không rõ có ngon hay không, chẳng nói câu nào nâng chén lên uống.

Đối với người chưa từng uống rượu, lần đầu tiên uống, tất nhiên không quen, Mai Trục Vũ bất ngờ bị mùi

rượu làm sặc, không kìm được mà ho khan.

Triệu lang quân khoanh tay thấy thế liền cười lạnh: "Không biết uống rượu? Có phải nam nhân không

đây."

Mai Tứ cau mày, đứng dậy nói: "Được rồi, ngươi bớt nói vài câu được không."

Triệu lang quân khinh bỉ: "Hắn không nể mặt ta trước, chẳng lẽ ta phải cúi đầu sao? Kính một chén rượu

thôi mà, ta có bắt nạt hắn hả?"

Bầu không khí chùng xuống.

Ngay lúc đó, tiểu nô dẫn một người bước vào. Người đến tay cầm roi ngựa, mặc áo gấm màu đá xanh,

môi đỏ răng trắng, cười chúm chím, chính là Võ Trinh.

Nàng vừa vào cửa liền thấy Mai gia đại lang mà nàng không gặp mấy ngày nay đang ngồi trên ghế, mặt

thoáng đỏ lên vì ho khan, còn những người khác thì ngồi hay đứng đều hơi cứng nhắc, đồng loạt nhìn về

phía nàng. Triệu lang quân nhìn nàng với ánh mắt vô cùng chột dạ, Võ Trinh thoáng cái đoán ra chuyện gì

đã xảy ra.

Nàng bước tới trước bàn của Mai Trục Vũ, rất tự nhiên ngồi lên bàn đang bày đồ ăn, cầm bình bạc bên

cạnh, rót một chén nước trong đưa cho Mai Trục Vũ: "Uống rượu bị sặc à? Uống chút nước đi."

Sau đó nàng nhìn quanh một lượt, cười nói: "Ta đã bảo sao hôm nay từng người các người đều không thấy

bóng đâu, hóa ra là lén lút tìm đại lang chơi."

Triệu lang quân vừa rồi còn kiêu ngạo, giờ khắc này thấy Võ Trinh xuất hiện liền ngoan ngoãn như mèo

con, co đầu rụt cổ đứng sang một bên, không dám nói lời nào, sợ Võ Trinh hỏi chuyện ban nãy rồi nổi

giận.

Nhưng Võ Trinh không hỏi chuyện vừa xảy ra, chỉ cười nhìn Mai Trục Vũ, hỏi chàng: "Đã đỡ chưa?"

Mai Trục Vũ thấp thỏm trong lòng, tình huống lúc nãy rất lúng túng, chàng chỉ cảm thấy mình đã làm

hỏng chuyện gì đó, nên có chút bất đắc dĩ, song cũng không có cảm giác gì nhiều. Tuy nhiên, từ lúc Võ

Trinh xuất hiện, chàng lập tức bất an.

Giống như vị lang quân đã kính rượu vừa rồi và nhiều người đã nói trong mấy ngày qua, hai người họ

khác nhau một trời một vực, miễn cưỡng ở chung với nhau, tổng thể không mấy hòa hợp, giống như

chàng ngồi ở đây, làm cho bạn bè của Võ Trinh không vui. Võ Trinh... chắc là không thích thấy cảnh này.

Võ Trinh đứng dậy, dùng roi ngựa gõ lên bàn, nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi về."

Thôi Cửu vội vàng ra mặt hòa giải: "Trinh tỷ, vội vàng đi làm gì, mới tới thôi, mọi người chơi chung cho

quen, sau này đều là bạn bè, đừng khách sáo."

Võ Trinh: "Được rồi, các ngươi nghĩ đại lang là các ngươi chắc, suốt ngày ăn không ngồi rồi, người ta đi

làm mệt mỏi, hiếm khi có ngày nghỉ, các ngươi liền kéo người ta đến đây, không ra gì cả."

"Thôi, đừng nói nhảm nữa, các ngươi chơi của các ngươi, ta đưa đại lang về nghỉ."

Rốt cuộc vẫn không thể hòa nhập vào thế giới của nàng, Mai Trục Vũ trầm mặc đứng dậy đi theo nàng ra

ngoài. Khi hai người đi tới cửa, Võ Trinh bước chậm lại vài bước, quay vào nói với mọi người trong

phòng: "Các ngươi nha, sau này không được quấy rầy Đại lang nữa, hắn hướng nội thích yên tĩnh, lần sau

các ngươi còn dám làm phiền người ta, ta sẽ nổi giận đấy."

Triệu lang quân lộ vẻ ấm ức, vừa định nói gì đó, thì thấy Trinh tỷ của họ đột nhiên cười rộ lên, dùng roi

ngựa chỉ từng người một, có chút bất lực: "Đám nhóc các ngươi, đừng gây rắc rối cho Trinh tỷ, ngoan

ngoãn chút đi, hửm?"

Các tiểu lang quân lập tức nghe lời, kêu meo meo, như mấy chú mèo con.

Võ Trinh dẫn Mai Trục Vũ rời khỏi lạc phường, dắt ngựa đi chậm chậm trên đường.

"Xin lỗi nhé, ta thay mặt chúng xin lỗi ngươi, có chỗ nào mạo phạm thì ngươi rộng lòng bỏ qua. Có thể có

vài người tính khí không tốt, nhưng không có ác ý, ta về sẽ dạy dỗ lại chúng."

Mai Trục Vũ ngẩn người, dừng lại hỏi: "Nàng không trách ta sao?"

Võ Trinh cũng ngạc nhiên, lấy làm lạ nhìn chàng: "Ta trách ngươi chuyện gì?"