dtruyen.com
Truyện Mãi Ở Trong Lòng Anh Chương 15: -2: Canh Hai(2)
Editor: yichuan
****
Thôi Đồng ngồi lên xe Tô Ngạn quay trở về cục, cả đoạn đường đều cảm nhận được rõ ràng luồng áp suất thấp.
Tuy là ngày thường, Tô Ngạn cũng không thích nói chuyện, tính tình lạnh nhạt. Nhưng hôm nay, sau khi rời khỏi bệnh viện, Thôi Đồng lại cảm nhận được một loại cảm giác kỳ lạ khác.
Luồng khí quanh người* của Tô Ngạn còn lạnh gấp trăm lần so với bình thường.
*Từ gốc là 气场 (khí tràng): là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Xe chạy thẳng đến cục, Thôi Đồng bước xuống xe rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đi lên lầu trên thì gặp được Hứa Sính hành lang, Thôi Đồng lập tức kêu khóc với anh: "Thật là mẹ nó đáng sợ."
Hứa Sính vỗ vào ót cái một cái: "Có rắm mau thả."
"Mẹ," Thôi Đồng hậm hực, "Con mẹ nó vì sao anh cứ thích đánh em! Mỗi lần định nói cái gì lại đập vào đầu em, đầu óc em cũng bị anh đánh cho hỏng rồi!"
Hứa Sính lười nhác cười cười, hỏi: "Lần này đến bệnh viện lại gặp phải chuyện gì nữa?"
Anh vừa hỏi, Thôi Đồng mới chợt nhớ ra, lại nói tiếp: "Lúc nãy đến bệnh viện thay thuốc tình cờ gặp bạn gái cũ của đội trưởng Tô, chị ấy lại là bác sĩ khoa ngoại. Thay thuốc xong, em nhờ chị ấy kê cho em đơn thuốc trừ sẹo rồi chạy đi luôn, không làm phiền người ta với đội trưởng Tô nữa. Sau đó xảy ra chuyện gì em cũng không biết."
"Cái này thì có gì phải sợ?"
Thôi Đồng: "Cũng không biết ở trong phòng khám đã xảy ra chuyện gì mà đội trưởng Tô mới mẹ nó đáng sợ như vậy. Sau khi đi ra, vẻ mặt tuy vẫn giống bình thường, nhưng em ngồi bên cạnh đội trưởng mà bị đông cứng lại luôn."
Hứa Sính: "Mẹ nó, cậu đây là thấy bạn gái cũ của đội trưởng Tô rồi mới tự mình suy diễn kịch bản cho bọn họ, sau đó nghĩ ngợi lung tung thì có."
Thôi Đồng bị bắt thóp, nhưng chết không thừa nhận: "Không phải mà. Đội trưởng Tô có vết thương, chắc chắn là cô bác sĩ kia xử lý cho đội trưởng."
Hứa Sính nhíu chặt ấn đường: "Đội trưởng Tô bị thương?"
"Gì? Anh không biết sao? Bởi vì đội trưởng cũng có vết thương nên tụi em mới cùng nhau đến bệnh viện."
"Bị thương ở đâu?"
Đúng lúc này, Trần Trụ cầm tư liệu từ lầu trên bước xuống, nhìn thấy bọn họ, thò đầu lại hóng hớt: "Gì vậy, hai ngươi đang nói gì thế? Kể tôi nghe thử coi."
Hứa Sính huých khuỷu tay vào Trần Trụ: "Lúc trưa cậu với đội trưởng Tô Đội đến nhà ăn ăn cơm, đội trưởng bị thương à?"
"Đâu có."Mặt Trần Trụ cực mông lung.
Hứa Sính vừa hỏi như vậy, Thôi Đồng mới nghĩ ra, lúc trưa cậu ăn cơm với Hứa Sính, Trần Trụ và Tô Ngạn đến nhà ăn muộn hơn một chút, nhưng lại ngồi ngay bên cạnh bọn họ. Lúc ấy, Thôi Đồng đang nói với Hứa Sính về chuyện buổi chiều phải đến bệnh viện thay thuốc.
Lúc ấy, Tô Ngạn không hề bị thương.
"Mẹ!" Thôi Đồng sửng sốt, "Em mẹ nó tự nhiên nghĩ tới cái này. Lúc ăn cơm xong liền về văn phòng, không lâu sau, đội trưởng Tô lại bị thương, muốn đến bệnh viện với em. Cái này...... không phải là vì muốn đến bệnh viện mà đội trưởng tự làm mình bị thương chứ? Em thấy trên cổ anh ấy còn có vết rỉ sét, nếu mà tự mình xuống tay chắc là đau đau lắm đó......"
Trần Trụ nghe vậy liền cười ha ha, cũng học theo dáng vẻ ngày thường của Hứa Sính mà gọi Thôi Đồng là nhóc đần thối: "Tên đần thối này, em nghĩ nhiều rồi, làm sao mà đội trưởng Tô có thể làm mấy loại chuyện này, cũng không ngốc như vậy."
Nói xong, liền vặn cổ Thôi Đồng đi về phía trước.
Bọn họ không thèm để tâm, Hứa Sính ở phía sau lại đang nhíu chặt mày.
————
Dịch Yên hẹn Kỷ Đường đi ăn, hai người đến Lão Trấn Kí lần trước không đi được.
Nhà Lão Trấn Kí vẫn luôn luôn náo nhiệt. Lần này, Kỷ Đường đã đặt trước mấy ngày, hai người mới không cần xếp hàng.
Dịch Yên sở hữu một nhan sắc rất đặc biệt. Lúc tiến vào, bà chủ nhìn thấy cô thì đương nhiên vẫn còn ấn tượng, mời cô ngồi xuống: "Lại tới ăn sao, đã lâu rồi không gặp, lớn rồi vẫn xinh đẹp như trước."
Dịch Yên cũng không thèm dìm mình, khiêm tốn cong môi: "Cảm ơn dì, dì vẫn trẻ như trước kia, thật xinh đẹp."
Đây chắc chắn là lời khen ngọt ngào nhất đối với phụ nữ đã hơn 40 tuổi. Quả nhiên, bà chủ bị chọc cho vui vẻ, mang tạp dề cùng Dịch Yên tâm tình chuyện xưa: "Bình thường chỉ có bạn trai cháu tới mua canh uống, công việc của cháu rất bận sao?"
Dịch Yên ngạc nhiên: "Cái gì?"
Bà chủ không hiểu ý cô: "Bạn trai cháu vẫn hay tới đây, đều là khách quen, mấy ngày trước vừa tới đấy. Có một người bạn trai như vậy, sướиɠ nhỉ."
Không chờ Dịch Yên hỏi lại, ông chủ ở trong phòng bếp đã ló đầu ra, gọi bà chủ tới, bà chủ liền nói được, rồi đứng dậy phụ ông chủ một tay.
Kỷ Đường ngồi bên cạnh lắng nghe, vẻ mặt mờ mịt.
"Bà chủ đã gặp Tô Ngạn sao?" Kỷ Đường rất kinh ngạc. Hồi học cao trung, chắc hẳn Dịch Yên chỉ đưa một người bạn trai là Tô Ngạn tới quán này, "Bà ấy là đang nói tới...... Tô Ngạn?"
Dịch Yên cũng ngẩn ngơ rồi. Một lúc sau cô mới lắc đầu, bưng chén trà trước mặt lên, nhấp một ngụm: "Chắc là nhầm người rồi, anh ấy không thích ăn súp đâu."
Lúc trước, Dịch Yên luôn kéo Tô Ngạn tới đây ăn đủ thứ trên trời dưới đất với cô. Tô Ngạn lúc nào cũng mang vẻ mặt không cam chịu, còn nói không ăn nổi súp.
Kỷ Đường định nói, Tô Ngạn đẹp trai như vậy, chắc là bà chủ sẽ không nhận nhầm đâu. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không muốn nhắc tới nữa của Dịch Yên, anh lại vỗ vỗ ót: "Ừ."
......
Ăn xong, Dịch Yên không muốn lái xe, ném chìa khóa cho Kỷ Đường.
Hai người lái xe đi dạo lang thang.
Xe chạy chậm như rùa, chậm rãi đi đến vùng ven sông.
Trên ghế phụ, Dịch Yên đáp tay phải lên cửa sổ, quay lại nhìn Kỷ Đường: "Cậu là ông lão đến đây đi dạo à."
Cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, có hai người đi xe đạp trên vỉa hè vừa hất cằm: "Nhìn đi, người ta đều dùng ánh mắt nhìn một người thiểu năng trí tuệ để nhìn cậu."
"Mẹ nó," Tay Kỷ Đường buông thõng, đặt lên trên tay lái, "Ăn cơm xong nên đi dạo chứ, chạy xe nhanh như vậy làm gì, đợi lát nữa chạy cho ói cả ra."
Dịch Yên: "...... Đồ bệnh."
Kỷ Đường: "Ài, già rồi, cũng không có tinh lực mà đua xe."
"Nhưng cậu cũng không cần phải lái chậm như vậy."
"Tớ vui lòng."
Dịch Yên: "Được rồi."
"Ài," Kỷ Đường hết cách, "Cậu không thể vui lên chút sao, tớ ngây ngốc như vậy cũng không chọc cười cậu nổi."
Vừa thốt lời này ra, Dịch Yên lại nở nụ cười, quay lại nhìn anh: "Đừng có nghĩ tớ lúc nào cũng yếu ớt như vậy chứ."
Kỷ Đường giẫm chân ga: "Được được được, chị gái Dịch Yên đội trời đạp đất."
Dịch Yên bị chọc cho cười: "Còn nữa, trông tớ đang rất không vui sao?"
Từ lúc lên cao trung, Kỷ Đường vẫn luôn là hạt dẻ cười của Dịch Yên, tâm tư không xấu xa, rất hợp cạ với Dịch Yên.
Kỷ Đường nói: "Cũng không phải vậy, cậu cũng biết mà. Một khi đã thân nhau rồi, không cần cậu nói ra tớ cũng có thể cảm nhận được cậu đang không ổn."
Dịch Yên cười khẽ một cái: "Hình như đúng là như vậy đó."
Dứt lời, hai người lại không nói gì nữa.
Cửa xe mở ra, Kỷ Đường thở dài: "Cảm thấy giống như đột nhiên mất đi mộng ước vậy."
Dịch Yên tựa đầu vào ghế sau, uể oải nhìn cảnh xe cộ đông đúc* ngoài cửa sổ, biết rõ ý Kỷ Đường là gì.
*Câu gốc là "ngựa xe như nước", bạn nào học "Chị em Thuý Kiều" rồi chắc là biết câu này đúng không nè. Câu này nghĩa là xe cộ/ngựa xe đông đúc nha
Từ nhỏ, Kỷ Đường không có ước mơ gì. Lên cao trung, khó khắn lắm mới tìm được giấc mộng của đời mình, chính là theo đuổi một đàn chị năm ba, vậy mà đàn chị lại không thích cậu.
Mấy ngày gần đây, Kỷ Đường cũng không liên lạc với đàn chị của cậu nữa.
Cô nói: "Vậy tìm cái khác đi." Giọng nói lại yếu ớt mà vô vọng.
Kỷ Đường hỏi: "Cậu cũng như vậy sao?"
Dịch Yên im lặng một lúc, rồi lắc đầu.
Qua kính chiếu hậu, Kỷ Đường nhìn thấy động tác này của cô, nhỏ giọng thì thầm: "Mẹ nó chính cậu trầm mê không dứt còn khuyên tớ tìm người khác."
Dịch Yên nghe thấy, nhưng không trả lời.
Kỷ Đường lại hỏi cô: "Vậy cậu phải làm sao bây giờ?"
Anh rất thẳng thắn: "Tuy là cậu chưa từng nói, nhưng cậu trở lại là để tìm anh ta đúng không. Nếu còn thích, vì sao không cố chấp đến cùng? Tớ từ bỏ đàn chị là bởi vì, dù tớ có nỗ lực đến mấy, chị ấy cũng không thích tớ, cậu còn chưa cố gắng ——"
Nói cả đoạn dài, lại bị Dịch Yên cắt ngang: "Anh ấy có bạn gái rồi."
Kỷ Đường lập tức im lặng.
Một lúc sau, mới tìm được giọng của chính mình: "Cái, cái gì cơ?"
Dịch Yên đáp tay lên cửa sổ xe, gió lạnh phả vào mặt, nhẹ nhàng buông một câu: "Có bạn gái đó."
Kỷ Đường không biết cách an ủi người khác, nói lung tung muốn tạo cho Dịch Yên chút hy vọng, đừng đau lòng đến như vậy: "□□ có phải nhìn nhầm hay không, người như Tô Ngạn sao có thể có bạn gái được. Con người lạnh lùng như vậy, sao có thể tìm được bạn gái."
"Hay đến nhà nhau, anh ấy biết tớ nghĩ đến cái gì cũng không thèm giải thích," Dịch Yên quay lại nhìn Kỷ Đường, chu môi, có chút dí dỏm: "Cậu nói thử xem?"
Làm một vẻ mặt như không hề đau thương. Nhưng Kỷ Đường vẫn nhìn ra, nụ cười của Dịch Yên có chút thê lương.
Anh không biết nói gì.
Dịch Yên lại nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cột đèn đường cứ lùi dần về phía sau: "Thật ra thì, chuyện này hình như rất bình thường. Đã nhiều năm như vậy rồi, anh ấy tìm được bạn gái thì có gì lạ."
"Nhưng thỉnh thoảng, tớ lại trách anh, tại sao," Giọng Dịch Yên thật bình thản, "Tại sao lại tìm bạn gái thật chứ."
Tuy là cô biết, kể từ năm ấy cô và anh chia tay, chính mình cũng không tư cách để hỏi chuyện này nữa.
Kỷ Đường cố gắng tìm cách an ủi Dịch Yên: "Cái đó, ở bên nhau cũng có thể chia tay mà."
Dịch Yên lại trầm lặng, cười lớn: "Thế nhưng, hình như họ có ý định kết hôn đấy."
Kỷ Đường sửng sốt: "Thật, thật sao?"
Dịch Yên không đáp. Gió đập vào thân xe, mắt cô bỗng hơi phiếm hồng. Có lẽ chỉ là vì gió quá lớn mà thôi.
"Cậu nói xem, nếu năm đó tớ và anh ấy không chia tay, bây giờ người kết hôn với anh ấy, có phải là tớ hay không," cô nhẹ giọng lẩm bẩm, "Tớ rất muốn cướp anh ấy về, anh ấy chỉ có thể là của tớ."
Kỷ Đường ngẩn ngơ: "Dịch Yên......"
Dịch Yên lại cười, hơi nước nới đáy mắt cũng tan biến: "Cậu thật sự cho là thật à, đánh chết tớ cũng không làm tiểu tam phá hoại tình cảmo người khác."
Kỷ Đường thấy nhẹ lòng hơn. Tuy là, nếu Dịch Yên muốn cướp người, người bạn này là anh đương nhiên sẽ không nói gì, nhưng trong thâm tâm vẫn thấy áy náy.
Cuối cùng, Dịch Yên thở dài: "Cứ như vậy đi, được rồi."
————
Nhà Kỷ Đường ở khu biệt thự hình chữ phiến, cách quán canh Lão Trấn rất gần. Không đưa xe vào nữa, lái xe đến Kỷ gia, Kỷ Đường xuống xe, rồi Dịch Yên mới lái xe về nhà. Ra ngoài một chuyến mất hơn ba giờ, Dịch Yên tiến vào phía sau tiểu khu, lái xe đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Bãi đỗ xe trống trải, nền xi măng lạnh ngắt, bóng đèn dây tóc sáng như ban ngày.
Dịch Yên tắt máy xuống xe.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh. Dịch Yên đút tay vào túi, đi đến thang máy.
Có lẽ, cứ không muốn gặp ai sẽ gặp phải người đó. Cửa thang máy mở ra, Dịch Yên nhìn thấy Tô Ngạn.
Anh đã thay một bộ quần áo khác với bộ đồ anh mặt khi hai người gặp nhau lúc trưa ở thang máy.
Dịch Yên nhìn Tô Ngạn, Tô Ngạn cũng nhìn cô.
Tiếp đó, Dịch Yên ung dung mà rời mắt.
Có lẽ là đã quyết định không còn tiếp tục chờ mong, cũng có lẽ là trong lòng chất chứa biết bao oán trách. Lần đầu tiên gặp nhau, Dịch Yên không hề yếu thế.
Tô Ngạn đi ra từ trong thang máy, Dịch Yên không nhìn anh, đi lướt qua.
Khoảnh khắc hai người sóng vai nhau, tay Dịch Yên bỗng nhiên bị siết. Tô Ngạn duỗi tay ra, nắm chặt cổ tay cô.
*****