Mai Lang Vương bế nữ thần di chuyển về hướng đông Kon Chư Răng, tiếng bước chân của bọn phản loạn càng lúc càng thưa thớt dần, điều đó khiến chàng rất lo lắng.
- Sao… - Chàng thầm gọi tên cô bé trong lòng.
Bằng mọi giá chàng phải tiêu diệt hết đám phản loạn này, tuyệt đối không để chúng phát hiện ra cô bé đang lẩn trốn ở phía nam Kon Chư Răng.
Khi hai người di chuyển đến một khoảnh rừng rậm rạp gần phía đông, Mai Lang Vương đột ngột dừng lại.
Nữ thần Kon Chư Răng kinh ngạc, nàng nằm trong lòng chàng, đưa mắt nhìn ra, dưới tán rừng âm u, trên những cành cây xù xì, nàng nhìn thấy hàng trăm bóng đen ẩn hiện.
- Vương… - Nữ thần e ngại.
- Bọn chúng đã dàn sẵn trận rồi, đúng như ta nghĩ, bọn chúng đã có sự chuẩn bị từ khi chúng buộc ta chuyển hướng.
- Vương, ngài đối phó được chứ? - Nữ thần run rẩy hỏi.
Mai Lang Vương bình thản cười, chàng không trực tiếp trả lời nàng mà chỉ chậm rãi bế nàng bằng một tay, tay còn lại, khẽ đưa lên.
Ánh sáng chói lọi bừng nở.
Trên tay phải của chàng, tinh tú đang hội tụ.
Nữ thần Kon Chư Răng kinh ngạc nhìn chăm chăm vào ánh sáng đó. Trong ánh sáng rực rỡ, một thanh kiếm đồng dài hơn nửa mét tạo hình tinh xảo hiện ra.
Đó là loại kiếm đặc biệt được chế tác từ đồng thau. Chuôi kiếm trang trí hình dáng đầu thuyền và một chuỗi lục lạc. Trên thân kiếm chạm khắc họa tiết da cá sấu và họa tiết kỷ hà. Dưới ánh trăng yếu ớt, thanh kiếm toát ra hào quang hoàng kim nhàn nhạt.
Mai Lang Vương nắm lấy kiếm, nhẹ nhàng vung một cái.
Chuỗi lục lạc cấu tạo từ những mảnh đồng hình thang nhỏ bằng đầu ngón tay út lập tức va đập, tạo nên âm thanh tinh tang.
Đôi mắt nâu đặt lên lưỡi kiếm sáng lóe.
Hôm nay có dịp sử dụng ngươi rồi.
- Bảo kiếm bằng đồng! - Nữ thần Kon Chư Răng kinh sợ thốt lên.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, vừa bế nàng phi lên những cành cây cao ngất vừa đáp - Đây là kiếm được vua ban tặng lúc trước.
- Hùng Vương chỉ ban tặng kiếm đồng cho những vị thần xuất sắc, lập được nhiều chiến công lớn. - Nữ thần đỏ mặt tựa vào chàng - Kiếm của vua Hùng ban tặng là thần khí chí tôn trong không gian thần giới.
- Cũng lâu rồi ta chưa dùng nó. - Mai Thần cười gượng.
Khi chàng di chuyển, chuỗi lục lạc kia lại tạo ra những âm thanh vui tai. Nữ thần Kon Chư Răng lắng nghe tiếng nhạc dịu êm ấy, đôi mắt nàng long lanh như mặt nước lúc bình minh. Kiếm của Mai Thần tinh tế và đẹp đẽ hệt như chàng vậy.
Cơ số bóng đen ẩn trên tàng cây tĩnh lặng cũng bắt đầu di chuyển. Cuộc chiến của chúng và Mai Thần nổ ra, vô thanh như đêm đen.
Nữ thần Kon Chư Răng thật sự chưa từng nhìn rõ được chiêu thức của Mai Thần hay bóng dáng của kẻ tấn công. Nàng chỉ nghe thấy tiếng gió, chúng vang lên bất chợt và hỗn loạn, rồi thì một hai cái xác đã rơi xuống đất, im lìm.
Mai Lang Vương vẫy kiếm. Máu thấm ướt trên bề mặt sáng ngời của kiếm đồng theo gió bay đi. Chàng vững vàng bế nữ thần Kon Chư Răng, nhanh như chớp giáp kiếm với lũ phản loạn, chỉ vài bước di chuyển của chàng, bọn chúng đã ngã đổ hết xuống đất.
Mai Thần đáp lên một chạc cây. Ánh trăng phủ bóng những tán lá lên người chàng. Tà áo dài vờn bay giữa gió rừng, thanh kiếm đồng và chuỗi lục lạc đính trên chuôi kiếm lấp lánh sáng. Nữ thần Kon Chư Răng tựa lên vai chàng nhìn về phía sau, dưới mặt đất phủ lớp lá dày của rừng già, xác của hơn năm mươi tên phản loạn nằm ngổn ngang.
- Nhanh quá! - Nữ thần không kìm được sự khâm phục đối với Mai Thần.
- Bọn này dường như nhanh nhẹn hơn bọn ban nãy. - Mai Lang Vương không chú ý lắm đến chuyện đó, chàng chỉ cảm thấy đáng ngờ với thực lực của những kẻ mà mình vừa xử lí.
So với tên thủ lĩnh và đám ô hợp mà hắn dẫn dắt, thực lực của bọn lính này cao hơn hẳn. Ít ra là chúng có thể đối kiếm với chàng, dù chẳng trụ được bao lâu.
Mai Lang Vương đáp xuống, để nữ thần Kon Chư Răng qua một bên và khám xét một tên lính. Bọn này mặc trang phục Bana tuy nhiên lại dùng khăn chàm che kín mặt. Đôi mắt nâu nghi ngại, chàng đưa tay định kéo khăn bịt mặt của chúng xuống.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, cơ thể của toàn bộ đám phản loạn bất thần bốc cháy. Chúng tan vào không trung, hòa vào đất rừng, tựa như chưa từng tồn tại.
- Ối! - Nữ thần Kon Chư Răng hoảng sợ lùi lại.
Mai Lang Vương cau mày, chàng nhìn đám tro tàn đang dần biến mất, im lặng rất lâu.
…
Giữ rừng sâu heo hút, tiếng thở hổn hển đầy mệt nhoài của hai đứa trẻ dồn dập lan tỏa. Yang cõng Sao trên lưng, gắng sức phi qua những chạc cây to lớn. Đám dây leo giăng mắc chằng chịt lối đi, chẳng khác nào những sợi tơ nhện khổng lồ màu diệp lục, không ngừng níu giữ bước chân cậu.
- Ha ha! - Tiếng cười khoái trá của một tên phản loạn vang lên. Hắn chẳng biết từ đâu xuất hiện, đáp xuống trước mặt Yang.
- Hai con chuột nhắt! - Một đám khác cũng nhanh chóng đuổi kịp, chúng bao vây hai đứa trẻ, vẻ mặt tên nào cũng khả ố.
- Chết tiệt. - Yang chửi rủa.
- Anh Yang… - Sao sợ sệt nhìn quanh, cô bé không hiểu tại sao lại bị đuổi kịp. Đôi mắt to tròn rơi lên những bộ mặt man rợ. Giống quá! Bọn chúng giống hệt những kẻ xấu mà cô bé đã từng gặp lúc trước.
Sao run rẩy ôm lấy vai.
Bọn chúng giống tên buôn người, giống kẻ bắt cóc, giống bà nội và dì Ngang…
Ánh mắt của chúng lóe lên tia sáng sắc lạnh, ghê tởm, ác độc… Hóa ra người xấu đều có cùng một vẻ mặt như nhau.
- Sao, em yên tâm, ta đã hứa với Vương sẽ bảo vệ em. - Yang nhìn sang cô bé, trấn an - Vương đã cứu ta và cứu nữ thần, ta mang ơn ngài vô cùng. Cho dù hôm nay có bỏ mạng thì ta cũng sẽ bảo vệ em bằng được, đó là lời hứa danh dự giữa ta với Vương.
- Yang… - Sao gọi tên cậu, lòng run lên.
Lời nói của Yang như một ngọn lửa, thắp sáng tâm trí rối bời của cô bé.
Phải, lời hứa danh dự.
Không chỉ có Yang hứa với Mai Lang mà mình cũng hứa với ngài ấy nữa. Mình hứa rằng sẽ mạnh mẽ.
Sao mỉm cười.
Nếu mình vẫn sợ sệt như mình của trước đây thì thật tệ hại. Những gì mà mình đã nói chẳng lẽ đều là lời giả dối cả sao?
Cô bé ngẩng lên, nhìn đám phản loạn một lần nữa. Ánh mắt ấy không còn nỗi sợ, ánh mắt ấy kiên định lạ thường.
- Anh Yang, sẽ chẳng ai phải chết cả.
- Sao…
- Chúng ta, em và anh, sẽ chiến thắng chúng. - Cô bé quyết liệt.
- …
Yang lặng đi. Ha… Sao… Em thật là.
Em lại biến anh thành kẻ ngốc nữa rồi. Phải, em nói đúng. Cả anh và em đều sẽ sống sót và rời khỏi đây!
Yang rút ống xì đồng đeo bên hông ra, dặn dò Sao - Bám cho cẩn thận đấy!
Sao dạ lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ cậu. Yang nhảy lên những tán cây, xoay ống xì đồng, điêu luyện thổi kim tiêu về phía chúng.
Bọn phản loạn thấy cậu hành động, chúng đương nhiên cũng không đứng yên. Hai bên giao tranh quyết liệt, một hai tên đã bị kim tẩm độc của Yang thổi trúng, ngã lăn ra đất.
- Chết đi! - Tên lính bổ rìu về phía hai đứa. Yang nhảy lên phía trước né tránh. Sao cởi chiếc guốc mộc đeo dưới chân lên, trong lúc Yang thuần phục di chuyển qua khe hở giữa đám lính, cô bé rất linh hoạt và mạnh mẽ tát guốc tre vào mặt chúng.
- Oách! - Vô số tên lính đau đớn ré lên.
Guốc mộc vốn dày, đặc nguyên khối, lại kết hợp với lực tay của Sao và lực di chuyển của Yang, tát thẳng vào phần cơ mềm hai bên má thì có thể khiến kẻ địch rớt răng như chơi.
- Hay lắm Sao! - Yang khen ngợi, cậu càng hào hứng hơn, phấn khởi lao về phía trước.
- Giống như đập chuột thôi mà! - Sao bật cười.
Bọn lính đuổi theo hai đứa đều là tàn quân bị bỏ lại, vì vậy cũng không nhiều lắm, có lẽ tầm hơn mười tên. Sau những lần thổi ống xì đồng của Yang và múa guốc của Sao, bọn chúng đều gục cả.
- Phù! - Yang thở phào, nhảy lên một cành cây và bỏ Sao xuống để nghỉ mệt một chút.
Sao quỳ xuống, nhìn những tên lính nằm bất động dưới kia rồi lại nhìn ống xì đồng trên tay Yang, ngạc nhiên - Đó là gì vậy ạ? Thật lợi hại.
- À… - Yang vừa lau mồ hôi vừa giải thích - Đây là vũ khí anh làm ra để săn bắn thú rừng. Những mũi kim kia được tẩm chất độc lấy từ nhựa cây Sui.
- Nhựa cây Sui?
- Ừ. Đáng lẽ chỉ dùng để săn thú nhưng bọn khốn này ác độc quá, anh phải trừng trị chúng thôi!
Nghỉ mệt một chốc, cậu lại cúi xuống, cõng Sao lên. Hai đứa trẻ tiếp tục phi về phía trước. Mặc dù chẳng biết sẽ đi đến bao giờ, tuy nhiên, chúng đã quyết định rằng bản thân phải đi càng xa càng tốt. Chỉ cần chúng có thể tự bảo vệ được tính mệnh của mình thì chúng sẽ bớt đi một phần gánh nặng cho Mai Lang Vương.