*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- o-
- Quyết định bổ nhiệm dù rất quan trọng nhưng lại phiền Thiên Vương đích thân mang đến thế này… Mai Lang cảm thấy rất áy náy.
Trong gian giữa của khu làm việc, Mai Lang Vương và Thánh Gióng đang ngồi đối diện nhau trên tràng kỷ. Hôm nay Phù Đổng Thiên Vương hạ cố đến Mai Viện là để giao cho Mai Thần quyết định bổ nhiệm của Hùng Vương.
- Ầy, đừng nói vậy. - Thánh Gióng xua tay cười - Thật ra ta cố tình đến thăm ngươi. - Dừng một chút, ngài liền hỏi - Nghe nói ngươi tìm được "Vì sao lõi" rồi, thế nào? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Mai Lang Vương lập tức trở nên e ngại. Chàng nâng chén trà lên, nhìn làn khói chùng chình trong không trung đến mơ màng, lắc đầu đáp - Thật lòng tiểu bối cũng chẳng biết làm sao.
- Gì vậy? - Phù Đổng Thiên Vương hỏi lại với thái độ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ngài thấy chàng thể hiện vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan như vậy. Mai Lang Vương trước giờ đối mặt với việc khó khăn nào cũng đều luôn rất bình tĩnh và tự tin, hầu như chẳng có việc gì làm khó được chàng.
- Cô bé đó… "Vì sao lõi"… Hiện tại chỉ mới mười ba thôi. - Mai Thần gõ quạt, bất lực thốt.
- Ồ! - Chỉ một câu nói của chàng đã khiến Phù Đổng Thiên Vương thấu tỏ vấn đề.
- Nếu vậy thì khó đấy… Một đứa trẻ mười ba à? Cảm động thế nào đây?
- Tiểu bối thậm chí còn chẳng hiểu ý nghĩa thật sự của hai từ "cảm động" đó.
- Đúng là khó khăn, vậy giờ ngươi tính thế nào?
Mai Lang Vương thở dài, khẽ đáp - Trước mắt tiểu bối sẽ nuôi dạy cô bé thật tốt, hi vọng rằng trong quá trình trưởng thành cô bé sẽ học được nhiều điều ý nghĩa. Những điều đó biết đâu chừng lại giúp cô bé nhận ra mình là ai, rồi sẽ có lúc cô bé trở thành "Vì sao lõi" thật sự.
- Ừ, dù gì thời hạn cũng còn dài, đến một trăm năm cơ mà? - Phù Đổng Thiên Vương gật đầu - Ta sẽ báo với Hùng Vương. Ngươi cứ yên tâm nuôi dạy cô bé, ta tin rằng khi tiếp xúc với một người như ngươi cô bé đó sẽ học được nhiều điều quý giá thôi.
- Đa tạ ngài. - Mai Lang Vương mỉm cười.
Cuộc trò chuyện diễn ra đến đây thì tiểu đồng mang tráp trầu đến. Cậu nhanh nhẹn bày lên bàn. Phù Đổng Thiên Vương vì bận uống trà nên chưa kịp lấy trầu, trong lúc đó, khi tiểu đồng vừa mở tráp trầu ra, Mai Lang Vương đã vô tình nhìn thấy miếng trầu vụng về mà Sao têm.
Đôi mắt nâu lóe sáng.
Miếng trầu này dù đã tiến bộ hơn những miếng trầu trước nhưng so với trầu do Bạch Sứ têm thì vẫn còn vụng về lắm thay, khi nó được đặt trong tráp trầu, nó lập tức làm mất đi vẻ hài hòa, vừa nhìn vào đã thấy lỗi đội hình.
Mai Lang Vương lại chuyển mắt sang Thánh Gióng.
Ngài ấy là người cực kì thích trầu, không những thích trầu mà ngài còn đặc biệt xét nét về khoản têm trầu, nếu để ngài ấy nhìn thấy miếng trầu này, e rằng sẽ không hay.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, Mai Lang Vương chẳng còn cách nào khác.
Chàng từ tốn nhón lấy miếng trầu mà Sao têm, tỉ mỉ giấu nó sau bàn tay khiến Thánh Gióng không kịp nhìn thấy hình dáng vụng về của nó.
- Oh?! - Thánh Gióng vừa bỏ chén trà xuống thì liền thấy Mai Lang Vương lấy trầu. Ngài đương nhiên không có thời gian chú ý đến miếng trầu trong tay chàng bởi tất cả sự chú ý của ngài giờ đây chỉ đặt vào hành động kì lạ của Mai Lang Vương.
Trước sự ngạc nhiên của Thánh Gióng, Mai Lang Vương từ tốn tách cau và trầu ra rồi cho vào miệng.
Chàng điềm nhiên thưởng thức miếng trầu, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì, thanh nhã và tự nhiên.
Phù Đổng Thiên Vương suýt nữa thì rớt hàm xuống đất.
- Ôi trời! Tập ăn từ lúc nào thế?! - Ngài thốt.
Mai Lang Vương cười gượng, cố gắng đáp - Không ạ, bỗng dưng muốn ăn thử.
- Này… Ổn chứ? Chẳng phải ngươi ghét… - Phù Đổng Thiên Vương toát mồ hôi, lo ngại nhìn chàng. Ngài thấy sắc mặt chàng đang dần trở nên xanh xao.
- Xin lỗi ngài. - Mai Lang Vương đứng bật dậy, vẫn cố gắng cười nhưng giọng đã trở nên khó chịu hẳn đi - Tiểu bối sẽ trở lại ngay.
- o-
- Khụ! - Bên đám vại nước phía sau khu làm việc, Mai Lang Vương gục xuống, nôn thốc nôn tháo.
- Vương! Vương không sao chứ?! - Tiểu đồng đứng bên cạnh lo lắng kêu lên.
- Không sao… - Mai Lang Vương trấn an nó.
Dưới nền gạch đỏ cam, nước trầu màu đỏ lan dài, vằn vện, thoạt nhìn cứ ngỡ là máu.
- Chúng ta trở về thôi. - Sau khi dọn dẹp xong hiện trường, Mai Lang Vương nói.
- Vâng! - Tiểu đồng cúi người, cung kính theo chàng quay về gian giữa.
Phù Đổng Thiên Vương đang ngồi đợi Mai Thần, vừa thấy chàng vào, ngài lập tức cười to. Mai Lang Vương ngồi xuống, cười gượng lắc đầu, chàng biết Thiên Vương đang trêu chọc chàng.
…
Trong khi Mai Lang Vương đàm luận với Phù Đổng Thiên Vương, bên ngoài, Mai Viện lại có một vị khách khác ghé thăm.
Thần Tình đủng đỉnh tiến vào sân Viện, khi đi ngang qua khu làm việc, thấy tiên khí mạnh mẽ chờn vờn trên mái nhà, biết ngay là một trong Tứ Bất Tử lại đến rồi, vì vậy nàng bèn tiến thẳng ra những khu nhà phía sau.
- Ôi, chán chết được. - Thần Tình vừa đi vừa than vãn - Tại sao Sơn Thánh lại khó khăn như vậy chứ?
Mấy hôm trước, trong lúc đang ngao du hồng trần với Mai Thần thì nàng đột nhiên bị Sơn Thánh triệu về, thế là mất toi cơ hội xem tuồng hay.
Thần Tình cuống quýt trở về Ba Vì, tưởng Sơn Thánh có nhiệm vụ quan trọng cần nàng làm gấp. Nào ngờ vừa đến đền Tản Viên đã thấy tên Cuội uất ức khóc lóc, hóa ra hắn đã từ trên cung trăng xuống tận Ba Vì đề đòi công đạo cho cây Đa của mình.
Nàng sau đó bị Tản Viên Sơn Thánh mắng te tát một trận, mắng nhiều đến nỗi nàng vuốt mặt không kịp. Thần Tình nghe nói tối qua Sơn Thánh bị công chúa Mỵ nương cho ngủ ở ngoài, xem ra do nàng hẩm hiu, tự nhiên biến thành "tấm thớt" cho người ta "chém".
Mắng chán mắng chê, Sơn Thánh cuối cùng cũng tha cho nàng về. Thần Tình bực mình, không muốn ở lại Ba Vì nữa mà dứt khoát đi đến Tây Nam. Tạm thời nàng sẽ gác Sơn Thánh qua một bên, nàng vẫn háo hức muốn xem thành quả của Mai Lang Vương nhất!
Quả nhiên, vừa tiến vào khu vực của Tam vị Hoa Tiên, Thần Tình đã nhìn thấy một cô bé xinh xẻo ngồi trên chiếu bổ cau. Trong sân lúc này ngoài cô bé và những tiểu đồng phụ việc ra thì không có ai cả,
Tam vị Hoa Tiên đều bận xử lí đám kén tơ vừa được gửi đến từ Khau Pạ cả rồi.
Thần Tình xòe quạt, đứng ngoài cửa tròn ngắm cô bé.
Sao đang tỉ mỉ cắt lá trầu, miệng ngâm nga hát, Thần Tình lắng tai nghe, nghe thấy cái gì mà: "… Chàng khờ thủy chung…"
- Kẻ khờ mà cũng biết thủy chung ư? - Nàng bước tới, mỉm cười.
Sao đưa mắt nhìn nàng. Bộ nhật bình trên người Thần Tình lộng lẫy với những hoa văn thêu tay tinh xảo. Cô bé tròn mắt, xuýt xoa, ngay cả mấn đội đầu và chiếc quạt gỗ thơm trên tay nàng cũng vô cùng đẹp đẽ!
- Oa… - Cô bé thốt lên, nhưng rồi nhận ra, Thần Tình là người lạ.
Cô bé chăm chăm nhìn nàng, nhận thấy khuôn mặt xinh đẹp tinh nghịch này… Chưa từng hiện diện ở Mai Viện lần nào.
Sao hốt hoảng, từ từ lùi lại.
Cô bé nhìn quanh, cả Bạch Sứ, Ưu Liên, Xích Phượng đều không có ở đây.
- Như một chú chim non đáng yêu sợ nắng, sợ gió, e ngại với thế giới bên ngoài vậy. - Thần Tình gấp quạt, đến gần, đôi mắt đen quan sát Sao đầy thích thú - Một cô bé tay lấm chân bùn, chịu bao nhiêu đau đớn và bẽ bàng, làm cách nào để đến được vòng tay của Mai Thần? Làm cách nào để đi theo hắn không đắn đo?
Nàng vòng qua chiếu hoa, uyển chuyển buông lời - Đi theo hắn, được chăm bẵm, dáng vẻ đã trở nên có thần hơn rồi. Thế này mới giống "Vì sao lõi" chứ? Áo dài và guốc mộc vẫn hợp với cô bé hơn là bộ bà ba nâu sần và chiếc rổ tre rách nát kia đấy.
- Ngài… Ngài là ai! - Sao run rẩy kêu lên.
- Ta à? - Thần Tình dừng lại, dùng quạt che ngang mặt - Ta là ai à? Dù có là ai thì ta cũng biết rõ về cô bé hơn cô bé nghĩ đấy!