Tôi đã để ý nàng từ đầu năm học lớp 11, tôi mến nang không chỉ vì nàng đẹp, mà vì nàng cũng có một cá tính giống tôi, sống nội tâm, đa cảm và hay suy nghĩ về cuộc sống. Có thế nói là già trước tuổi cũng được, nên chúng tôi thi thoảng cũng hay tâm sự với nhau, với những triết lý như những người đã trưởng thành vậy. Nhưng chỉ dừng lại ở quan hệ bạn bè, tôi rất muốn bày tỏ tình cảm với nàng, nhưng chưa có cơ hội nào. Vì chúng tôi chẳng bao giờ có cơ hội được tiếp xúc riêng tư với nhau, có đi chơi cũng là đi chơi chung với cả một nhóm bạn. Với lại, tối rất sợ, nếu ngỏ lời mà bị nàng từ chối thì thật là bẽ mặt, khéo tôi chẳng giám đi học vì xấu hổ mất. Nên tôi vẫn phải ôm mối tình đơn phương như vậy…
Nhưng rồi trời dường như cũng động lòng trước tấm chân tình của tôi. Có một cơ hội tuyệt vời đã đến, ấy là ngày 20 – 11 trường có tổ chức cuộc thi vẽ báo tường cho các lớp tham gia. Tôi có nhiều tài lẻ: Vẽ đẹp lại làm thơ hay, nàng thì là lớp phó học tập nên cô giáo giao cho tôi và nàng cùng phụ trách tờ báo của lớp, khỏi phải nói tôi đã mừng như thế nào, cuối giờ học, tôi nhận được mẩu giấy nàng ném sang: “Đầu giờ chiều nay ấy qua nhà tớ nhé, mang theo cả bút màu nữa!”.
Tôi lâng lâng như đang đi trên mây vậy, thế là trời đã để ý đến lời thỉnh cầu của tôi, tôi tự nhủ sẽ không để vuột cơ hội này. Cứ nghĩ đến cảch chúng tôi chỉ có 2 đứa xúm xít trong căn phòng riêng của nàng để làm báo mà tôi lại thấy nóng ran hết cả người…
Buổi trưa về sau khi ăn cơm xong, tôi lại chui vào phòng giở mẩu giấy có những dòng chữ xinh xinh mà tôi đã cẩn thật vuốt cho phẳng, kẹp trong quyển vở, tôi hôn chùn chụt mà cứ mường tượng ra khuôn mặt xinh xắn của nàng…
Chuông đồng hồ điểm 1h30, tôi dậy dọn dẹp bãi chiến trường, mặc quần áo và lên xe nhắm nhà nàng thẳng tiến. Tự nhiên hôm nay nhìn đâu cũng thấy đời thật lung linh và huyền ảo làm sao.
Đến nhà nàng tôi dựng xe và gọi cửa, rồi đứng huýt sáo. Nàng ra mở cửa nhìn tôi ngạc nhiên:
– Hôm nay Hiếu có chuyện gì vui mà hớn hở vậy?
Tôi quay sang bỗng nhiên há hốc mồm đứng như trời trồng. Hôm nay nàng mặc bộ quần áo ở nhà, chiếc váy hồng chấm bi xinh xinh và áo thun bó sát người, khuôn mặt thanh tú phớt hồng, tóc buộc thắt bím 2 bên làm tăng thêm vẻ ngây thơ và hồn nhiên. Tôi cứ đứng chết lặng, rồi một giọng nói trong veo đưa tôi trở về thực tại:
– Hiếu làm sao thế, sao cứ nhìn Ngọc vậy? Vào nhà đi!
Tôi giật mình thảng thốt:
– Tớ… không sao, tớ đang mải nghĩ chủ đề cho bài báo của lớp mình thôi mà!
Nàng cười:
– Thế định đứng ngoài này mà tìm ý tưởng hả!
Thế rồi tôi theo nàng vào nhà. Nhà nàng bố mẹ đi làm hết chỉ có mỗi mình bà nội đang ngủ ở tầng 1. Tôi theo nàng lên phòng ở tầng 3, ở cầu thang nàng đi trước tôi bước theo sau, tôi nhìn lên đôi mông tròn trịa đang hẩy lên theo mỗi nhịp bước của nàng, đôi chân thon thả, thấp thoáng sau làn váy là cặp đùi trắng nõn đang ẩn hiện, tôi chỉ ước gì có một làn gió thổi tung váy của nàng lên thôi…
Phòng nàng thật đẹp, gọn gàng và thơm tho, đúng là phòng con gái có khác, chả bù cho cái phòng hôi hám, bẩn thỉu và bừa bộn của tôi. Tôi bước vào phòng nàng như bước vào một thế giới khác, một thế giới cổ tích chỉ có tôi và nàng cùng nắm tay nhau, đi trong một vùng cỏ hoa đầy tình yêu và màu sắc. Đang nghĩ miên man thì nàng lại một lần nữa đưa tôi trở về mặt đất:
– Hiếu ơi… có nghe Ngọc nói không vậy?
Tôi giật mình:
– À ơ… Ngọc nói gì cơ?
Nàng giận dỗi:
– Sao Ngọc gọi mấy câu chẳng thưa, thấy Hiếu cứ làm sao ý, hay Hiếu không được khoẻ!?
Tôi ấp úng xua tay chữa ngượng:
– Không… không! Hiếu đang không biết nên đặt tên bài báo của mình là gì, Nắng Sân Trường, Ước Mơ Xanh, Tuổi Học Trò… Ngọc thích cái tên nào?
Tự nhiên đang cuống tôi phun bừa ra mấy cái tên đã đọc đâu đó trong báo Hoa Học Trò, thế mà nàng vỗ tay reo lên:
– Ôi! Hiếu nghĩ ra nhiều tên hay quá, chúng ta đặt là Nắng Sân Trường đi cho ý nghĩa.
Tôi cười:
– Thì nãy giờ tớ đang chắp cánh cho ý tưởng bay xa mà, hihi, thôi ta bắt đầu làm việc nào!
Vậy là chúng tôi bắt đầu công việc, tôi vẽ còn nàng thì viết xã luận, rồi viết bài cho nội dung, 2 đứa ngồi cắm cúi trên bàn, 2 vai chạm vào nhau, lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nàng gần gũi thế, cảm nhận rõ từng hơi thở và mùi hương con gái của nàng phả sang tôi. Tôi say xưa với những cảm xúc mới là này, tim tôi đập thình thịch, người tôi nóng ran. Thi thoảng tôi lại liếc sang khuôn mặt đầy chăm chú của nàng, rồi thi thoảng nàng cũng quay sang tôi, bốn mắt chạm nhau và bối rối chạy trốn vào những trang báo. Có lẽ nàng cũng có chung cảm xúc như tôi chăng?! Tôi không giám chắc chắn…
Được khoảng gần 2 tiếng thì nàng bảo nghỉ giải lao một chút, nàng chạy xuống tầng 1 gọt hoa quả. Tôi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, từng dòng nước mát rượi tạt vào mặt khiến cho tôi cảm thấy thật sảng khoái. Với chiếc khăn mặt xinh xinh, hình như là của nàng, tôi lau mặt. Một mùi hương thơm phức, khiến tôi ngây ngất, tôi cứ say mê áp vào mặt mà hít hà. Rồi tôi cẩn thận giặt sạch sau đó treo lên, tôi xoay người bước ra ngoài.
Bỗng nhiên tôi sững lại, đập vào mắt tôi là chậu quần áo có lẽ nàng vừa mới thay trưa nay lúc đi học về, còn chưa kịp giặt, lẫn lộn trong mớ quần áo là một màu hồng hồng dễ thương, tôi lặng người. Tim đập thình thịch, từng dòng cảm xúc đang nén chặt trong lòng bỗng bộc phát, hít một hơi thở thật sâu, tôi run run cúi xuống cầm lên… một chiếc quần chíp mềm mại và mượt mà đang nằm trong lòng bàn tay tôi… không thể tưởng tượng nổi. Là của nàng đây ư?? Bất giác theo phản xạ tôi đưa lên mũi, một mùi hương xộc vào mũi khiến tôi ngây ngất, cảm giác kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, người tôi nóng bừng trong dòng cảm xúc mê man…
Bỗng có tiếng bước chân vọng ở cầu thang, giật mình, như sực tỉnh cơn mê. Tôi nhét vội vào chậu rồi chạy vào ngồi ngay ngắn như cũ, vừa ngồi yên vị thì nàng bưng một đĩa lê lên, 2 chúng tôi vừa ăn vừa cười đùa rồi lại tiếp tục công việc, nhưng đầu óc tôi lúc này chỉ nghĩ đến chiếc quần của nàng, và thi thoảng tôi lại liếc xuống… chỗ ấy của nàng mà thả trí tưởng tượng, lúc này tôi đã không còn là tôi nữa. Hết buổi chiều, chúng tôi cũng chỉ hoàn thành 1/4 công việc. Nàng lại hẹn chiều hôm sau đến tiếp. Tôi ra về, lòng nặng trĩu những suy nghĩ, vừa cảm thấy mãn nguyện với những gì mình vừa khám phá được. Vừa có cảm giác tội lỗi, xấu hổ và ngại ngần. Từ sâu tận đáy lòng dậy lên những ham muốn…
Đêm hôm đó tôi không ngủ được, những hình ảnh từ nhà vệ sinh, các bạn nữ, và của cô giáo Anh Văn, cuối cùng đọng lại là chiếc quần chíp nhỏ xinh của nàng… thế rồi khi sự kí©h thí©ɧ đã lên đến đỉnh điểm…