Chương 9

Sáng hôm sau, đang ngủ ngon thì có cảm giác có bàn tay sờ sờ vuốt má nó, mềm mềm mát lạnh. Cái mùi con gái thơm thơm mà lại quen nữa, phê phê xác định đối tượng thì…

- Hihi…

Thôi đúng rồi, nhỏ Tâm…Điệu cười này thì không lẫn đi đâu được. Mà quái lạ, sao nhỏ lại ở đây nhỉ? Nó cảm giác mới ngủ được mấy tiếng, chắc cũng sớm mà. Hay nó mơ?? Thôi kệ, ngủ tiếp đã…

- Anh Minh ơi, dậy đi... – Đập đập vô mặt nó, nó dần dần tỉnh. Ngồi dậy ngu vài giây thì nó mở mắt ra, nhỏ Tâm đang ngồi ở giường chăm chú nhìn nó. Phía bên kia thì ông Cương đang gấp chăn.

- Gì đây?

- Anh mặt ngố…Hihi… - Sáng ra đã bị chê rồi, đen thật…

- Ờ… – Xong nằm xuống ngủ tiếp.

- Ơ này này…Dậy đi...

- Làm gì? Sáng ra đã nói nhảm rồi. – Trời lúc này cũng chưa sáng lắm, chỉ hồng hồng thôi, lúc nãy ngồi dậy nó kịp nhìn, đoán chắc bây giờ vẫn còn sớm.

- Dậy đi tập thể dục với em. – Mò tay lấy cái điện thoại, 5h26, móa con điên này. Sáng sớm thu lạnh thế này mà đi đâu?

- Xin chị hai…Em mệt, để em ngủ, chị đi một mình đi nha… - Nó kêu trong khi người vẫn trên giường.

- Con trai gì mà…Thế giờ anh có dậy không? – Giọng bốc mùi nguy hiểm.

- Dẹp! Sáng sớm để yên người ta ngủ…

- Ngủ này! – Sau đó thì một lực ở đâu rất mạnh tác động vào lưng nó, làm nó lăn vào góc giường. Một cảm giác…ĐAU!

- A…a...a...a...a…!

- Thế giờ có dậy không?

- Có…

- Tốt! Chị hai thương.

- Tát phát giờ…

Nhỏ Tâm cười. Nó lết cái thân rã rời của mình vào phòng tắm, đi qua ông Cương nhìn nó cười, nhìn chỉ muốn tọi phát vào mồm. WC xong xuôi thì nó đi ra.

- Đi thôi, nhìn gì nữa…

- Đi dép này đi à?

Nó không có giày, với một gia đình như nó thì không bị đói là tốt rồi. Quanh năm chỉ đôi quai hậu cũ của ông anh để lại, hàng xưa nên cũng bền với lại người nó bé con, không phát triển mấy nên đi mãi được…

- Ừ, rồi sao? Không có giày, thôi ở nhà nhá…

Mặt nhỏ xụ xuống, nó thì hí hửng vì sắp được ngủ tiếp. Nhưng…

- Lấy giày anh mà đi, lâu không tập tành gì nên bỏ xó mà vẫn còn mới lắm…

Thế là lúc này nó chỉ muốn thọt ông Cương thôi, đang mệt…Đưa nó đôi giày:

- Đi vui vẻ nha Minh…

Ở đó mà vui với vẻ, cay không chịu được. Mặt nó hầm hầm đi tất đi giày, ít ra nó cũng có tất, lúc đi bảo không cần nhưng mẹ vẫn nhét vào vài đôi. Toàn của bố với anh thừa lại, thủng thì có toàn thủng dưới chỗ bàn chân mới hên…Xong:

- Đi anh.

- Ừ.

Đứng lên mới để ý, nhỏ mặc một cái quần bò bó dài đến đầu gối, áo cộc trắng có hình con gì béo béo đầu tròn xanh da trời có cái túi giữa bụng (Mãi sau mới biết doraemon), tuy kiến thức thời trang của nó là một con số không tròn trĩnh nhưng nó thấy nhỏ rất đẹp, hôm nay búi tóc lên mấy lọn tím đỏ kia cũng gọn hết cả. Hơi sững chút những thiên tai mới sáng sớm.

- Đi thôi anh.

- À ờ…

Nhỏ cứ tung tăng đi trước, nó thì cứ im im đi sau. Đi qua dãy phòng thì đóng cửa hết, cũng phải, mới sáng sớm mà…Đến phòng ngoài cổng thì thấy bác Trung.

- Cháu chào bác ạ.

- Ừ, Minh à cháu, Tâm đi đâu thế con?

- Dạ chúng cháu đi tập thể dục ạ. – Thấy nhỏ Tâm im im.

- Ừ, đi rồi về sớm, hôm nay đi học đấy con.

- Vâng. – Giờ nhỏ mới nói một từ.

Bước ra ngoài khu trọ, gió lùa sảng khoái cơ mà hơi lạnh. Khác hẳn thái độ lúc nãy, nhỏ bắt đầu tưng tửng, chạy nhảy miệng thì hát líu lo xem chừng vui lắm.

- Đợi… – Nhỏ đứng lại ở đầu ngõ...Nó tiến đến gần.

- Giờ đi đâu?

- Đi ra chỗ công viên Thống Nhất đi anh, xong chạy về ăn sáng luôn.

- Ừ, dẫn đường đi…

Nhỏ không nói gì đi trước. Mấy hàng cây đung đưa vì gió, đường sáng có khác, vắng tanh, thậm chí vẫn còn đèn đường. Cảm giác trong lành quá, không giống những lúc cao điểm, xe cộ ồn ào, ngột ngạt. Nhỏ dẫn nó đến một khu công viên, toàn mấy cái trò chơi của trẻ con, ở đó cũng có vài người tập, có cả những cụ già tập dưỡng sinh nữa, có mấy thằng thanh niên nhìn nhỏ với cặp mắt hau háu khiến nó hơi khó chịu, cũng không hiểu vì sao nữa. Rủ nhỏ ra đoạn vắng người hơn, chạy vài vòng, nhỏ chả nói gì, chỉ cười cười đi với nó. Mà công nhận nhỏ Tâm chạy khỏe thiệt, vài vòng quanh khu chứ chả chơi, nó được hai vòng đã mệt và thở dốc, đi bộ, mấy lần nhỏ chạy qua mặt còn cười cười nó nữa chứ, kiểu như chê nó yếu ý. Thôi thì đành vậy.

- Tâm ơi, về thôi. – Nó gọi nhỏ.

- Về làm gì, sớm mà anh, thêm vòng nữa đi.

- Thôi về còn ăn sáng với lại em còn đi học mà.

- Ứ, kịp mà, vòng nữa nha anh. – Nhỏ nài.

- Ừ, em chạy đi, anh về trước đây. – Xong nó quay đi luôn.

- Ấy ấy, chờ em…Con trai gì mà… – Nhỏ xụ mặt xuống.

- Mà sao, bây giờ ăn sáng rồi về đi học, còn muốn thế nào nữa?

- Rồi thì đi.

Thấy ăn là mắt sáng lên còn giả bộ, nói thế thôi, đang tính về ăn mì tôm thì nhỏ kéo vào quán phở Nam Định. Đúng là đã nghèo thì chớ, kiếm chưa ra đồng nào mà từ qua tới giờ toàn ăn là ăn. Hai đứa vừa ngồi thì bà chủ đi ra hỏi, tầm này cũng sớm thật, lên quán chỉ có mỗi hai đứa nó với ba người nữa.

- Hai cháu ăn gì? – Hỏi lạ, quán phở vào ăn phở, chả lẽ vào ăn bún?

- Cháu một phở tái ạ, còn anh?

Ôi, nói đến phở thì nó mới ăn được có hai lần, hai lần bố đèo đi thi học sinh giỏi huyện năm cấp 2. Đến giờ thì nó không nhớ bố gọi như thế nào, chỉ nhớ nó là phở bò và ăn rất là ngon. Lại áp dụng cách này.

- Cháu cũng thế ạ. – Bà kia đi vào thì…

- Lại bắt chước rồi nhá. – Nhỏ nói mà cái mặt cứ vênh vênh.

- Đâu có.

- Sao gọi giống em thế?

- Thì thích ăn thế chứ sao? Hỏi lạ.

- Thiệt không đó? Trùng hợp ghê nha, hơ hơ. – Nhỏ nheo mắt nhìn nó cười đểu.

- Mệt quá, lo ăn đi rồi về còn đi học. – Nó lau cái đũa với cái thìa đưa sẵn cho nhỏ. Nhỏ hơi sững chút nhìn nó với con mắt ngạc nhiên.

- Sao đấy? Trúng gió à?

- Khô...ng…Em cảm ơn.

Sau đó, bà chủ bê hai bát phở ra, cũng là phở bò. Chúng nó cắm cúi ăn, ăn ngon phết nhưng không bằng bát lần đầu tiên ăn cùng bố. Người ta nói miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời mà. Nó chìa bát ớt ra, tính trêu nhỏ.

- Ăn ớt không?

- Thôi thôi…

- Hôm qua ghê lắm cơ mà?

- Xí, con trai mà nhớ dai thế?

- Ờ, thôi ăn chanh không?

- Có, lấy em một tép.

- Khỏi, vắt sẵn rồi nè, đổ vào. – Nó đưa cho nhỏ cái thìa chanh thì nhỏ cầm mà mặt đỏ lừ. Quái lạ, nhỏ này có ăn ớt đâu nhỉ? Nhỏ lí nhí.

- E...m cảm ơn…

- Ừ, mà sao thế?

- Sao là sao ạ? – Nhỏ ngơ ngác.

- Mặt sao đỏ thế kia? – Nó dứt lời, mặt nhỏ lại đỏ thêm. Hay nhỏ bị sao rồi nhỉ?

- Không s...ao đâu anh. – Nhỏ cúi cúi xuống ăn.

- Ừ, mệt thì về nha.

- Vâng. – Nó thích cái tính của nhỏ Tâm, đã ăn là tự nhiên, cứ tì tì không giữ ý, thô mà thật.

- Thôi, mau ăn đi còn về đi học. – 6h30 rồi, nó nhìn cái đồng hồ ở quán.

- Vâng - nhỏ ít nói hẳn đi.

Ăn xong đứng dậy tính tiền, định trả cho nhỏ mà nhỏ lại không chịu, thành ra ai trả lấy, thì thôi anh đây đỡ tốn hehe.

Trên đường đi về thì đường bắt đầu đông người rồi. Lại ầm ĩ nhức hết cả đầu, chắc tại nó chưa quen.

- Anh ơi? – Nhỏ gọi nó.

- Gì?

- Em hỏi rồi. Bố mẹ đồng ý anh ạ.

- Ừ, tốt. Thế tối bắt đầu nhé?

- Vâng. - Nhỏ lại cười

Nhỏ lại tung tăng đi trước. Ở phía sau nó được chiêm ngưỡng cái gáy trắng ngần, lơ thơ vài sợi tóc. Mà cũng kì, vừa ăn no xong mà nhỏ chạy nhảy được ngay, hay tại nhỏ chưa no, nghĩ đến thôi đã rùng mình vì tài ăn của nhỏ. Về đến nhà thì nhỏ lại gần nó…chẳng nhẽ được hôn tiếp sao, hehe, chắc không phải.

- Anh ơi, đèo em đi học nha. – Thôi xong, lại kiếp culi rồi.

- Không, tự đi đi.

- Đi mà anh, em đang mệt mà. – Nhỏ Tâm giở cái bộ mặt mà dám chắc con trai ai nhìn cũng yêu. Nó đành xuôi xị.

- Thôi được rồi, vào thay quần áo đi. Muộn rồi đấy.

- Vâng. – Nhỏ nhảy chân sáo đi vào. Nó chạy về nhà, mặc thêm cái quần dài vào. Cửa khóa, may mà nó đem theo chìa vì biết ông Cương đi làm rồi. Ra đến cổng thì gặp bác Trung.

- Đi đâu đấy Minh?

- Dạ, cháu ra đèo em đi học ạ.

- Ừ, phiền cháu quá. Đi đi tí về bác hỏi cái này.

- Vâng

Chắc bác ý hỏi vụ kèm nhỏ Tâm học, thôi kệ, dù sao nó cũng muốn thưa chuyện với hai bác luôn. Ra đến nhà nhỏ thì thấy nhỏ ngồi sẵn trên xe rồi, tóc xõa ra to bồng bồng, lại vài cái lọn tím đỏ ý, sao mà nhìn ngứa mắt thế không biết. Hôm nay nhỏ lại mặc cái bộ áo dài giống hôm qua, thấy nó, nhỏ cười cười, trông cũng dễ thương thật. Tiến lại gần nhỏ, thơm ghê, chả biết mùi gì.

- Anh ơi, đi đi. – Nhỏ gọi nó đưa cái mũ bảo hiểm.

- Ừ, đi.

Phóng xe đi trên đường, nó nhìn nhìn xung quanh, nhân mấy dịp này, tìm hiểu thêm đường phố Hà Nội tí, không đến lúc vào học thì hết thời gian. Mặc cho đằng sau là nhỏ hát mất cái tiếng khỉ gì nữa không rõ, nó cũng im im. Đến trường thì lại vậy, nó đi xe nhỏ về, mà lạ ở chỗ, cứ mỗi lần đến trường này là lại thấy lạnh sống lưng, không hiểu tại sao. Trên đường về thì cũng đỡ đỡ, trời âm u, không nắng như mấy hôm qua. Về nhà nhỏ trả xe, thấy bác Tám đang nhặt rau.

- Minh đấy hả cháu?

- Vâng cháu gửi bác cái xe.

- Ừ, cháu cứ để đấy.

- Dạ – Nó dắt xe vào trong mảnh sân.

- À, Minh. Bác bảo này.

- Dạ, vâng.

- Tâm nó bảo cháu kèm nó học à?

- Vâng bác.

- Thế thì tốt quá, nhờ cháu cả nhé, bác đồng ý, sang năm thi rồi mà long bong quá cháu ạ.

- Dạ vâng, cháu sẽ cố.

- Ừ, bác cảm ơn...

- Dạ thôi, cháu xin phép về phòng.

- Ừ…

Về đến cổng khu lại gặp bác Trung. Bác cũng đồng ý luôn, còn đề cập vấn đề học phí nữa chứ, nhưng nó nhất quyết không nhận vì chỉ là giúp thôi chứ gia sư gì đâu.

- Vậy bác cảm ơn, có cháu tốt quá, bác bảo học thêm mà nó không chịu.

- Vâng, thôi cháu về phòng ạ.

- Ừ, cháu về đi.

Qua phòng anh Sơn thì thấy cả hai anh cùng ngồi. Lạ thật, hai ông này không đi làm gì nhỉ? Thấy nó, hai ông vẫy lại...

- Thấy chú muốn mua đàn? Cũng biết chơi hả Minh? – Anh Quốc hỏi.

- Khéo còn hay hơn mày.

- Dạ, em cũng biết thôi anh.

- Thế chú xem cây này được không? – Xong chạy vào lấy một cây guitar ra trông cũng mới, đen tuyền, dây kim loại, nó cũng không thông thạo lắm, vì chỉ biết chơi thôi, hình như acoustic thì phải, vì hộp đàn hơi dẹt, nhìn phát là nó thích mê ngay.

- Sao? Được không? – Anh Quốc hỏi.

- Dạ, đẹp quá anh.

- Muốn đàn thử không?

- Vâng, em mượn... – Anh đưa cây đàn cho nó, chơi vài nốt cơ bản, điều nó cảm nhận được là âm thanh nghe cao hơn, mượt hơn so với cây đàn bác Vũ.

- Cái này trước anh chơi ở quận, được người ta tặng, lâu rồi nhưng anh có đàn nên không dùng đến.

- Dạ vâng, vậy cây này bao nhiêu vậy anh? – Nó hỏi luôn vì thích lắm rồi.

- Ừ, đồ được tặng nên anh lấy chú 1 triệu, được thì mang về luôn.

Một triệu so với cây đàn này là quá rẻ, nhưng với nó thì là một số tiền không hề nhỏ, quá chán, số tiền nó được cho cũng không phải nhiều, còn học phí nữa, khổ bố mẹ thật. Nhưng đam mê của nó đã chiến thắng, nó tự nhủ làm ngoài quán chắc cũng bù lại được. Ngồi suy nghĩ một lúc thì…

- Dạ được anh. – Nó rút ví đưa anh Quốc, xót quá. Cái thói quen đi đâu cũng cầm ví của nó dù không có tiền.

- Ừ, đây. Chú cầm luôn đi. Mày vào lấy em cái bao đàn. – Anh Quốc quay sang anh Sơn.

- Ờ…

Nhận đàn trong tay mà những cái ý nghĩ vừa nãy đi đâu hết, chỉ còn lại trong đây nó một cái gì đó vui lắm, đam mê mà, ai chả vậy. Nó cảm ơn hai anh rồi đi về. Việc đầu tiên về đến phòng là mở bao đàn ra đàn thử. Cảm xúc ùa về, nhưng cũng hơi buồn vì lại nhớ đến thời cấp 3 buồn tẻ. Chỉnh lại dây cho vừa, nó ngồi đàn lại biết bao nhiêu bản nhạc mà mình từng tập, lâu lâu lại cười hềnh hệch. Ôi sướng!!!