- Em xin lỗi… – Nhỏ lí nhí.
- Sao?
- Vì đã lôi anh vào chuyện này.
- Không có gì. Thế người yêu đâu không gọi nó ra?
- Người yêu nào? Em đã có đâu?
- Sao nãy bảo có?
- Thì lúc đấy không muốn đi với anh Cường nên bịa mà, tự nhiên anh lại đi ra, may thiệt đấy. Em cảm ơn nha…
Nghe những lời này nó cảm thấy vui vui, chả lẽ nó thích nhỏ chăng? Không đời nào, mới gặp được có một ngày thôi mà, chắc là cũng chỉ là cảm giác trước bất kì con gái đẹp nào thôi, con trai mà, ai chả vậy…
- Vậy à?
- Ừ, mà anh đi dạo thiệt hả?
- Thế nghĩ đi đâu mà đi bộ rồi ăn mặc như thế này? – Quần đùi, áo cộc, dép tông, thêm cái mũ đội ngược nữa thì y chang thằng bán vé số…
- Ừ ha, mà nhìn cái chân anh nhẵn ghê? – Ôi ngại quá, chân nó cứ bé bé không có chút lông nào, mẹ nó còn bảo giống của con gái.
- Thì sao? Bộ chân em không nhẵn à?
- Hỏi kì ghê, nhẵn hơn anh là cái chắc.
- Thế còn thắc mắc gì nữa?
- Nhưng chân con trai thì phải có…
- Thôi nín, thế có đi cùng không?
- Có chứ, em lại đói rồi…
- Ăn cơm chưa?
- Ăn rồi nhưng có chút à…
- Sao không ăn nhiều vào?
- Em không thích ăn cơm...
- Thế hai bác không nói gì à?
- Không, bố mẹ em dễ lắm.
- Ừ…À mà nè…
- Sao anh?
- Bỏ tay ra được chưa? Nóng quá…
- Úi, chết…Em quên – Nhỏ chắc ngại nên giật ra luôn...
- Lợi dụng thì có...
- Xí, chả thèm. – Nhỏ bĩu cái môi...
- Ờ, thôi đi…
Nó vẫn thế, cứ chầm chậm mà đi. Nhỏ thì khác, nhảy nhót lúc thì đi trước nó cả đoạn dài, lúc thì tụt lại phía sau vì mải ngắm mấy cửa hàng quần áo, đúng là đồ con gái, bị nó bỏ lại thì ý ới gọi nó, bảo đứng lại chờ. Chúng nó cứ thế đi thẳng men lên vỉa hè. Tối nay Hà Nội đẹp thật, trời đủ trăng và sao, mát mẻ, những cành cây đung đưa, dưới những ngọn đèn đường, làm cho bóng của chúng in trên đường cũng động đậy theo. Nhiều người cũng để ghế ngồi trước cửa nhà, chắc họ cũng thích cái không khí mát mẻ như nó. Nó có để ý thấy một vài ánh nhìn về phía mình, chả sao cả, cũng là con người mà, có gì lạ đâu...Bỗng:
- Nè, anh đang nghĩ gì vậy?
- Kh...ô...ng, có nghĩ gì đâu.
Nó chọt tỉnh lại bước qua cái cảm xúc vừa rồi. Nhỏ không nói gì nữa, vẻ mặt trầm ngâm. Không hiểu sao bên cạnh nhỏ nó lại nói nhiều như vậy? Cái tính lầm lì im im của nó dường như mất đi khi bên cạnh nhỏ Tâm, thay vào đó là những câu trả lời rút gọn, câu hỏi rút gọn hay đến cả câu đùa cũng rút gọn nốt đến từ phía nó. Chả lẽ nhỏ làm nó thay đổi ư? Chắc không phải, có lẽ do đây là người bạn thứ hai của nó sau thằng Long, vì bạn bè dễ nói chuyện hơn, sở dĩ nó vậy là vì nó không có bạn thôi.
- Mà em nè…
- Sao anh?
- Em biết cửa hàng nào bán sim gần đây không? – Nó nhớ đến cái điện thoại nằm trong túi.
- Dạ biết, để làm gì anh? Bộ anh có điện thoại rồi hở?
- Ừ, có rồi...
- Đâu đưa em xem nào.
- Nè.
Rút con điện thoại ra đưa cho nhỏ. Nhỏ quay hoay chút rồi phán:
- Được đấy chứ, có mạng lại còn nghe được nhạc, có thẻ nhớ 1Gb đàng hoàng nè.
- Là sao?
- Là anh có thể nghe được nhạc từ cái điện thoại này.
- Hay vậy hả? Thế muốn nghe được phải làm sao?
- Thì phải cóp nhạc vào chứ sao…
- Ờ…Ờ…Rắc rối quá, thôi mai tính, giờ mua sim đi.
- Vào hàng kia kìa anh. – Nhỏ kéo nó đến một cửa hàng tạp hóa, có ghi đại lí sim thẻ.
- Ờ vào. – Một bác gái đi ra.
- Hai cháu mua gì?
- Lấy cháu cái sim bác.
- Sim gì cháu. – Chưa biết trả lời sao thì nhỏ nói.
- Dạ viettle.
- Ừ, chờ bác chút.
- Vâng. – Nó trả lời, bác ấy quay vào, sau đó cầm bọc đi ra, lục lục cả tập sim.
- Này cháu.
- Dạ bao nhiêu tiền vậy bác?
- 50 ngàn.
- Cháu gửi ạ. – May mà nó có đem ví, thói quen của nó dù ví không có tiền bên trong, nhưng nay có.
- Ừ, bác xin…
Ra khỏi cửa hàng với cái sim mới, nó thấy vui vui, vội lắp vào máy kích hoạt. Được thưởng 65k trong tài khoản, thế là nó lãi đấy chứ.
- Anh này, nháy vào máy em đi.
- Để làm gì?
- Em lấy số anh.
- Ừ, tự làm đi. – Nó đưa nhỏ cái điện thoại. Nhỏ lại hí hoáy.
- Xong rồi nè. – Danh bạ, một người đầu tiên “Tâm cute”
- Khiếp, lưu tên nghe trái sự thật vậy trời.
- Kệ em nha.
- Ừ, thôi về.
- Khoan đã, sang kia đi anh. – Nhỏ chỉ vào một cái quán nướng lề đường phía đối diện.
- Gì vậy? Đói thật à?
- Chứ sao. – Nhỏ đẩy đẩy nó qua bên kia đường.
Ngồi vào chiếc ghế ngay bên cạnh nó, nhỏ kêu:
- Chị làm em 2 mực nướng với 5 cá chỉ vàng nướng nha.
- Có ngay em ơi.
- Bộ ăn từ chiều mà không thấy chán hả?
- Chiều ăn bò mà, giờ ăn cá không chán.
Chịu thua luôn với nhỏ ham ăn này rồi. Chỉ lạ một điều sao nhỏ không béo nhỉ? Lúc sau đồ ăn được bê ra, nhỏ thì cứ xé xé chấm tương ớt ăn, nó lâu lâu mới xé miếng nhai nhai, căn bản vẫn no với lại không thích lắm. Bỗng:
- Anh, chấm cái này ăn mới ngon này. – Nhỏ chỉ chỉ bát tương ớt.
- Không thích, toàn phẩm màu á.
Mẹ nó bảo thế, nhà nó chả bao giờ mua tương ớt. Nhà có cây ớt , muốn cay cứ ra bứt. Ăn nhiều thành quen.
- Xì, có mà không dám í, con trai gì ăn không được cay. – Nhỏ Tâm kích đúng huyệt.
- Thế cơ à, em ăn giỏi ha…
- Chứ sao, thi ăn cay không? – Á à, thách thức nó à? Được, đã thế cho nhỏ biết tay.
- Chơi luôn, đây không sợ nhá.
- Chị ơi, cho em thêm ít tương.
- Không…
- Sao, sợ rồi à anh.
- Chị ơi, có ớt tương không, cho em hai quả. – Nhìn mặt nhỏ thoáng hốt.
- Đây nè em. – Chị bán hàng đưa cho nó. Nhìn mặt nhỏ, nó nói:
- Sao, sợ rồi à em?
- Không sợ...
- Để xem. – Nó bẻ đôi ra, quết ruột vô hai miếng cá, đưa cho nhỏ.
- Đứa nào kêu trước là thua nhé.
- Oke. – Nhỏ vẫn bình tĩnh…
Đã thế thì cho nhỏ biết thế nào là ăn cay luôn. Nó bẻ thêm lát ớt để lên miếng cá. Đến lúc này mặt nhỏ hơi biến sắc rồi.
- Ăn thế này có sao không anh?
- Sao là sao?
- Thì đau bụng đó...
- Chứ không phải sợ cay à? – Nó khích, dường như đi với nhỏ, tính nó trẻ con đi thì phải…
- Xí ai sợ…Ăn nào...
- Ừ, ăn đi. – Nó cho vào mồm nhai luôn, mặt không đổi sắc, cũng cay nhưng chưa bằng ớt nhà nó, nhỏ Tâm nhìn nó với ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
- Sao thế? Không ăn được thì đưa đây, - Nó cười trêu nhỏ.
- À…Không…Em có... – Nhỏ cho luôn vào mồm nhai nhai…
1s…Nhăn nhăn.
2s…Mặt đỏ lừ.
3s… - Aaaaaaa, lấy em cốc nước! Lấy em nước, nhanh lên…
Nhỏ suýt xoa tay quơ quơ, nước mắt dàn giụa. Thôi xong, nhỏ khóc rồi, nó vừa cười như được mùa, giờ nín bặt, dù biết không phải tại nó nhưng nó sợ thấy con gái khóc, rối quá không biết làm gì thì…chị bán hàng đưa nhỏ cốc nước. Mồm cứ nhận nước, mắt lại mất nước. Trông cái khuôn mặt đỏ ửng lên của nhỏ, nó lại thấy thương, thương vì cái trò nghịch của nó, mà kệ, ai bảo nhỏ trêu nó làm gì.
- Đỡ cay chưa? – Nó hỏi khi nhỏ đặt cốc nước xuống.
- Hức…Hức…Xịt…Xịt…Chưa.
Trông nhỏ mếu mếu xịt xịt, nó lại buồn cười, mà phải công nhận nhỏ này khóc cũng đẹp nữa, chỉ mỗi cái mái tóc của nhỏ là cái không đẹp thôi.
- Đã không ăn cay được mà dám thi với anh à?
- Hức…Hức…Ai biết anh ăn được đâu...
- Thế chừa chưa?
- Hức…Rồi.
- Không khóc nữa, thôi đi ăn kem. – Nó đành dỗ nhỏ bằng cách này.
- Đi liền. – Nhỏ cười tít mắt.
Đúng là đồ ham ăn. Đầu nó vẫn có một câu hỏi cần giải thích... “TẠI SAO NHỎ ĂN NHƯ VẬY MÀ KHÔNG BÉO”
Đứng lên thanh toán thì nhỏ lại giành trả, kêu “em mời”.. Nó không đồng ý, thế là đành chia ra. Lại tấp vào một cửa hàng tạp hóa, nó mua kem cho nhỏ, vì không thích ăn nên nó chỉ mua một cây.
- Anh…
- Gì?
- Anh không ăn hả?
- Không thích.
- Sao lại không thích?
- Vì không bị cay như ai đó.
- Hứ, chả qua đấy là quả ớt thôi, ăn tương thì anh thua chắc. – Ôi trời , con nhỏ này bị ảo tưởng rồi, tương cay hơn quả. Chán chả buồn cãi.
- Ờ…
Nó và nhỏ cứ lặng yên suốt quãng đường về nhà, đã 9h tối rồi, đường có vẻ thưa người hơn. Nhưng cái không khí mát mẻ vẫn nguyên đó, điều nó thích nhất ở Hà Nội. Trời thu
- Anh…
- Gì nữa?
- Ăn với em. – Nhỏ chìa kem đang ăn dở cho nó.
- Thôi, liếm suốt nãy giờ rồi giờ mời hả?
- Đâu có, em chỉ cắn được hai miếng bên này thôi.
- Không thích.
- Đi mà anh, ăn một mình chán. – Nhỏ không ngại chắc chả lẽ nó ngại chắc, ăn thì ăn, sợ gì.
- Ừ, đưa đây.
- Thôi, em cầm cho, không lại dây ra tay.
- Nhưng kì lắm... – Nó vẫn không hiểu sao nhỏ bạo thế này, vẫn là mấy người ngồi vỉa hè nhìn nhìn. Nhỏ không ngại sao?
- Cầm bên này nè, kì gì mà kì…
Nó cắn một miếng thì nhỏ:
- Ngoan.
- Tát cho cái giờ.
Nhỏ cười xong gặm nốt luôn que kem, thế mà cũng rủ ăn cùng, được có miếng. Về đến giàn hoa giấy nhà nhỏ, chào nhỏ xong đang tính vào khu trọ thì nhỏ giật lại.
- Anh.
- Vào nhà đi còn gì?
- Em hỏi này.
- Nói...
- Anh học giỏi toán không?
- Không.
- Thế sao đỗ được đại học.
- Thi ba môn mà, toán cũng bình thường thôi, hỏi chi?
- Mai sang nhà kèm em môn toán được không?
- Thôi, ngại lắm.
- Ngại gì, bố mẹ em dễ mà.
- Nhưng…
- Sang năm em thi rồi mà không biết cái gì về toán hết. – Nhỏ Tâm xụ cái mặt xuống.
- Ừ, nhưng phải hỏi hai bác đã, chứ không tự quyết định đâu đấy. – Nó cũng xuôi xị vì lí do của nhỏ, tuy không phải dạng xuất sắc gì nhưng chắc cũng ổn thôi, vì nó nắm chắc kiến thức, với lại cũng học qua rồi mà.
- Vâng, mà anh Minh nè...
- Xin chị hai, vào ngủ đi cho em nhờ kẻo hai bác lại nó...i
Chụt!!!
- Cảm ơn anh nha!
Nhỏ bỗng nhiên thơm vào má nó. Rồi chạy biến vào nhà, nó chỉ kịp “Ơ...” một tiếng. Cảm giác mềm mềm, mát mát, ướt ướt xuất hiện trên da mặt nó. Còn người nó kiểu phê phê như trên mây í, đúng là lần đầu tiên được gái thơm có khác, không tả nổi cảm giác này. Nó thoáng nở một nụ cười. “Chả lẽ em thích nó thật sao, chỉ mới một ngày thôi mà”. Không phải đâu, chắc chỉ là để cảm ơn nó thôi. Bỗng…
Bim…Bim…Tiếng còi xe máy nghe quen quen, một ánh đèn, xe máy chiếu vô mặt nó. Thôi bỏ bu rồi! Ông Cương với chị Quỳnh mới đi chơi về…
Thôi chết, kiểu này mà bị hiểu lầm thì giải thích làm sao đây? Mong là anh chị chưa thấy gì. Nó nhanh nhảu chạy qua phía đối diện nơi mà anh Cương đỗ xe đứng cùng chị Quỳnh:
- Dạ, anh chị đi chơi mới về ạ?
- Ừ, mới về. Nhưng cũng đủ để nhìn thấy cảnh nóng haha…
Xong, quả này toang nó thật rồi, ngại quá đi thôi, tất cả là do nhỏ Tâm…Thích thì thích thật nhưng bây giờ phải làm nó phân bua. Đúng là có tiếng mà có mỗi một miếng. Lúc này chị Quỳnh lên tiếng.
- Thôi anh…Minh ngại rồi kìa. – Chị đúng là cứu tinh của nó.
- Thế Minh với Tâm đang yêu nhau hở? – Vâng, cứu xong lại dìm tiếp.
- Không phải đâu chị. – Nó lúng túng.
- Ủa thế sao lúc nãy chị thấy.
- Haha, ngại gì mày, tao với Quỳnh hôm nào chả t…hế…Ái đau… – Cho chết cái tội nhiều chuyện, chắc chị Quỳnh véo.
- Anh nhá, nói linh tinh mai em không sang nữa.
- Ấy thôi, anh giỡn chút mà. Thằng kia thôi về phòng, tí anh hỏi mày sau.
Xong ông đèo chị ý phóng thẳng vào khu trọ, mặc kệ nó đi bộ, cái đồ trọng sắc khinh thân. Nó cứ thế bước đi trong im lặng, dưới những ngọn đèn của sân khu trọ. Mọi người trên đây ngủ sớm thật, chả bù cho nó ở quê, hôm nào cũng phải 11h. Đi qua thì cửa phòng nào cũng đóng rồi, có phòng hãy còn bậy điện lên thôi. Về đến phòng thấy ông Cương bấm bấm cái điện thoại rồi cười cười. Ông này điên hay sao í, nó lại nhớ đến cái điện thoại mới của nó.
- Anh Cương, em có sim rồi nè.
- Ủa vậy hả? Mày mua bao giờ thế?
- Thì lúc nãy đi với nhỏ Tâm á.
- Ừ, đưa đây tao lưu số cho, có gì còn liên lạc. – Ông ý lưu “Anh Cương”
- Mà mày biết dùng chưa?
- Biết rồi, trước em nghịch của thằng Long suốt.
- Ừ mà nè…
- Gì?
- Mày với con Tâm yêu nhau à?
- Không.
- Thế sao lúc nãy tao thấy…
- Thấy cái gì? Nó nhờ em kèm học thì em đồng ý, xong nó như vậy chứ ai biết đâu? Anh tò mò làm gì? – Nó cáu, nó ghét phải giải thích.
- Ừ, cỡ mày thì làm sao yêu được nó haha.
Nó kệ ông, rồi bước vào nhà vệ sinh đánh răng, nhìn khuôn mặt nó trong gương mà nó cảm sợ thời gian, mới đó mà nó đã sinh viên rồi, nhanh quá. Xong bước ra trèo lên giường bật quạt, quấn chăn ngang bụng, mặc cho ông Cương léo nhéo, quay mặt vào phía trong.
- Nó nhờ mày giúp thì cố mà giúp nó, nhưng làm gì thì cũng nên hỏi ý kiến hai bác trước, tội hai bác thương con mà không biết cách thương, mày kèm thì mày nói mấy câu cho nó suy nghĩ.
- Em biết rồi.
- Mà tao thấy nó cũng được đấy…Triển đi hehe...
- Thôi thôi, ngủ đi…
- Thích quá còn bày đặt giả bộ...
Xong anh Cương tắt đèn, trèo lên cái giường đối diện. Đêm im quá, lúc lâu sau thì đã nghe tiếng ngáy của ông Cương rồi. Nó dù mệt vì cả chiều đi với nhỏ Tâm nhưng cũng chưa ngủ được, trưa nó ngủ rồi nên hơi khó ngủ chút. 10h rưỡi, đang nghịch điện thoại cho mỏi mắt để đi ngủ thì thấy điện thoại rung rung, có một tin nhắn đến từ “Tâm cute”.
- “Anh ngủ chưa?”
- “Ngủ rồi.”
- “Xạo, ngủ rồi mà nhắn tin được à?”
- “Thì chưa ngủ”
- “Em không ngủ được...”
- “Sao?”
- “Không biết”
Cái con nhỏ khùng, đang đêm nhắn tin vớ vẩn, nó chả thèm rep nữa, phần vì bắt đầu muốn ngủ, phần vì mới dùng điện thoại, bấm mãi mới xong một tin để nhắn.
- “Anh ngủ rồi à?” – Lại nhắn tin, mệt nhỏ này ghê.
- “Ừ”
- “Lại xạo, mà em bảo nè...”
- “Gì nữa?”
- “Anh quên cái vụ hồi tối đi nha, chỉ là em vui quá thôi”
Hóa ra là nhắn tin cho nó là do lăn tăn vì cái đó, biết ngay mà, làm sao nhỏ thích nó được, chắc do vui quá thật.
- “Ừ”
- “Anh không nghĩ gì thật chứ?”
- “Không”
- “Vâng, vậy anh ngủ đi. Ngủ ngon nha”
- “Ừ, ngủ ngon”
Kết thúc cuộc nói chuyện, nó nghĩ chắc cũng không phải giả làm người yêu của nhỏ nữa, nó đã hơi tưởng bở rồi. Nhưng không sao, ít ra nó cũng chưa thích nhỏ, có chăng cũng là giữa con trai với một đứa con gái xinh thôi. Rồi nó dần dần chìm vào giấc ngủ, miên man bởi cái cảm giác mềm mềm ướt ướt nơi đầu má…Qua một ngày nữa ở Hà Nội…