Chương 6

Đến gần cổng, nhỏ đứng lại quay về phía nó tay vẫy vẫy rồi đi vào. Nó khẽ cười vì cái hành động dễ thương đó, rồi quay xe về...Trên đường đi nó suy nghĩ đến cái việc giả làm bạn trai mà nhỏ nhờ nó, cái trò này làm nó tưởng bở, trong đầu…chả lẽ…nhỏ thích mình sao ta?

Trước cái nắng dữ dội như thiêu của Hà Nội, nó chỉ muốn về nhà luôn thôi, vậy mà ông trời không thương, cái cột đèn chết tiệt đổi sang màu đỏ. Dừng xe lại đợi đèn xanh, nó để ý mấy người đỗ bên cạnh, khuôn mặt ai cũng tấm mồ hôi, và lộ vẻ căng thẳng. Dám chừng một hành động nhỏ của nó thôi cũng ăn chửi không bằng ấy, khiếp thật…

Lúc sau được đi, nó về thẳng luôn. Không phải nó siêu đến độ đi một lần biết đường luôn đâu, thật ra cũng mấy lần nó nhìn thấy có khu nhà y hệt chỗ nó nhưng đối diện không có hàng rào hoa giấy nào nên nó tiếp tục chạy. Nói chính xác hơn thì nó nhớ nhà nhỏ vì căn nhà khá đặc biệt. Về qua nhà nhỏ thì thấy bác Tám đang cắt gì ngoài giàn hoa, chắc tỉa cành, nó chào bác:

- Dạ cháu chào bác.

- Ủa Minh hả cháu?

- Vâng, bác mở cửa dùm cháu với, cháu gửi lại bác cái xe.

Bác ấy ra mở cửa, thắc mắc:

- Ơ, cái Tâm đâu mà cháu lại đi xe nó thế này?

- Dạ, Tâm nhờ cháu đèo đi học ạ, cháu sang trả xe...

- Ôi, cái con bé này, nắng nôi bắt tội cháu quá. Ừ, bác xin, cứ để đấy cho bác, vào nhà uống ly nước cháu.

- Dạ thôi, cháu xin phép về còn ra quán với anh Cương không muộn bác ạ.

- Ừ...Vậy để dịp khác nhé, cháu ngoan quá, mới lên đã định đi làm rồi, chả bù cho Tâm nhà bác...

- Dạ cũng bình thường mà bác...

Gì chứ được khen thì nó sướng lắm. Chào bác đi về, thấy phòng nào cũng đóng cửa. Vào phòng thấy ông Cương đang ở trần trước cái quạt, mặt phê phê, thấy nó ổng cười cười:

- Ghê à nha, chú em khá đấy, haha...

- Khá gì, ông hâm à?

- Mới lên mà mày đã lọt vào mắt xanh của cái Tâm rồi, quá siêu ấy chứ.

- Xanh đỏ gì? Thế có ra quán không? – Nó không thích nên đổi chủ đề luôn.

- À, anh quên. Thôi đi luôn, muộn rồi mày...

Đen quá, vừa đi về xong, chưa kịp thở. Ông Cương dắt xe ra, đến cổng khu thì nó leo lên xe. Quán cũng vắng thôi vì tầm chiều ít khách. Anh Cương nói chuyện với chủ quán về việc anh nghỉ, nó làm thay anh, ông bà chủ dễ tính nên cũng đồng ý, nó bắt đầu làm từ ngày mai, anh Cương làm nốt hôm nay. Xong nó đi xe anh Cương về, anh bảo thế. Đến phòng nó nằm xuống ngủ luôn vì quá mệt mỏi rồi...



Khoảng 4h30 thì nó dậy, nhớ đến cái con nhỏ kia, còn phải đón nhỏ nữa. Rửa cái mặt cho tỉnh ngủ rồi định đi đón thì nhớ đã trả xe. Bây giờ mới thấy cái ngu của nó, biết thế không trả xe nữa, lại phải đi xe ông Cương...

Thôi thì đành vậy, nó đi sớm một chút, nhỏ đỡ phải đợi. Chả hiểu sao nó bắt đầu biết nghĩ cho nhỏ từ lúc nào. Lại đi trên cái đoạn đường đó, ít ra cũng tắt nắng rồi, đỡ hơn bao nhiêu. Đến cổng trường nhỏ thì có tiếng trống. Công nhận nó thiêng thật. Nhìn cái cảnh học sinh ùa ra thì nó lại nhớ đến cái thời cấp 3 của nó, tẻ nhạt và vô vị. Không có thằng Long và cây guitar, khéo nó tự kỉ lúc nào không hay. Lúc sau nhỏ đi ra, đứng gần cái cổng, nhỏ cứ nhìn xung quanh, chắc kiếm nó. Nó tiến đến gần:

- Xe ôm em ơi? – Nó trêu nhỏ.

- Giá cả thế nào anh...

- Cần ôm thôi em.

- Xí, mơ đi nhá...

- Ờ, để về ngủ đã, lên xe đi.

- Là sao?

- Thì ngủ mới mơ được chứ?

Nó bật cười.

- Thôi, cười hoài, lên đi còn về.

- Từ từ đã nào, vừa tan xong mà.

- Rồi, thế ở đó cho đỡ mệt, đây về trước...

- Đây đây, con trai gì mà khó tính.

- Mệt quá, nói nữa là đi bộ nha.

Tưởng nó nói thật, nhỏ trèo vội lên xe. Bỗng ở cái trường đông đúc, một đám học sinh, toàn con gái đi ra.

- Ôi con Tâm có trai đón kìa tụi mày, đẹp trai quá…

- Con kia có bạn trai mà giấu kĩ ghê...

- Hú hú, anh ơi, bỏ nó đi đèo em về này…

Khiếp!!! Động phải cái ổ yêu nhền nhện rồi, chắc bạn của nhỏ, đúng là cái lũ nhiều chuyện. Cơ mà nó cũng để ý có vài con xinh phết. Mà công nhận bọn này bạo mồm thật, chứ ở quê nó, mấy đứa con gái mà thấy trai lạ thì xúm hết vào nhau đi về nhà vội, kiểu sợ bắt cóc không bằng…

Nhỏ nghênh cái mặt lên cười:

- Ờ đấy, anh yêu của tao đấy. Tụi mày thấy đẹp trai không?...

Nhỏ cũng bạo mồm không kém. Mà nó là anh yêu của nhỏ từ lúc nào nhỉ? Diễn cũng vừa vừa phải phải thôi chứ? Nhưng nó nghe hai từ “anh yêu” cũng thấy thích thích, dù sao nhỏ cũng xinh mà...

- Ui trộ ôi, tình cảm quá kìa tụi mày…

- Thôi đi đi anh... – Nhỏ đập vai nó.

- Ừ.

- Tao về trước nha, mai gặp... – Nhỏ vẫy tay chào mấy con nhền nhện...

- Anh ơi, đèo nó về thẳng nhà nha anh…

Chúng nó vẫn không tha. Nó gật đầu chào cả đám rồi phóng xe đi. Trên đường nhỏ hỏi nó:

- Xe em đâu mà đi xe anh Cương thế anh?

- Trả rồi.

- Sao không để đấy mà đi?

- Thế tự nhiên đi xe em trước mặt hai bác à?

- Có sao đâu, xe em chứ đâu phải xe bố mẹ.

- Thế ai mua?

- Bố em mua.

- Thì đó, không thấy kì à?

- Nhưng mua cho em mà?

- Thôi mệt quá, xe nào mà chả được. Nói nữa đi bộ á.

Dường như câu dọa này rất hiệu quả. Nhỏ im luôn. Đến chỗ cột đèn, nhỏ lại gọi:

- Anh ơi?

- Gì?

- Em đói.

- Đói về tí ăn cơm.

- Nhưng về bây giờ chưa có cơm.

- Rồi, thế giờ muốn sao?

- Đi ăn đi anh...

- Ăn gì?

- Anh cứ đi đi, em chỉ cho.

Rồi, quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng…

- Đến rồi anh ơi...

Một quán ăn nhỏ gần trường tiểu học, nó đỗ xe khóa cổ rồi đi vào cùng nhỏ Tâm. Bên trong có vài đứa trẻ con đang ngồi ăn nhìn nhìn chúng nó như sinh vật lạ. Chắc chưa thấy mấy đứa lớn như nó vào đây bao giờ. Ngồi vào chiếc ghế nhựa, thì một chị trẻ trẻ đeo cái tạp dề đi ra:

- Tâm à em? Như cũ nhé? – Nhỏ khách quen rồi thì phải.

- Vâng chị...

- Ủa mà nay dẫn bạn trai đi nữa cơ à? Đẹp trai đó nha...Em ăn gì?

- Dạ, lấy em giống của Tâm. – Ngại nên nó trả lời bừa, nhỏ ăn được chắc nó cũng ăn được...

Chị ấy đi vào...

- Quán quen luôn hả?

- Vâng, tan học em hay vào...

- Vậy tan học lúc nào cũng đói à? Học gì mà tốn calo dữ vậy?

- Thì học thôi, con người ai chả phải ăn.

- Ừ, nhưng ít ai, ăn bốn bữa chính lắm.

- Cái anh này, kệ người ta.

- Thế ăn nhiều không sợ béo à?

- Nhưng em có béo đâu?

- Vậy em nhận là em ăn nhiều à?

- Không nói chuyện với anh nữa...

Lúc sau chị bán hàng mang ra đĩa xúc xích, bò viên chiên, cá viên chiên, nem chua,…

- Nhiều này ăn sao hết vậy trời?

- Anh cứ ăn đi, tí nữa có khi phải gọi thêm á...

Rồi nhỏ ăn, xỉa mấy cái đĩa cứ như chết đói 10 năm ấy. Nó thì được vài miếng rồi thôi. Gì chứ mấy thứ này nó ít ăn nên không thích lắm. Lúc đói, coi bộ củ khoai lang với nó còn thích hơn cái đống này. Nó ngồi im lặng nhìn nhỏ ăn, lâu lâu ngước lên bắt gặp ánh mắt nó nhìn mình, nhỏ chỉ cười cười rồi lại cúi ăn tiếp, khiến nó hơi ngại. Rồi mấy cái đĩa đồ ăn hết sạch, nó hỏi:

- Xong chưa?

- Rồi anh ạ.

- Thế về nhá?

- Vâng.

Nó đi ra chỗ chị bán hàng trả tiền. Nói gì thì nói, nó cũng biết, đi với con gái, con trai luôn là đứa trả tiền. Chán thật, chưa đi làm được ít tiền nào mà nó đã tiêu như thế này rồi, may lúc đi nó có mang theo ví. Nhưng:

- Nè nè, anh làm gì vậy?

- Thanh toán...

- Thôi để em trả cho...

- Nhưng…

- Thôi, lần này anh đèo em, em mời, mà anh cũng có ăn mấy đâu...

Đành vậy, nhỏ giành thì thôi, đỡ tốn, mất công làm người tốt mà chả được gì. Nó ra lấy xe mặc trong ánh mắt ngạc nhiên của chị bán hàng. Bước dắt cái xe ra nhỏ trèo lên, nó nổ máy chạy. Trên đường, nhỏ lại vỗ lưng nó:

- Anh anh…

- Gì nữa, đừng bảo quay lại vì còn đói nha?

- Không, em hết đói rồi...

- Chứ sao?

- Lúc nãy ăn cay, em hơi khát...

- Cái gì vậy trời? Ở đấy có nước mà sao nãy không uống?

- Nãy không khát giờ mới khát – Nhỏ phụng phịu.

- Thôi, xin thua chị hai, giờ muốn sao?

- Đi uống nước nha anh.

- Chị hai tha em, mệt quá rồi.

- Đi mà anh, em khát thiệt mà...

- Hầy, chờ tí, vào kia đổ xăng đã. Đi từ chiều còn xíu á, không tí dắt bộ về á…

Xong, vẫn mất tiền đổ xăng, cũng thế, không về lại mang tiếng với ông Cương, vì đi xe ông ý mà…

Ghé vào cây xăng gần đó, trong lúc đổ…nhỏ cứ đi tới đi lui.

- Sao thế? Khát quá à? Uống tạm cái này không??

- Cái gì? – Nhỏ quay sang nhìn nó.

- Nè! – Nó chỉ vào bình xăng.

- Đồ dở hơi, có giỏi thì anh đi mà uống...

- Haha…

Đổ xăng xong, nhỏ trèo lên xe, nó thì trả tiền xăng…

- Rồi, giờ đi đâu?

- Đến ngã tư, quẹo phải nha anh...

Ngã tư, quẹo phải…

- Đến rồi anh…

Một quán cà phê hiện ra trước mắt nó, trên biển còn có hình cốc cà phê bằng dây đèn màu vàng. Bên ngoài thì hoa lá xung quanh, trông cũng đẹp. Nhưng coi bộ nó thích cái quán cóc, với đầy đủ loại nước giải khát bày la liệt trên bàn ở phía đối diện hơn, vì thật ra nó không thích cà phê, cà phê đắng nó chỉ uống lúc nào nó buồn thôi. Cái thứ mà nó thích nhất là…nước lọc. Đơn giản nó là thứ giải khát tốt nhất, cái thứ không màu không mùi không vị, và chắc chắn không thể ngon bằng các loại nước khác…Nhưng liệu có ai không uống nước lọc trong vòng một ngày hay không? Nó nghĩ là không đâu, và hơn cả nó cũng không uống được nhiều loại nước ngọt. Lan man quá, thôi kệ, cứ vào cùng nhỏ. Để anh bảo vệ dắt dùm cái xe. Nhỏ với nó đi vào, nhỏ chọn cái bàn gần máy lạnh, chắc nhỏ cũng nóng. Một bé chạy bàn đi ra:

- Anh chị dùng gì ạ?

- Lấy chị một cam ép em ơi. Anh uống gì?

Đang tính xem cái menu mà nhỏ gọi luôn, chả lẽ lại để bé kia đợi, nó chưa biết gọi gì, vì không thích cà phê, chả lẽ gọi…nước lọc, ngại chết. Thôi thì:

- Cho anh như của chị này nhé. – Lần thứ 2 bắt chước nhỏ.

- Dạ anh chị chờ chút ạ. – Bé chạy bàn ghi ghi rồi đi vào.

- Nè, sao lại bắt chước em hoài vậy?

- Thì không biết gọi gì...

- Bộ muốn uống gì cũng không biết hả?

- Biết...

- Sao không gọi?

- Muốn uống nước lọc đấy, có gọi không?

- Ơ, sao lại nước lọc?

- Thì muốn uống cái đó thôi...

- Sao lại thích uống cái đó?

- Mệt quá, hỏi nhiều…Uống cho xong rồi về...

Con bé chạy bàn mang nước ra...

- Dạ, em mời anh chị ạ.

- Ừ...Cảm ơn em. – Nhỏ chạy bàn đi vào. Nó cũng khát, liền cầm cốc nước cam uống phát hết gần nửa.

- Khiếp, làm gì anh như chết khát thế?

- Thế cơ à? Không biết đứa nào chết khát nhỉ?

Nhỏ chả nói gì, cúi cúi xuống hút, còn vén tóc lên. Trông cái điệu bộ này, nó thấy hơi có chút xao xuyến vì nhỏ dễ thương quá…