– Anh.. anh dậy đi…
Tiếng em lay lay gọi nó cộng thêm những tia sáng chiếu vào mắt làm nó tỉnh.. Nó chồm dậy.. Ngồi lên giường sờ vào trán em…
– Đỡ sốt chưa vậy nè.. ? – thấy cũng không nóng mấy, ơn trời.. Em cười típ mắt kéo nó lại ôm…
– Hihi.. Em đỡ rồi mà, ốm xoàng thôi.. – Siêu thật, chả thuốc thang gì cũng khỏi được.
– Dở hơi chưa.. Tự nhiên đòi đi tắm mưa chi.. Đêm qua làm anh lo.. – Nó véo vô cái mũi con con của em..
– Em thích mà.. Không ốm thì sao biết hôm qua có người chăm tui cả đêm chứ.. hihi…
– Ờ.. Thôi dậy, anh còn đi học nữa.
– Không.. Anh nghỉ đi, ở nhà với em.. – Em bám tay nó.. Mặt xụ xuống…
– Nghỉ làm gì?
– Em còn sốt nè.. – Em lấy tay nó sờ lên trán…
– Bị ấm đầu thôi.. Hết sốt rồi mà…
– Hứ cái đồ.. Vô duyên, đấy anh đi luôn đi.. – Em quay mặt lại.. Lúc chưa yêu thì không biết.. Lúc yêu rồi mới biết cô nàng này trẻ con kinh khủng khiếp luôn.. Mà cũng lạ, nhiều lúc nó cũng không hiểu nổi đâu mới là tính cách thật của em nữa..
– Thôi.. Ở thì ở.. – Nó gọi điện cho thằng Tuấn nhờ điểm danh giùm.. Em quay lại mắt cười cười.
– Em biết ngay mà.. Yêu anh nhất luôn, hihi…
– Ơ.. . – Em ngồi lên gần và hôn nó.. Toàn bị cưỡng thế này trời.. Nhưng mấy vụ này thì càng khoái…
– Đánh răng chưa?
– Hihi.. Chưa?
– Thảo nào..
– Thảo nào cái gì.. Đồ vô duyên kia, anh cũng thế lại còn…
Nó kệ em vào vệ sinh cá nhân, rồi đến lượt em đi vô mà cứ lườm lườm.. Có thế mà cũng giận… Bước ra khỏi phòng, em véo nó một cái đau chảy nước mắt…
– Đi ăn sáng.
– Ừ.. đi…
Ra sân thì ơn trời, cái xe đạp vẫn còn, Nó dựng lên…
– Em sang phòng anh trước đi.. Anh mang xe đạp sang sau…
– Vâng…
Em leo lên xe máy phóng đi.. Nó lóc cóc cái xe đạp theo sau.. Từng luồng gió mát lạnh thốc vào nó.. Tiếng cây xào xạc cộng thêm từng hàng quán nghi ngút khói bởi đồ ăn họ làm.. Tạo nên cái không khí buổi sớm của Hà Nội.. Tháng nữa thôi đông về, cái thời tiết nó thích nhất.. Nhưng năm nay sẽ không lạnh như mọi năm nữa.. Vì năm nay, nó có em…
Đến phòng thì thấy em ngồi ngoài cửa, chạy vào thay quần áo rồi leo lên xe của em đèo em.. Quen rồi cũng chẳng ngại nữa, ngồi đằng vẫn cái màn ôm chặt chả giống ai.. Em hát nhỏ nhỏ cái bài gì đó không rõ.. Chỉ biết là rất hay thôi… Sáng nay ăn sang, em muốn ăn phở.. Xong, lại đòi đi ăn bánh rán.. Em chỉ đường nó thấy sợ luôn, hầu như chỗ nào có món gì ăn vặt em đều biết hết ấy… Đúng là con gái mà, cái bánh rán vừa hết thì em đẩy đẩy người nó…
– Anh vào chợ đi anh…
Không biết lại tính làm gì nữa đây, mong em không mua đồ ăn nữa.. Mà còn bụng để ăn cũng tài.. Đến đầu chợ đối diện XG, em bảo nó đợi rồi đi vào.. Ngồi lẩm nhẩm.. Mất toi hai ngày lương rồi.. Her, nhưng thôi kệ, mấy khi.. Trước em đến với nó thì cũng có để ý gì nhiều đâu.. Đợi mãi không thấy em ra.. Thiếu điều đi hết chợ quá.. Mua cái gì mà lâu dữ vậy. Ờ mà gái Hà Nội.. Mua còn chọn lựa, mặc cả chán chê.. thật sự thì yêu nó mới biết em có tiểu thư gì mấy đâu.. đảm phết chứ chả đùa.. Toàn do cái tính nhìn mặt mà bắt hình dong của nó thôi..
Ngồi thêm tiếng nữa… Hít đủ mùi gà vịt rồi rau dưa.. Em vẫn chưa ra.. Lúc ấy thì chưa có bài hát này.. Nhưng nó chỉ muốn đấm vô mặt ông nào sáng tác cái bài ” Đợi chờ là hạnh phúc “.. Đính chính lại nhé.. Ai thì ai, với nó ngồi đợi em giữa chợ như thằng thộn thế này thì chả hạnh phúc tẹo nào.. Lúc sau thì em cũng ra, tay xách theo hai bọc gì to thấy ớn.. Lại làm chân khuân vác rồi hix…
– Hihi.. Anh ơi cầm giùm em với, nặng quá.. – Em cười tươi khi thấy nó.. Đến chỗ cầm hộ em hai cái bọc mà mất đà suýt rơi vì nặng..
– Mua cái gì mà nặng thế không biết.. Bộ mỗi hàng mua một thứ hả chị hai?
– Không.. Em mua hoa quả, người ta đông với lại em còn chọn nên hơi lâu hihi..
– Hơi gì.. Hơn tiếng rồi đấy.. Quả nào chả như nhau.. Còn chọn nữa, lắm chuyện.. – Nó làu bàu..
– Anh thì biết cái gì.. Thui về anh.. hihi.
Đèo em về phòng nó thì em bỏ một đống quả tùm lum hết cả ra..
– Bộ, bỏ quên bọc nào à?
– Hihi.. Không, anh thích ăn quả gì để em gọt..
– Tốt dữ.. – Nó nhìn quanh chả có thứ quả nó thích.. Cam, dưa lê, nhãn.. Em ăn hết đống này cũng tài..
– Anh có thích mấy cái này đâu.
– Ủa sao vậy anh? – em tròn xoe mắt nhìn nó.
– Ờ thì anh thích ăn táo chứ ở đây không có.
– Thế mà không nói em hix.. – Em nhăn nhăn.
– Ai biết được em mua.
Nhìn cái mặt em buồn buồn nó lại chạnh lòng.. Em có ý tốt vậy mà..
– Nhưng thôi, ăn gì cũng được mà.. Hehe.
– Xì biết ngay.. hihi
Em ngồi gọt, bóc nó ngồi nhai.. sướng. Gần đến bữa trưa rồi.. Thôi thì ăn quả trừ cơm cũng chẳng sao..
– Sao anh thích ăn táo? – Em chọc chọc con dao vô tay nó… nhưng mà nhẹ thôi.
– Ngon thì thích chứ sao.
– Hihi.. Em không tin, người yêu em lại thích một thứ chỉ vì lý do đơn giản vậy…
Nó hơi ngạc nhiên nhìn em.. Từ lúc nào em lại hiểu rõ nó như vậy.. Cũng có thể em tự đặt mình vào vị trí đó chăng? Ừ thì hơi sĩ diện nhưng đầu tiên nó còn ghét em mãi chứ đâu có yêu em như bây giờ đâu.. Nhớ đến nó lại buồn.. Ôm em vào lòng.. Em có vẻ hơi lạ.. Chắc tại khuôn mặt của nó, người lạ thì sẽ không bao giờ nhận ra nhưng với người quen thì nó lại không che giấu nổi cảm xúc của mình qua gương mặt.. Đôi khi nó không hiểu chính nó.. Cũng có thể, nó là đứa đa nhân cách cũng nên…
– Anh ơi.. Anh sao vậy? Sao tự dưng lại…
– Ôm chút có sao? Em suốt ngày ôm anh đó thôi.. Em nói đúng đấy.
– Thì không sao nhưng nói đúng gì cơ ạ? – Em ngơ ngác… Vừa nói khỏi mồm đã quên rồi..
– Đúng.. Anh không bao giờ thích một thứ đơn giản như vậy.
– Vậy tại sao anh thích nó?
– Vì nó là một thứ quả mang sự liên kết giữa anh và chị.. – Nó buồn.. Nó yếu đuối mỗi khi nhớ đến chị..
– Chị nào.. Nói mau.. ! – Em bỗng lườm lườm, giơ con dao lên…
– Chị mất rồi.. Một trong những người anh yêu thương nhất.. Để dịp khác anh kể cho nhé..
Nó là như vậy, không bao giờ muốn khơi lại những kí ức cũ dù người đối diện có tò mò.. Vì ngoài những kí ức đẹp về gia đình ra.. Thì kí ức về chị, về em, cô bạn gái đầu đời của nó.. Đều là những vết dao cứa thẳng vô trái tim nó.. Rỉ máu từng ngày chị mất, rỉ máu từng ngày em chuyển đi.. Nực cười cái cuộc đời này.. Có lẽ giờ đây, em. người đang bên cạnh nó bây giờ, là những gì cuộc sống muốn bù đắp lại cho nó, đối với nó như thế thì chưa đủ.. Nó vẫn “lỗ” Vì mất đến tận hai người con gái cơ mà.. Mong rằng cuộc sống hiện tại sẽ yên bình mãi như này coi như sòng phẳng đi.. Thế nhưng sẽ chẳng có ai cầu gì được nấy đâu..Trước một cơn bão thì thường là những chuỗi ngày yên bình mà..
Em hạ con dao xuống, nép vào người nó nói nhỏ nhỏ..
– Em xin lỗi.. Em không biết..
– Ừ…
Có lẽ em biết nó buồn, dường như, tình yêu này cần hai đứa hiểu nhau.. Và em đã làm tốt công việc đó, còn nó thì chỉ mới bắt đầu thôi.. Nó vẫn còn run sợ trước thế giới của em, không tài nào mà hạ quyết tâm được dù trong tim có tự nhủ rằng.. Em đến với nó đâu để vì thứ gì đâu.. Nhưng nó sợ một ngày nào đó em sẽ rời xa nó.. Phát hiện đây chỉ là một màn kịch và nó là một thằng hề.. Liệu rằng nó có chịu nổi không nhỉ?.. Cơ mà nếu đây là một vở kịch nó quyết định diễn đến cùng.. Vì nó đã yêu em. Lúc sau rời nó ra, em dọn dẹp.. Không gian của căn phòng là im lặng.. Em đi về không nói một lời nào.. Cũng không hiểu tại sao.. Buồn thì làm sao mà lây được nhỉ?
Nó cũng kệ chứ cũng không cố hỏi xem tại sao.. Căn bản tính nó vậy.. Nằm xuống giường nó ngủ luôn để chiều sang quán.