Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mãi Mãi Yêu Em

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tắt điện.. phòng tối om.. hơi khó chịu một chút vì không quen.. Với lại tiếng mưa ồn quá làm nó khó ngủ.. Không khí hơi lạnh do cũng gần đêm rồi.. May mà trước về quê mẹ có nhét mấy bộ quần áo dành cho mùa đông vô balo lên nó lấy đắp tạm.. Nhưng vẫn hở chân…

Nó nằm co ro, trằn trọc nghĩ về nhỏ Ly.. Nghĩ về từng hành động nhỏ dành cho nó.. Từng cử chỉ.. Tất cả đều rất mới trong tâm trí nó.. Quá khó hiểu.. Vẫn chỉ hai từ “tại sao”.. Chả lẽ nhỏ thích nó.. Không đời nào.. Người như nhỏ việc gì phải chú ý đến thằng nhà quê lên tỉnh như nó chứ.. Chán thật, tiếng mưa bên ngoài hình như không muốn dứt.. Càng ngày càng to hơn thì phải.. Không biết nhỏ đã ngủ chưa.. Từ nãy giờ không thấy nhỏ cử động gì, vì giường nó cũ.. Chỉ cần cử động chút thôi là sẽ có tiếng kẽo kẹt.. Im thế này chắc nhỏ ngủ rồi…

Đầu nó lại suy nghĩ.. Chỉ về nhỏ Ly thôi.. Không ai cả.. Chính nó giờ cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.. Nhỏ thật kì lạ, lúc thì tỏ ra ghét nó.. Lúc lại quan tâm đến nó một cách thái quá.. Lúc hồn nhiên ngây thơ.. Lúc lạnh lùng.. Đôi khi lại cá tính năng động… Càng về đêm cái lạnh càng ngự trị lấy con người nó mặc dù đã đắp vài cái áo gió rồi…

Tự dưng lại thấy lo cho nhỏ Ly, với chiếc vỏ chăn mỏng của nó liệu rằng nhỏ đủ ấm không nhỉ? Bứt rứt quá nó ngồi dậy ngó lên chiếc giường.. Nhỏ nằm quay mặt vô trong lên nó không nhìn thấy.. Nhưng cái dáng thì cong như con tôm rồi.. Chắc lạnh.. Nhỏ cao nên cái vỏ chăn của nó không đủ phủ kín đôi chân nhỏ. Nó lấy những chiếc áo gió mình đang đắp phủ lên tất cả chỗ nào hở trên người nhỏ.. Nó chỉ biết làm vậy sẽ giúp nhỏ ấm hơn.. Còn nó thì nằm không.. Ít ra thế này còn đỡ hơn việc nhỏ dầm mưa mang thức ăn đến cho nó.. Hơi rét nhưng nó chịu được.. Bỗng tiếng giường kẽo kẹt phát ra.. Chắc nhỏ trở mình.. Thôi kệ phải cố ngủ vậy.. Đêm rồi mà, mai còn đi học nữa.. Nó nhắm mắt..

– Anh ơi.. – Giọng nhỏ Ly gọi nó.. Nó không trả lời..

– Anh.. Ngủ rồi à? – Lại gọi tiếp.. Gì đây trời..

– Ừ.. Sao?

– Hihi.. Ngủ mà trả lời được hả.

– Ừ.. Ngủ rồi nhưng vừa bị gọi dậy.

– Thế hả.. Thế anh ngủ rồi, vậy ai đắp cái này cho em nhỉ.. hihi.

Nó dưới sàn.. Nhỏ trên giường nên không nhìn thấy mặt nhỏ.. Nhưng nghe tiếng cười của nhỏ Ly có vẻ vui lắm.. Không hiểu sao.

– Không biết.

– Xạo.. Hihi.

– Ừ..

– Anh ơi..

– Gì?

– Anh lên đây nằm đi.. Dưới đó lạnh lắm.. – Bạo dữ vậy trời.. Chỉ sợ nó không kiềm chế được.. Nhỡ có chuyện gì thì chết…

– Không.

– Tại sao?.. Anh đừng ngại mà.. Không sao đâu.

– Không thích.. Thôi ngủ đi.

– Anh.. – Nó không trả lời nữa.. Nhỏ bỗng thả áo xuống..

– Anh không lên thì em không cần.. ! – Giọng có vẻ hơi bực. Kệ nhỏ khùng.



Khoảng 1 2 giờ sáng gì đó mắt nó vẫn mở thao láo.. Hết mưa rồi.. Không gian chìm vào im lặng.. Tiếng thở đều đều của nhỏ cho nó biết nhỏ đã ngủ rồi.. Ngồi dậy lấy áo đắp cho nhỏ một lần nữa.. Không cần mà giờ nhìn người cứ co ro phát tội.. Nó không thể nào ngủ được.. Lôi điện thoại ra nghịch.. Danh bạ vỏn vẹn vài số.. Nó dừng lại ở cái tên “Tâm kute”.. Em giờ thế nào nhỉ.. Sống tốt không.. Nó nhớ em.. Nhưng không phải tình cảm yêu đương mà là một thứ tình cảm gì đó buồn rười rượi nhen nhóm lên trong nó.. Những dòng tin nhắn nó đã xóa chợt ùa về.. Một năm sau mới được gặp em để thấy em thay đổi.. Để em xứng với thằng nhà quê này hơn ư?.. Liệu một năm sau nó có thể yêu em không.. Khi bên cạnh nó bây giờ có những người con gái khiến trái tim nó rung động.. Một người đang ngủ ngay tại đây.. Căn phòng trọ nhỏ bé này.. À.. Nhưng cũng có thể một năm sau gặp lại nó.. Tâm sẽ không còn tình cảm gì với nó nữa.. Nụ cười mê hoặc sẽ không dành cho nó nữa.. Mà sẽ là dành cho một chàng trai khác, yêu em hơn.. Không làm em khóc như nó.. Có thể lắm chứ.. Nó tự mỉm cười với cái suy nghĩ của mình…

Bất giác nó soi ánh sáng của chiếc điện thoại vô mặt nhỏ Ly.. Người nhỏ trùm kín chăn với áo hở mỗi cái mặt.. Nhỏ rất đẹp ngay ở trong lúc ngủ.. Cho dù mái tóc đã che đi một bên mắt.. Trông nhỏ ngon giấc lắm vì đủ ấm rồi mà.. Có thể nó sẽ thay đổi.. Vượt qua cái hoàn cảnh sống này để thử học tập thích một người xem sao… Nó cũng thiếp đi cùng cái suy nghĩ đó với một tư thế ngồi dựa vô chiếc giường.. Chắc do mệt quá ấy mà.



Sáng sau dậy.. Mắt mở ra do bị ánh sáng chiếu vào, chói quá.. Người nó mệt mỏi rã rời vì tối qua ngủ muộn.. Còn ngồi ngủ mới chết chứ.. Đau hết cả lưng.. Nó chợt thấy nặng hai bên vai.. Quay sang nhìn.. Nhỏ Ly mắt vẫn nhắm nghiền.. Hai cánh tay nhỏ quàng qua vai ôm lấy cổ nó.. Haizz.. Giường nó thấp nên hôm qua tựa vào trồi cả cái đầu lên.. Nhỏ này ôm làm gì không biết nữa… Nó ngồi vậy nhìn, nhỏ lúc ngủ đẹp thật.. Hàng mi cong cong, môi thì mím vào hồng hồng.. Cái mũi chun chun kiểu bị bắt lỗi ý.. Biểu cảm dã man. Nó tính gỡ tay nhỏ ra thì thấy nó được đắp ngang người bằng tấm vỏ chăn.. Vậy nhỏ đắp gì nhỉ? Ngó lên thì lại thấy cái dáng thu lu quấn mấy cái áo khoác của nó.. Ngốc quá. Bỗng mí mắt nhỏ rung nhẹ…

– Mở mắt ra đi.. Giả vờ gì nữa..

– Hihi.. Anh biết hay vậy, không giả vờ thì sao biết từ nãy có người nhìn trộm mình hihi..

– Nhìn thẳng mặt luôn chứ trộm gì.. Bỏ tay ra được rồi đấy, nghẹt cổ người ta giờ..

– Hihi.. Đang ấm, không bỏ..

– Có bỏ không.. ?

– Không đấy.. Ờ.. – Nhỏ bướng. Nó ngồi dậy luôn.. Nhỏ bị bất ngờ dựng cả người dậy.. Tuột tay ngã xuống giường cái.. Oạch.. !

– A.. Cái đồ.. cái đồ.. !

– Đồ cái bồ đựng thóc!.. Dậy đi, làm bộ hoài.. Anh phải đi học đây.

Nó xem cái đồng hồ thì cũng gần đến giờ rồi.. Chui vô vệ sinh cá nhân. Để mặc nhỏ bên ngoài gào.. Rú.. Như con khùng… Nhìn cái bàn chải đánh răng mà lại chột dạ.. Thôi kệ, nhỏ dùng từ tối hôm qua rồi.. Giờ khô chắc không sao đâu… Xong thay luôn bộ quần áo trong đấy.. Bước ra thấy mặt nhỏ nhăn nhó…

– Cần vệ sinh không?

– Không cần.. – Nhỏ ngồi thu lu như dỗi nó.

– Ờ thế về đi.. Anh phải đi học đây.

– Không về..

– Ừ.. Thế ngồi đây, anh khóa cửa.. Trưa về anh mở cho. – Nó đeo cái balo ra khỏi phòng định khép cửa vô dọa nhỏ thì..

– Ơ.. Này.. Này! – Nhỏ đập vô cánh cửa.. Giọng hoảng hốt..

– Sao.. ?

– Em.. Về.. anh nhớ đấy.. hứ. – Nhỏ quay vô lấy bọc gì đó, hình như quần áo thì phải..

– Ừ.. Có mấy bộ quần áo em mặc mất một bộ rồi thì phải nhớ chứ.. Giặt xong nhớ đem trả nhé..

– Đồ đáng ghét.. !! – Nhỏ hét to lên xong lườm nó… Trèo lên xe phi thẳng đi luôn.. Làm mấy người đi bộ buổi sáng nhìn nó bằng ánh mắt dị nghị… Gì vậy trời.. Ghét thì thôi.. Ai cần quan tâm người ta rồi lại kêu ghét…

Xong nó khóa phòng đạp xe đi học luôn.. Đường vẫn còn ướt vì trận mưa đêm qua.. Trời thì âm u lâu lâu gió thổi mạnh qua các hàng cây làm những giọt nước trên lá giỏ xuống trúng gáy nó.. Rùng mình.. mà cũng lạ thật.. Giờ này rồi mà cũng thấy vắng vắng.. Chắc mọi người ngại bão không muốn ra ngoài…

Đến trường ngồi học đã thấy ông mãnh Tuấn đang ngồi đọc sách rồi.. Nó dụi dụi mắt…

– Nè.. Bữa nay thánh nhập hả?

– Nhập cái cục shit.. Đang trong quá trình làm ông già sáng mắt ra.. Yên cho tôi đọc đi.

Ơ hơ.. Quên mất cái vụ này.. Chắc thay đổi thật.. Thôi thì kệ nhà người ta, không quan tâm.. Suốt buổi hôm ý cả hai thằng cùng ngồi học không nói chuyện với nhau câu nào.. Hiếm có thật.

Tan học, nó về phòng lấy cây đàn yêu quý rồi sang quán luôn.. Hôm nay vắng khách cả ở khu bên ngoài.. Còn bên trong khu nó có đúng một người.. Nhỏ Mi.. Quái lạ nhỏ đến sớm làm gì thế nhỉ.. Hay nhỏ định ăn rồi ngủ ngoài quán như nó.. Không được, có mỗi cái giường xếp.. Chả lẽ nhường nhỏ thì nó nằm đất hả.. đang đơ đơ thì nhỏ tiến lại..

– Hihi.. Minh, cậu đến sớm thế? – Má ơi.. Thảo nào hôm nay có bão.. Nhỏ cười với nó mới ghê chớ, nó hơi sốc..

– À.. ừ.. H.. ôm nào.. Mình c.. ũng đến tầm này mà.

– Ủa để làm gì vậy?

– À để ăn.. rồi.. nghỉ.. ngơi ngoài đây luôn..

– Vậy à hihi.. Mình cũng tính vậy nên hôm nay ra hơi sớm chút hihi.. – Đấy biết ngay mà kiểu này chắc phải nhường cái giường xếp yêu quí rồi hix.

– À ừ..

– Minh này.. Cậu ăn cái này cùng mình đi.. hihi – Nhỏ chìa ra một túi bánh khúc.

– Ơ thôi.. Cậu ăn đi, mình sang kia mua cơm được rồi mà. – Nó từ chối vì ngại.

– Khỏi.. Ăn cùng mình đi, mình mua nhiều, tính rủ chị Huyền ăn mà chị không có ở đây.. Cái này ăn nóng mới ngon.. Giờ ăn không hết tý nữa không ăn được bỏ đi phí lắm..

– Thôi..

– Ngại gì chứ.. hihi.. Nè.. – Nhỏ gỡ miếng lá ra đưa nó miếng bánh.. Đã ăn chùa còn để người ta hầu nữa.

– Mình tự.. làm được mà..

– Cầm lấy.. ! – giật cả mình, nó cầm luôn.. Cắn miếng nhai nhai.. Ngon phết…

– Ngon không?

– Ngon..

– Ngon thì ăn tiếp đi hihi.. – Cười gì gian vậy trời, nhỏ bỏ gì vô bánh không ta.. Nghi quá, cơ mà đói nên cũng chả làm khách nữa, nó chén liền ba cái rồi thôi luôn.

Ngồi xoa cái bụng nhìn nhỏ.. Vẫn kiểu ăn ỏn ẻn nhỏ Mi nhìn nó cười cười..

– Ăn như chết đói còn làm bộ hihi..

– Hê.. – Nó cười gượng. Mà chả hiểu sao.. Cứ no mắt lại díp lại, tính vô kho nhưng thấy nhỏ bảo thế.. Thăm dò phát..

– Có giường trong kho đấy.. Tý cậu có ngủ không?

– À không.. hihi, mình không ngủ trưa đâu.. Ngồi ngoài này tý làm luôn. – Hơ.. Thế thì càng tốt.. Hôm nay nhỏ như người cứu thế vậy.. Tốt một cách kì lạ.

– Vậy mình đi ngủ đây.. Cảm ơn cậu nha.. – Nó vô kho luôn.. Không gian yên tĩnh làm nó nghe thấy tiếng thở dài của nhỏ..

– Chán thật… – Nhỏ chán gì vậy nhỉ?.. Mà thôi ngủ đã mệt rồi.



Chiều không khí mát mẻ và tiếng lộp bộp liên tiếp làm nó dậy sớm một chút.. Lại mưa rồi, thích thật.. Nó là đứa thích trời mưa.. Vì mưa luôn mang cho con người ta cảm xúc kì lạ.. Rửa mặt xong ra khu vườn thì thấy bàn ghế được thu dẹp vào một góc chỗ có mái che.. Cũng chỉ có vài người khách đang uống cà phê.. Chắc những người này có cùng sở thích ngắm trời mưa giống nó.. Nó thấy chiếc bàn đầu tiên.. Nhỏ Mi đang ngồi.. Nhìn về phía bên ngoài trời.. Đôi mắt buồn buồn.. Hình ảnh này thật sự đẹp.. Mưa buồn nhưng với nó mưa là niềm vui.. Tính nó khác người ta ở chỗ đó…

– Này.. – Nó tự nhiên gọi nhỏ.. Điên rồi hay sao ý.

– À.. Minh, cậu dậy rồi à? – Nhỏ quay ra nó cười hiền.. Cứ tưởng nhỏ sẽ trở về với thái độ lạnh nhưng không phải.. Lúc này nó cảm thấy nhỏ Mi dịu dàng một cách kì lạ.. Có thể tiếng mưa giúp con người ta có những khoảng lặng và suy nghĩ mới chăng?

– Ừ.. – Nó nói khẽ..

Rồi nó ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhỏ và cũng lặng lẽ ngắm mưa.. Tuyệt nhiên đầu óc nó giờ không có một suy nghĩ gì cả.. Cơ thể nó chỉ hoạt động mỗi đôi mắt thôi.. Nhìn những hạt mưa rơi xuống từng chiếc lá, bờ tường.. Vỡ tung ra.. Trong lòng nó gợi lên một nỗi nhớ về em.. Cô bé nó vẫn mong muốn được gặp lại.. Ngày đó là ngày sinh nhật buồn nhất và ngày đó cũng là một ngày mưa.. Nhưng là mưa phùn rét mướt…

Đang thơ thẩn thì có bàn bịp mắt nó lại, mềm và lạnh..

– Đố biết ai.. hihi – Cái giọng nói hồn nhiên, kiểu cười nhí nhảnh lẫn mùi thơm quen thuộc… Còn ai khác ngoài chị..

– Bỏ ra nào.. Chị hâm..

– Có mà nhóc hâm ý.. Dám nói chị vậy à.. ? – Chị rụt tay lại sờ lên tai nó…

– Thôi thôi.. Em đùa đấy..

– Hứ.. tha cho nhóc đó..

– Ủa, nhỏ Mi đâu chị.. – Nó chợt nhận ra không thấy nhỏ Mi đâu.. Quái lạ, vừa ngồi đây mà?

– Thấy chị đến bé Mi đứng lên chào rồi ra chỗ kia kìa.. – Chị chỉ chỉ, ở cái bàn góc cuối khu.. Nhỏ lại ngồi một mình.. Khùng rồi chắc, thôi kệ đi..

– Từ qua giờ mới thấy nhóc á.. Hôm qua về sao không bảo chị hả?

– À.. Em quên.. – Chả nhẽ bảo là vì tránh nhỏ Ly.. Không khéo bà cô tò mò này bắt nó khai hết luôn quá.. Chị mà biết tối qua nhỏ ngủ trong phòng nó thì sẽ thế nào nhỉ.

– Hihi.. Thôi không sao.. nhóc lên đàn cho chị nghe đi..

– Nghe ngóng gì.. Đi quản lý đi.

– Làm gì có ai mà quản lý chứ.. Mưa này chán chết.. Vắng người..

– Mưa mới vui.. Vắng người mới đỡ phải chạy bàn nhiều.. hehe.

– Đúng là nhóc tồ.. Chị chỉ thích trời không mưa để đi chơi thôi.. hihi – Chị trẻ con thật.. Chị khác nó.. Bên thì tươi sáng.. Bên trầm lặng.. Ấy vậy mà chị lại thân với nó mới lạ chứ.

– Nhóc lên đàn đi mà.. Ngồi không chán quá.. – Chị xụ cái mặt xin xắn xuống.. Lại xiêu lòng..

– Ừ…

Nó ngồi vô quầy tháo cây đàn ra chơi.. Không khí trầm lặng này làm nó muốn chơi một bản nhạc nào vui vẻ và sôi động hơn.. Mà nó lại rất ít chơi kiểu nhạc này.. Mãi mới nghĩ được bài I’ll be fine của V. A bài này phải chơi theo nhóm nhưng nó kệ.. Lọc nhạc chính rồi tự chơi theo kiểu của mình.. Nghe cũng ổn ổn.. Chắc chắn ai cũng từng nghe bài này vì bản này nghe rất vui nhộn, thường xuất hiện trong những quả cáo về trẻ con.. Nó ngồi chơi.. Chắc tiếng đàn này sẽ giúp khu vườn bớt đi không gian tĩnh lặng..

Đàn xong thì quay xuống.. Nhìn chị vỗ vỗ tay.. Chị thì đang nhìn nó cười toe toét.. Một vài vị khách quen cũng đang nhìn nó.. Chắc họ cảm thấy lạ bởi đoạn nhạc này…

– Hihi… Nhóc tồ đàn vui quá..

– Vâng..

– Nhóc đàn thêm bài nữa đi.. hihi.

– Để tý nữa.. Giờ tiếp khách đã chị..

– Đâu có ai đến đâu nhóc…

Chị vừa dứt lời thì nhỏ Ly ở ngoài bước vào, giũ giũ cái ô.. Nhỏ ngồi xuống luôn bàn chị…

– Chị Huyền.. – Nhỏ cười cười nhìn chị.

– Ừ hihi.. Bé Ly tới này nhóc.. – Chị quay sang nó.. Nhỏ cũng vậy nhưng một ánh mắt cười cười.. Một ánh mắt lạnh như băng.. Haizz, lại gì nữa đây..

Chắc cay nó vụ lúc sáng.. Mà nó chỉ nói sự thật thôi có gì phải bực.. Thích lạnh thì cho nhỏ lạnh.. Không quan tâm…

– Vâng.. – Xong nó đi sang chỗ khác ngồi…

Trời càng lúc càng mưa to hơn, công nhận nhỏ Ly cũng chịu khó đi uống cà phê thật.. Tầm này không có thêm người khách nào nữa nên nó không phải phục vụ.. Nó mặc kệ xung quanh để ngắm mưa.. Kể cả nhỏ Ly.. Cái cá tính khó chịu này của nhỏ làm nó hơi tức.. Không hiểu sao nữa.. Đồ tiểu thư, nhỏ mà không tốt với nó thì dám chắc nó không thèm nhìn nhỏ.. chứ đừng nghĩ đến việc nói chuyện.. Nó và nhỏ có hoàn cảnh sống khác nhau.. Dù thế nào thì luôn có khoảng cách giữa nhân viên và khách hàng.. Nên không có chuyện nó cho phép mình được thích nhỏ.. Điều này khiến nó đấu tranh nội tâm giữ lắm.. Cái quyết tâm tối qua định sẵn giờ đang bị lung lay…

Haizz chán thật.. Mưa làm cho nó càng muốn suy nghĩ nhiều hơn.. Nhưng không định hình là điều gì.. Thật mơ hồ.. Nhưng chắc chắn trong cái suy nghĩ đó đang hiện hữu hình ảnh nhỏ Ly.. co ro vòng tay ôm cổ nó.. Một chút gì đó xao xuyến, một chút gì do thích thú.. Ấy vậy mà bây giờ như khác hẳn.. Bỗng…

– Anh.. ! – Nhỏ gọi nó.

– Em dùng gì? – Tiến lại gần chiếc bàn đó, không thấy chị đâu.. Chắc vô bếp rồi.. hơi cúi người xuống, nó hỏi nhỏ… Trở về với cái phong cách lịch sự ngày thường của nó.. khuôn mặt lạnh lẽo nhìn nhỏ.. Để xem…

– Anh có cần phải khách sáo vậy không?

– Cần.. vì em là khách, còn anh.. là nhân viên.. Em dùng gì? – Nó hỏi nhỏ lần nữa.

– Em không dùng gì cả.. Em chỉ cần anh ngồi đây nói chuyện với em.. ! – Vẫn ánh mắt lạnh lùng đó.. Nhỏ chỉ xuống chiếc ghế đối diện nói một giọng trịnh thượng.. Nó lắc đầu…

– Xin lỗi em.. Trong quán không có luật nhân viên phải ngồi nói chuyện với khách.. Nếu dùng gì em có thế gọi… – Nó đứng dậy quay về phía chiếc bàn trống.. Giờ khu hết khách rồi.. Nhỏ Mi cũng không thấy đâu.. Không gian lạnh lẽo im lặng này chỉ còn nó và nhỏ Ly thôi.. Tiếng mưa vẫn chưa dứt…

– Anh đứng yên đấy.. ! – Nhỏ bỗng nhiên hét lên.. Nó nhìn nhỏ…

– Quán trả lương anh bao nhiêu, em trả anh gấp đôi.. Anh cứ ngồi đây.. ! – Đấy.. nó đoán đúng.. Tiểu thư thì bản chất vẫn là tiểu thư mà thôi.. Quay sang nhỏ.. Nó cười nhạt.. Ánh mắt xoáy vào trong nhỏ một cách lạnh lùng…

– Anh rẻ vậy sao em? – Nó lướt qua nhỏ tiến về phía quầy, lấy cây đàn nó muốn về phòng ngay lúc này.. Dù sao cũng hết khách rồi, với lại khéo có khi mưa đến tối là khó về lắm… Bước vô bếp chào chị…

– Em về đây chị ạ…

– Ừ.. Hôm nay mưa nên khách không có, bé Mi vừa xin chị về rồi.. Giờ nhóc cũng về luôn đi.. Không tý nữa tối khó về đấy.. hihi.

– Vâng…

Đi ra vẫn thấy nhỏ nhìn nó.. Ánh mắt bàng hoàng xen lẫn bối rối.. Chắc là nhỏ trả giá cao thế mà nó không đồng ý.. Nên nhỏ ngạc nhiên ấy mà.. Thôi kệ.. Đi về nó cũng không để ý đến nhỏ nữa.. Lầm lì bước qua.. Trời mưa.. May mà nó có để cái áo tơi giấy trong rọ xe.. Nó mặc, vì đeo cây đàn nên hơi chật.. Thành ra bị rách một miếng to khi nó trèo lên xe.. Thôi kệ, có còn hơn không… Đạp về mà cái cảm giác ai nhìn theo nó ý.. Lạ thật. Mưa rào to quá, gió mạnh nữa hắt hết vào mặt nó.. Khiến nó cứ mắt nhắm mắt mở mà đạp.. May giờ đường vắng lên không sao.. Chứ đông thì thế nào cũng có tai nạn.

Cố gắng mãi mới về được phòng.. Mới sớm mà nhìn trời cứ như đêm.. Nó bật đèn phòng cho sáng rồi đi đun nước tắm vì ướt hết cả người rồi.. Rét quá đi mất.. Tháo cái bao đàn treo luôn lên cái dây trải ngang phòng nó thiết kế để phơi quần áo.. Mấy nay mưa lên nó phơi trong phòng luôn.

Đang ngồi đợi nước sôi thì tiếng đập cửa dồn dập làm nó vội chạy ra mở.. Trước mặt nó lại là nhỏ Ly.. Với tư thế ôm hai vai vì rét giống hôm qua.. Đang nhìn nó bằng ánh mắt ái ngại.. Người nhỏ sũng nước mưa.. Tóc thì ép xuống một bên mắt… Nó chưa bao giờ thấy tức giận như bây giờ…

– Đến đây làm gì.. !!? Em bị điên à.. !! – Nhỏ không nói gì nhìn nó bằng ánh mắt hoảng sợ…

– Sao em phải đến đây… ! Mưa sao không về nhà luôn đi.. Việc gì phải đến đây chứ.. Em biết suy nghĩ không thế.. !! – Nó giữ hai vai nhỏ.. Xong hét thẳng vào mặt nhỏ…

Điên thật, tại sao nhỏ lại như thế với nó chứ.. Thật khó chịu, toàn kiểu vừa đấm vừa xoa.. Tại sao chứ.. Thà nhỏ cứ dứt khoát ghét nó ra mặt như lúc đầu còn hơn… Mắt nhỏ bỗng nhiên đỏ hoe.. Nước mắt chảy xuống.. Lần này nó biết là nước mắt chứ không phải nước mưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »