Sáng sau dậy vệ sinh cá nhân rồi lên trường.. Cũng không muốn ăn gì cả, sáng Hà Nội mát mẻ thật.. Cái nét cổ xưa vốn có của những hàng quán ăn lâu năm của Hà Nội làm nó thấy vui… ít ra còn giữ được những món ăn truyền thống.. Chứ giờ bọn thanh niên như nó hầu hết hướng ngoại rồi còn đâu…
Bước vô lớp học đông đúc, về chỗ của mình đã thấy thằng Tuấn… Thằng công tử này khoái đi sớm hay sao ế…
– Hôm qua ông bệnh hả?
– Ừ.
– Chiều tính vào thăm mà ông xuất viện mất rồi..
– Ừ.. Hôm qua điểm danh tôi là được rồi.
– Thôi học đê…
Lần đầu thấy thằng này xui nó học với một thái độ nghiêm túc.. Sao giờ cái gì cũng thay đổi vậy.. Nhưng nếu theo hướng tích cực thế này cũng mừng.. Giờ nghỉ thằng công tử này cứ nằng nặc kéo nó xuống căngtin mua đồ xong bắt nó phải ăn cùng.. Ờ thì ông có lòng thì tôi có bụng.. Chả nhẽ lại để nó bỏ đi phí quá hehe. Xong ngồi nghe ông mãnh Tuấn kể.. Hóa ra bố nó chửi nó làm nó bực mình, muốn thật giỏi để ông bố nó thay đổi cách suy nghĩ. nhưng không biết thằng này cố gắng được mấy ngày đây..
…
Tan trường nó lại về lấy đàn rồi sang quán ăn.. Ăn xong ngủ, chiều dậy làm.. Chả có gì đặc biệt. Lúc đang tiếp nước cho một bàn phía trong khu thì nhỏ Ly lại đến.. Nó thì quá quen với việc này nên kệ nhỏ…
– Anh ơi.. – Vừa ngồi xuống đã gọi rồi haizz.. Gì đây không biết?
– Sao? – Nó tiến đến bàn nhỏ.
– Anh nói chuyện với khách như thế hả?
– Thì em cho phép anh nói vậy mà?
Nó đáp lại thắc mắc của nhỏ bởi một cái giọng không quan tâm.. Chỉ mong nhỏ chán mà không gọi nó nữa.. Sợ rằng tiếp xúc nhiều với nhỏ này nó sẽ thích nhỏ mất.. Tính cách nó rất dễ rung động mà.. Nhỏ còn đẹp nữa.
– Ừ nhỉ, em quên.. Anh lấy em như cũ nha?
– Giống hôm qua hay cà phê?
– Cà phê anh ạ.. Với bánh nữa.
– Ừ…
Nó bước vào quầy lấy đồ ra cho nhỏ… Xong quay đi làm việc.
– Anh ơi.. !
Gì đây trời.. Gọi gì gọi lắm thế.. Còn ngân cái giọng lên nữa chứ.. Làm mọi người đều chú ý đến nhỏ.. Nó đến gần thành ra cũng lọt vào những ánh mắt đó…
– Sao em?
– Anh đàn đi.. Em muốn nghe…
Nhỏ Ly ngậm cái thìa ánh mắt kiểu long lanh nhìn nó.. Suýt thì bị mê hoặc bởi ánh mắt này.. Nhưng nó vẫn tỉnh được..
– Bây giờ không được.
– Tại sao?
– Giờ đông khách, tý nữa. Rồi mới đàn được.
– Đi mà anh.. Em muốn nghe.
Cái phong cách cá tính sao giờ không hiện hữu nữa nhỉ.. Thay vào đó là kiểu nũng nịu giống hệt chị khi đòi một thứ gì đó.. Lạ thật.. Nhỏ này bị đa nhân cách chăng?
– Không.. Thôi anh làm việc đây..
– Ơ..
Xong nó để nhỏ đấy có phần ngơ ngác.. Chịu, giờ không chiều được… Bỗng chị ở đâu bước vào nhìn nó cười cười..
– Hihi.. Nhóc tồ.
– Dạ chị.
– Chị vô bếp đây, nhóc làm việc đi nha hihi.. – Hơ có thế mà cũng phải báo nó.. Hồn nhiên dễ sợ.
– Chị ơi, em bảo này..
– Sao nhóc?
– Ai đóng viện phí cho em vậy? – mặt chị bỗng hơi ngạc nhiên rồi lại trở về với nụ cười đang hiện hữu.
– Hihi.. Chị đâu biết đâu? – rõ ràng chị ở đó mà nhỉ.
– Em tưởng chị ở đó mà. ?
– Ừ nhưng chị không có biết.. Nhóc hỏi bé Ly á thôi chị vào đây.. hihi.
Chị chạy vô luôn, để lại cho nó một dấu hỏi to đùng trong đầu.. Chắc chắn chị biết.. Nhưng sao phải dấu nó.. Có gì đâu, nó chỉ muốn biết ai tốt với nó thôi mà.. Còn tự nhiên xui nó ra hỏi nhỏ Ly chứ.. Vì cái tính tò mò nó lại ra bàn nhỏ để hỏi.. Nhỏ đang ăn.. Ngại thật…
– Nè.. – Nó gọi khẽ.
– Sao anh?
– Hôm anh ở viện, em cũng ở đấy đúng không?
– Ừ, em tưởng anh phải biết rồi chứ.
– Vậy em biết ai đóng viện phí cho anh không? – Nó thấy nhỏ tỏ ra thái độ giống hệt chị..
– Không em không biết…
Nhỏ dường như cũng muốn dấu nó.. Haizz. Không hiểu luôn.. Cái tính tò mò của nó tuy đến cực điểm rồi nhưng cũng không muốn hỏi nhỏ nữa.. Tính nó vậy.. Ai đã không muốn nói thì nó cũng chả ép làm gì.. Ra sao ra.. Nó không nói gì lẳng lặng đi làm tiếp.. Khách đến đông nên mãi một lúc lâu sau nó mới được đàn và nhỏ Ly vẫn ngồi đấy, như một thói quen.. Chắc nhỏ thích nghe guitar.
Nó ngồi phía trong quầy với cái tư thế quen thuộc.. Cúi gầm mặt xuống.. Tóc tai phủ kín hết cả.. Dài quá rồi.. Nhiều lúc muốn đi ra tiệm cắt tóc.. Cơ mà không ra bao giờ nên không quen, với lại cái gì trên đây cũng đắt đỏ, khéo một lần cắt tóc bằng tiền ăn cả ngày của nó mất, nên lại thôi.. Dù vào cái thời tiết tháng mười dở dở ương ương này.. Nhiều hôm nắng vỡ đầu ra, chết nóng ở đầu những vẫn phải chịu…
Hôm nay nó chọn bản Until you.. Cái phong cách chơi nhạc không giống ai này của nó là do tâm trạng.. Nhạc nước nào cũng được tùy lúc vui hay buồn.. Nhưng thường thường thì là buồn nên nó hay chơi những bản nhạc lãng mạng để phù hợp với cái không gian và cảm xúc của nó.. Đôi khi cũng nhìn trộm nhỏ Ly, lạ ở chỗ nhỏ cũng nhìn nó.. Trên môi xuất hiện một nụ cười mỉm.. Đáng yêu thật, tự lạ với chính mình rằng nó chỉ thích những đứa con gái để tóc xõa dài.. Ấy vậy mà nó vẫn bị hấp dẫn bởi nhỏ Ly.. Tại sao vậy nhỉ? Có thể đó là cách con người nó tự tạo ra một cảm xúc riêng cho những ai đã tốt với nó ư? Khó nghĩ quá…
Bản nhạc này kết thúc.. Nó cũng cất đàn vô bao.. Tính phục vụ vài bàn nữa rồi báo chị nó về.. Thật ra ca nó chỉ khoảng tiếng trước là nghỉ rồi nhưng về cũng chán nên nó muốn làm thêm.. Riết thành quen.. Chị biết nhưng cũng không nói gì, với lý do “Nhóc ở đây đàn mới vui.. Nhóc về sớm chán lắm.. hihi” đơn giản vậy thôi, tính chị hồn nhiên không suy nghĩ nhiều, có sao nói vậy.. Nên nó cũng muốn ở lại.. Nhiều lúc đàn không thấy chị đâu nhưng thật ra chị trốn ở góc nào đó và vẫn nghe nó đàn.. Chị nói vậy, nó cũng không hiểu chị làm thế để làm gì.. Nhưng miễn chị vui là nó cũng vui.. Nó quý chị… Đang loay hoay dọn dẹp mấy cái bàn khách vừa ngồi dậy với mớ suy nghĩ lùng bùng.. thì nhỏ Ly tiến đến gần…
– Ủa anh không đàn nữa hả?
– Ừ.
– Sao vậy?
– Sắp về rồi.
– Vậy à?
– Ừ.
Nó chỉ nói chuyện với nhỏ một cách ngắn gọn nhất.. Dù sao thì cái tính cách của nó chắc cũng đủ tạo lên một hình tượng trong mắt nhỏ rồi.. Nếu giờ tỏ ra quá thân thiết với nhỏ thì cái hình tượng sẽ biết mất trong nhỏ.. Và nó không muốn vậy.. Con trai thì ai chả có một chút sĩ diện chứ.
– Anh này.. – Nhỏ lại khều khều nó.
– Sao.. ?
– A..nh đi ăn với em đi.. – Nhỏ có vẻ hơi ngập ngừng rồi cũng nói hết ra luôn..
Nó rất ngạc nhiên.. Tại sao không đâu rủ nó đi ăn nhỉ?
– Không.. – Nó từ chối luôn.. Một phần không thích với lại mấy cô tiểu thư này thì chắc không vô mấy quán lề đường đâu.. Chắc chắn là không hợp với cách ăn uống của nó được.. Quan trọng hơn cả là giờ nó biết quý trọng đồng tiền và muốn tiết kiệm mua xe máy.. Chẳng nhẽ đi để nhỏ trả tiền chắc.. Thôi kệ.
– Sao lại không.. ?
– Phòng còn đồ ăn, với lại không thích ra hàng..
– Đi với em đi.. Em mời mà.. – chọc đúng huyệt sĩ nó rồi…
Công nhận nó hơi khắt khe và bủn xỉn về khoản tiền bạc nhưng chắc chắn ai mà như nó thì thế nào cũng vậy thôi.. Nhìn bố mẹ ở quê khổ để mỗi tháng gửi tiền cho nó.. Rồi công việc.. Cuộc sống sinh viên. Nó không cho phép mình ăn sang được.. Phải tiết kiệm.
– Không cần.. Thôi về đây. – Đeo bao đàn rồi ra lấy xe về luôn quên cả bảo chị.. Nhỏ chắc có vẻ ngạc nhiên về thái độ của nó nên vẫn đứng tần ngần trong khu.. Tưởng có tiền sẽ rủ được nó đi à? Dễ vậy, nghèo thì nghèo thật nhưng sống cũng có chút sĩ diện chứ.. Nghe gái mời phát là đi luôn chắc thằng đó mất hết sĩ diện chứ chả đùa…
Đạp xe trên con đường Hà Nội vào buổi tối.. Trời nổi giông.. Mát thật.. Khéo tý nữa trời đổ mưa cũng nên, nó nghe đâu bảo đang sắp có bão.. Thời tiết miền bắc chán quá.. hè với thu hệt nhau, nóng và mưa nhiều.. Đông với xuân cũng vậy, rét mướt và khô hanh.. Về phòng mà nổi hết da gà.. Dù gì cũng là giông mùa thu nên có vẻ hơi lạnh chút.. Nó còn mặc áo cộc nữa chứ…
Nằm thở một lúc rồi vô tắm.. Tắm xong ra làm mì ăn.. Thời tiết này có bát mì thì cũng ấm bụng hehe.. Dù có ngán đến tận cổ.. Vừa mở cái đĩa úp bát mì ra hít một hơi thì bỗng…
Cộc… Cộc. – Tiếng cửa phòng nó kêu như kiểu có ai gõ vào.. Bên ngoài thì trời bắt đầu mưa rồi.. Chỗ nó thì đường vắng lắm.. Ai lại gọi cửa giờ này nhỉ.. Biết bao ý nghĩ ma quái xuất hiện trong đầu nó, làm nó sợ… Hay trộm cướp gì nhỉ, dám lắm.. Mà chả có gì tự vệ… đang nghĩ nghĩ thì tiếng đập cửa bỗng to hơn..
– Mở cửa ra nhanh lên! – giọng nhỏ Ly.
Hả?? Cái gì vậy trời.. ?