Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mãi Mãi Yêu Em

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhắn một tin nhờ thằng Tuấn hôm nay điểm danh giùm nó.. Rồi nó lại nằm tự kỷ.. Chị bỏ nó trong đây với nhỏ Ly.. Chắc giờ chị đã ra quán, còn nhỏ Chi với nhỏ Ly chắc cũng về rồi.. Chán thật, giờ chả còn ai ở đây với nó cả.. Đang bấm bấm nghịch điện thoại thì cửa phòng nó mở ra.. Cái dáng cao cao nhỏ nhắn, khuôn mặt lạnh băng với chiếc cằm nhọn, mái tóc dài màu bạch kim… Nhỏ Phương Anh bước vào phòng tiến đến gần chỗ nó…

– Ơ.. ? – Nó ngạc nhiên, mặc dù chị bảo hôm qua nhỏ cũng đến rồi, cơ mà nó ngạc nhiên nó với nhỏ quen biết gì nhiều đâu mà lại đến thăm rồi trông nó haizz.. Khó hiểu quá.

– Đến thăm không được à? – Nhỏ cất cái giọng nói trong trẻo của nhỏ lên, gặp nhỏ thì nhiều lần rồi nhưng nghe nhỏ nói được vài có vài lần nên nó thấy lạ…

– À Ừ.. được.. – Nó lúng túng.

– Ăn gì chưa?

– Rồ..i.

– Gì?

– Cháo.

– Của ai mua?

– L..y.

Xong nhỏ không hỏi nữa, rồi nhìn quanh người nó.. Ánh mắt lạ lắm, không tài nào hiểu được ẩn chứa sau con mắt kia.. Là nỗi niềm gì, cố gắng lắm nó mới đọc được nhưng mới chỉ thấy một nỗi buồn được băng giá bao phủ thôi.. Mùi thuốc sát trùng làm nó khó chịu, giờ nó rất muốn ra khỏi đây…

– Nè.

– Sao?

– Tìm bác sĩ giùm được không?

– Làm gì?

– Muốn ra viện. Mùi này không quen.

– Đã khỏe chưa?

– Rồi mà.

– Ừ.. Chờ chút.

Nhỏ đứng dậy.. Bước ra ngoài cửa.. Không thể tin là nó được nói chuyện với nhỏ nhiều đến vậy.. Người gì kì lạ, có tốt thì cứ phô ra.. Việc gì phải tốt theo kiểu dấu thế.. Được cái giờ mái tóc bạch kim của nhỏ không làm nó thấy ác cảm vì thật sự nó giúp nhỏ đẹp hơn và quan trọng nhỏ quan tâm đến nó.. Điều đó làm nó thấy nhỏ tốt.. Tính cách nó là vậy, rất dễ đánh giá con người dù chỉ qua một hành động.. Dĩ nhiên là ở trong đầu thôi, mong lần này nó đánh giá đúng về nhỏ Ly và Phương Anh, hai cô tiểu thư này…

Lúc sau nhỏ đi vô phòng, theo sau là một ông bác già có vẻ trung niên.. Ông ấy cũng chỉ khám qua loa rồi kết luận nó khỏi rồi.. Hôm qua chỉ cảm sốt thông thường thôi.. Giỏi thật. Thay xong bộ quần áo của mình, nó bước ra vẫn thấy nhỏ Phương Anh ở phòng đang nhìn nó.. Tưởng nhỏ về trước rồi chứ nhỉ…

– Sao chưa về?

– Đợi..

– Ai?

Nhỏ chỉ tay vào nó, cái hành động này tuy rất hồn nhiên nhưng trong đó vẫn chứa sự lạnh lẽo vốn có của nhỏ, nhưng với vẻ đẹp mê hồn này thì dù có lạnh đến mấy cánh đàn ông cũng muốn làm tan chảy.. Riêng nó chắc không, vì nó hiểu mình là ai và địa vị gì.

– Vậy à.. Giờ về được chưa?

Nhỏ không nói gì chỉ gật đầu.. Rồi bước ra khỏi phòng trước nó, nó lấy đồ rồi đi theo sau.. Có phần người hơi cảm thấy xuống sức nên nó chỉ đi từ từ với lại cũng không dám đi gần nhỏ.. Đã cao còn thêm đôi guốc kia thì giỏi lắm nó đến tai nhỏ là cùng. Thành ra nhỏ ra ngoài viện trước nó.. Mà quên mất còn viện phí chưa đóng nữa.. haizz, không biết hết nhiều không đây, may mà nó đem theo ví. Tiến đến quầy của con thu ngân hỏi, đọc rõ cả số phòng mà nó bảo có người đóng viện phí rồi.. Lạ thật, ai mà có lòng tốt giúp nó nhỉ…

– Ủa chị biết ai không nhỉ? – Nó hỏi nhỏ thu ngân một câu như kiểu nó đang thiếu iốt ý.

– Không anh ạ.. Một chị gì đó cao cao.. Hình như lúc anh nhập viện chị ấy có đi theo thì phải.. – Lúc đó thì ngất rồi còn biết quái gì đâu, thôi để hỏi chị Huyền sau.. Giờ về đã, kiểu này lại mang ơn người ta rồi…

Ra khỏi bệnh viện mới thấy sảng khoái, đúng là cái mùi khó chịu kia làm con người ta muốn bệnh luôn ấy.. Càng nằm trong viện khéo có khi càng bệnh cũng lên. Cũng không thấy nhỏ Phương Anh đâu cả, chắc về trước rồi cũng nên.. Kệ, hơi đâu mà quan tâm chứ.. Điều nó quan giờ là về bằng cách nào đây.. Nó không có xe mà chắc để ở quán rồi.. Dù có nó cũng không biết đường mà về hix.. Đành bắt xe ôm vậy.. Bỗng…

– Kíttt… ! – Nhỏ Phương Anh đang ngồi trên chiếc xe máy màu đỏ, trông có vẻ nữ tính phết.. Nhỏ quay sang nhìn nó..

– Lên xe.. đi về… – Có cần phải kiệm lời thế không chứ, nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cơ..

– Ơ.. ?

– Ơ.. a gì? Thế giờ có về không.. ?

– Có..

– Có thì lên xe.. ! Còn đứng đấy làm gì?

– Nhưng.. – Ngại thật, tự dưng lại rơi vào hoàn cảnh này.. Thân thiết gì đâu mà đi thăm bệnh rồi còn đón về thế này.. Khó xử quá đi thôi.

– Không cần ngại.. Lần này tôi giúp thì lần sau giúp tôi, thôi lên xe mau đi.. nắng rồi nè. – Hơ, nhỏ như đang đọc được suy nghĩ của nó vậy, mà lần đầu tiên nó thấy nhỏ Phương Anh nói chuyện kèm theo chủ ngữ với nó đấy lạ thật.. Băng tan một chút rồi chăng? Nó lúng túng..

– Thế.. Đèo hay tôi đèo.. – Nhất thời cũng chưa biết gọi nhỏ thế nào đây, tên hay cậu tớ gì nhỉ? Thôi thì cứ trống không cho lành..

– Tôi đèo.. Đang bệnh còn đòi.. – Hình như nhỏ cũng vậy, không biết gọi nó như thế nào.. Ít ra như thế bớt ngại mà thấy gần gũi với nhỏ hơn..

– Ừ.. – Nó từ từ trèo lên xe phía sau của nhỏ.. Chưa ngồi vững bám víu vô đâu, nhỏ đã phóng đi rồi.. Suýt té.. Nguy hiểm thật. Nhưng đang đi nhờ lên cũng không dám kêu ca…

Ngồi sau nhỏ, mà tóc tạt hết cả vào mặt, tóc nhỏ dài mà còn để xoã chứ.. Thành ra cái mặt nó được tiếp xúc hoàn toàn với mái tóc bạch kim của nhỏ.. Thơm lắm, không riêng gì mái tóc mà mùi của nhỏ nữa.. Thơm mà quen.. Không hiểu nó rất có ấn tượng với mùi này. Đang nghĩ ngợi để nhớ lại thì nhỏ gọi..

– Nè…

– Hả?

– Phòng chỗ nào?

– Gần quán chị Huyền.

– Gần là chỗ nào?

– Thôi cho xuống quán luôn được rồi mà, không cần đến nhà đâu.. Lấy xe nữa.

– Nói nhiều.. Giờ có chỉ phòng không? – Ôi trời ơi, giọng đã lạnh còn đanh đá thế ai mà chịu được.

– Cái phòng màu trắng đối diện mấy của hàng quần cáo đó…

– À.. – Giọng nhỏ như kiểu vừa phát hiện ra điều gì đó.

– À gì?

– Có đi qua mấy lần rồi.. Tưởng chỗ đó bỏ hoang.. – Má con nhỏ này, chỗ nó ở.. Dám nói bỏ hoang. Đang trên xe nên cũng không thèm cãi lại nhỏ nữa.. Lúc sau..

– Đến rồi này.. Cho xuống giùm.. – Nó gọi nhỏ khi thấy căn phòng quen thuộc đang ở trước mặt rồi. Nhỏ dừng lại.. Nó trèo xuống, móc chiếc chìa khóa để trong ví ra mở cửa phòng.. Biết thế này dễ mất, nhiều lúc muốn đánh thêm chìa nữa nhưng toàn quên với lười lên thôi.

– Cảm ơn nha..

– Ừ..

– Vào phòng chơi không.. ? – Nó chợt thấy mình ngu khi thốt ra câu hỏi vô duyên này.

– Hứ.. Đồ ngốc! – Rồi nhỏ phóng xe đi thẳng, nó không kịp chào.. Gì vậy trời, nhỡ miệng thôi mà.. Chưa kịp xin lỗi đã mắng luôn rồi.. haizz.

Nó vào phòng khép cửa lại rồi nằm trên chiếc giường quen thuộc để ngủ, không đói lắm vì ăn cháo của nhỏ Ly mang cho rồi.. Chắc chiều nay khoẻ lại ngay thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »