Chương 3

Khu nhà trọ không rộng, nhưng phải nói sạch sẽ, ngay cả 1 lối nhỏ đi vào, đi qua cánh cổng khu. Đang ngó nghiêng nhìn thì một người đàn ông đến gần nó. Chắc ông chủ nhà, vì trông ăn mặc thoải mái lắm, áo ba lỗ, quần đùi, đi đôi tông xanh.

- Thằng kia, đi đâu đấy…Đến thuê phòng hả?

Giọng nói có phần hơi gay gắt. Nó lúng túng.

- Dạ không, cháu đến tìm người ạ...

- Thế mày tìm ai...?

- Anh Cương ạ...Có ai tên vậy không bác?

- Ừ...Có, Cương phòng 6 hả...?

- Vâng, đúng rồi bác.

Mừng quá, may hôm trước về, anh Cương cho cái số phòng, không thì chẳng biết nói sao.

- Thế mày là gì của nó?

- Dạ cháu là em họ anh Cương lên ở trọ cùng ạ.

- À...Rồi, thế thì vào đây ngồi chơi với bác...Nó đi làm ngoài quán cơm, chiều tối mới về cơ...

Bác ấy tỏ ra thân thiện hơn, dẫn nó đến một căn phòng ở gần cổng, giống phòng bảo vệ của trường học.

- Ngồi đi cháu. Để bác lấy cho cốc nước...

- Dạ, cháu xin. Phiền bác quá…

Ngồi xuống ghế dài đặt gần cửa sổ, nó nhìn xung quanh căn phòng. Bộ bàn ghế gỗ nó đang ngồi có vẻ đã lâu năm…Trên bàn có khay ấm chén, chắc dùng tiếp khách...Bên cạnh còn có bàn cờ tướng đang xếp dở...Chà...Ông bác này cũng biết chơi...Nhớ trước kia nhờ ông nội dạy mà cũng một thời mê mẩn với những quân cờ...Lúc sau thấy bác ấy đi cầm theo ca nước mời nó...

- Uống đi cháu, chắc đi đường mệt lắm nhỉ?

- Dạ, cũng bình thường thôi bác ạ. – Rồi nó cầm cốc nước lên uống một hơi dài nửa cốc liền, đã khát thật!

- Vậy cháu tên gì? Cùng quê với thằng Cương hả?

- Dạ, cháu tên Minh, cùng quê với anh Cương luôn, anh họ cháu mà...

- Ừ, bác tên Trung, chủ khu nhà này, thấy sinh viên chúng mày cũng khổ nên bác xây cho thuê.

- Vâng, cháu hiểu ạ.

- Cháu có thằng anh tốt đấy, ở đây bác quý nó nhất, tính nó thật thà, lại ngoan ngoãn, chứ không như mấy đứa kia, nhờ một chút cũng không được.

- Vâng. – Việc được thơm lây tiếng của thằng anh khiến nó cũng vui, nó cười cười, uống thêm ngụm nước nữa, nó hỏi bác:

- Vợ con bác đâu rồi ạ?

- À!...Bà ý ra ngoài chợ mua đồ chắc phải tầm lúc thằng Cương về, bà ấy mới về...Bác có đứa con gái kém tuổi cháu, đang học 12, nó đi chơi ở đâu từ trưa rồi.

- Vâng, em nó học chắc cũng giỏi hả bác? – Nó hỏi

Bác Trung thở dài, nét mặt khẽ nhăn lại, thoáng chút lo lắng:

- Không, nó ham chơi lắm, không biết năm sau thi đại học được không nữa cháu ạ.

- Vâng. – Nó cũng hiểu nỗi lo của bác, người cha nào chả thương con chứ, bố nó cũng nhiều lần lo cho nó như vậy mà...

- Thôi bác ra ngoài kia trông nhé, cháu cứ ngủ đi, không ai lấy đồ đâu mà lo, để cạnh đấy.

- Dạ, cảm ơn bác ạ!

- Ui dời, cảm ơn gì chứ, cứ coi như ở nhà đi cháu, nằm đấy, khi nào thằng Cương về bác gọi, nhìn mày bơ phờ quá rồi kìa. – Bác ấy nói, rồi bước qua phía cửa. Nó nhẹ nhàng nằm xuống trong cái tiếng vù vù của chiếc quạt máy. Sảng khoái thật. Nó thϊếp đi khi trong đầu nó lởn vởn một suy nghĩ. “Bác ấy thân thiện và tốt bụng thật, mong rằng ở đây ai cũng như vậy”.



- Nè, anh gì ơi, dậy, dậy...Trời tối rồi...

Tiếng gọi với mùi nước hoa thơm thơm, nó lờ mờ hé mắt. Trước mặt nó bây giờ là một đứa con gái, xinh, tóc dài bồng bồng, cong cong màu nâu, còn xen vài ngọn tím đỏ. Mắt nhỏ kẻ đậm đang nheo nheo lại, tay thì ra sức lay người nó. Hình như mơ gặp được tiên nữ thì phải, nhưng sao tiên nữ lại nhuộm tóc nhỉ...? Giật mình ngồi dậy trên chiếc ghế dài, người nhức mỏi. Chỉ thấy sảng khoái chút từ chiếc quạt máy đang vù vù trên đầu, để xua tan cái không khí nóng nực này. Nó dụi mắt, thắc mắc.

- Ơ, bạn là ai vậy?

Chắc không phải tiên rồi...

- Dạ, em là Tâm, con bố Trung, bố bảo em vào gọi anh dậy...

- Vậy à?...Cảm ơn Tâm nhé...!

Bên ngoài cửa sổ nó thấy trời đã tối, chớm hè mà vậy chắc hẳn giờ đã rất muộn. Đưa cánh tay lên nhìn chiếc đồng hồ cũ, hơn 6 rưỡi, không còn sớm, thảo nào thấy bụng đói cồn cào. Tự dưng cái bụng còn sôi lên mới chết chứ, nhỏ Tâm che miệng cười…

- Anh đói rồi phải không...?

Nếu nhỏ biết nó bị say xe và phải đi một chuyến đường dài để lên đây thì chắc sẽ không cười nhạo nó như vậy đâu...Thôi chả thèm chấp…

- Bình thường...Bạn có thấy anh Cương đâu không? Anh ấy về chưa?

Chắc nhỏ này con chủ nhà nên thế nào chả biết anh nó.

- Dạ, anh Cương đang đẩy hộ bố em cái cổng, sắp vào rồi đấy anh.

Vừa dứt lời, ông anh nó bước vào, tay xách theo bọc nilon gì đó, tiếng nói oang oang:

- A...Cu Minh, xin lỗi để chú đợi lâu...Nghe bác bảo mày mệt nên ngủ say lắm hả?

- Đỡ rồi anh.

- Được rồi, bây giờ cứ ở đây với anh, hai bác tốt lắm, không phải lo lắng chi nhiều nghe chưa?

- Biết rồi mà. Dặn hoài...

- Anh mới dặn mà bảo...Thôi đi ăn cơm, chắc đói rồi chứ gì?

Nó gật đầu không đáp, anh Cương đã quá quen với tính cách của nó rồi nên chả để ý gì nhiều, chỉ pha trò trêu chọc...

- Khϊếp chưa, mày làm gì mà ôm khư khư cái balo thế, trông tội nghiệp không kìa...Haha...

- Nhìn lại đeo hay ôm?

- Thì đeo...Gù hết cả người, như con rùa ý...Haha...

Nó không đáp, cho ông mất hứng chơi, hai anh em tính trẻ con như nhau nên rất hợp, dù cả hai tuổi không còn trẻ gì...

- Ê, cu, gì mà im luôn vậy?

- Anh nói nhiều quá...

- Á à, thằng này lâu không ăn đòn, tính bật lại hả?

Lâu ngày không gặp, hai anh em lại cạnh khóe nhau...Thấy vậy, nhỏ Tâm cười khúc khích, quên mất ở đây còn một người nữa. Mà hình như từ nãy đến giờ ánh mắt nhỏ này chỉ dừng lại ở nó thì phải, hay nó tưởng bở nhỉ...Nhưng dù sao thì nó cũng vừa liếc nhỏ, theo bản năng hướng về cái đẹp. Đúng là Hà Nội toàn gái xinh, chẳng có gái xấu vì từ chiều đến giờ ngắm được bao nhiêu người xinh rồi hoặc có thể gái xấu chưa xuất hiện.

- Ủa, sao tự dưng mặt mày thộn ra vậy Minh?

- Thộn cái đầu anh ý...

Tụt hết cả cảm xúc.

- Thôi anh Cương dẫn anh Minh về phòng ăn cơm đi, chắc anh ấy đói thiệt rồi đó…

Nhỏ nhấn mạnh, chắc muốn làm nó ngại, nhưng vô dụng, mắt nó lại để ý nhỏ nhiều hơn. Chính xác là cái này đập vào mắt, chứ không phải chủ định nhìn. Nhỏ Tâm mặc cái quần bò, bó sát ngắn cũn cỡ, áo cộc trắng cũng bó sát...Thiệt là, nóng thì nóng chứ việc gì phải mặc mấy cái đồ này chứ...Cơ mà chân nhỏ trắng thiệt đó...Ôi bị ảnh hưởng quá rồi...Kiểu này bác Trung lo cũng đúng, nhỏ ăn chơi thế mà, đầu còn ba màu tóc nữa chứ...Ít ra nhỏ được cái lễ phép, ăn nói có chủ ngữ, không giống nhiều bà ăn chơi nửa mùa ở làng nó...Bôi được chút mĩ phẩm là bắt đầu tỏ vẻ làm giá...Thấy mà ghê.

- Ừ, thôi, anh lên nhá, em cũng về đi, chơi cả chiều rồi đấy, đừng để hai bác lo!

- Dạ vâng, em biết rồi...

Nhỏ này cười còn có má lúm đồng tiền, tính duyên hết cả phần người khác chắc.

- Mình lên nha Tâm.

- Dạ...Chào anh Minh nha.

Vẫn điệu cười mê hoặc ấy, nhỏ đưa tay lên vẫy tạm biệt. Ra khỏi phòng nhỏ, anh cương huých tay...

- Sao? Thích rồi hả mày? Haha.

- Ông hâm này, thích gì, nhanh tôi đói rồi á nha.

- Anh còn lạ gì mày nữa, tẩm ngẩm tầm ngầm thấy gặp gái xinh là ngu luôn, nhưng chắc ngượng haha...Thôi con trai nó phải thế, gay đâu mà không nhận đi.

- Nhận cái gì, có mà ông bị gay thì có. Hay ông cũng thích mà không dám nhận?

- Vớ vẩn, tao có người yêu rồi đấy nhá, ăn nói linh tinh...

- Thì ai bảo ông nói trước làm gì.

Cứ thế anh Cương dẫn nó đi trên cái khoảng sân tối tối của cái nhà trọ, thì gặp bác Trung. Tuy tối nhưng ít ra vẫn đủ để nó nhìn thấy bác.

- Thằng Minh dậy rồi hả cháu?

- Vâng, được một lúc rồi ạ.

- Ừ, thôi Cương mày dẫn em nó lên phòng còn ăn cơm, bác về nhà ăn cơm với bà ấy và con Tâm đây.

- Vâng, chào bác ạ!

- Cháu chào bác!

Nói xong, bác ý đi ra phía cửa của khu, trong khi anh Cương dẫn nó đến một dãy nhà tất cả đều có cửa xanh hết, đều nhau 10 phòng trải dài xuống cuối khu trọ. Dừng lại trước căn phòng thứ 6, anh Cương lúi húi mở cửa nhờ nó cầm cái bọc màu đen đen...

- Mày cầm hộ anh cái...

- Gì vậy anh?

- À, đồ ăn, biết mày lên, mệt mỏi ngại nấu nướng quá nên anh lấy ngoài quán về hai anh em mình ăn đỡ ấy mà.