Chương 20

Đạp xe men theo cái vỉa hè Hà Nội, mùi hoa sữa thoảng thoảng, ánh đèn le lói của những chiếc đèn in bóng cây xuống mặt đường, gió thốc vào người nó mát rượi, sảng khoái thật. Không khí Hà Nội thật thoải mái về buổi tối…

Vừa về phòng chưa kịp làm gì, thì thằng Tuấn gọi.

– Alo?

– Minh à, ông về chưa?

– Về rồi.

– Phòng ông ở đâu? Tôi đến nhờ tý?

– Trên quán khoảng 300m.. Làm gì?

– Thôi thôi, ông ra ngoài đi, tôi lượn qua thấy thì gọi.. Nhờ chút.

– Rồi rồi, ra đi.

Nó ra ngoài cửa phòng ngồi đợi thằng Tuấn, nhìn đường, lâu lâu một chiếc xe vụt qua, mang theo một luồng gió tạt.. Không hiểu thằng này nhờ gì nhỉ?

Được lúc lâu thì thấy thằng Tuấn, phi xe lên..

– Đây này.. – Nó gọi to.

– À.. Đây hả. – Thằng khỉ Tuấn đỗ xe xuống.

– Ông sống một mình ở đây à? Rộng phết còn gì nữa?

– Bình thường, thôi vào đi.

Đặt cốc nước cạnh bàn cho thằng Tuấn, nó hỏi.

– Sao, ông nhờ tôi cái gì?

– À nãy mới cãi nhau với ông già, ông đuổi đi..

– Gì mà cãi nhau khiếp thế?

– Vừa ngoài quán về thì ông bảo, tối ngày lêu lổng, xong bảo cút muốn đi đâu thì đi, nên tôi đi luôn…

Có thế mà cũng đi, trước lúc nào bố nó cáu nó với ông anh toàn im im, để bố qua cơn rồi lại thôi.. Căn bản có bật cũng không cãi được với lý lẽ người lớn, cuối cùng lại thiệt thôi, còn mang tiếng mất dạy chứ, lên chỉ im.

– Ừ, rồi sao?

– Ông cho tôi ngủ nhờ tối nha.. – Tội thằng cu, thôi mình giúp nó vậy.

– Ừ, nhưng giường hơi chật, ông nằm được không?

– Được mà, quan trọng gì, có chỗ là được, tính ra khách sạn nhưng tiện thì đến chỗ ông cho biết… hehe.

– Ừ, ngồi đấy chơi, tôi đi tắm cái nóng quá.. Nó vác bộ đồ chuột cắn vào phòng tắm.

Tắm xong bước ra lau lau cái đầu, thấy thằng Tuấn đang nhìn cái bao đàn.

– Ủa ông biết chơi đàn à?

– Ừ biết.

– Được đấy, hôm nào dạy tôi để tôi đi tán gái nhé.. hehe.

Nó chán chả thèm đáp, mở tủ lôi gói mì bình dân ra…

– Gì đấy ông ơi?

– Ăn tối, mì tôm đấy ăn không?

– Dẹp đi, tôi ở đây mà ông phải ăn cái đó à?

– Ra đây với tôi.

– Ra đâu?

– Đi thì biết, mau lên.

– Ờ từ từ đã..

– Đi xe tôi..

Nó khóa cái cửa phòng, leo lên sau xe thằng Tuấn, một lúc sau chúng nó đỗ tại một quán nhậu…

– Thôi tôi không vào đâu, không biết uống.

– Vào ăn chứ không uống.. Đi.

Chán quá, không biết ăn thế này có đủ tiền đến cuối tháng không nữa.. haizz. Ngồi vào bàn, đứa phục vụ đi ra…

– Lấy anh một nồi lẩu nhé, 3 chai Hà Nội nữa..

– Dạ vâng, 2 anh chờ chút – Nhỏ phục vụ đi vào.

– Bảo không uống mà..

– Ông không uống thì tôi uống, ngồi mà ăn, hôm nay tôi vui nhiều hơn chán hehe.. Nhớ em Mi rồi nè, em Yến nữa.. Ông kém quá, có gái xinh mà không biết hưởng.. haha.

– Còn hơn thằng, thấy gái nào cũng muốn hưởng.

– Hehe, thế mới là đàn ông chứ, ai như ông, da trắng, tóc dài, lại không rượu bia, mai tôi mua cho cái váy nhé… Haha

– Nói nữa, tối ngủ chỗ khác nhé.. – Nó ghét nhất ai trêu nó là con gái, ở quê nó bị trêu đủ rồi,

– Hehe thôi thì thôi..

Một lúc sau thì bọn kia dọn cái nồi lẩu ra, thằng Tuấn khui bia:

– Không uống thật hả?

– Không, vừa cay vừa đắng ra cái gì mà uống, không ngon bằng nước lọc..

– Đúng là…

– Thôi ăn đi..

Một thằng cứ uống, một thằng cứ gắp. Nó là dũng sĩ diệt mồi, không có cơm nên đành ăn vã cho no vậy.

– Nè ông?

– Sao?

– Hình như em Mi thích tôi ông ạ… Hehe.

– Sao biết?

– Thì lúc chiều, xin số thì em ý cho luôn… Hehe sướng vãi.

Thảo nào, thấy thằng này bị đuổi vẫn vui, mà thằng này cũng đẹp trai, nhỏ Mi chắc cũng thích thằng này thật nên mới cho số, đến nó còn không có số của nhỏ Mi mà.

– Cho luôn á? – Nó vẫn hơi tò mò.

– À Ừ, em nó hỏi tôi là bạn ông à, tôi bảo đúng, sau đó xin số thì cho luôn… hehe. – Haizz chả hiểu nhỏ này nghĩ gì nữa.

– Ừ thế còn em răng khểnh thì sao?

– Linh đó hả, tôi chán rồi, kiêu bỏ xừ.. Ực. – Nốc một ngụm bia, thằng Tuấn nói.

– Ừ.. – Nó lại bắt đầu chiến dịch phá mồi…

Ăn xong thì đứng dậy ra thanh toán, thằng Tuấn uống lắm bia thế mà vẫn tỉnh.. Sợ thật.

– Cho em tính tiền bàn kia chị – Nó nói, mong là đủ tiền.

– Dạ của anh là một trăm năm mươi nghìn ạ.. – May là đủ..

Thằng Tuấn đặt tờ hai trăm xuống bàn.

– Khỏi trả lại.. – Xong kéo nó ra, đúng là thằng công tử.

– Dạ em cảm ơn.

Ra phía ngoài, nó vùng ra..

– Ông làm gì thế?

– Ôi dời ơi, có bữa ăn, anh em mời nhau, nay tôi mời khi khác ông mời.. Quan trọng gì.. Thôi đi về ông ơi.. Hehe – Biết là thế, nhưng nó vẫn áy náy sao á, thôi thì để bữa khác rủ nó đi ăn vậy.

Nó trèo lên xe chở thằng Tuấn, sợ nó say lại xảy ra cái gì.. Tóm lại không an toàn.. Đang đi thì thằng Tuấn kêu:

– Ông ơi, dừng lại đã..

Nó dừng lại.

– Gì thế?

– Chờ tôi chút..

Hóa ra cu cậu mót lại đi bậy tại cái cột điện gần đấy.. Uống cho lắm vào haizz.. Đã thế trêu thằng khỉ này phát..

– Tuấn ơi, gái đấy.. Đang nhìn kia!

– Đâu đâu… – Nhìn cu cậu giật mình, sốc sốc, chạy lại mặt nghệt ra.. Đến là buồn cười.

– Anh trêu chú tý.. hê.

– Mẹ bố ông, làm tôi giật cả mình, vãi mẹ nó ra rồi này..

– Thôi đi tý nó khô haha.. Mà tránh xa tôi ra nhé..

– Không đấy, gần cho ấm híhí.. – Nó giở giọng ưỡn ẹo.

– Biến.. Thôi đi về, lớn rồi còn dấm đài.

– Mẹ ông nhá.. – Thằng Tuấn táng vào đầu nó một cái. Rồi trèo lên xe.

Nó phóng về phòng dắt xe vào, thằng Tuấn nằm vật ra giường ngáy luôn.. Nó vào phòng WC đánh cái răng rồi mới bắt đầu ngủ.. Mẹ thằng Khỉ ngủ say ghê, nó đẩy thằng Tuấn lùi vào, vừa nằm thì có tin nhắn từ.. “Chi”, chắc hôm nọ nhỏ lưu.

– ” Mai mình đến quán. Minh nhé “. – Ơ đến thì cứ đến còn hỏi nó làm gì? Nhỏ này khùng rồi.

– ” Minh ngủ rồi à?”

Nó không trả lời được vì máy nó hết tiền, căn bản là hôm nọ nghịch ngu nhấn phải cái tin nhắn rác. Một lúc sau thì không thấy nhỏ nhắn tin nữa.. Kệ.. Mà mai phải đàn ngoài quán, nếu nhỏ ra thì ngại thật, chắc phải chui trong quầy đàn thôi nản thật.. Nghĩ ngợi chút nữa xong nó đi ngủ. Trong cái tiếng ngáy dữ dội của ông mãnh Tuấn…