Chương 17

Trở về với cái không khí yên ắng của khu nhà vườn, nó ngồi im lặng nghĩ đến những người con gái mà nó gặp, đầu nó dừng lại ở cái tên “Tâm”, không được...Nó lắc lắc cái đầu cho tan đi cái tên đó...Một hành động như thằng điên...Biết là nó không có tình cảm với em, nhưng sao mà nó bị ám ảnh vậy nhỉ...Có thể đó là lần đầu tiên nó được một người con gái thổ lộ tình cảm, chứng kiến một người con gái khóc vì nó, hay vì quá thương em chăng? Thôi không nghĩ nữa...Nó đứng lên kê lại bàn ghế, lau lau, lau luôn cả bàn của mấy nhỏ vừa rồi, một vệt cà phê đen còn dính trên bàn, có lẽ lúc bê ra nó không để ý dưới cốc vẫn còn cà phê...May mà trúng nhỏ ít nói, chứ dính phải nhỏ Ly thì xong rồi...

Tầm chiều tối thì bắt đầu nhiều khách, vẫn là do cái khung cảnh lãng mạng, dẫn đến các cặp vô kín chỗ, lúc đầu một hai cặp không sao, lúc sau, đến một đống, khiến nó phải chạy khổ sở, nhỏ Mi lại vào giúp nó. Khuôn mặt vẫn nặng như chì, chả hiểu sao...

- Cảm...ơn Mi nha...

- Không có gì, cùng quán mà. – Đáp lại với một thái độ không thể lạnh nhạt hơn, khiến nó ngại.

Đã giúp rồi thì vui vẻ, mà giúp lại còn thế nữa, haizz. Mà lạ thật, sao nhỏ nay vẫn chưa về nhỉ, hay nhỏ cũng giống nó? Cứ thế nhỏ chạy bàn trong khu nó cùng nó mà không ra ngoài nữa, đứa mặt nặng, đứa mặt thộn, may mà ít đèn, không khách mà nhìn thấy hai cái mặt này mang nước chắc đang uống thì phun ra quá...Mà chị Huyền cứ loay hoay trong bếp làm gì từ nãy đến giờ nhỉ, nó tính xin về...Nhìn mặt nhỏ Mi sợ quá, với lại cũng muộn rồi...Lúc sau chị đi ra, mồm phồng phồng lên, bà này lại ăn vụng chắc luôn...

- Ủa, nhóc với bé Mi chưa về hả?

- Dạ chưa chị, vẫn còn khách mà/

- Mà sao bé Mi lại trong khu này vậy?

- À, em thấy trong này đông mà bên ngoài vắng, nhìn tên này tội quá vào giúp ý mà.

- Hay từ mai bé Mi cùng nhóc Minh ở trong này làm luôn, có mỗi mình nhóc Minh mà đông khách, mấy đứa kia thì nó xin ra rồi.

- Ơ...?

- Ơ gì mà ơ, bé Mi thấy được không? – Chưa kịp phản kháng gì, bà đã nhảy vào mồm.

- Dạ được chị, hihi...

Mặt nhỏ Mi bỗng tươi ra nhanh một cách đáng ngạc nhiên, vừa như đeo chì xong giờ đã cười híp cả mắt. Người nhỏ kiểu như có hai chế độ hay sao ý. Mà trong khu này có gì mà nhỏ lại vui đến vậy nhỉ? Nó không thích nhỏ lắm, giờ thì ngày nào cũng phải giáp mặt, chán thật. Nó chào chị Huyền rồi đi về, bỗng:

- Nè, đi ăn với mình đi Minh. – Nhỏ Mi bỗng gọi nó. Trời sập rồi, nhỏ rủ nó đi ăn.

- Mình không đi đâu...

- Đi với mình đi mà... – Nhỏ lay lay cái tay nó. Sao tự nhiên lại thân mật vậy nhỉ, vừa mặt lạnh xong

- Tại sao? Cậu ghét mình à?

- Không phải...

- Thế tại sao mà không đi với mình, đi đi coi như trả công mình giúp... – Lại bắt đầu tăng động rồi.

- Mình hết tiền rồi... – Hơi ngại xíu nhưng thật là phải vậy, nhà vẫn còn mì tôm, với lại phải tiết kiệm cho đến cuối tháng.

- À, không lo, mình khao...Đi đi...

- Mình không thích, thôi về đây.

- Ơ...Này. – Nhỏ gọi với theo khi nó rảo bước nhanh ra cổng. Kệ.

Lôi cái xe đạp ra, chào anh Vinh rồi về, hôm nay oi thật, người ta ngồi đầy ra hóng gió mà cây lá lặng như tờ, nó đạp xe dưới ánh đèn đường mà lưng áo ướt đẫm mồ hôi...Đến nơi mở cửa căn phòng tối om ra, hầm như cái lò bát quái...Nó đun ấm nước rồi đi tắm, sảng khoái thật, may mà quần áo hôm qua phơi khô rồi, không chắc ở truồng mất, nó lại giặt xong ra ăn mì. Vẫn như một thói quen trước khi ngủ, vài bản nhạc sẽ giúp nó ngủ ngon hơn sau một ngày chạy bàn mỏi rã rời. Tiếng guitar lại vang lên trong căn phòng trọ nhỏ...

Nó đi ngủ, mê man đến mấy nhỏ lúc chiều, nản. Từ lúc lên, hầu như hôm nào cũng mơ thấy gái là sao nhỉ...Thế còn học hành gì nữa cơ chứ...Cơ mà cũng thích thật, hehe...

Sáng hôm sau cũng chán chả muốn ăn, đạp xe lên lớp luôn...Đến cổng lớp thì giáp mặt nhỏ Linh răng khểnh.

- Hihi...Chào bạn

- Ừ chào.

Xinh thật đấy, cười duyên thật đấy, nhưng chưa đủ làm nó lúng túng so với những người con gái nó biết. Nó để khuôn mặt lạnh hết cỡ về chỗ, chứ chả như thằng công tử Tuấn bên cạnh, sáng mắt lên khi thấy gái, mà quái lạ, thằng khỉ này hôm nào cũng đến sớm thế nhỉ, nhà gần mà, được như thằng này thì nó sẽ ngủ cho sướиɠ, tội gì đi sớm, bỗng nó khều khều:

- Ông này...

- Gì?

- Thấy em vừa nãy thế nào?

- Em nào??

- Em Linh, có răng khểnh ông vừa gặp ở cửa lớp đó.

- Thì sao?

- Trông xinh không?

- Xinh, mỗi tội răng hơi nhọn.

- Vãi ông, đứa nào răng khểnh chả thế?

- Thế đi học hay đi ngắm gái?

- Gớm, ông bị bê đê à? Đừng bảo ông không thích gái xinh đó nha?

- Có thích chứ?

- Thế sao mà cứ không bàn về gái vậy?

- À, cái xinh như thế liệu có đến lượt mình không?

- À...Ừ nhỉ, dễ có khi em ấy có người yêu rồi.

- Thế đừng mơ nữa, học đi, thầy kìa.

Ngồi học được một lúc, ông Tuấn lại bắt đầu:

- Không được! Càng nhìn em Linh tôi càng không kiềm lòng được ông ạ.

- Thế sao? Tính lên tỏ tình luôn hả?

- Không

- Thế không sợ có người yêu rồi hả?

- Cần thì đập chậu cướp hoa luôn, tôi không tin có thằng ngon bằng tôi...

- Tự tin đấy, tí ra tỏ tình luôn. – Nó tích cực xui thằng Tuấn.

- Không, như thế nó cạch mặt ngay.

- Thế thì ngồi đấy mà ngắm, tôi học.

- Ông này.

- Gì nữa?

- Ông xin hộ tôi số em Linh đi.

- Nghỉ, tự đi mà xin. Tôi tán hay ông tán mà xin giùm

- Tôi ngại lắm

- Tôi không ngại chắc

- Đi, ông giúp tôi đi.

- Không.

- Hai tuần khao ăn sáng. – Thằng Tuấn bắt đầu giở trò mua chuộc.

- Nhịn quen rồi

- Hai chầu cà phê.

- Đây khoái uống nước lọc hơn. Khỏi mua chuộc, tự xin mới có lòng, chứ tôi xin nó tưởng tôi tán nó rồi sao?

- Ờ nhỉ, ông nói cũng phải.

- Thế tán em này không tiếc em Linh kia à?

- Cũng biết cơ à, tưởng không quan tâm đến gái chứ.

- Tôi có đi tu đâu...

- Cũng tiếc, nhưng thích em này hơn, vì có răng khểnh.

- Chắc đã được chưa??

- Chú cứ coi thường anh quá, rồi chú xem...

- Tiếc nhỉ, chiều tính đưa ông đi chỗ có nhiều gái xinh cực, mà ông lại...

- Dạ anh Minh, em đùa tí, ở đâu hả anh... – Thằng này thay đổi thái độ nhanh thật.

- Ở quán cà phê tôi làm...

- Oke...Khoái rồi đấy, mà ông đi làm rồi cơ à?

- Ừ, không tiền đâu sống.

- Bố mẹ đâu?

- Có gửi nhưng một khoản thôi, nhà nghèo...

- Thế hả? Tôi thì toàn lấy tiền ông bà già tiêu, chắc hôm nào cũng đi làm thêm quá.

Được cái thằng này thật thà, công tử thật nhưng còn hơn khối thằng ăn bám không dám nhận.

- Ừ, thôi học.

Lúc về thì thằng Tuấn lấy số điện thoại nó, bảo khi nào ra quán thì cho cái địa chỉ. Đạp xe về nhà, nắng rát cả mặt, thời tiết Hà Nội chán thật, sang thu rồi mà vẫn nóng. Về phòng nó nghỉ chút rồi sang quán luôn. Ở phòng thì nóng, với lại quán cũng có đồ ăn, đến đấy ăn cho rẻ, có gì vào phòng thay đồ chợp mắt xíu rồi dậy làm sau. Đến nơi thì không phải anh Vinh mà một thằng khác làm bảo vệ:

- Dạ, anh để em dắt ạ.

- Không sao đâu bạn, mình cũng là nhân viên quán mà.

- Ừ, mình mới đến nên không biết.

- Không sao.

Bước vào quán thì mát hơn hẳn, trong quán bật máy lạnh hay sao ý. Nó vào bếp để lấy thức ăn thì thấy chị Huyền với cô đầu bếp đang nếm thử một miếng bánh, chắc mới làm. Thấy nó, chị ngạc nhiên:

- Ủa, sao nay nhóc đến sớm vậy? Đã đến ca của nhóc đâu?

- Cháu chào cô...Em đến ăn trưa rồi làm luôn cho tiện, đỡ đi lại nhiều.

- Ừ, thế hả?

- Thôi em ra ngoài ăn đây.

- Khoan, nhóc ở đây ăn bánh này nè...

- Thế sao được, bánh quán bán mà, thôi để em ra ngoài ăn.

- Không phải đâu, bánh này chị tập làm thử đấy, nhóc ăn xong nhận xét chị nha.

- Ơ nhưng...

- Hay là nhóc chê chị làm dở hả? – Xụ cái mặt dễ thương xuống, môi cong cong lên. Rồi xong, thua rồi.

- Đâu có, để em ăn, em cảm ơn nha.

- Nhóc phải vinh hạnh khi được làm vật thí nghiệm cho món bánh của chị chứ, lần đầu chị làm bánh cho người khác ăn đấy...

- Lần đầu á, liệu ăn vào có sao không chị? – Nó trêu chị.

- Thế giờ có ăn hay không?

- Ơ có...

Nó cầm thìa chị đưa, xúc một miếng bánh mềm mềm vàng vàng ăn. Nó nhận xét, bánh hơi quá ngọt, nhưng rất thơm, mềm, tóm lại lần đầu thế là quá ngon rồi. Chị quan sát nó một cách căng thẳng, đôi mắt ngây thơ mở to, làn môi hồng hồng mím lại.

- Eo... – Nó vờ nhăn mặt.

- Sao sao nhóc, được không?

- Bánh lạt, tanh chắc chưa chín trứng, lại còn sượng nữa, chả ngon gì cả... – Trêu tí...

Mặt chị như bánh đa ngâm nước.

- Tệ tế hả nhóc, sao nãy chị ăn khác mà? – Nhìn cái mặt buồn thui, trông tội tội.

- Đùa chị thôi, ngon lắm.

- Nhóc đừng an ủi chị, để chị bỏ đi, nhóc ăn cái khác đi. – Cái mặt vẫn buồn thiu.

- Không tin ăn lại đi, ngon lắm. – Nó xúc một thìa, chìa ra cho chị.

- Thiệt hông đó?

- Thử thì biết.

Chị ăn luôn.

- A...A...Nhóc con, bánh chị ngon thế này mà dám chê à? Ứ chơi với nhóc nữa. – Giọng chị dỗi dỗi

- Em trêu thôi mà, bánh ngon lắm, đừng giận em. – Mà thôi chết, cái thìa bánh vừa rồi là của nó, mà chị ngậm...Thành ra...Cầu mong chị không để ý, không thì toang.

May chị vô tư, nên chắc không để ý, vừa dỗi xong, mà giờ chị đã cười được rồi:

- Chị trêu nhóc đó, nhóc ăn bánh đi... – Chị đưa nó cái thìa, sau khi ăn thêm vài miếng nữa.

- À...Ừ... – Nó còn hơi chần chừ.

- Sao vậy nhóc? Mà sao mặt đỏ hết thế kia? Nhóc ốm à? – Mặt chị hiện lên vẻ lo lắng.

- Không, trong này hơi nóng chút thôi

- À...Hay ra ngoài kia nha.

- Dạ thôi, ngoài kia khách đông mà, em ăn đây.

Kệ, ăn bừa đi, chị ăn chung thìa với nó được thì nó cũng ăn chung được, chả sao cả. Thế là nó cứ tì tì chén hết cái bánh, lạ thật, thế nào mà càng ăn càng ngon...Ăn xong vì quá no, nó ngửa bụng ngồi xuống ghế thở:

- Phù...Ngon ghê, cảm ơn chị nha.

- Nhìn nhóc ăn ngon thật... – Haizz, quan trọng gì, nó đã ăn thì không bao giờ phải giữ ý, tưởng trêu được nó á.

- Thì đúng là ngon rồi còn gì.

Bỗng chị không cười nữa.

- Nhóc ngồi yên!

Chị rướn người lên quệt qua mép nó.

- Ăn bánh mà phần ai kem thế này...

Hành động của chị làm nó có một chút gì rung động và ngại ngùng. Nó không nói gì, hơi sững người nhìn chị, lần đầu nó được chiêm ngưỡng gương mặt chị ở khoảng cách gần thế này. Chị đẹp thật, ma mị và cuốn hút. Không gian như chìm trong tĩnh lặng, giờ này căn bếp chỉ còn chị và nó. Cô đầu bếp đi ra ngoài mua nguyên liệu mất rồi. Vẫn khoảng cách sát mặt như thế, đôi mắt long lanh thơ ngây của chị nhìn lại nó...Làn môi cong cong hồng nhạt, tỏa ra mùi thơm của bánh kem...Cảm giác này là sao? Tại sao lại cuốn hút đến vậy nhỉ, bất giác nó hơi nhướn người lên thì...

- Sao nhóc lại nhìn chị...chằm chằm vậy? – Giọng nói bối rối của chị làm nó tỉnh lại, thiếu chút nữa là chết. May quá dừng lại được kịp thời. Nhìn hai gò má trắng bóc của chị bắt đầu đỏ lên.

- À không, dính bụi trên tóc kìa, em gạt đi cho. – Nó vờ phủi phủi.

- Chị cảm ơn nha... – Chị mỉm cười

- Ừ, thôi, em ra kho nghỉ chút, đến ca gọi em nhé. – Nó muốn ra khỏi căn bếp càng sớm càng tốt, ngại thật.

- Ừ, tí chị gọi... – Có vẻ hơi gượng.

Vào kho, nằm xuống cái ghế xếp lấp sau tủ đồng phục cho nhân viên. Khi đã chắc chắn không ai nhìn thấy nó, nó bắt đầu vắt tay lên trán nghĩ...Cảm giác với chị vừa rồi là sao nhỉ? Mình thích chị chăng...Không...Không phải!...Chỉ là con trai thấy gái xinh ai chả vậy? Nó dẹp bỏ suy nghĩ đó bằng cái lý thuyết muôn thuở...Rồi chìm vào giấc ngủ ngày, đúng là căng da bụng lại trùng da mắt...