Chương 12

Chắc hôm nay nhỏ Tâm không đi học nên không gọi, ngủ một lèo đến hơn 5h mới dậy. Ngồi ngu ngu tầm 5 phút thì vô nhà tắm, rửa mặt súc miệng cho tỉnh. Nhìn xung quanh chẳng thấy ông Cương đâu, chán! Tính đem đàn ra chơi thì nhớ là mình chuyển qua bên kia mất rồi. Thôi, sang bên bác Trung làm vậy, mời thì mời chứ ăn không ngại mồm lắm. Sang bên giúp được gì thì giúp. Nó mặc cái quần dài vào chạy sang nhà bác. Đến cổng thấy bác Trung:

- Thằng Minh, đi đâu nữa, sắp ăn rồi còn gì?

- Dạ cháu sang nhà, phụ được gì thì phụ chứ ăn không cháu ngại lắm.

- Ôi dời, cứ để bà ý với cái Quỳnh làm, nhanh mà, mày không phải sang, ngồi đánh cờ với bác.

- Ơ, cả chị Quỳnh nữa ạ?

- Ừ, chia tay mày ra ở chỗ khác, bác gọi cả hai thằng cu chơi đàn mà hay chơi với thằng Cương nữa kìa.

Ôi trời, thảo nào chiều nay hai phòng kia đóng cửa, mọi người sang đấy làm hết mà mình nó ngủ mới dậy.

- Dạ để cháu sang chứ mọi người đều làm mà cháu không giúp gì được ngại lắm bác ơi.

- Không phải ngại, đánh vài ván cờ với bác đã.

- Nhưng...

- Hai ván xong rồi sang.

- Dạ vâng.

Mong nó đến mọi người mới bắt đầu làm, mà nghĩ lại ở đây tốt quá nó chẳng muốn chuyển đi. Cái trường mắc dịch!!

Xong hai ván cờ thì hơn 6h. Nó xin phép bác, chạy vội sang. Tự động mở cửa ngõ luôn, gần tuần qua cũng đủ để nó quen với cái cửa này rồi. Bước vào nhà thì thấy thức ăn bày biện sẵn, nhiều món quá, lại buồn buồn vì không sống ở đây nữa. Vào gian giữa có 3 anh, Cương, Quốc, Sơn đang ngồi xem tivi, buồn cười anh Quốc, cận lòi mắt ra mà không đeo kính cứ trố trố vào xem, chào mấy ông anh xong nó xuống gian bếp xem có gì làm không, thấy chị Quỳnh cả bác Tám đang nói chuyện gì về da mặt. Hỏi chị Quỳnh thì chỉ còn mỗi việc rửa rau sống, chết vì ngại, đi ăn bữa cơm mà đến rửa mỗi rổ rau. Rửa xong bác Trung cũng về, dọn cơm ra nó mới thấy thiếu:

- Bác Trung ơi, em Tâm đâu ạ?

- À, lúc trưa bác bảo là cháu chuyển đi, chiều làm cơm, xong tự nhiên nó cau có mặt mày rồi đi đâu mất, chưa thấy về. Bác gọi mấy cuộc thì nó bảo k ăn, kệ nó. Trước kia nó thế này suốt, tối lại mò về ý mà, thôi ăn đi.

- Vâng.

Mời mọi người ăn xong, nó ăn được có chút, dù thức ăn ngon. Bác Trung rủ uống bia nhưng nó không biết uống, để ba anh kia uống. Nó cứ bồn chồn lo cho nhỏ. Ăn xong nó đòi rửa bát mà chị Quỳnh không cho, chị đi xuống rửa, anh Cương lại chạy theo. Nó ở trên nhà nghe hai bác dặn dò mà đầu để đi đâu. Đến tầm 9h rưỡi, đang tính xin phép hai bác về để gọi cho nhỏ thì nó có điện thoại, số nhỏ Tâm, nó mừng quá bắt máy lên:

- Tâm à, em đi đâu từ trưa thế, về ăn cơm hai bác lo.

- Anh Minh hả...? – Đầu dây bên kia một giọng nữ lạ vang lên

- Ủa ai vậy?

- Em là bạn của Tâm, nó đang say quá, anh ra đón nó về đi anh. – Nó hốt hoảng.

- Chờ ở đó trông Tâm giúp anh, anh ra liền, nhắn anh cái địa chỉ.

- Vâng!

Nhận được cái tin nhắn địa chỉ từ con bạn nhỏ, nó đi từ từ ra ngoài, sợ hai bác lo:

- Ở lại chơi đã Minh, kia mới nhập học mà cháu, cần gì vội... – Bác Trung gọi nó.

- À dạ, Tâm gọi cháu ra đón ạ, cháu đi chút.

- Thế hả? Cái con bé này về bác phải cho một trận mới được. Phiền cháu quá.

- Dạ không sao, cháu xin phép ạ!

Ra ngoài cổng mà đầu óc cứ lo cho nhỏ, đi chơi gì mà muộn không về ăn cơm, lại còn để say, lại còn đúng cái hôm cuối nó ở đây. Chả lẽ nhỏ ghét nó thế hay sao?

Tính đi xe của anh Cương nhưng nghĩ đến cái xe của nhỏ chắc ngoài đó, thôi đành đi xe ôm vậy. Chạy ra đầu khu thấy có ông xe ôm đang ngồi hút thuốc, nó bảo đi luôn. Đọc xong cái địa chỏ, ông ý phóng đi, nhanh kinh khủng, căn bản là đã muộn nên đường vắng, cũng chả sợ công an giao thông vì khu này không có. Thành ra vèo cái đã đến nơi hết có hai chục ngàn. Thì ra địa chỉ là một quán karaoke, đi vào nó thấy con xe quen thuộc của nhỏ Tâm đỗ ngay trong bãi giữ xe, gọi vào máy nhỏ:

- Alo, em ở phòng nào vậy?

- Phòng 11 anh. – Giọng nữ lạ lúc nãy.

- Ừ. – Chạy lại chỗ quầy.

- Anh cho em hỏi phòng 11 là ở tầng mấy ạ?

Thằng ý nhìn nó một lượt thì hơi nhăn mặt, khinh khinh kiểu khinh người, công nhận trông nó lúc này như thằng bụi đời, từ chiều chưa tắm rửa gì hết trơn, đầu thì bù bù vì gió tạt...

- Phòng 11 có khách rồi bạn, bạn hỏi gì? – Thằng kia nhìn nó vẻ nghi nghi hỏi lại.

- Dạ, em gái em nó say, nó gọi em đến đón, anh giúp em ạ.

- Vậy thì gọi bạn em xuống đây đi.

Nó bực. Đành gọi:

- Em xuống đưa anh lên đi, anh không biết tầng nào.

- Nhờ thằng tiếp tân ý anh.

- Nó không giúp!

- Chờ em chút!

Lúc sau có một cô bé đi xuống, tóc xõa dài, hình như có trang điểm nên cũng xinh, nhưng vì trang điểm nên nó không có cảm tình mấy.

- Anh Minh à?

- Ừ, Tâm đâu em? – Nó sốt sắng hỏi.

- Dạ, anh đi theo em

Đi theo nhỏ lên tầng 2 với ánh mắt ghen tị của thằng trông quầy, nó bước vào căn phòng số 11, vừa bước vào thì:

- Chàng ơi, lại đến đón nàng à...?

- Uiii, mình muốn say như con tâm quá...

Vâng, đó là mấy con nhền nhện, tự nhiên hôm nay dở chứng trêu, con nào cũng ăn vận bó sát người. Karaoke mà như là đi biểu diễn thời trang không bằng, trên bàn thì toàn đồ ăn, vỏ nước ngọt tụm lên bàn thành chồng. Giờ nó mới để ý đến một hình dáng quen thuộc, hai tay gục trên bàn, đối diện thì toàn vỏ lon bia, nó vội chạy đến lay nhỏ Tâm:

- Tâm ơi, dậy...Dậy đi về! Mà sao mấy bạn để Tâm uống nhiều quá vậy? – Nhìn nhỏ thương quá, mặt mũi đỏ lừ mắt nhắm nghiền, tóc tai bết hết cả vào mặt.

- Em đâu biết đâu, nó uống dữ quá trời tụi em ngăn không được.

- Tưởng nó buồn gì anh chứ?

- Thôi, mình đưa Tâm về nha.

Đặt một tờ 500k xuống bàn, xong, hết sạch gần một tháng lương ở tiệm cơm. Nó cõng nhỏ trên lưng, lấy cái túi xách rồi đi xuống, khổ, người mềm như cọng bún. Cõng nhỏ xuống đến bãi giữ xe, lấy chìa khóa cắm vào rồi đặt nhỏ nằm ngang qua cái xe, để dắt ra. Đến khi ra ngoài đường thì đành cho nhỏ dựa vào lưng nó, nó vòng sau lưng nhỏ, một tay lái. Cũng may đừng vắng nên không lo bị sao. Đi đường tối khá mát, lúc sau nhỏ tỉnh:

- Ai...ai... đấy...Hức...Sao mà hôi...thế này... – Nhỏ áp vào cổ nó hửi hửi, giọng nấc nấc, nhỏ này say thật rồi.

- Anh đây, từ chiều đã tắm đâu chả hôi.

- A...nh nào...Hức...

- Anh Minh đây...

- An...h, thằng...khốn nạn, cho tôi xuống, cho tôi...hức...xuống...

Nhỏ tự nhiên nổi khùng lên, bấy nó...Đau quá, chả hiểu sao lại chửi nó như vậy nữa. Nó đành mua chai chanh muối cho nhỏ uống đỡ vậy, say này về hai bác chắc thịt nhỏ mất. Đỗ trước cửa hàng tạp hóa, gọi người ta mang ra cho chứ giữ nhỏ thế này thì cũng không xuống xe được. Nhỏ thì không gào lên nữa mà cứ cắn xong lại bấu vào lưng nó:

- Anh...thằng...ngu...Khốn kiếp...Cho tôi...Xuống đi...Tôi ghét anh...

Nhỏ Tâm mà không say nó hất luôn xuống đường rồi, quay lại nhìn thì thấy mặt mũi đỏ ửng, mắt vẫn nhắm nghiền, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn mà thương. Ghét mỗi cái mồm lảm nhảm chửi, với cái tay cấu...Say thế này chắc chưa về được, đèo nhỏ đến hàng ghế đá gần bờ hồ, đau vì bị cắn, nhưng tay vẫn giữ nhot, không ngã một cái còn khổ hơn. Đang đi thì...

- Oẹ...ọe...Ợ... – Nhỏ nôn qua vai nó, toàn mùi bia nồng nặc nên...còn mùi chua chua nữa, tự nhủ may mà hôm nay chưa tắm. Vội tấp vào gốc cây gỡ nhỏ xuống, nhỏ phi đến gốc cây cúi đầu xuống:

- Oẹ...ọe...hức...ọe... – Mặt xanh xanh vàng, nó đứng vuốt vuốt cái lưng nhỏ, nhỏ cứ thở hổn hển mà cúi xuống, y như rằng...

- Oẹ...ọe...Hức...hức... – Vừa nôn vừa khóc. Lúc sau thấy nhỏ có vẻ đỡ, nó dìu nhỏ ra cái ghế đá gần đó ngồi, nhưng vẫn phải giữ, rủi nhỏ say lại phi xuống hồ thì tiêu. Người nhỏ vẫn mềm như bún, vẫn khóc. Đặt nhỏ ngồi trên ghế đá...

- Tâm ơi. Uống nước này em...

Vừa nói xong nhỏ giằng lấy luôn, tu ừng ực như chết khát. Chắc ai uống bia rượu cũng thế, háo nước...Uống xong nhỏ mở hí mắt ra. Lại khóc, nhỏ kéo nó vào gần nhỏ, may mà vắng, không thì người ta nhìn thấy thì ngại chết:

- Anh...Minh...Hức...

Tựa luôn vào người nó rồi. Run quá, bồ tát nam mô a di đà phật. Nó lẩm nhẩm, để kiềm chế trước sự đυ.ng chạm da thịt với một người đẹp như nhỏ, nhỏ hôm nay còn ăn mặc rất sεメy nữa, mùi cồn, rồi mùi con gái rất kí©h thí©ɧ, may mà còn bãi nôn làm đầu óc nó đỡ đỡ, chứ không kiềm chế được chắc làm liều quá. Mà nhỏ này cũng khôn, nôn thế nào qua vai đằng trước nó, nhỏ ở đằng sau không dính tí nào...

- Anh...Đây.

- Anh là...thằng ngu...Thằng... ngu nhất mà em từng...thấy...hức...hức... – Lại bắt đầu đấy, nó bắt đầu thấy ức, tự nhiên uống bia cho lắm xong về chửi người ta, nhưng nó vẫn im cho nhỏ nói.

- Anh biết...mấy...hức...tuần qua...Em đã thích anh...Hức...Nhiều...lắm không? – Nó biết nhưng không ngờ nhỏ dám nói, chắc trong cơn say với lại nó chỉ là một thằng sinh viên quèn, chưa có gì trong tay, làm sao dám yêu nhỏ được. Nên nó tự dằn lòng coi nhỏ như em gái, dù có thích nhỏ đi chăng nữa. Nó im lặng.

- Haha, sao...Anh không...biết à...Hức...? – Nhỏ cười chua chát nhưng nước mắt vẫn rơi...Nó đau nhưng không đủ dũng cảm.

- Em...Hức...Thích anh từ cái nhìn đầu tiên rồi...Hức, có thể anh không tin...Hức...Con trai gì da trắng, ngủ thì mặt ngu ngu...hức...Mà không chỉ ngủ, khi thức anh cũng ngu...Hức...Như con bò...Anh không nhận thấy...Tình cảm của em sao... – Đến bây giờ thì nhỏ nhắm tịt mắt vào, nước mắt ướt ngực áo nó mà tay thì vỗ vào ngực nó, mồm thì mấp máy đôi môi chúm chím...

- Anh...Biết không...Anh ngu lắm...Hức...Mấy tuần qua...không phải...là đóng giả...hức...mà thật sự...em...coi anh...Hức... như người yêu của em...Sáng nào cũng...đi tập thể...dục...Hức...Cùng anh...đi ăn...Cùng anh...Nếu anh đã không có...Hức...tình cảm với em...thì sao...anh...hức...luôn quan tâm...em như thế...Còn dạy em học nữa...Hức... – Nhỏ vừa nói vừa nấc...

- Anh...

- Anh...im đi!...Ngu!...Em là con gái...Chả lẽ để...em thổ lộ trước...Hức...à?Con trai...Hức...không biết...chủ động...Hức...Ngu quá...vậy?

- Anh xin lỗi, anh chỉ coi em như em gái thôi...Anh xin lỗi...

- Hức...Anh biết không?Hức...Em hỏi...Anh Cương...thì biết...anh không thích...Hức...Con gái nhuộm...tóc...Hức...Em tính...mai...Hức...đi nhuộm đen lại...Để anh thích...Mà anh lại...chuyển đi là sao hả?...Hức...

Thật sự nó cảm động trước tình cảm nhỏ dành cho nó, sống mũi bắt đầu cay cay. Nhưng phải dứt khoát:

- Anh xin lỗi, anh chỉ là thằng lông bông, sinh viên quèn thôi...Em không được thích anh! Không được!!

- Em không cần biết...Anh đừng chuyển đi mà...Hức...

- Anh xin lỗi...Thôi, nghe anh, về nhà nha...

- Em không muốn về...

- Không thì anh sẽ không bao giờ gặp em nữa!!

- Dạ, em về...Hức...

- Không khóc nữa...

- Vâng...Hức...

Đèo nhỏ về mà nhỏ ôm nó chặt cứng, lưng áo nó thì ướt đẫm, gần như thành cái giẻ lau của nước mắt và bãi nôn...Nhỏ bỗng thì thào, giọng nghẹn nghẹn:

- Em sẽ đợi anh...!

Đừng mà cô bé, anh chả là cái gì đâu, rồi em sẽ có một người tốt hơn mà. Đến nhà nhỏ thì nhỏ cứ lưu luyến không vào, làm nó phải dọa mới đi vào...

Đi bộ về phòng của nó mà đầu óc trống rỗng. BUỒN!!!

“Xin lỗi” , ngoài hai từ đó ra anh chẳng thể nói gì hơn...Đừng khóc nữa nha em...!

P/s: Dạo này mình khá bận nên truyện này chưa thể ra thường xuyên được, nhưng vẫn hứa 3 ngày ra 1 chương nha...Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.