Chương 11

Đó là những ngày mới lên và được sự giúp đỡ của anh Cương và mọi người. Mọi việc sẽ chả có gì đáng kể nếu không có chuyện mấy tuần sau đó, nó nhận được giấy báo nhập học, thông báo cơ sở cũ đang sửa chữa và phải học trên cơ sở mới tận ở Thanh Liệt. Thế là bao công sức lên ở đây với anh Cương thành mây khói. Vì ở đây anh toàn mua thức ăn, cơm nước nên nó chả mất đồng nào cũng ngại, thôi thì đành chuyển đến chỗ gần chỗ học mới cho tiện.

Nhận lương mà cũng vui vui, buổi cuối làm rồi, nhận giữa tháng nên không được là bao nhưng với số tiền này rất ý nghĩa, lại còn thừa chút tiền nó mua được cái xe cũ. Thật sự từ lúc đến đây thậm chí tiền nhà cũng không phải đóng, tối nào cũng sang dạy con nhỏ Tâm, nhỏ tiến bộ trông thấy, các bác cũng biết nên giảm tiền nhà, nhưng anh Cương cũng giành đóng mất. Buổi tối nó bàn với anh Cương về cái giấy nhập học.

- Anh, trường em nó chuyển về Thanh Liệt cơ, ở đây xa trường quá, em chuyển về đấy trọ cho gần.

- Nhưng mà mày đang ở đây với anh, ra đấy lạ người, lạ chỗ sống kiểu gì?

- Em đâu phải trẻ con nữa, ở đấy xa mà em cố mỗi con xe cũ, anh thì cũng phải làm phải học đâu thể đưa đón em mãi?

- Mày tính thế cũng được, cũng lớn rồi, nhưng...

- Nhưng gì anh?

- Còn cái Tâm thì sao, anh biết nó thích mày, mấy tuần qua lúc nào cũng loanh quanh gần mày, từ lúc lên đây anh chưa bao giờ thấy nó vui vẻ với bất kì đứa con trai nào đấy, mày đi nó có chịu không?

- Không sao đâu anh.

Nó biết, mấy tuần qua, đưa đi học, ăn uống cùng nhỏ, thật sự người nó không phải là máy mà không có cảm giác với nhỏ, nhưng hình như đó không phải yêu mà là quý thôi, kiểu anh trai với em gái, mà dù là yêu thật thì nó cũng không đủ dũng cảm để yêu nhỏ, nó chả có gì ngoài cây đàn và cái xe cũ. Mà thôi, không nghĩ nữa, vậy mà anh Cương vẫn không tha:

- Mày không có cảm giác gì thật à?

- Thì có, nhưng kiểu anh em thôi...

- Ừ, bao giờ mày nhận lớp?

- Dạ, ba ngày nữa.

- Thế mai tao đưa mày đi tìm phòng trọ

- Vâng.

- À mà có gì đi thì chào mọi người, các bác một tiếng nghe chưa?

- Vâng, em biết rồi

- Thôi đi ngủ, mai đi, mà xin nghỉ ngoài quán chưa?

- Dạ rồi.

- Ừ.

Nó vào đánh răng xong đi ngủ, đầu đầy những suy nghĩ mông lung.

...

Sáng ra dậy vẫn bằng màn gọi dậy quen thuộc của nhỏ. Hôm nay sáng cũng lạnh nên không đi tập thể dục, thành ra 7 giờ kém nhỏ mới gọi dậy bảo đèo đi học, nhìn nhỏ mà nó lại buồn buồn, thôi chả muốn báo ngay cho nhỏ, vệ sinh cá nhân xong xuôi. Anh Cương bảo:

- Đi đi, về rồi đi luôn.

- Đi đâu hả anh Cương? – Nhỏ ngơ ngác.

- À không có gì...Thôi hai đứa đi học đi.

Đèo nhỏ đi học xong, về đến phòng thì anh Cương đã dọn xong đồ cho mình rồi. 1 balo, bao guitar, với cái xe dựng góc nhà:

- Đi tìm nhà rồi chuyển đồ mày.

Anh Cương đèo nó ra đến cổng thì gặp bác Trung:

- Hai anh em đi đâu đấy? – Nó tính nói luôn với bác.

- Dạ cháu đi tìm phòng, mai cháu chuyển đi rồi bác ạ.

Mặt bác sửng sốt:

- Sao mày lại chuyển đi, đang ở đây tốt mà! Hay tiền nhà cao quá, bác giảm cho! Cứ ở đây không phải đi đâu cả. Thằng Cương, mày không bảo gì nó à?

- Dạ, trường nó chuyển xuống Thanh Liệt mà ở đây xa quá, nó phải chuyển xuống gần đấy để tiện đi học đấy bác.

- Vâng, trường cháu xa quá, chứ ở đây các bác tốt với cháu thế này cháu cũng muốn ở lại lắm...

- Ừ, vậy để chiều bác bảo bà Tám làm mâm cơm tiễn nhá.

- Dạ thôi bác ơi, làm phiền hai bác lắm.

- Không bàn nữa, mày mà không đến ăn là thôi lần sau không được về đây nữa nhé, mày kèm con Tâm nhà bác mà không lấy tiền công, chưa chắc thuê gia sư mà nó tiến bộ vậy. Dạo này còn học bà ý nấu cơm nữa chứ, thật sự bác cảm ơn mày nhiều.

- Dạ có gì đâu bác, cháu coi Tâm như em gái mình ấy mà.

- Ừ, hai anh em đi đi, nhớ chiều sang đấy.

- Dạ cháu chào bác cháu đi ạ!

Chào bác xong, đi ra khỏi phòng. Anh Cương đèo nó qua đoạn Thanh Liệt, lượn lờ quanh đấy tìm phòng, anh chỉ luôn cho nó cái cơ sở nó học, theo địa chỉ trên giấy báo nhập học. Mãi đến gần 9h mới tìm được phòng nhờ cái tờ rơi người ta dính lên tường. Một căn phòng nhỏ cách trường 500m, cũng gần, phòng lại có cả phòng tắm, giá cả cũng phải chăng nên thuê luôn.

Lấy khóa xong về dọn dẹp chuyển đồ đạc cũng đến hơn 11h, ngại nấu cơm nên hai anh em đi ăn cơm bụi, rồi về phòng. Thôi thì ở đến tối bắt xe ôm về, bác ý đã nói vậy chả lẽ không sang. Bây giờ về phòng mình luôn thì lại đi đi về về nhiều mất công. Khoảng 12h kém nó mượn xe anh Cương đi đón nhỏ Tâm, tí nữa về chắc thế nào các bác cũng kể với nhỏ thôi, nó chuyển đi như thế chắc nhỏ mất người để trêu chọc cũng buồn nhưng kệ, đến đâu thì đến. Đi tới trường nhỏ thì trống, thiêng thế không biết, lúc sau nhỏ ra, cười cười:

- Anh...

Nó đón hình như nhỏ quen rồi thì phải. Lại gặp mấy con bạn nhỏ, dạo này chúng nó không trêu nữa, mặc nhiên nó là người yêu của nhỏ rồi, thấy nó thì cũng chào thôi. Nó gật đầu cái rồi phóng đèo nhỏ tâm về, ngầu tí, nhỏ Tâm thì vẫy vẫy chào bọn kia.

Về đến phòng không thấy ông Cương đâu cả, mình đi xe ông ấy mà nhỉ, hay chắc lại sang phòng bà Quỳnh rồi. Nó nằm nhìn lại cái phòng, cũng hơi trống vì đồ mình chuyển hết qua bên kia rồi, bật cái quạt lên, nó ngủ, cũng chả đặt báo thức vì đã nghỉ làm ở quán cơm.