Chương 10

Cứ ngồi như thế lâu ơi là lâu…Xem đồng hồ thì 10h hơn. Khiếp, hơn 3 tiếng lận. Nó cất đàn vào bao rồi đi giặt quần áo. Gỡ gỡ giặt giặt rồi phơi. Cũng thêm một lúc lâu nữa. Cắm cơm rồi đợi ông Cương về…Khoảng 11h30 ông về, trông cái mặt tươi tươi…

- A cu Minh, thằng em yêu quý… – Làm nó sởn hết cả da gà.

- Bộ ông trúng số hả?

- Không…Hôm nay được thưởng thêm tiền lương vì làm tốt. Mà đàn của ai kia?

- Của em, vừa mua của anh Quốc xong…

- Thế à? Mua của nó thì ổn đấy. Mày thử chơi chưa?

- Rồi anh ạ…Tốt lắm.

- Ừ, mà bao nhiêu?

- 1 triệu…

- Cũng rẻ…nhưng mà mày đủ tiền trả học phí không?

- Dạ, các bác cho cũng nhiều, em tính cũng vừa mà anh. Còn đi làm thêm nữa.

- Ừ, thôi ăn cơm. Hôm nay anh mày vui, mua được góc vịt, đun lại rồi chiến…

- Dạ, để em đun cho…

Xong dọn cơm ra, ngồi xuống. Đang chuẩn bị ăn thì nó chợt nhớ…Thôi chết, quên mất nhỏ Tâm…

Trời đánh tránh miếng ăn, đến miệng rồi còn phải đi đón nhỏ, lại đứng dậy lấy cái áo dài tay mặc vào...

- Em mượn xe nhá.

- Ăn cơm rồi mà mày còn đi đâu hả thằng kia?

- Đi đón cái Tâm. Sáng em đi xe nó mà trả rồi…

- Ờ, thế à…Đón về luôn nhá, đừng la cà ở đâu…

- Nghĩ ai cũng như ông ý…

Dắt xe ra rồi nó phóng đi thẳng, chán quá. Lần sau không đèo nữa…Nó tự nhủ.

Lúc sáng còn âm u, chứ giờ thì cũng có nắng rồi. Tuy không gắt lắm nhưng cũng nóng. Giờ cũng 12h kém 20 rồi, cũng gần chắc kịp. Đi trên đường mà cũng gần sốt ruột, sợ nhỏ tan rồi. Lại đợi, trưa nắng thế này…

Đến trường thì im lìm, hóa ra chưa tan, thành ra nó đợi nhỏ. Lúc sau thì trống, lũ học sinh ào ra, nhỏ đi ra, lại cái kiểu lác đác nhìn xung quanh như hôm qua. Nó vẫy nhỏ, nhỏ cười cười chạy sang.

- Anh đợi em lâu chưa?

- Đủ ăn xong bữa cơm…

- Ủa, vậy hả? Sao đến sớm vậy? – Nhỏ không nhận ra cái mùi bức xúc trong giọng nó, hồn nhiên hỏi lại.

- Thì sợ có đứa tan sớm phải đợi nên đến sớm.

- Vậy ạ… – Nhỏ tự nhiên cúi gầm mặt xuống, nó để ý má đỏ lừ.

- Này này…mệt à? Sao má đỏ thế kia? – Khéo trời nắng nhỏ bị say cũng nên, mà nắng có gắt quá đâu?

- Em không sao – Ngẩng cái mặt lên cười cười, con nhỏ khùng.

- Thôi xin, đi về ăn cơm…

- Vâng…

Bỗng…

- U trụ ôi, tình cảm chưa kìa? Tao ghen đó…

- Chàng lại đến đón nàng…

- Anh ơi, em về với…

Vâng…Mấy con yêu nhền nhện bạn nhỏ. Thì ra đây là lí do nó lạnh sống lưng…Mặc nhiên, do cái trò đóng giả kia là người yêu nhỏ. Trước mắt bạn nhỏ, cũng thấy sướng…

Nhỏ trèo lên, ôm hờ nó...

- Đi thôi anh. – Hơi hoảng.

- Bỏ ra đi, nóng quá…

- Chờ tí đi khuất đã, nhìn sang bên kia chỗ cái cổng kìa…

Nó nhìn sang thì thấy thằng Cường đang nhìn. Nhỏ thì ôm chặt hơn, eo ôi, không phải lần đầu nhưng sao phê quá…Kệ thằng khinh người, nó phóng về, đến đoạn rẽ thì nhỏ bỏ ra luôn...

- Cứ đóng giả như này suốt à? Coi chừng mọi người hiểu lầm á.

- Thôi, giúp em đi mà…Vài hôm thôi.

- Haizz... – Nó thở dài, đóng là có tiếng mà không có miếng...

Tự dưng nó nghe thấy nhỏ nói khẽ khẽ:

- Không muốn giúp thì…Thật đi…

Đúng cái ô tô đi qua, nên cũng không để ý lắm vì không hiểu gì hết, mãi sau ngẫm lại mới hiểu. Về đến nhà thì nhỏ chào nó cái xong phi luôn vô nhà, nó thì về phòng , anh Cương vẫn đợi cơm, 12h hơn rồi:

- Ăn luôn mày, tao đói quá…

- Em cũng thế…

Hai anh em ngồi ăn như chết đói:

- Mày không thích cái Tâm thật à?

- Không.

- Thật?

- Thì…hơi hơi. Xinh thế ai chả thích.

- Tưởng mày tu, anh thì thấy nó thích mày.

- Tại sao?

- Chả có thằng nào làm nó vào khu này ngoài anh và bác Trung. Anh thì có người yêu rồi, vậy mà lúc mày lên cứ lởn vởn quanh đây suốt.

- Kệ, thôi ăn đi. – Nó chả muốn suy nghĩ về vấn đề này chút nào.

- Ừ…Mà chiều đi làm đấy nhé…2h…2h30…

- Vâng.

- Anh đèo mày ra, cầm theo điện thoại có gì gọi anh.

- Vâng...

Ăn xong thì anh Cương đòi rửa bát, nó cũng kệ cho ông rửa. Ngồi xuôi cơm, xong nằm nhìn cây đàn lại nghĩ mông lung. Lên đây được mất ngày quen được bao nhiêu người, chả bù cấp 3, 3 năm học mỗi thằng Long với cây đàn. Còn lại xã giao hết.

Nằm đến hơn 2h thì anh Cương gọi dậy, vì giữa giấc nên cũng mệt, vào phòng tắm, rửa mặt cho tỉnh ngủ, xong anh Cương đèo đến quán. Ông bà chủ hiền hiền nên cũng hỏi han này nọ, vì quán chiều cũng vắng, có mình nó với ông phục vụ. Đến tầm chiều thì người ăn bắt đầu đến đông, nó cứ phải chạy miết, bưng bê, vì mới làm nên cũng phải học cách đổ cơm canh, rồi xếp bát đũa cho gọn gàng, bày biện…Có mỗi nó với ông chủ nên bắt buộc phải nhanh nhẹn, nhiều lúc đang đứng thở như trâu, người ta gọi lại chạy ra. Mệt thật, đúng là kiếm tiền không phải dễ mà. Những cái lúc này làm nó càng thấy thương bố mẹ.

Tầm mờ tối, khoảng 6h30 hết ca nó rồi, vì quán bán đêm nữa mà bọn ca sau cũng đến, đang tính về thì một vị khách bước vào, lại chạy ra lúi húi kê lại ghế…

- Dạ chị…dùng...gì...a...ơ??

- Hihi ngoan. – Té ra nhỏ Tâm…

- Láo…Tát cho phát giờ…

- Thái độ phục vụ kém thế, gọi bà chủ ra đây.

- Thôi xin…Ra đây làm gì?

- Quán ăn thì ra ăn chứ còn làm gì hả anh ngố...?

- Thế hai bác không làm gì à? Mà phải ra đây?

- Đùa thôi…Ra đón anh về…Hihi.

- Ơ thế anh Cương đâu? – Lại ông Cương bày trò đây mà.

- Hỏi nhiều...Thế có về không đây?

- Ờ có… – Cũng tối tối này mà nó lại mệt nữa, rủi nhỏ bỏ nó cho đi bộ về dám chắc xỉu trên đường mất...

- Thế đi về. Nhìn gì nữa…Hay em xinh quá à?

- Hơ hơ, vào chào ông bà chủ đã...

- Vâng, em ra xe trước...

Vào chào xong thì đi ra xe, nó ngồi đằng sau.

- Gì thế?

- Thì em đèo đi…anh mệt.

- Hả? Anh không thấy ngại à?

- Ngại gì? Mệt bỏ bu ra...

- Nhưng…

- Thôi mệt quá, giờ có đi không? Hay để bắt xe ôm... – Cứng chưa? Bắt xe ôm đi làm quán cơm.

- Rồi đi…Người ta đón mà. – Nhỏ xụ cái mặt dễ thương xuống...

- Thì đó...Đón người ta mà bảo đèo...

- Hứ…

Nhỏ nổ máy phóng đi. Trên đường thì mấy đứa thanh niên cứ nhìn nhìn kiểu sinh vật lạ...chả hiểu sao nữa. Ngồi sau nhỏ, gió tạt tạt, tóc nhỏ lại bồng bồng bay vào mặt nó, rát…cơ mà phải công nhận, ngồi sau nhỏ thơm thật, mùi con gái rồi mùi tóc, cảm giác cứ phê phê. Ở nhà mẹ nó toàn bồ kết, nó thì toàn chanh với quất, lâu lâu được gói dầu gội 500đ, nên cũng chả hiểu nhỏ dùng loại gì mà thơm phết. Lên đây mới được xài Xmen của ông Cương, loại này biết qua quảng cáo. Đang hít thì nhỏ đỗ xe lại, vì không bám trụ gì vào nhỏ nên theo quán tính nó lao đầu vô phía trước...đập vào lưng nhỏ Tâm. Nhỏ lập tức quay xe lườm lườm...

- Cái gì thế? Bộ anh tính lợi dụng hả...?

- Gớm, chả ham hố ạ…Báu lắm đấy...Đang đi tự dưng dừng lại làm gì?

- Thì về nhà chả dừng thì đi tiếp hả? Nhìn cái mặt gian gian mà không để ý gì…Chứng tỏ đầu óc lại nghĩ gì bậy bạ rồi...

- Vớ vẩn, thôi về đây…

- Hứ...Tối nhớ sang dạy em đấy, có gì em gọi...

- Ờ…

Nhắc đến điện thoại mới nhớ là mình có điện thoại, biết thế gọi ông Cương ra đón, đi cùng mà tự nhiên bị nhỏ nghi…Mất hết hình tượng...Xong nhỏ chào nó vẫy tay vào nhà. Giàn hoa giấy bay bay trong gió cùng tóc nhỏ, vài cái lọn khác màu kia...ngứa hết cả mắt. Đi về phòng trọ với cái ý nghĩ xui nhỏ nhuộm lại quả đầu thì gặp ông Cương mang bọc đen đen ở đâu đi vào...chắc lại thức ăn, ngại quá, đã ở cùng mà toàn để anh mua...

- A cu Minh, mày đi làm về rồi à?

- Vâng, mà anh đi đâu sao không đón em?

- Thì tao cũng đi làm, về không thấy mày gọi, tính ra đón thì nhỏ Tâm lại bảo để nó đi. Sướng nhé, được người đẹp quan tâm…

- Chị Quỳnh kìa...! – Nó dọa ông Cương.

- Đâu đâu…

Nhìn cái mặt hốt hốt quay đi quay lại của ông Cương mà nó buồn cười.

- Haha…

- Thằng cha mày, làm tao giật cả mình...

- Chết cái tội nhiều chuyện...

- Nhiều gì, tao bảo nó thích mày mà lị, chắc chắn luôn...

- Thôi thôi, mà thức ăn đây à anh? – Nó đánh trống lảng vì không thích chủ đề này.

- Ừ.

- Hay để mai em mua cho, ở với anh mà chả được gì. – Nó cũng áy náy.

- Dẹp, mua là tao đổ đi hoặc mày ăn một mình đấy nhé!

- Dạ…Nhưng…

- Im, tao là anh mày, cũng sinh viên không giàu có gì nhưng chả lẽ thằng em lên lại để nó đói à?

- Dạ…

- Không phải suy nghĩ nhiều, mày làm việc nhà dùm anh là tốt lắm rồi…Thôi đi về...

- Vâng.

Về đến phòng thì anh Cương tắm trước, nó đổ thức ăn ra. Đậu phụ rán, món nó hay ăn khi ở nhà, một ít lạc, rau. Đổ ra xong đợi anh Cương, nó bỏ đàn ra chơi, đã thật, có riêng một cây đàn ước mơ của nó. Anh Cương tắm xong:

- Nghe hay đấy. Tưởng mày quên.

- Quên thì mua làm gì, đẳng cấp là mãi mãi rồi.

- Ờ, tắm đi tao đợi, nhanh lên tao đói rồi.

- Vâng.

Tắm xong ra ăn cơm. Thấy mát mát, thì ra vai áo có vết cứa, áo ông anh thừa lại nên không để ý, cũng may là vết nhỏ. Ăn xong nó rửa bát. Được một lúc thì ôm đàn chơi, ông Cương thì lần đầu rồi chắc sang phòng chị Quỳnh. Đến độ 8h hơn thì có điện thoại nhỏ Tâm:

- Anh sang đi, em bắt đầu học rồi.

- Ờ đây...

Mặc cái quần dài vào sang, chắc bên nhà nhỏ đầy đủ sách bút thôi, cũng không phải mang gì. Lần đầu đi kèm, cảm giác như được làm thầy ý, cũng vui vui. Đi qua phòng chị Quỳnh thì thấy đôi dép ông Cương ngoài cửa, biết ngay mà, chỉ ở đây thôi chứ ở đâu khác được. Đến cổng thì gặp bác Trung:

- Minh à, sang đi cháu, nó học rồi đấy.

- Dạ vâng, cháu sang đây.

- Cố giúp em nó hộ bác với nhá.

- Vâng, cháu sẽ cố gắng.

Bước sang bên kia đường nơi có ngôi nhà với giàn hoa giấy, nó lấy điện thoại gọi nhỏ Tâm:

- Xuống mở cửa.

- Vâng.

Đứng ngoài cổng một lúc lâu sau nhỏ mới ra.

- Từ trong nhà đi ra mà lâu thế? Bò ra hở?

- Bò cái gì mà bò? Em dọn lại phòng.

- Hơ, để phòng bẩn, anh đến mới chịu dọn...

- Không phải bẩn.

- Thế sao?

- Thì có nhiều cái của con gái mà anh không nên xem.

- Cái gì cơ?

- Biết rồi còn giả bộ.

- Đâu? Biết gì cơ?

- Thôi không tò mò, lên nhà đi anh.

Nhỏ kéo tay nó băng qua mảnh sân đi vào gian chính giữa. Nhà nó có ba gian, đẹp thật, cái lối kiến trúc lạ lùng, nó chưa thấy bao giờ. Cởi cái quai dép bước vào thì thấy bác Tám đang coi tivi, cái ti vi gì mà đen xì to tướng mỏng đét, chả bù nhà nó, ti vi thì bé mà dày, xem còn nhiễu lên nhiễu xuống, nhìn mấy nhân vật trong tivi nhà nhỏ mà như thật ý.

- Minh đến rồi à? Ngồi đi cháu…

- Vâng.

- Cái Tâm lấy nước cho anh đi con.

Nhỏ chạy qua một gian khác, giờ mới để ý, bên trái và phải gian giữa có hai cánh cửa thông 3 gian với nhau. Nhỏ chắc vừa vào gian bếp.

- Cháu cố bảo ban em nó cho bác nha, thật ra nó cũng ngoan nhưng mà ông Trung nhà này cổ hủ quá, cứ ép con bé theo khối khác, nó không chịu nên không học, bác thì thế nào cũng được…khổ là bố nó. – Bác kể lể khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn, cũng giống mẹ nó khi lo cho nó vậy, nó hiểu.

- Vâng bác yên tâm, cháu sẽ cố.

- Ừ... – Vừa nói xong thì nhỏ mang cốc nước ra đặt xuống bàn.

- Anh uống đi.

- Anh xin.

Cầm cốc nước lên làm một ngụm cho phải phép.

- Thôi lên học đi anh, đi đi...

- Ơ cái con bé này, từ từ nào...

- Dạ thôi cháu xin phép lên học với em ạ.

Xong nhỏ kéo tay nó lên cầu thang vào phòng nhỏ. Một cái bàn để máy tính, bàn xếp con con, giường, một cái tủ. Đơn giản nhưng trên giường nhỏ một nửa là gấu bông, khiếp thật.

- Anh nhìn gì thế?

Khô...ng thôi lấy sách ra học.

Nhỏ lôi quyển toán 12 ra. Dạy chút thì thấy nhỏ cũng biết biết, như kiểu giả vờ ngu ý, cho mấy bài về log cũng làm được mà mới đầu năm, lạ thật.

- Trên lớp học cái này chưa?

- Chưa?

- Sao biết làm vậy trời?

- Ờ thì em đi học thêm với bạn.

- Thế sao bác Trung bảo không đi?

- Em không thích, bố em toàn áp đặt.

- Nhưng cũng muốn tốt cho em mà?

- Em không thích, thôi em làm bài đã.

- Ừ.

Thấy cũng buồn buồn cho nhỏ. Làm xong vài bài nữa thì cũng muộn, nó bảo thôi để hôm sau học tiếp, nhỏ cũng đồng ý, mồm thì ngáp ngáp, không che mồm vào, trông rõ vô duyên. Thôi kệ, chả thèm góp ý. Nhỏ tiễn ra cổng tay vẫy vẫy kiểu đuổi nó ý, xong đóng cổng. Về đến phòng bác Trung thì thấy vẫn sáng, chắc bác đợi để đóng cổng khu, vào chào bác một tiếng cho bác biết:

- Bác ạ, cháu về rồi.

- Ừ, em nó học thế nào?

- Được bác ạ, tiếp thu nhanh lắm bác.

- Ừ, nghe cháu nói thế là được rồi, sợ nó không biết gì thôi, cháu về phòng đi muộn rồi còn ngủ.

- Dạ vâng.

Đi qua cái khoảng sân im ắng về phòng, không khí đêm thích thật mát rượi. Đến phòng thì của không khóa, chắc ông Cương về rồi, vào thấy ông ngủ mà há hốc cả mồm ra. Đi đánh răng xong leo lên giường ngủ. Vì mệt quá do mới đi làm lần đầu tiên lên nó ngủ queo luôn chả biết trời đất là gì, thiếu điều bằng bị đánh thuốc mê, nó chìm vào giấc mơ với những cây đàn biết chạy. Haizz…lại hết một ngày ở Hà Nội.