Chương 43: Tai nạn

Hôm nay là sinh nhật của Diệp Thanh, từ sáng sớm Cố Tư Tư đã gọi điện tới chúc mừng, nghe Bạch Mân nói, hôm nay ngoài ăn mừng sinh nhật của Diệp Thanh, nhân tiện xem như đón gió ăn mừng Cố Tư Nguyên đã trở về.

Cố Tư Nguyên đã xuất ngoại nhiều năm, ngày hôm qua phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trước cửa nhà cô, vẫn làm cho cô hơi bất ngờ một chút. Hai người nói cho nhau nghe tình hình gần đây và nói chuyện một lúc lâu, Cố Tư Nguyên nhìn Cố Tư Tư, ánh mắt xen lẫn sự kiên định và lộ ra một chút ý tứ không rõ, anh ta nói:

"Lần này trở về, mình sẽ không đi nữa, Cố Tư Tư, mình thật sự, không rời đi nữa."

......

Vì muốn ôn lại những kỷ niệm xưa, Diệp Thanh hẹn bọn họ ăn cơm ở chỗ cũ.

Bốn người Diệp Thanh, Bạch Mân, Cố Tư Nguyên, còn Lục Dĩ Thâm nói sẽ tới muộn một chút.

"Ai chà, hiện tại không còn dáng vẻ bại hoại xấu xa, mình tý nữa không nhận ra được." Diệp Thanh nhìn quét từ đầu xuống chân Cố Tư Nguyên, giơ tay đấm lên vai trái anh ta.

Cố Tư Nguyên trừng mắt nói lại: "Nói đùa gì thế, trước kia đi học mình đẹp trai hơn cậu nhiều"

"Cái này thì tôi có thể làm chứng." Bạch Mân bên cạnh phụ hoạ theo.

Ba người ồn ào trêu nghẹo một nhau một lúc, giống như rất nhiều năm trước đây.

Đồ ăn vừa được đưa lên, lúc này Lục Dĩ Thâm mới đẩy cửa bước vào.

"Ha, giỏi nhỉ, ngửi thấy mùi đồ ăn thì đến luôn." Diệp Thanh nói, kéo ghế bên cạnh ra bảo anh ngồi xuống.

Cố Tư Nguyên nhìn anh một cái, không nói gì.

Lục Dĩ Thâm cũng không mở miệng, cởϊ áσ khoác đưa cho phục vụ, sau đó ngồi xuống.

"Sao lại lâu vậy? có việc gì gấp à?" Diệp Thanh rút bao thuốc đưa qua cho anh.

Anh cầm lấy một điếu, lấy bật lửa ra châm thuốc, trả lời: "Trong nhà có chút việc."

Cố Tư Nguyên cười cong cong khóe miệng: "Rốt cuộc cũng sắp kết hôn, nhiều chuyện là đúng rồi." Anh ta xua xua tay với Diệp Thanh :"Không hút".

"Sao lại không?" Diệp Thanh nhíu mày hỏi.

Anh ta nhìn về phía Lục Dĩ Thâm ở đối diện, nói: "Cai."

"Ái chà chà, cai hả, cai được cả thuốc lá, cũng tốt đấy" Vừa nói xong lại rít một hơi thuốc thật sâu:

"Cậu không phải nói hôm nay mới trở về sao? muốn đi đón cậu, thế mà hôm qua đã trở về. Hôm qua đi đâu, sao không gặp bọn tôi trước?"

Cố Tư Nguyên cầm lấy ly , trong ly không phải rượu bên trong có hai lát chanh:

"Ngày hôm qua... đi tìm Cố Tư Tư trước."

Trên ghế lô, không khí bỗng dưng trầm mặc xuống, Lục Dĩ Thân đặt tay xuống bàn, nheo lại đôi mắt nhìn anh ta.

Vẫn là do Diệp Thanh lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này :

"Cố Tư Tư hả, cái đồ chết tiệt đó gọi còn không tới, bảo là bận việc." Anh ta cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn: "Đồ ăn đều sắp nguội rồi, còn chờ gì nữa, ăn nhanh đi."

"Bận cái gì, cô ấy không tới, nhìn thấy người nào đó lại phiền lòng." Bạch Mân đột nhiên mở miệng, như là nói bâng quơ vào không khí.

Diệp Thanh quay đầu nhìn cô: "Đừng nói linh tinh."

"Như thế nào là nói linh tinh, chẳng lẽ..."

"Được rồi!" Bạch Mân còn đang định nói tiếp, bị Diệp Thanh lên giọng lạnh lùng đánh gãy.

Bạch Mân bỗng dưng bị mắng hoảng sợ, sau đó tức giận bốc lên xoay người đứng dậy đi ra khỏi ghế lô.

Diệp Thanh đưa người dựa vào lưng ghế, sắc mặt cũng không được tốt.

"Không đuổi theo?" Cố Tư Nguyên hỏi anh ta.

"Kệ cô ấy"

Lần này, Diệp Thanh cũng không có tâm tư mà khuấy động bầu không khí nữa.

Một bàn thức ăn, vừa bưng lên cũng chưa ai động đũa.

Ba người đều có tâm sự, không còn bộ dáng vô tư, tự nhiên nhẹ nhàng như những năm trước.

"Lần này trở về, không đi nữa." Cố Tư Nguyên ngón tay nhẹ gõ gõ mặt bàn, đột nhiên nói: "Chuẩn bị tiếp nhận công việc trong nhà, còn ... muốn tính đến hạnh phúc của mình sau này."

Diệp Thanh nghe được lời này run run giọng nói: "Nghe lời này là có gì đó rồi, mau nói cùng hai anh xem nào."

"Không có gì đó, trong lòng tớ vẫn luôn có người, hai cậu đều rõ ràng."

Lục Dĩ Thâm đưa mắt lên, hai mắt đối diện nhìn thẳng vào nhau, Diệp Thanh cũng sửng sốt.

"Hiện tại, cô ấy độc thân mình cũng độc thân, mình muốn tranh thủ một chút.....A Thâm."

Cố Tư Nguyên gọi tên anh: "Cậu nói đi?"

Lục Dĩ Thân đem điếu thuốc dụi tắt, anh nói: "Cậu..... không có cơ hội."

Câu này anh đã nói vào mười năm trước.

"Có hay không có cơ hội mình không biết, nhưng vẫn muốn thử một lần, không thể giống như hồi còn đi học, cậu xem, cô ấy vẫn đáng thương như vậy...hiện tại mọi người đều có cuộc sống riêng, trước tiên mình chỉ có thể chúc cậu--tân hôn vui vẻ"

"Tư Nguyên..." Diệp Thanh không nhịn được lên tiếng.

Cố Tư Nguyên cười một cái, đứng lên.

"Sinh nhật vui vẻ Diệp Thanh, nhưng xem ra bữa cơm này mình cũng không ăn được nữa, đi trước".

Diệp Thanh đưa tay lên xoa xoa giữa chân mày, thở dài, nhìn sang người ngồi bên cạnh:

"Hay là nói chuyện này ra cho bọn họ rõ ràng đi?"

"Không được." Lục Dĩ Thâm nói "Nói ra Cố Tư Tư biết thì làm sao?"

"Cậu tính giấu cô ấy bao lâu?" Diệp Thanh lại hỏi.

Giấu bao lâu?

Anh đột nhiên mất hết sực lực dựa về phía sau:

"Càng lâu càng tốt, tốt nhất, cả đời cũng đừng để cho cô ấy biết."

Trong trường học hiện nay đang có tin đồn gần đây nhất:

Cô giáo "Mỹ nữ Cố Tư Tư" đã có bạn trai là soái ca, mỗi ngày đúng giờ ở cổng trường đợi người đưa đi đón về.

Cố Tư Tư ngồi bên ghế phụ trên xe Cố Tư Nguyên, trong lòng không biết mở lời như thế nào để nói với anh ta.

Tâm tư của anh cô tất nhiên đã biết rõ, nhưng Cố Tư Tư cũng rõ ràng tâm tư của chính mình.

"Hôm nay đừng về nhà ăn cơm, phía trước ở trên núi có một nhà hàng Nhật Bản mới khai trương, chúng ta lên ăn thử, được không?"

Đến đèn đỏ, Cố Tư Nguyên dừng xe lại quay sang nhìn cô hỏi.

"A? Ừm, được." Có lẽ bữa cơm này cô sẽ nói rõ ràng với anh. Anh ta cười một tiếng:

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Thật ra cậu không cần phải đưa đón mình tới trường mỗi ngày..." Cố Tư Tư nói.

Cố Tư Nguyên không lên tiếng, đèn xanh sáng lên, khởi động xe tiếp tục lên đường, một lát sau anh đột nhiên mở miệng: "Cố Tư Tư, mình chỉ muốn, mỗi ngày có thể gặp...."

"Cẩn thận!" Cố Tư Tư kinh hãi thét lên một tiếng.

Xe của họ chạy tới ngã tư, từ bên phải có một chiếc xe con màu trắng, hướng đó bây giờ rõ ràng đang là đèn đỏ, nhưng nó lại chạy như bay tốc độ không hề giảm, mang theo âm thanh gầm rú lao tới phía xe của hai người.

Tiếng va chạm rất lớn, Cố Tư Tư chỉ cảm thấy bên cánh tay đau đớn, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.

──────

Trên đường lên núi đang xảy ra tai nạn xe cộ, một chiếc xe con màu trắng không làm chủ được tốc độ, đâm thẳng vào dàn xe đang di chuyển, sau đó đâm vào vài chiếc xe hơi màu đen, làm ba người chết, năm người bị thương, tài xế chiếc xe con gây tai nạn tử vong tại chỗ. Tại cửa bệnh viện, một vài chiếc xe cứu thương đang nối đuôi nhau chạy tới.

"Hiện tại đây là những người bị chiếc xe con gây tại nạn đâm vào, người bị thương đưa tới trước là một nam một nữ, bệnh nhân nữ bị thương có vẻ nghiêm trọng hơn, không rõ vết thương, theo phán đoán là tay phải và chân phải khả năng bị gãy xương, phần đầu không rõ có bị thương không, người bệnh đã hôn mê, không có ý thức. Bệnh nhân nam cánh tay phải bị gãy, não chấn động, có chút ý thức. Còn nữa, bệnh nhân nam đã liên hệ với người thân, đang trên đường tới, bệnh nhân nữ không thể liên hệ được với người thân hay bạn bè..."

Trần Giới cau mày vẻ mặt nghiêm trọng, chân bước nhanh ra phía cửa, trợ lý bên cạnh đang báo cáo tình hình tai nạn vừa xảy ra.

Xe cứu thương dừng lại ở trước cửa bệnh viện, trợ lý nói thương thế cô gái nghiêm trọng hơn ở xe phía sau, mấy bác sĩ đẩy cáng cấp cứu qua bên người anh, Trần Giới liếc vội vàng qua, sững sờ tại chỗ.

Gần đây Cố Tư Nguyên thường xuyên xuất hiện bên cạnh Cố Tư Tư, Trần Giới cùng anh ta gặp nhau vài lần, cũng đã nghe Cố Tư Tư nói qua anh ta là ai, mặc dù trên mặt dính vài vệt máu, nhưng Trần Giới vẫn có thể nhận ra.

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

Anh ta chạy nhanh về phía xe cấp cứu đằng sau, quả nhiên thấy được Cố Tư Tư mặt đang trắng bệch như tờ giấy, đang hôn mê.

"Anh quen cô ấy à?" Trợ lý bác sĩ bỗng dưng hỏi anh ta.

"Chuẩn bị phòng phẫu thuật, đi chuẩn bị nhanh lên."

"Nhưng cần phải có..." Nói còn chưa dứt lời Trần Giới đã đánh gãy.

"Tôi sẽ liên hệ, nhanh lên!"

......

Tại cửa phòng giải phẫu, Trần Giới cầm di động của Cố Tư Tư, anh ta tìm được một dãy số không có ghi chú, chỉ có duy nhất một số này không có tên, hơi do dự.

Anh ta không biết làm vậy có đúng hay không.

"Cổ phần thu mua đã hoàn thành 80%, hiện tại Chủ tịch cùng ông Sở nắm giữ đang ngang nhau, còn dư lại ..."

Trợ lý đang báo cáo công việc, chuông điện thoại vang lên, vốn dĩ không thể nghe, nhưng Lục Dĩ Thâm nâng tay lên ý bảo trợ lý dừng lại.

Hai chữ hiện trên màn hình làm ngực anh nghẽn lại.

"Alo"

"Lục Dĩ Thâm phải không, tôi là Trần Giới, lần trước ở trung tâm mua sắm đồ gia dụng đã gặp nhau."

Đây là một giọng nam xa lạ, anh nhớ lần đó nhìn thấy anh ta, đôi mắt trầm xuống giọng thêm lạnh lùng:

"Có chuyện gì?"

"Cố Tư Tư vừa bị tai nạn xe, đang ở bệnh viện, yêu cầu..."

Chưa bao giờ gặp qua bộ dáng của sếp mình như vậy, con người làm gì cũng thành thạo trầm ổn nhưng bây giờ đang lộ ra vẻ mặt hoang mang, sợ hãi, bước chân rối loạn.

Khi chạy tới cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ y tá bên trong đã chuẩn bị xong, Trần Giới nâng tay nhìn đồng hồ, không nghĩ anh bay tới nhanh như vậy.

Anh ta đưa mấy tờ đơn cho anh ký tên, không nhịn được đánh giá người đàn ông này - người Cố Tư Tư yêu tận tâm khảm. Hơi thở Lục Dĩ Thâm rối loạn, không nhìn ra biểu tình lúc này, thế nhưng, Trần Giới kinh ngạc phát hiện ra bàn tay cầm bút của anh đang run rẩy.

Anh ta khe khẽ thở dài, xem ra anh cũng rất lo lắng.

Trần Giới tiếp nhận tờ đơn bảo đảm tử vong, không định nói gì, xoay người vừa đi thì dừng lại. Anh ta quay lại nói với anh:

"Vừa mới chụp CT toàn thân cho cô ấy, rất nghiêm trọng, nhưng may lúc đó túi hơi bắn ra kịp thời, vết thương chủ yếu ở trên đùi, không ảnh hưởng tới nội tạng"

Lục Dĩ Thâm nuốt nước miếng, tưởng rằng anh sẽ nói câu làm ơn, hay cảm ơn, nhưng một câu cũng không thể nói nên lời, cổ họng bị nghẽn lại, như mất đi sức lực.

Thời gian giải phẫu đã qua lâu, từ lúc hoàng hôn tới khi trời tối hẳn, người đi qua đi lại bệnh viện ngày càng ít. Đèn đỏ trong phòng vừa tắt, Trần Giới đi ra, trông có chút mệt mỏi dừng lại trước mặt Lục Dĩ Thâm, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Không nguy hiểm tới tính mạng, giải phẫu thành công, nhưng là..."

Trong lòng Lục Dĩ Thâm treo lơ lửng đang hạ xuống, đang cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vì hai chữ cuối cùng lại treo lên khẩn trương.

"Nhưng là...tay phải bị thương tương đối nghiêm trọng, không chỉ ở xương, còn tổn thương cả dây thần kinh, có thể ảnh hưởng đến sau này, tôi nói là ...có thể, nhưng cụ thể vẫn phải xem cô ấy hồi phục như thế nào, anh cũng biết Cố Tư Tư đang làm nghề gì, tôi sợ cô ấy..."

"Người không có việc gì là được, trước tiên đừng nói việc này ra cho cô ấy biết"

Trần Giới nhìn anh trầm mặc một lát nói:

"Được"

"Còn anh bạn Cố Tư Nguyên, cũng bị thương không nhẹ, não hơi chấn động, nhưng hiện tại đã đưa trở lại phòng bệnh, có thể đi xem anh ta trước, Cố Tư Tư phải ở đây theo dõi, tới lúc chuyển qua phòng bệnh sẽ thông báo cho cậu."

Lục Dĩ Thâm nhìn anh ta nói "Cảm ơn"

Trần Giới hích một tiếng: "Tôi không phải vì cậu, là vì Cố Tư Tư."