Chương 8-1: TƯƠNG LAI CỦA CẬU, CHỈ ĐƯỢC CÓ TÔI (PHIÊN NGOẠI 1)

Nhà họ Châu

Lạch cạch!

Tiếng khóa cửa rơi xuống như một công tắc khơi dậy đam mê, hai người đều uống chút rượu giang tay ra ôm lấy đối phương, đứng trước hiên nhà không ngừng trao nhau những nụ hôn, chiếc vòng trên cổ tay mới đeo cách đó không lâu như là minh chứng cho mối quan hệ người yêu giữa bọn họ.

"Cao Sĩ... Đức..."

Những lời thầm thì mơ hồ không rõ nhanh chóng bị nhấn chìm bởi những nụ hôn, hai người dường như đều hiểu ý, cùng thu cánh tay sau lưng nhau lại rồi cởϊ áσ khoác và sơ mi trên người đối phương.

Tất và giày đều bị ném lại trên sàn nhà ở huyền quan, Châu Thư Dật với tư cách là chủ nhà vừa hôn người yêu vừa lùi vào trong phòng khách, thành thục dẫn dắt đối phương bước qua đống đồ đạc ở nơi đó, đến bên chiếc đàn dương cầm lớn đặt cạnh cửa sổ sát đất.

"Ư...ưʍ..."

Cậu đáp lại bờ môi đang kề sát, đáp lại chàng trai đang khıêυ khí©h trên người mình.

Châu Thư Dật chưa từng biết rằng Cao Sĩ Đức lại là người bốc đồng như vậy, nhưng suy cho cùng, chỉ có bản thân cậu mới có thể khiến cho một người luôn bình tĩnh và lý trí như anh phải mất kiểm soát đến mức như thế này, điều đó khiến cậu không khỏi đắc ý.

Thắt lưng trần trụi dính chặt vào bàn đàn piano lạnh lẽo, để giữ vững cơ thể cậu đã vô tình nhấn vào những phím đàn, khiến chiếc đàn dương cầm Bösendorfer sản xuất ở Vienna phát ra âm vực cao vυ"t.

Tiếng đàn bất ngờ đánh thức hai kẻ đang say đắm trong những nụ hôn, bọn họ nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.

"Tiếp theo phải làm thế nào?"

Châu Thư Dật đỏ mặt, ngơ ngác nhìn vào người còn lại cũng đang thở hổn hển.

"Cậu..." Cao Sĩ Đức hiếm khi lộ ra giọng điệu không tự tin, dè dặt hỏi: "Cậu thật sự đồng ý à?"

"Vớ vẩn." Người đang đỏ mặt vội lườm đối phương một cái, nói: "Nếu như tôi không đồng ý thì cậu vào được cửa nhà tôi chắc?"

Sự kiêu hãnh trong lời nói và sự tự tin quyết đoán khiến người bị thu hút ngay từ lần gặp đầu tiên lại thở hồng hộc, Châu Thư Dật như thế này thực sự rất đẹp trai trong mắt anh.

"Dù sao cũng như vậy rồi thì lại nhường cậu thêm một lần."

Châu Thư Dật giả bộ dửng dưng, nhưng ánh mắt phản bội lại hiện rõ sự chột dạ của bản thân, cậu không dám nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt mình.

Theo câu nói đùa của Tưởng Duật Hân, trong hai người đàn ông thì có một người phải nằm dưới, cậu cũng không quan tâm xem mình có phải là người nằm dưới hay không. Vì đó là Cao Sĩ Đức, thế nên cậu bằng lòng bất kể là như thế nào, nhưng làm sao để nằm xuống dường như mới là vấn đề khó khăn nhất.

Dẫu sao ở phương diện này...

Cậu chẳng có xíu kinh nghiệm nào cả.

"Cảm ơn cậu đã nhường tôi."

Cao Sĩ Đức nở một nụ cười, đưa tay ra vuốt ve người mình đã thích từ rất lâu, cảm nhận được hơi ấm của người mình yêu truyền đến từ lòng bàn tay.

"Không... không có chi..."

Châu Thư Dật dựa vào chiếc đàn, gật đầu một cái, lỗ tai và hai bên má cậu lập tức đỏ bừng.

Cậu ngồi trên chiếc ghế đàn màu đen, tựa lưng vào tấm phủ đã được hạ xuống. Cảm nhận bầu không khí xung quanh đang dần nóng lên, đồng thời cảm thấy hơi thở của mỗi người được khuếch đại vô hạn, âm thanh nhịp tim cũng giống như máy đếm nhịp piano, từ adagio 40BPM được điều chỉnh nhanh hơn thành Allegro 120BPM, l*иg ngực bọn họ đồng thời rung lên.

Cao Sĩ Đức quỳ trước chiếc ghế, lần lượt cởi ra cúc áo sơ mi của Châu Thư Dật, đầu ngón tay lướt qua l*иg ngực dao động theo nhịp thở của cậu, lại lượt qua cơ bụng rắn chắc được hình thành trong quá trình tập bơi, sau đó trượt xuống nắm lấy bộ phận quan trọng trong chiếc quần jean, từ từ kéo khóa xuống dưới đũng quần...

Rồi anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn đôi gò má ửng hồng của người yêu, cố ý hỏi: "Căng thẳng không?"

"Cậu còn dài dòng nữa thì đổi lại để tôi nhé!"

Châu Thư Dật vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhìn chằm chằm vào kẻ xấu muốn ăn hϊếp mình lúc này, buông lời đe dọa.

"Được, tôi không nói nữa."

Khóe miệng anh giương lên với vẻ cưng chiều, trên khuôn mặt tràn đầy cảm động không thể giấu diếm.

Nếu thời gian quay ngược trở lại, anh trong quá khứ sẽ không bao giờ tin rằng mình có thể trở thành người yêu của chàng hoàng tử đầy kiêu ngạo kia. Cao Sĩ Đức cũng hiểu rằng sự "nhường nhịn" của Châu Thư Dật, cũng chính là sự kiên định của cậu trong tình cảm này và niềm tin vào bản thân anh.

Tin rằng "Cao Sĩ Đức" sẽ không phụ sự tin tưởng này của mình, tin rằng anh sẽ đặt hạnh phúc và tình yêu của mình vào tay "Châu Thư Dật".

Vì vậy, anh cúi thấp người, giống như một tín đồ sùng đạo chậm rãi đến gần vị thần mà anh tôn thờ, hôn lên làn da nóng bỏng đang run rẩy, hôn lên tuyến nhân ngư giữa eo và đũng quần, cảm nhận hơi thở nặng dần trong không khí, sau đó mở lời.

"Thư Dật, tôi thích cậu."

"..."

Người nãy giờ nóng hết cả lên vì bị khıêυ khí©h, lại lần nữa nghe thấy giọng nói trầm ấm thổ lộ tình cảm với mình, cậu bẽn lẽn cắn chặt lấy đôi môi khô khốc, cúi người xuống kéo gần lại khoảng cách giữa cả hai, câu lấy chàng trai nhìn rất thông minh nhưng lại luôn ngốc nghếch đáng yêu trước mặt mình, thận trọng nói ra lời tỏ tình thuộc về cậu.

"Cao Sĩ Đức, tôi yêu cậu nhiều hơn."

Nhiều hơn cậu yêu tôi rất nhiều.

Bởi vì yêu nhiều hơn, thế nên mới không màng đến quyền nắm thế chủ đạo của du͙© vọиɠ, để tôi chỉ thuộc về cậu.

Và cậu cũng chỉ thuộc về một mình tôi.

"Dật..."

Lời nói yêu thương chân thành khiến Cao Sĩ Đức khẽ run lên, anh cúi đầu xuống hôn vào nơi đã gợi lên phản ứng, dùng khát vọng và tình cảm của bản thân chiều chuộng chàng hoàng tử của mình.

Để tâm trí cậu chỉ nhớ đến sự tồn tại của anh, để cơ thể cậu nhớ đến cảm giác yêu thương này.

Sau đó anh bế Châu Thư Dật không thể đứng dậy được nữa, bước vào phòng ngủ đặt cậu nằm xuống chiếc giường đôi êm ái, cởi bỏ chiếc quần jean màu xám đậm vẫn đang mặc trên người ra, rồi nằm phủ lên cơ thể nóng rực của người yêu, trêu chọc mọi vị trí nhạy cảm trên cơ thể người ấy, lắng nghe Châu Thư Dật phát ra những tiếng rên đầy gợi cảm, sau đó chậm rãi tiến vào, cho đến tận khi hai thân thể kiệt sức nằm ngửa trên chiếc giường đôi lộn xộn.

"Đợi đến khi nào rảnh, tôi sẽ bay sang Mỹ tìm cậu."

Người vẫn còn đang thở hổn hển, xoay người lại nằm nghiêng bên cạnh Cao Sĩ Đức, nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của đối phương, rồi nói.

"Được, tôi đợi cậu."

"Đã nói là phải làm đấy nhé."

Châu Thư Dật duỗi ngón út trên tay phải của mình ra, nháy mắt với Cao Sĩ Đức.

"Đã nói là phải làm."

Bàn tay phải với chiếc vòng cùng kiểu của người còn lại cũng duỗi ra ngón tay út của mình, móc vào ngón út của người yêu, nói lời hẹn ước.

Tựa như lời anh đã nói ra lúc tặng cậu chiếc vòng này───

Tương lai của cậu chỉ được có tôi.

Tương lai của tôi, cũng sẽ chỉ có cậu.