*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên bàn là mâm cơm nhà nấu gồm năm món và một canh.
"Thư Dật, nào, thử xem tài nghệ nấu nướng của cô ra sao."
Mẹ Cao cầm đũa lên gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào trong bát của Châu Thư Dật, người đang cầm bát trên tay nhìn vào miếng sườn nóng hổi không khỏi ngẩn ngơ.
"Con sao thế? Không thích ăn sườn xào chua ngọt à?"
"Không phải ạ, con thích lắm, chỉ là khi nhìn thấy cô con lại nhớ về mẹ của mình, hồi con còn nhỏ mẹ cũng hay gắp đồ ăn cho con như thế này..."
Mẹ Cao nhìn sang con trai, trong khi anh lại dùng khẩu hình đáp lại ý hỏi của mẹ mình "Mẹ cậu ấy mất sớm". Cô ấy bèn gật đầu ra hiệu là mình đã hiểu, sau đó lại gắp một món khác đặt vào bát của chàng trai.
"Vậy thì con càng không được khách sáo với cô đâu đấy, mau ăn đi!"
"Con cảm ơn cô." Châu Thư Dật mỉm cười, và một miếng cơm thật to rồi liên tục tán thưởng: "Đồ ăn cô nấu ngon lắm ạ!"
"Vậy ăn nhiều vào nhé, trông con gầy thế này, đừng để bị Sĩ Đức bắt nạt đấy."
Cao Sĩ Đức dừng đũa, giả vờ ghen tị, phản đối: "Mẹ, cậu ấy mới đến nhà mình lần đầu tiên mà mẹ đã thiên vị như này rồi, rốt cuộc thì ai mới là con ruột của mẹ vậy?"
"Biết làm sao, ai bảo Tiểu Dật dễ thương như này." Mẹ Cao nhún vai một cái, không hề khách sáo mà bôi bác con trai mình, sau đó lại quay sang nhìn Châu Thư Dật, cười cười nói: "Cô có thể gọi con như vậy được không?"
"Đương nhiên là được ạ."
Vừa rồi cậu còn lo lắng mẹ của Cao Sĩ Đức sẽ ghét mình, nhưng không ngờ là cô ấy lại hài hước và dễ gần đến vậy, hoàn toàn khiến cậu không hề cảm thấy căng thẳng khi phải đối mặt với phụ huynh, vì thế cuộc chuyện trò cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
"Tiểu, Dật?" Cao Sĩ Đức trợn tròn mắt, nhìn sang người yêu rồi lặp lại lời của mẹ mình: "Cậu để mẹ tôi gọi cậu là Tiểu Dật?"
Nếu như phản ứng vừa rồi chỉ là giả bộ, thì sau khi nghe thấy cách gọi này anh mới đúng là đạp đổ hũ giấm. Châu Thư Dật ghét nhất bị người khác đặt biệt danh cho mình, thậm chí ngay cả anh cũng chỉ có thể gọi người yêu là "Thư Dật", thật không ngờ là mẹ mình từ lúc vào cửa cho đến nay, chỉ mất đến chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã được hưởng quyền lợi đặt biệt danh này.
"Im đi, chỉ có cô mới được gọi tôi như vậy thôi, cậu thì không."
Mẹ Cao nháy mắt với Châu Thư Dật rồi nhướng mày đầy tự hào với con trai mình: "Nghe rõ chưa, mẹ thì được, con thì không."
"Thế thôi hai người ăn cơm với nhau nhé, con đi đây."
Người đang ghen tị đầy mình bèn đặt bát đũa xuống, hai tay ôm ngực, tức giận nói.
"Làm sao?"
Hai người cùng bàn còn đồng thanh hỏi, mẹ Cao càng tranh thủ thời cơ lúc con trai đang tức liền cố tình nhoài người về phía Châu Thư Dật véo má trái của cậu một cách trìu mến.
"Ôi cái đồ hay giận dỗi ấy! Chúng ta ăn cơm đi đừng để ý đến nó nữa, cô thích Tiểu Dật nhất, Tiểu Dật super kawaii."
"Con cũng thích cô nhất."
"..."
Mặt mũi Cao Sĩ Đức tối sầm, nhìn mẹ và người yêu đang hùa nhau bắt nạt mình.
"Được rồi được rồi, đừng nóng giận rồi bỏ bữa nữa, nào để mẹ gắp thức ăn cho con nhé, kẻo con lại bảo mẹ thiên vị."
Mẹ Cao cười cười gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát con trai, sau đó lại gắp thêm một miếng củ sen ngâm giấm đặt vào bát chàng trai bên cạnh, thương xót đứa nhỏ từ bé đã không còn mẹ.
"Tiểu Dật, ăn nhiều thêm một chút, ăn xong còn có hoa quả nữa. À đúng rồi, hôm qua cô còn mua cả bánh kem, ăn tối xong thì cùng nhau ăn nhé."
"Vậy thì tuyệt quá, con cảm ơn cô."
***
Sau khi ăn xong, Châu Thư Dật chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát, nhưng "rửa bát" trong miệng cậu chỉ là nhúng cái bát đầy dầu mỡ vào chậu rửa ngập tràn bọt trắng, "xoẹt" hai nhát rồi nhấc lên đặt vào chậu nước ở bên cạnh mà thôi.
"Cậu định rửa bát... như thế này à?"
Người đang dọn dẹp bàn ăn nhìn thấy tình cảnh này vội vàng xuống bếp, cầm bát đĩa chưa rửa bỏ lại vào chậu, ngơ ngác hỏi.
"Đúng vậy, không thế thì sao?"
Vẻ mặt vô tội của thủ phạm khiến khuôn mặt của Cao Sĩ Đức càng tối lại, trong lòng thầm nghĩ chẳng trách là quý công tử của Tập đoàn Thành Dật, vừa nhìn đã biết là chưa từng phải mó tay vào việc nhà, xung phong nhận làm cũng là vì phép lịch sự mà thôi, chứ thật ra là không biết cái gì cả.
"Nào, để tôi chỉ cho cậu."
Anh nở nụ cười đầy cưng chiều, cầm miếng rửa bát và chỗ bát đĩa cần được làm sạch lên rồi hướng dẫn người yêu rửa sao cho đúng cách từng chút từng chút một. Những ngón tay chạm nhẹ vào nhau dưới lớp bọt trắng xóa khiến khuôn mặt hai người luôn nở những nụ cười vô hình, cũng khiến mẹ Cao đang gọt hoa quả trong phòng khách nhìn vào bức tranh hạnh phúc ấy mà cảm thấy nhẹ lòng.
"Cô ơi, bát đũa rửa xong rồi ạ."
"Mẹ, bàn ăn cũng sạch sẽ rồi nhé."
Hai người vừa làm xong việc nhà liền bước vào phòng khách, báo cáo tình hình với mẹ Cao đang ngồi trên sô pha. Người chủ gia đình liền vỗ vào chỗ trống bên phải mình gọi cậu nhóc kia tới ngồi cạnh, sau đó lại dùng nĩa châm vào miếng hoa quả vừa bổ đưa cho cậu.
"Tiểu Dật vất vả rồi, ăn miếng hoa quả đi con."
"Con cảm ơn cô."
"Còn con thì sao?"
"Không biết tự bê ghế qua ngồi à." Mẹ Cao liền chỉ tay trái vào mấy cái ghế trong phòng ăn.
"..."
Cao Sĩ Đức lại một lần nữa bị mẹ mình làm ngơ, đành cam chịu ngồi dưới sàn phòng khách, tự mình chọc một miếng lê mới bổ bỏ vào miệng.
Khóe miệng mẹ Cao giương lên nhìn vào chàng trai đang ngồi thẳng lưng bên cạnh mình, vỗ vai cậu, nói: "Tiểu Dật, tuy rằng rất cảm ơn con, nhưng con thật sự không cần phải lấy lòng cô như vậy đâu."
"Con thật sự muốn giúp đỡ, chỉ là..."
Chỉ là cậu chưa từng phải động tay động chân vào việc nhà thế nên mới góp phần khiến mọi việc càng thêm rối rắm hơn.
"Cô thực sự rất vui vì người Sĩ Đức thích là một đứa trẻ ngoan ngoãn lại chu đáo như con."
"..."
Châu Thư Dật quay đầu lại nhìn người đang ngồi dưới sàn, còn tưởng rằng anh đã lỡ lời nói điều gì để mối quan hệ thật sự của bọn họ bị phát hiện, nhưng cậu cũng chỉ thấy Cao Sĩ Đức vô tội lắc đầu tỏ vẻ mình cũng chưa từng tiết lộ một lời nào, bản thân anh cũng rất ngạc nhiên với việc mẹ biết người mình thích là ai.
"Con tưởng là mẹ không nhìn ra à? Mẹ là mẹ của con đấy nhé!" Mẹ Cao liếc mắt nhìn con trai một cái rồi lại quay sang cười với Châu Thư Dật: "Thằng nhóc này từ hồi lớp năm gặp được con đã làm ầm ĩ lên với cô đòi chuyển trường cho bằng được. Mới đầu cô cũng không hiểu sao nó lại đưa ra một yêu cầu như vậy, mãi đến sau này khi hai đứa lên cấp hai, cấp ba đều phải học chung một trường nào đó, rồi tới Đại học cũng như vậy, nó cứ nhất quyết phải học cùng trường với ai đó mới chịu, lúc đó cô mới biết tất cả đều là vì con. Không chỉ có thế, Tiểu Dật, có phải con đã từng nói với thằng nhóc này muốn làm ba của nó hay không?"
"Đúng ạ."
Châu Thư Dật mỉm cười, nghĩ đến cuộc trò chuyện vào lần đầu tiên họ gặp nhau.
"Con nhìn đi, Tiểu Dật người ta chỉ là có lòng tốt muốn làm ba của con, kết quả là con lại coi người ta như vợ mình mà theo đuổi, mà theo đuổi cũng ngót nghét mười mấy năm trời."
"Mẹ!"
Cao Sĩ Đức hô lên một tiếng, sợ rằng mẹ mình tiếp tục tiết lộ tin tức.
"Được được được, mẹ không nói, mẹ không nói nữa, tránh cho ai đó lại nổi giận với mẹ vì xấu hổ."
"Vậy... cô có để ý việc con với Sĩ Đức ở bên nhau không ạ?"
Châu Thư Dật dè dặt hỏi một câu mà mình sợ phải đối mặt nhất, bằng một giọng điệu run rẩy.
"Tất nhiên là cô để ý."
Giọng điệu nghiêm túc của mẹ Cao khiến hai người còn lại trong phòng khách sững sờ tại chỗ, nhưng cô ấy đã thay đổi giọng điệu sau câu nói kia và nói tiếp:
"Điều cô để ý là chuyện hai đứa có thực sự hạnh phúc hay không? Cô để ý hai đứa có biết cách chăm sóc tốt cho nhau hay không, lại càng để ý hơn cả là việc hai đứa có thể kiên định bảo vệ tình cảm này hay không. Thích ai đó là một điều rất tốt đẹp, nhưng ánh nhìn của người đời sẽ luôn gán cho tình cảm tốt đẹp này những lời dị nghị, tựa như những kẻ nhỏ nhen không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình."
"Chỉ cần hai đứa yêu nhau chân thành, thì không cần phải quan tâm đến người khác nghĩ như thế nào. Tiểu Dật, cô là mẹ của Sĩ Đức cũng là mẹ của con, cho dù hai con ngoài kia có phải chịu tổn thương gì, cũng không cần phải che giấu trước mặt cô. Người làm mẹ thì phải bênh con trai mình đến cùng."
"Cô..."
Châu Thư Dật nhìn vào người mẹ tuy hiền lành nhưng lại đầy mạnh mẽ, nước mắt lập tức trào ra.
"Còn gọi là cô à? Nếu không thay đổi cách gọi thì lần sau không nấu cơm cho con nữa đâu đấy!"
"Mẹ... Mẹ ơi..."
Mặt cậu đỏ lên, thì thầm hai chữ đã nhiều năm trở nên xa lạ.
"Tiểu Dật thật là ngoan."
Mẹ Cao mở rộng vòng tay, ôm lấy đứa trẻ khiến lòng người thương xót.
Cao Sĩ Đức đang ngồi trên sàn nhà đã chứng kiến
tất cả những điều này, anh quay đầu lại lén lau đi những giọt nước mắt xúc động.
Sau khi trò chuyện xong, Cao Sĩ Đức cầm ô đưa người yêu đến công viên gần nhà, một chiếc ô tô tư nhân màu đen đã đậu sẵn ven đường chờ thiếu gia nhà họ Châu.
Châu Thư Dật đứng trên vỉa hè, nhìn vào người đang cầm ô, nói: "Cậu có một người mẹ thật tốt."
"Cũng là mẹ của cậu mà." Cao Sĩ Đức bước tới bên cạnh chiếc xe, một tay cầm ô, một tay mở cánh cửa phía bên phải, nhắc nhở: "Về đến nhà nhớ nói cho tôi biết một tiếng nhé, đừng để tôi lo."
"Được." Châu Thư Dật gật đầu, cúi người xuống ngồi vào ghế sau.
Dù mưa rét, trời lạnh, nhưng những lời quan tâm cùng trái tim tràn đầy yêu thương lại rất ấm áp.
"Quên mất không nói cho cậu biết, ba tôi có mua một căn nhà nghỉ dưỡng ở Bình Đông. Tháng bảy này cậu có rảnh không? Chúng ta đến đó chơi vài ngày nhé!"
Người đang đóng cửa đột nhiên hạ cửa sổ xuống, đưa ra lời mời đi du lịch với Cao Sĩ Đức đang đứng trên vỉa hè. Thế nhưng, người nghe được lời mời lại lập tức cứng đờ, nét mặt như đang đắm chìm trong hạnh phúc mà quên mất không nói với người kia rằng mình sẽ sang Mỹ cùng mẹ sau khi tốt nghiệp.
"Thư..."
"Trời lạnh lắm đấy, cậu mau về nhà đi, ngày mai gặp lại ở trường nhé, tạm biệt."
Cao Sĩ Đức đang muốn giải thích nhưng lại bị người yêu ngắt lời, chiếc Mercedes-Benz nổ máy phóng vụt đi khỏi nơi đang đậu trong một đêm mưa phùn.
***
Trong khuôn viên trường
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Châu Thư Dật đã lập tức tóm lấy balo, lao ra khỏi phòng học rồi chạy đến khoa Công nghệ thông tin để chặn người.
Không ngờ là ở bên đó cũng không tìm thấy người, ở phòng Y tế trường cũng không, cậu đành phải nhắn tin hỏi xem Cao Sĩ Đức đang ở đâu rồi đi lang thang trong khuôn viên trường xem có gặp được anh hay không.
"Em không ngờ là cậu ấy đã hoàn toàn thay đổi từ sau khi hẹn hò, cậu ấy thực sự rất đáng yêu."
Bên bộ bàn ghế gỗ dưới bóng cây, Cao Sĩ Đức cười càng ngọt ngào hơn, sau đó lại bị vị bác sĩ mặc áo choàng trắng nhìn chằm chằm.
"Khoe khoang thế đủ chưa? Còn nói nữa là tôi đi đấy nhé!"
Bùi Thủ Nhất nhả ra một vòng khói rồi dập tắt đầu điếu thuốc, đáp lại một cách không khách sáo. Người đang được dịp lên mặt kia không khỏi ho khan vài tiếng rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Em thật sự rất bất ngờ khi cậu ấy rủ em đi du lịch cùng. Nhìn dáng vẻ mong chờ của cậu ấy, em lại không thể nói ra được chuyện mình sau khi tốt nghiệp sẽ sang Mỹ."
"Cậu sẽ sang Mỹ sao?"
Giọng nói kinh ngạc xen vào giữa hai người đang nói chuyện.
Từ đằng xa Châu Thư Dật đã nhìn thấy Bùi Thủ Nhất và Cao Sĩ Đức đang ngồi nói chuyện với nhau, vốn cậu định từ từ đến gần rồi sẽ nhảy ra khiến họ giật mình, nhưng không ngờ lại nghe được cái tin khiến cậu ngỡ ngàng.
"Sao cậu không nói với tôi về chuyện sẽ sang Mỹ? Cho dù có tính yêu xa thì cũng phải hỏi tôi có đồng ý hay không chứ? Cao Sĩ Đức, rốt cuộc là cậu có tôn trọng tôi không vậy?"
"Thư Dật, cậu nghe tôi nói đã."
Cao Sĩ Đức đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Châu Thư Dật, vỗ về một chút người yêu đang nổi giận.
Bùi Thủ Nhất ngồi bên cạnh phủi đi tàn thuốc rơi trên mặt bàn gỗ rồi đứng dậy, vỗ vai Cao Sĩ Đức, nói: "Khi nào từ Mỹ về nhớ mang thuốc lá cho tôi nhé, cậu biết nhãn hiệu rồi đấy."
Sau đó anh ta bỏ đi chừa lại không gian riêng cho hai người cần nói chuyện rõ ràng với nhau.
"Tại sao lại đi Mỹ?"
"Mẹ tôi tái hôn, đối tượng là người Mỹ thế nên sau khi kết hôn cũng sẽ sang đó sống. Tôi cũng đi cùng ngoại trừ việc tham dự đám cưới, cũng muốn xem mình có sống hòa thuận với ba dượng và con cái của ông ấy được không, dù gì không lâu nữa cũng sẽ trở thành người một nhà."
"Thì ra là thế."
Hai người bọn họ sánh bước bên nhau trên con đường trong khuôn viên trường, cậu vốn tưởng rằng Cao Sĩ Đức có chuyện gì muốn giấu mình, nhưng không ngờ lại nghe được tin của cô, à không là tin vui của mẹ Cao.
"Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
Cao Sĩ Đức mỉm cười và thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhìn vào khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng vì hiểu lầm.
"Phải đi bao lâu?"
"Chắc mất vài tháng, không phải cậu ngay cả phải xa tôi có mấy tháng cũng không nỡ đó chứ?"
"Biến đi!"
Châu Thư Dật đẩy chàng trai đang đứng rất gần mình ra, nhưng người bên kia đã nắm lấy tay phải của cậu, hai người cùng dừng bước, sau đó anh xích lại ghé sát tai cậu khẽ nói nhỏ.
"Tối nay đến nhà tôi nhé!"
"Không!"
Châu Thư Dật nghĩ rằng Cao Sĩ Đức sẽ thì thầm mấy cái chuyện khó nói, vì thế mặt cậu liền đỏ bừng nhanh chóng từ chối.
"Đừng nghĩ lệch đi, là mẹ tôi muốn vun đắp tình cảm trước khi xuất ngoại thôi."
"Đáng ghét! Sao không nói rõ ra luôn từ đầu hả."
Châu Thư Dật đấm vào ngực đối phương một cái, bối rối đáp.
"Câu trả lời là gì?"
"Được rồi."
Cao Sĩ Đức quay đầu nhìn ngó xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai khác để ý đến bên này, anh nhanh chóng ghé sát lại gần khuôn mặt của người yêu, hôn lên miệng cậu một cái rồi nhanh chóng lùi lại.
"Tôi lên lớp đây, nhớ là sau khi tan học gặp nhau ở cổng phụ nhé!"
Người vừa tập kích thành công khoác ba lô lên vai, sau khi ném lại một câu bèn chạy về phía phòng học.
"Cao Sĩ Đức! Cậu đúng là đồ đáng ghét!"
Người phải mất vài giây mới phản ứng lại được, chạm vào bờ môi vừa mới bị tấn công của mình, cái tai đỏ bừng hướng về phía người đang chạy tới lớp học mắng một câu.
***
Triển lãm nghệ thuật
"Như vậy à, thế thì cứ báo cáo như vậy đi, làm phiền rồi!"
Một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề ngồi trước bức tranh, ông ấy đang nói chuyện điện thoại với người ở đầu dây bên kia, sau khi kết thúc cuộc gọi bèn hỏi tài xế đang đứng bên cạnh.
"Đã đặt nhà hàng chưa? Lát nữa tôi sẽ cùng Thư Dật đến đó ăn tối, ông nhớ báo cho nó biết."
"Thưa ông, cậu chủ nhắn là tối nay sang nhà bạn học bài."
"Vậy à? Sao tôi lại không biết nhỉ?"
"Cậu chủ gần đây hình như đang hẹn hò, có điều là..." Người lái xe nhìn vào mặt ông chủ, bỗng nhiên ngừng lại.
"Có điều là gì?"
"Có điều đối phương lại là..."
Do dự một lúc, người tài xế vẫn là tận tâm với trách nhiệm của mình, ông ta cúi xuống nói nhỏ với ông chủ về tình hình mới nhất của cậu chủ.
Người đàn ông nhìn người lái xe với vẻ mặt không tin, người lái xe lại gật đầu một cái cho thấy rằng mình rất chắc chắn về câu trả lời mà bản thân vừa nói.
"..."
Người đàn ông kia quay đầu, nhìn vào những bức tranh trên tường, chìm đắm trong những suy nghĩ...
***
Dưới màn đêm, Châu Thư Dật và Cao Sĩ Đức ngồi cạnh nhau trên cầu thang của công viên, hai người cùng nhau uống bia và ngắm cảnh đêm.
"Đồ ăn cô nấu ngon thật."
Châu Thư Dật vừa ợ một tiếng, vừa xoa xoa cái bụng sau khi được đánh chén một bữa thịnh soạn của mình, nhưng ngay lập tức cậu lại bị người bên cạnh chỉnh cho ngồi thẳng lại.
"Còn không thay đổi cách gọi nữa là tôi sẽ đi mách mẹ đấy nhé, xem lúc cậu đến Mỹ tìm tôi còn được ăn đồ ăn ngon nữa hay không."
"Này! Cậu cũng quá đáng rồi đấy nhé!"
"Có đổi cách xưng hô không?"
"Được rồi, tôi đổi là được chứ gì." Châu Thư Dật dẩu mỏ lên, nói lại câu vừa rồi một lần nữa: "Mẹ Cao nấu ăn là ngon nhất."
"Thế còn được."
"Hứ!" Châu Thư Dật lườm cái tên xấu xa vừa mới ra vẻ cáo mượn oai hùm kia một cái, rồi ngẩng đầu lên uống thêm một ngụm bia, sau đó giang hai tay nhìn lên bầu trời trên đầu mình: "Ở đây thật sự rất thoải mái."
"Đưa tay cho tôi."
"Làm gì?"
Châu Thư Dật nghiêng đầu qua, nhìn người yêu đang lục tung chiếc ba lô đặt dưới chân.
"Tôi đã nhìn thấy cái này khi đi mua sắm với mẹ, cảm thấy nó rất hợp với cậu."
Cao Sĩ Đức nắm tay Châu Thư Dật, quấn chiếc vòng da vào cổ tay của đối phương và cố định lại bằng khóa từ tính. Sau đó anh lại lấy ra một chiếc vòng khác cùng kiểu và quấn quanh tay phải của mình.
"Sau này không cho phép cậu tháo ra đâu đấy."
"Đi tắm cũng không được à?" Châu Thư Dật chớp chớp mắt, nghịch ngợm hỏi.
"Được rồi, đi tắm thì là ngoại lệ, nhưng sau này cậu chỉ được đeo đồ tôi tặng thôi, không được đeo đồ người khác tặng đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì quá khứ của cậu, tôi không kịp can dự..."
Ngón tay anh móc vào chiếc vòng mà người yêu đang đeo trên cổ, sợi dây đó là Tưởng Duật Hân tặng cho cậu, sau đó anh nắm chặt lấy tay phải của người kia cùng với chiếc vòng tương tự mình trên cổ tay, lại tỏ tình một lần nữa bằng câu tiếng Nhật mà bản thân quen thuộc nhất.
"Thế nhưng, tương lai của cậu, chỉ có thể có một mình tôi."
Sau đó anh kéo người yêu về phía mình, hôn lên đôi môi có phần se lạnh bởi làn gió... Trước đây, Cao Sĩ Đức chỉ có thể âm thầm để ý đến người mình đã động lòng từ xa.
Nhưng hiện tại, người đó đang ở ngay trước mặt anh, cảm nhận được hơi thở của anh, cảm nhận được nhịp tim của anh, cùng cảm nhận nhịp tim yêu thương sâu đậm giống như chính mình.
***
Vài ngày sau
Cao Sĩ Đức mở cốp chiếc taxi, xếp từng chiếc vali lên xe. Mẹ Cao đang đứng ở cửa ôm lấy Châu Thư Dật, người mà cô ấy đã nhận định là một cậu con trai khác của mình, miễn cưỡng nói lời tạm biệt: "Mẹ thực sự rất muốn đưa cả con đi cùng."
Châu Thư Dật ôm lấy vị phụ huynh sắp bay đến nước Mỹ, cũng cực kỳ không nỡ: "Mẹ Cao, nếu như mẹ cần bất cứ điều gì thì cứ nhắn cho con biết, con sẽ gửi qua cho mẹ."
"Vẫn là Thư Dật chu đáo nhất." Mẹ Cao buông cánh tay đang ôm lấy cổ chàng trai ra, rồi nhìn chằm chằm vào Cao Sĩ Đức đang đứng bên cạnh: "Con trai ngốc, nhìn vào mà học tập đi."
"Cậu ấy với mẹ mới thế thôi, với người khác thì─── Au!"
Còn chưa nói hết câu đã bị người kia đập vào ngực một cái, còn bị dùng ánh mắt cảnh cáo.
"Được rồi, chúng ta sắp phải đi rồi, mẹ sẽ cố gắng sớm trả lại nó cho con, để nó cả đời này cũng không rời xa con nữa."
"Mẹ Cao..." Châu Thư Dật chẳng biết làm thế nào kêu lên một tiếng.
Kể từ sau khi nói chuyện với mẹ Cao về những chuyện đã qua, bốn từ mà cô vô tình thốt ra này đã trở thành những từ ngữ yêu thích dùng để trêu chọc con trai mình.
Cao Sĩ Đức nhìn mẹ đã bước lên taxi, liền kháng nghị với người yêu đang đứng bên cạnh: "Tôi thực sự không hiểu mẹ tôi vì sao lại thích cậu đến vậy, còn đối tốt hơn cả cậu con trai ruột là tôi đây nữa."
"Ai bảo tôi người gặp người thương."
Châu Thư Dật nghịch ngợm ngẩng đầu lên, nhìn vào người con trai khiến mình vừa yêu vừa giận.
"Sau này trừ mẹ tôi ra, chỉ cho phép cậu để mình tôi thích thôi."
"Cậu!" Hai má Châu Thư Dật lập tức ửng đỏ.
Phạm quy phạm quy rồi!
Sao đang cãi nhau lại có thể nói ra mấy lời tình tứ ngọt ngào chết người này được chứ, hại cậu nói không nên lời.
"Chờ tôi nhé."
Cao Sĩ Đức nhìn vào người khó khăn lắm mới xác định quan hệ yêu đương với mình, ánh mắt anh lộ rõ vẻ không nỡ. Châu Thư Dật khịt mũi một cái, chủ động giang rộng vòng tay ôm lấy đối phương, gật đầu đồng ý.
"Ừ, phải duy trì liên lạc, chúc cậu đi đường may mắn."
Xe taxi chở hành lý và hành khách dần biến mất khỏi tầm mắt, nhưng Châu Thư Dật vẫn đứng ở chỗ cũ, không ngừng vẫy tay, tiễn hai người mà cậu yêu mến rời đi.
***
Trên máy bay
"Mặc dù tôi ghét dùng email, nhưng tôi đã đăng ký một tài khoản dành riêng cho cậu. Để xem cậu có đủ thông minh để hiểu ra ý nghĩa trong đó không nhé."
Trên chuyến bay chuẩn bị cất cánh, Cao Sĩ Đức nhìn vào tin nhắn trên điện thoại và nhãn dán khıêυ khí©h bên dưới tin nhắn,
TruyenHD là tài khoản mà Châu Thư Dật đã đăng ký chỉ dành riêng cho anh.
"Con trai ngốc, bị mắng mà trông vẫn vui vẻ thế à?"
Mẹ Cao quay mặt sang phải, nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, không khỏi thở dài.
"Sao vậy mẹ?"
"Từ Abruti này có nghĩa là "đồ ngốc" trong tiếng Pháp đó". Mẹ Cao chỉ vào tài khoản hộp thư trong tin nhắn, trêu chọc: "Người đang yêu đúng là bệnh không nhẹ!"
"Hóa ra là ý này."
Khóe miệng Cao Sĩ Đức cong lên, trong thoáng chốc đã giải mã được bí ẩn của tài khoản kia.
"Ý nghĩa cụ thể là thế nào?"
Cao Sĩ Đức chỉ vào các con số và tiếng Anh trong tin nhắn, giải thích với mẹ mình: "Abruti có nghĩa là "đồ ngốc, 87887278 nếu như so với bảng chữ cái sẽ ra bốn chữ cái tiếng Anh là WXHN, sau đó chuyển bốn chữ này thành phiên âm của tiếng Trung thì là "Tôi thích cậu", thế nên cả câu Abruti87887278 có nghĩa là ── Đồ ngốc, tôi thích cậu."
Mẹ Cao sau khi nghe xong, bèn lộ ra vẻ mặt sắp chết vì ngọt ngào, còn cười nói: "Cũng lãng mạn quá nhỉ, thanh niên các con yêu nhau đều thế này à? Đầu óc không tệ đâu!"
"Đương nhiên, con là do mẹ sinh ra mà."
"Cũng đúng."
Trên khuôn mặt của hai mẹ con đều lộ ra vẻ mặt đắc ý giống hệt nhau.
"Nếu như đã thích thì phải biết trân trọng đấy, không được phép bắt nạt thằng bé đâu."
"Con biết rồi, mẹ."
Mẹ Cao hất cằm lên, mạnh mẽ tuyên bố: "Tiểu Dật có mẹ che chở, nếu con dám có lỗi với thằng bé thì chết chắc với mẹ."
"Thế còn con thì sao?"
"Con hả?" Mẹ Cao ngoảnh mặt đi, lấy danh mục hàng hóa ở lưng ghế trước mặt ra, không thèm đếm xỉa đến cậu con trai đang ghen tị: "Con tự lo cho mình đi!"
Đúng lúc đó có cô tiếp viên hàng không tình cờ đi ngang qua thấy hành khách vẫn cầm điện thoại di động, liền bước tới nhẹ nhàng nhắc nhở: "Xin lỗi thưa anh, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, phiền anh cất điện thoại đi ạ!"
"Thật ngại quá!"
Cao Sĩ Đức vội vàng nhập nhanh một hàng chữ giữa đoạn đối thoại, sau đó liền gửi đi.
"Thôi được rồi đấy mau cất điện thoại đi, đợi đến khi hạ cánh con lại nói chuyện với Tiểu Dật cho thỏa thì thôi."
"Vâng con biết rồi, mẹ đừng lúc nào cũng lén nhìn trộm con với Thư Dật nói chuyện với nhau nữa."
Cao Sĩ Đức vừa tranh cãi với mẹ, vừa nhấn nút tắt nguồn rồi đút điện thoại vào trong túi áo khoác.
Ở bên kia thành phố, Châu Thư Dật ngồi trên bệ cửa sổ, đọc tin nhắn cậu vừa nhận được:
Dật, tôi cũng thích cậu. "Quả nhiên, yêu vào rồi thì y hệt một tên ngốc."
Cậu mỉm cười nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, khóe miệng không khỏi giương lên.
Nếu bạn yêu một ai đó, bạn sẽ bị đánh đồng với một kẻ ngốc.
Vậy thì cứ tiếp tục như thế đi, cùng nhau cười, cùng nhau nhớ nhung, cùng nhau trở nên ngốc nghếch!
_Hoàn chính văn_