Lăng Lăng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với bầu trời.
Một dòng nước lạnh lẽo bất giác chảy xuống cằm, không biết là cái gì. Cô đang định đưa tay lên sờ thử, chợt thấy mu bàn tay lạnh như băng bị một cảm giác ấm áp bao trùm, cô kinh ngạc cúi đầu, phát hiện bàn tay Dương Lam Hàng đang đặt lên tay mình.
Cô nhìn anh, anh đang trông ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt hờ hững nhìn không ra cảm xúc cụ thể. Cô lại nhìn chung quanh, bàn tay này đích thực là của anh. Suy nghĩ của cô hoàn toàn hỗn loạn, ai có thể nói cô hay, động tác này của Dương Lam Hàng là có ý gì? An ủi tâm hồn bị thương của cô, hay là lo lắng cô nhất thời nghĩ quẩn mà nhảy khỏi xe?! Không lý nào… anh thích cô ư?!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thần trí cô càng thêm bấn loạn. Rất nhiều mảnh ký ức rời rạc giao nhau, đủ mọi biểu hiện, đủ mọi lời nói của anh, bao gồm cả chuyện hôm trước bàn về đồ xa xi phẩm ở khu mua sắm, rồi buổi tối đàm luận vấn đề tình cảm trong văn phòng anh, liệu anh có ám chỉ điều gì chăng…
Bình tình, bình tĩnh!
Cô nhìn người đàn ông tao nhã ngồi bên, lại cúi đầu nhìn chính mình, Dương Lam Hàng sao có thể thích cô được, cô nghĩ nhiều quá rồi!
Lăng Lăng thử thăm dò chậm rãi rút tay ra, quay cửa kính xe lên. Dương Lam Hàng không hề phản ứng, vẫn đang nhìn ra ngoài cửa, giống như tất cả những chuyện vừa mới phát sinh hoàn toàn không liên quan gì đến anh…
Lăng Lăng lau mồ hôi lạnh trên trán: Trời ơi! Bất bình thường cũng được, nhưng phải có giới hạn chứ!
Cứ như vậy mãi, sớm muộn gì cô cũng bị tâm thần phân liệt mất!
******
Suốt dọc đường lòng dạ rối bời, mãi cho đến khi xe dừng trước cửa một khách sạn ba sao hết sức bình thường. Khách sạn chỉ khoảng bảy, tám tầng, bên ngoài, nước sơn trên tường đã bị năm tháng làm bong tróc từng mảng, bên trong, cách trang hoàng bày biện cũng lộ ra nét tang thương của thời gian. Vì vậy có thể thấy được, so với giới chính trị gia Trung Quốc, phẩm chất “cần kiệm” vĩ đại của giới học thuật càng thể hiện rõ rệt.
Dương Lam Hàng kéo hành lý của Lăng Lăng, giúp cô đi thang máy lên tầng bảy. Vừa bước ra khỏi thang máy, Lăng Lăng liền thấy trước mắt sáng ngời, ánh mắt hoàn toàn bị một cô gái xinh đẹp hấp dẫn, còn là một cực phẩm mỹ nữ phương Tây. Mái tóc xoăn vàng óng dài đến eo, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra sự quyến rũ nữ tính mà bộ quần áo công sở không thể che lấp. Người đẹp không những có thân hình gợi cảm bậc nhất, khuôn mặt hút hồn, làn da trắng ngần, đường nét ngũ quan sắc sảo, đặc biệt đôi mắt xanh biếc kia khiến cô nhìn mà muốn choáng váng.
“Yang!” Mỹ nữ vừa thấy Dương Lam Hàng liền chạy tới vài bước, trao cho anh một cái ôm thân tình. “I miss you so much…” Những lời còn lại do tốc độ nói quá nhanh nên Lăng Lăng không nghe rõ.
“Angela?”
Dương Lam Hàng vì “niềm vui bất ngờ” mà đứng nguyên tại chỗ, một lát sau mới thả lỏng tinh thần, buông hành lý, dùng tiếng Anh nói chuyện với cô ta.
Bình thường mà nói, trình độ tiếng Anh của Lăng Lăng không đến mức nghe không hiểu gì, nhưng từ lúc cô nghe câu “Em rất nhớ anh!” kia, đầu óc bắt đầu ngơ ngẩn, những câu sau không nghe được lấy một chữ.
Cô ngây ngốc nhìn họ, cửu biệt trùng phùng cảm động biết bao, tình yêu xuyên biên giới, tại sao cô cứ có cảm giác như bị người khác từ trên mây thả rơi bịch xuống đất… Không hiểu sao, cô lại có ảo giác rằng “người đàn ông trước mắt” không còn thuộc về mình nữa…
“Đây là sinh viên của tôi, họ Bạch.”
Nghe thấy tên mình, Lăng Lăng giật mình hoàn hồn.
“Xin chào!” Lăng Lăng nặn ra một nụ cười không tự nhiên cho lắm, cúi đầu chào người đẹp. Sực nhớ đối phương là người nước ngoài, cô dùng tiếng Anh trúc trắc nói: “Xin chào, rất vui được gặp cô.”
“Cô ấy là Angela, bạn học của tôi ở Mỹ, cũng là con gái của thầy tôi.” Dương Lam Hàng dùng tiếng Trung giới thiệu với cô, xong nghĩ nghĩ, lại giải thích một câu: “Cô ấy tới tham dự hội nghị quốc tế, nhân tiện đến thăm tôi.”
Sinh viên tài năng của MIT? Xuất thân dòng dõi thư hương? Lăng không nhịn được, nhìn kỹ người đẹp trước mặt một lần nữa, đây chính là tài sắc vẹn toàn trong truyền thuyết đó ư? Dương Lam Hàng nói không sai, cô ấy vô cùng thông minh, lại còn nhiệt tình dễ mến. Phụ nữ như thế, rất khó để đàn ông không động lòng. Nhưng Trung Quốc có đến mấy triệu phụ nữ, chẳng lẽ không ai có thể so sánh được với cô gái người Mỹ này sao?!
“Xin chào!” Angela dùng tiếng Trung chào hỏi cô, còn đặc biệt lịch sự đưa tay ra, bắt tay với cô.
Bắt tay xong, Angela lại cùng Dương Lam Hàng nói một tràng tiếng Anh.
Lăng Lặng mệt chết đi được, không muốn nghe thứ tiếng Anh làm cô nhức đầu, lại càng không muốn nghe bọn họ hàn huyên. Cô nhấc hành lý của mình lên, hỏi bằng giọng điệu gượng gạo: “Thầy Dương, em không làm phiền thầy nữa. Đâu là phòng em ạ?”
Dương Lam Hàng chỉ vào cánh cửa đang mở phía bên phải, “Phòng này là của em, em đem đồ đạc cất vào đi, tôi dẫn em đi ăn cơm tối, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Tinh Quang của khách sạn quốc tế rồi.”
“Em thấy hơi mệt, muốn ngủ một lát, thầy và bạn cứ đi đi ạ.”
Cô mệt mỏi, thực sự mệt mỏi! Mệt đến nỗi đứng không vững, có thể ngã bất cứ lúc nào. Mệt đến nỗi hô hấp yếu ớt, tim đập nặng nề.
Dương Lam Hàng nhìn đồng hồ. “Vậy em nghỉ chút đi, tôi ở phòng bên cạnh, 705, ngủ dậy qua tìm tôi.”
“Vâng!”
Cô vào trong, thuận tay khóa cửa phòng, chán chường buông hành lý trong tay xuống, nhắm mắt tựa vào cửa. Hôm nay, cô đã quá mệt mỏi, sức cùng lực kiệt.
******
Lăng Lăng không biết mình đã ôm chăn, nằm trên giường nhìn lên trần nhà mất bao lâu, chỉ biết màu sắc trần nhà càng ngày tối, cuối cùng không nhìn ra nữa.
Dạ dày bắt đầu co rút đau đớn lên án sự ngược đãi của cô đối với nó. Cô lần mò xuống giường, cầm túi đi ra khỏi phòng. Cô vốn định len lén xuống siêu thị của khách sạn mua chút đồ ăn vặt chống đói, ai dè khi đi qua hành lang thắp đèn sáng trưng, phát hiện cửa phòng 705 bên cạnh đang gần như mở toang.
Cô cảm khái lắc đầu. Quả nhiên đàn ông đang yêu đều biến thành ngốc nghếch, gặp được người trong lòng, ngay cả người tỉ mỉ như Dương Lam Hàng cũng quên đóng cửa. Thật đáng buồn! Thật đáng thương!
Xuất phát từ bản năng tò mò, Lăng Lăng lặng lẽ nhìn liếc qua Angela đang ở bên trong. Angela ngồi trên giường, bộ ngực đầy đặn căng tròn muốn nứt cả áo, vòng eo cong cong mềm mại, còn cả đôi chân dài trắng như tuyết. Quan trọng nhất là bộ váy trên người cô ta, phía trên không che được ngực, phía dưới không lấp được đùi, Lăng Lăng tin chắc thậm chí áo ngủ của mình cũng không tiết kiệm vải đến thế…
Lăng Lăng định vụиɠ ŧяộʍ lẻn đi qua, không ngờ cửa bị người ta mở ra. Cô hết chỗ trốn đành đứng yên tại chỗ.
“Em dậy rồi à? Cảm thấy khỏe hơn chưa?” Mặc dù vẻ mặt Dương Lam Hàng cố hết sức tỏ ra bình thường, thế nhưng động tác quýnh quáng của anh tiết lộ anh trở tay không kịp.
“Thầy Dương, em…” Cô cứng họng nửa ngày, bèn nuốt nước miếng. “Em, đi ngang qua…”
“Vào trong ngồi đi.”
“Thầy không cần khách khí, thầy đang bận, em xin phép đi trước!”
Cô đang muốn chạy trối chết thì Dương Lam Hàng đột nhiên bắt lấy cánh tay cô, kiên quyết lôi cô vào phòng. Angela vừa trông thấy cô bị kéo vào, hơi kinh ngạc nhìn cô.
Lăng Lăng vội vàng xin lỗi. “Xin lỗi đã quấy rầy!”
“Không có gì!” Nét mặt của cô ta có vẻ không phải là “không có gì” đơn giản như thế!
“Em chắc đói bụng rồi, chúng ta ra ngoài ăn tối đi.” Dương Lam Hàng nói tiếng Trung, cho nên Lăng Lăng vội đáp: “Không cần, không cần, em không đói tí nào ạ.”
“Chúng tôi cũng chưa ăn tối đâu.” Anh nói: “Đang đợi em đấy.”
Trong phòng đột nhiên trở nên sáng chói – bởi vì có một “bóng đèn”0 sáng siêu cấp vô địch là cô đang ở đây.
“Nhưng mà…” Vì không muốn đi theo họ, Lăng Lăng đành lừa anh nói: “Thầy Dương, em xin lỗi. Em vừa hẹn bạn đi ra ngoài ăn cơm tối, ôn chuyện cũ.”
Cô lén liếc nhìn Dương Lam Hàng, phát hiện anh hơi không vui, đành phải làm ra vẻ thật khẩn thiết: “Bọn em đã lâu không gặp, em khó có cơ hội đến thành phố B nên muốn thăm anh ấy một chút.”
Sắc mặc Dương Lam Hàng dường như càng kém hơn, nhưng anh vẫn thả lỏng hô hấp trong giây lát, nói: “Vậy em đi đi, nhớ về sớm một chút.”
“Cảm ơn thầy. Em chào thầy ạ!”
Rời phòng, cô thu hết tốc lực chạy khỏi khách sạn.
…
Thành phố xa lạ, đường sá xa lạ, Lăng Lăng một mình lang thang, không biết phương hướng, chẳng có mục đích, gió cuốn cát bay thổi tán loạn tựa như trên sa mạc Gobi, hành hạ khuôn mặt, làm mờ đôi mắt cô.
Lăng Lăng sửa sang lại đầu tóc bị gió đánh rối, mông lung tiến về trước. Cô không biết bản thân muốn đi đâu bởi cô không có cách nào động não, trong đầu cô toàn là hình ảnh Dương Lam Hàng, rối bời, tràn ngập, không chứa nổi bất kỳ điều gì khác.
Hôm nay cô bắt gặp Dương Lam Hàng thân thiết ôm người phụ nữ khác, cảm giác mất mát sâu sắc này khiến cô không thể phủ nhận thêm nữa – ở trong mắt cô, anh đã không còn là thầy giáo!
Cô biết yêu phải Dương Lam Hàng là chuyện đau khổ nhất, cô vẫn cho rằng bản thân kiên định, rất kiên định. Thế nhưng, bây giờ cô mới hiểu được: trái tim cô đã sớm bị đánh mất trong sự dịu dàng của anh!
Từ lần đầu gặp gỡ đối mặt nhau quá bảy giây, cô đã bị anh cuốn hút, thế nên cô mới không thể chịu đựng được sự coi thường của anh, mới ở trước mặt anh nơm nớp lo sợ, mới có loại cảm giác hít thở không thông mỗi khi ngửi thấy mùi hương trên người anh. Mắng anh biếи ŧɦái, oán giận anh hà khắc, tưởng đâu ghét bỏ anh thì sẽ không bị anh hấp dẫn, nhưng chẳng qua chỉ là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người mà thôi.
Lúc này đây, nỗi đau rõ rệt trong tim khiến cô không thể tiếp tục lừa gạt chính mình, cô phải đối mặt với sự thật tàn khốc này. Cô yêu anh, tình yêu ấy mọc rễ lúc nào không hay, kết trái lúc nào chẳng biết. Cho dù đã cắn răng dẹp bỏ, nhưng vẫn còn đó vết thương máu chảy đầm đìa!
“Ăn bát mỳ đi, mỳ thịt bò nóng hổi đây.” Một phụ nữ đứng trước hàng mỳ mời chào cô.
Nghe câu đó, Lăng Lăng mới sực nhớ dạ dày mình bị đau, tê liệt đi vào trong, tìm chỗ ngồi xuống: “Cho một bát mỳ thịt bò.”
“Chờ chút, có ngay đây!” Người phục vụ nói.
Mỳ thịt bò nóng sốt nhanh chóng được đem lên, trong bát chỉ có vài miếng thịt bò vụn, cô húp một ngụm nước sốt, mùi mỳ nồng đậm.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh Dương Lam Hàng cùng người đẹp cực phẩm dùng cơm trong khách sạn quốc tế, ánh sáng mờ ảo, rượu vang đỏ, tiếng violon du dương, Dương Lam Hàng ga-lăng giúp cô ta cắt thịt bò…
Lăng Lăng vừa cười vừa nói với chính mình: “Đồ ăn trong khách sạn quốc tế xa hoa hơn thì sao chứ? Nếu thuộc về mình cho dù chỉ một bát mỳ nước cũng là đồ nóng hổi, nếu không thuộc về mình, sơn hào hải vị ăn vào cũng sẽ bị đau dạ dày.
Sơn hào hải vị là xa xỉ phẩm, LV là xa xỉ phẩm, Dương Lam Hàng càng là xa xỉ phẩm… Thích hay không không quan trọng, hợp hay không mới là quan trọng nhất!
Tại sao không thích hợp? Một giọng nói hỏi cô bên tai trái.
Một giọng khác trả lời cô bên tai phải:
Thứ nhất, khuôn mặt đẹp trai không phải lỗi của anh ấy, nhưng dáng vẻ cử chỉ phong thái tao nhã tuyệt đối là lỗi của anh, đàn ông như vậy đến bốn mươi tuổi vẫn hấp dẫn phụ nữ.
Thứ hai, có tiền cũng không phải lỗi anh ấy, nhưng thường xuyên mời phụ nữ dùng cơm, tùy tiện mua này mua nọ tặng phụ nữ tuyệt đối là lỗi của anh, đàn ông như vậy đến sáu mươi tuổi vẫn có thể khiến phụ nữ yêu sống yêu chết.
Thứ ba, chỉ số thông minh cao là trời sinh, càng không phải lỗi của anh, hà cớ gì phải quyết tâm làm nhà khoa học! Nhà khoa học rất có sức hấp dẫn, Dương Chấn Ninh tám mươi tuổi còn cưới được cô sinh viên hơn hai mươi tuổi là ví dụ điển hình đấy thôi.
Thứ tư, gặp khó khăn không từ bỏ, tinh thần nghiên cứu khoa học như thế đáng được người ta tôn trọng. Nhưng đối với tình cảm kiên trì cố chấp, mãi không thể buông…
Lăng Lăng bịt cả hai tai. Căn bản không phải là vấn đề hợp hay không hợp. Anh là thầy giáo của cô, anh đã có người mình thích, tất cả đều là tình cảm đơn phương mơ mộng của riêng cô, đây mới là vấn đề mấu chốt!
“Haiz!” Lăng Lăng bỏ lại mỳ thịt bò vô vị, ra khỏi hàng ăn.
Vừa đi được vài bước, hai mắt liền bị ba chữ đỏ tươi trên bảng hiệu nê-ông bên kia đường đốt cháy: Dịch vụ Internet.
Cô lặng yên nhìn về phía trước, tưởng chừng như bị một chậu nước lạnh băng dội cho ướt nhẹp từ đầu đến chân.
Hối hận, tự trách, hoang mang, thống khổ, đủ loại cảm xúc phức tạp chồng lên nhau, khiến cô không biết nên đi theo con đường nào.
Dương Lam Hàng đã chiếm cứ trái tim cô, nghiến răng gạt đi dĩ nhiên sẽ lưu lại vết máu.
Nhưng một đoạn tình cảm dây dưa suốt năm năm đã sớm ăn sâu vào cốt tủy, nếu nhẫn tâm gạt bỏ toàn thân cô sẽ tê liệt!
“Si mê nhất thời làm sao bì được tình cảm năm năm…” Cô tự nhủ.
Một chiếc xe gào rú chạy qua bên người cô, liên tục bấm còi điếc tai, cô không rảnh để bận tâm…
Cô nhanh chóng chạy băng qua ngã tư đường, sợ chỉ một giây do dự sẽ khiến bản thân ngừng bước.
Cửa hàng Internet rất lớn, vừa vào cửa đã thấy một khu nghỉ ngơi, dùng cây cối đủ màu ngăn cách từng vị trí, trông rất hữu tình. Đi vào bên trong, xuyên qua khu nghỉ ngơi, Lăng Lăng đến trước quầy tiếp tân đăng ký, một cô gái xinh đẹp thời thượng phụ trách cửa hàng đưa thẻ dùng máy cho cô, chỉ vào vị trí máy cô ngồi.
Lăng Lăng nhận thẻ, nhìn qua các loại đồ uống bày trên kệ. “Có trà nhài không?”
Cô gái quản lý xoay người đưa cô một chai trà xanh hoa nhài: “Năm tệ!”
Cô toan vặn mở nắp, thấy hình hoa nhài từng bông từng bông sống động như thật, dường như có thể khiến người ta ngửi thấy cả mùi hương thơm ngát lượn lờ trên đóa hoa.
“Thực xin lỗi!” Cô rụt tay lại, đem chai nước để lại trên bàn. “Cho tôi đổi một chai Nho Pha Lê đi.”
“Giá như nhau!” Người đẹp quản lý mất kiên nhẫn nói.
Lăng Lăng lấy tiền đặt trên quầy, mỉm cười nói: “Tôi vừa cai trà nhài, tôi quên mất!”
Phỏng chừng có người từng nghe qua cai thuốc, cai rượu, cai bài bạc, cai ma túy, chứ chưa có ai nghe qua cai trà nhài. Quản lý tỏ vẻ kỳ lạ liếc cô một cái, đổi một chai Nho Pha Lê.
Lăng Lăng tìm được chỗ của mình bèn ngồi xuống. QQ mở lên, ava của “Vĩnh viễn có xa không” đang tắt, cũng không có tin nhắn.
Lăng Lăng mở chai nước, vừa uống vừa chờ. Mới uống được hai ngụm, vị ngọt gắt khiến cô ho khan không dứt.
Cô nhíu mày, đến quầy mua một chai nước cam ép. Hương vị chua chát ngọt đắng đủ cả.
Cô nhìn nhìn cái chai, đúng là nước cam ép hiệu Khang Sư Phó, vẫn còn hạn sử dụng…
Cô lại đến quầy bar, cầm năm tệ đặt lên bàn. “Cho tôi một chai nước đào, cảm ơn!”
Quản lý muốn nói gì đó lại thôi, đưa cô một chai nước đào.
Năm phút sau, Lăng Lăng lại đến trước quầy bar, mất cả buổi tìm kiếm trong đống đồ uống đủ màu sắc. “Cho tôi một chai Coca Cola, cảm ơn!”
Quản lý rốt cuộc lên tiếng: “Người đẹp à, lấy bình trà xanh hoa nhài đi.”
Cô cười cười: “Xin lỗi, tôi phải kiêng!”
Mười phút sau, Lăng Lăng lại đứng trước quầy bar. Quản lý không đợi cô mở miệng, cầm bình trà nhài đặt lên quầy.
Lăng Lăng nói: “Cho tôi nước khoáng, cảm ơn!”
Quản lý im luôn!
…
———————
0 Bóng đèn = người xen vào việc hẹn hò của người khác, giống như “kỳ đà cản mũi” trong tiếng Việt ^^