- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mãi Mãi Là Bao Xa
- Chương 22
Mãi Mãi Là Bao Xa
Chương 22
Dọc đường đi, Lăng Lăng không dám nói năng lung tung, giữ vững nguyên tắc im lặng là vàng! Dương Lam Hàng dường như cảm thấy không khí có phần cứng nhắc, thuận miệng hỏi: “Em năm nay bao nhiêu tuổi?”
Câu hỏi rất có chiều sâu. “22 ạ.”
“Bình thường em thích làm gì?”
“Lên mạng, đọc sách, nghe nhạc ạ.”
“Em thích thể thao không? Chẳng hạn đá bóng…”
Cô nhịn cảm giác muốn ngáp, lơ đễnh trả lời: “Tiểu não em có chút vấn đề, hễ là cái gì tròn tròn em đều không điều khiển được.”
“Hả? Nói vậy chắc em chơi cầu lông cũng khá nhỉ?”
“Cầu lông không phải hình tròn sao ạ?” Lời vừa vọt ra khỏi miệng, cô thấy Dương Lam Hàng khóe miệng co rúm một chút, không có biểu hiện gì, lập tức cô ý thức được mình vừa thất lễ liền ngoan ngoãn ngồi yên, cúi đầu chờ đợi thầy giáo phê bình.
“Em thường làm gì trên mạng?” Anh ta thay đổi đề tài.
Lần này cô tỏ thái độ nghiêm chỉnh, thành thật trả lời: “Dạ, xem tin tức, tìm tư liệu, thỉnh thoảng theo dõi một chút tình hình phát triển Internet.” Trả lời chuẩn như sinh viên chăm ngoan nha!
Lăng Lăng đương đắc chí thì nghe thấy Dương Lam Hàng nói: “Việc Trung Quốc dỡ bỏ liên hệ tỷ giá giữa đồng nhân dân tệ và đô-la Mỹ, em thấy thế nào?
Cô suýt chút nữa buột miệng hỏi: “Bỏ khi nào vậy?” Cô len lén liếc mắt nhìn Dương Lam Hàng đang mỉm cười với mình, giả vờ như hơi đăm chiêu nói: “Quan hệ Trung-Mỹ càng ngày càng nóng.”
Anh ta im lặng một hồi, lại đổi chủ đề: “Bình thường em thích đọc sách gì?”
Cô trả lời thật cẩn thận: “Văn học ạ.”
“Em thích tác giả nào?”
“Lỗ Tấn. Văn của ông ấy ý tứ thâm thúy, ngoài lạnh trong nóng, các tác gia hiện đại của Trung Quốc không người nào có thể so được với ông. Tuy vậy, quá ít người thời nay có thể đọc hiểu triết lý của ông ấy!”
“Đúng không? Tôi cảm thấy văn của ông ta giống như đao nhọn, từng câu từng chữ đều đâm cho người ta máu chảy đầm đìa.”
Cô thích chủ đề này, cuối cùng hai người cũng tìm được tiếng nói chung. “Con người thời đại đó rất lãnh đạm, nhất định phải có tài năng văn chương mang máu và nước mắt như vậy thức tỉnh họ.”
“Không chỉ con người thời đại đó…” Lúc đèn đỏ, anh ta nhẹ nhàng quay sang, mỉm cười với cô nói: “Tôi mười sáu tuổi đã đi học ở Mỹ nên hiểu biết rất ít về văn học và lịch sử Trung Quốc. Tôi luôn tin rằng: Khoa học không có biên giới… mãi cho đến một ngày, tôi vì tò mò mà mở xem một cuốn sách của Lỗ Tấn.”
Lăng Lăng không nói gì, chăm chú nhìn anh ta, chờ anh ta nói tiếp.
“Lúc đọc “Nhật ký người điên”, tôi thật sự sợ hãi. Lúc ấy tôi nghĩ, tại sao có…” Anh ta tạm ngừng một chút, tiếp đó nói: “Có người thích chữ nghĩa thô tục như vậy!”
“Văn của ông ấy không thô tục.”
“Đúng vậy, là tôi đã rất nông cạn. Sau đấy có một thời gian, tôi rất đắn đo, cha mẹ rất hy vọng tôi về nước làm việc, nhưng tôi lại không bỏ được thành quả nghiên cứu của mình. Một hôm, tôi lại mở ra tập “Bàng hoàng” của Lỗ Tấn tiên sinh… Văn chương của ông ấy khiến tôi nhìn thấy rõ hàng trăm năm nhục nhã của Trung Quốc, nhớ rõ một ký ức không thể nào quên. Tôi đọc sách ông ấy xong, không còn do dự, tôi không màng đến sự phản đối của giáo sư, đem thành quả nghiên cứu quan trọng nhất của mình công bố trên tạp chí khoa học.” Anh ta nhìn ánh mắt của cô, thản nhiên nói với cô: “Thành quả vất vả của tôi nếu không thể mang về Trung Quốc thì cũng không để lại cho nước Mỹ.”
Cô không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Cũng vì lý do này mà thầy quyết định về nước sao?”
“Cũng không hoàn toàn. Kỳ thật, còn có một nguyên nhân khác…”
Đèn xanh bật sáng, anh ta chuyên chú lái xe, không nói nữa.
Cô bất giác bị lạc trong bóng lưng thẳng tắp của anh ta, đường cong hoàn mỹ kia bày ra trước mắt cô một tư thái cao ngạo bất khuất. Cô bỗng nhiên rất muốn được nhìn qua dáng vẻ của người ấy, nếu anh cũng có một phần thanh cao cùng cao ngạo như vậy thì thật tốt biết mấy…
“Em còn có vấn đề gì cần tôi giúp không? Nếu có cứ việc nói.” Giọng nói của Dương Lam Hàng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô cảm thấy toàn thân như bị điện giật.
Cô âm thầm xoa xoa cánh tay. “Cảm ơn thầy Dương, em không có chuyện gì cần phiền thầy đâu ạ!”
“Em lưu số điện thoại của tôi đi, có việc gì có thể gọi cho tôi.”
“Ơ!”
Cô lấy di động từ trong túi ra, khởi động máy, toan lưu số điện thoại anh ta. Di động vừa khởi động xong, trên màn hình đã hiện lên thông báo SMS mới. Ngón tay cô run run, mở ra tin nhắn:
“Anh hiểu em khó xử, cũng hiểu được nếu có anh ta thì em không thể tiếp nhận anh. Anh có thể cho em thời gian, để em chuyên tâm ôn thi thạc sĩ, để em tận hưởng niềm vui mình hằng khao khát! Em hãy nhớ kỹ: Chúng ta vẫn là bạn! Bất kỳ lúc nào em cần đến anh, chỉ cần xoay người là có thể nhìn thấy anh… Nếu có một ngày, em thoát khỏi tình cảm hư ảo này, hãy nhớ gọi điện cho anh, điện thoại anh luôn mở suốt hai mươi tư giờ vì em…”
Những lời này thực sự khiến Lăng Lăng tan nát cõi lòng. Đêm yên tĩnh, xe chậm rãi chạy trên đường lớn, Lăng Lăng ngơ ngẩn cầm di động, nước mắt nóng hổi rơi trên màn hình điện thoại – vì người đã bị cô làm tổn thương sâu sắc kia lại cũng là người sẵn lòng làm cho cô vui vẻ hạnh phúc!
Đêm cô quạnh, Dương Lam Hàng yên lặng nhìn người con gái ngồi bên gần trong gang tấc. Anh từng rất muốn nhìn xem dung mạo của cô, rất muốn ở bên cô những khi vui vẻ lẫn khổ đau. Anh từng nghĩ cho dù cô không yêu anh, chỉ cần có thể ở cạnh cô, anh cũng thỏa nguyện. Nhưng giờ phút này, khi anh nhìn thấy những giọt lệ trong suốt chảy xuống trước mắt mình, từng giọt từng giọt khiến tim anh bỏng rát… Bởi anh biết, chúng là vì một người con trai khác!
Anh cười khổ nhìn ra ngoài cửa xe, sao băng phía chân trời xa vẽ nên một đường cong đẹp đẽ.
Vĩnh viễn có xa không?
Rất gần, gần trong gang tấc!
Anh vượt Thái Bình Dương trở về, chỉ vì muốn cô ngẩng đầu là có thể trông thấy anh. Nhưng khi nhìn thấy rồi, thì sẽ thế nào?
Anh đối với cô mà nói, chỉ là một người xa lạ!!!
……
Lại có đèn đỏ, Dương Lam Hàng dừng xe, nhìn Lăng Lăng: “Em không sao chứ?”
“Không việc gì đâu ạ!” Cô lấy khăn giấy ra, lau lau nước mắt.
“Em với bạn trai giận nhau sao?” Anh thử thăm dò hỏi.
Lăng Lăng biết anh ta hỏi đến Uông Đào, lắc đầu nói: “Bọn em đã chia tay nhau lâu rồi.”
“Chia tay?” Vẻ mặt Dương Lam Hàng dường như rất kinh ngạc, nhìn cô vẻ đăm chiêu.
Lăng Lăng cười gượng, không giải thích nhiều. Chuyện tình cảm, có giải thích cũng vô ích.
Đêm đó, tâm trạng Dương Lam Hàng dường như rất tốt, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang ý cười, anh ta chủ động cùng cô hàn huyên rất nhiều chuyện, còn giúp cô cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ để cô tiện ăn, càng không ngừng khuyên cô ăn nhiều một chút.
Tuy vậy tâm trạng Lăng Lăng cực kỳ rối rắm, miễn cưỡng cười lịch sự đáp lại anh ta.
Lúc trở về dạ dày đau suốt một đêm.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mãi Mãi Là Bao Xa
- Chương 22