Chương 35: tôi chỉ cần cô an phận

Cô bình tĩnh đi tới căn phòng trên du thuyền, từng bước chân của cô nặng trĩu. Liệu anh có tin cô hãy không, gay là anh lại sĩ nhục, lăng mạ cô. Cô đi tới gần căn phòng, cửa mở hé ra. Cô muốn bước vào thì liền dừng lại khi nghe anh và cô ta nói chuyện

‘ anh lâm, chúng ta về nhé. Em sợ như ân lắm’ cô ta thút thít nói

‘ không có gì phải sợ, anh sẽ bảo vệ em. Nhất định anh sẽ xử lí cô ta’

‘ dạ anh’ ả ta ôm anh vào lòng

Khi nghe đến đây, cô nở một nụ cười mĩa. Là cô đang tự cười chính mình, vì tin anh đã thật sự thích mình, nhưng không ngờ..Cô rời đi thật nhanh, cô không muốn ở đây nữa. Khi đang chạy ra ngoài thì chợt bàn tay của lâm tổng kéo cô lại

‘ em đi đâu vậy’

‘ dạ sếp, tôi muốn đi về’

‘ tôi đưa em về’

‘ dạ không cần đâu ạ, tôi đi được’

‘ tôi sẽ đưa em về’ nói rồi lâm tổng kéo cô ra xe và chở về. Và bạch lan cũng đi theo nữa

Trong xe không khí im lặng lạ thường, bạch lan cũng hiểu lúc này không nên hỏi gì. Chị ân cần yên tĩnh, cứ như vậy khi đến nhà của cô. Cô vội chào 2 người và lập tức trở vào nhà, lâm tổng cũng muốn nói chuyện với cô nhưng phải đưa bạch lan về nên anh đưa bạch lan về trước, rồi sẽ gặp cô sau. Khi đã đưa bạch lan về nhà, rồi lâm tổng lái xe tới chỗ cô. Anh bấm chuông nhà cô, cô đang trầm ngâm ngồi một mình thì nghe tiếng chuông. Cô đã nghĩ có kẽ là anh đến tìm cô tính sổ, nhưng may đó là lâm tổng

‘ sếp tới đây có việc gì ạ’ cô bất ngờ khi lâm tổng xuất hiện

‘ anh muốn nói chuyện với em’ anh nói nhẹ nhàng

Cô cảm thấy lạ nhưng cũng mời sếp vào. Cô lấy nước cho lâm tổng uống

‘ em biết hàn lâm à’ anh hỏi

Cô ngạc nhiên trước câu hỏi của anh nhưng cũng trả lời



‘ từng biết ạ’

‘ em và cậu ta có mối quan hệ gì’ anh hỏi tiếp

‘…’

Thấy cô không trả lời nên anh cũng không hỏi nữa mà vội nói

‘ quên câu hỏi của anh đi nhé’

Cô lúc này thấy sếp rất lạ, tại sao lại xưng anh em với mình, cô nghi hoặc

‘ chắc em quên anh rồi nhỉ cô bé nhỏ’ anh nhìn cô cười nói

Cô nhìn anh khó hiểu, câu nói cô bé nhỏ của anh làm cô suy nghĩ và nhớ lại hồi xưa, câu này là một anh trai mà cô đã an ủi khi xưa. Lúc này cô chợt nhớ lại và nói

‘ không lẽ, anh trai khóc nhè ở công viên là sếp sao’

‘ khóc nhè sao, em có thể đổi lại là anh trai lớn đó’ anh hơi giận khi cô nói anh trai khóc nhè

Cô mừng rỡ nắm cánh tay anh mà giãy dụa

‘ là anh thật sao’

‘ thật đó cô bé nhỏ’ anh chạm nhẹ đầu mũi cô nói

Cô nhận ra hành động của cô và anh có hơi quá thì vội thụt tay về

‘ tôi xin lỗi lâm tổng’

‘ sao phải xin lỗi, cô bé nhỏ à. Giờ cũng biết nhau rồi, nên hãy xưng hô như hồi nhỏ được không’ anh điềm đạm nói

‘ được ạ’ cô vui vẻ đáp, không ngờ lại gập được anh trai nhỉ khi xưa



Vào hôm đó, cô khi biết lâm tổng là anh trai hồi nhỏ thì vui vẻ mà mời anh ở lại ăn cơm. Cô nấu những món ăn ngon nhất để đãi anh. Lâm tổng và cô cũng vui vẻ dùng bữa và đôi khi lại ôn chuyện xưa. Điều bất ngờ này đã làm cho tâm trạng của cô cũng khá hơn

‘ hồi xưa, anh đã muốn đến tìm em. Nhưng mà anh lại phải đi du học bên nước ngoài, nên đã không gặp em sớm hơn. Khi niết em là thư ký anh đã rất vui và bất ngờ đấy’

‘ đúng là duyên số mà, anh ăn nhiều vô nhé’ cô cảm thán rồi gắp thức ăn cho anh

Vào tối cô tiễn lâm tổng về và quay vào nhà dọn dẹp một chút rồi đi ngủ. Hôm nay thật mệt mõi, cô đau lưng nằm xuống giường

Lúc này ngoài cửa có tiếng chuông báo, cô mệt mỏi ngồi dậy và đi ra ngoài xem là ai tới, thì thấy anh đang ở bên ngoài. Cô không sợ mà mở cửa

‘ anh đến đây làm gì’

Anh không nói gì, lôi cô vào nhà và ép cô vào tường. Bóp lấy cổ cô

‘ sao cô lại đẩy vân vân xuống biển hả’ anh gằn giọng quát

Cô khó thở đẩy anh ra

‘.. anh… em… khônggg… làm.. buông.. ra’

‘ đừng nói dối, cô luôn luôn độc ác như vậy mà’ anh lại sỉ nhục cô nữa

Cô nhìn anh đang nói mình như vậy thì khíe mắt đã ướt ướt. Cô khó thở nhìn anh giận dữ, khi cô gần ngạt thở thì anh đẩy cô xuống sàn. Khi cản thấy có không khí, cô tham lam hít. Anh liền đứng trước người cô, nâng cằm cô lên và lạnh lùng nói

‘Tôi chỉ cần cô an phận mà cô cũng không làm được’

‘ anh nói đã thích em mà, anh nói dối em sao’ cô nghẹn ngào nói với anh

‘ tôi chỉ yêu duy nhất vân vân’ anh kiên định nói

Đùng, một lời nói làm cho cô đau thấu tâm can. Cô còn tưởng là anh đến tìm mình để bênh, cô nào ngờ. Cô thật sự đã rất ngu ngốc rồi, lại yêu anh và tin anh. Và cuối cùng là nhận lại sự lừa dối từ anh, cô nhìn anh với ánh mắt xen lẫn yêu và hận. Cô cười chính mình, vì quá ngu, quá ngu.