Chương 11

Đối mặt tay chồng trước suýt đánh chết cô, cô không phải không sợ, cũng không phải không kinh hãi. Chỉ là trong nhà ai cũng khí thế hùng hổ, đấu khí tận trời, cô không thể không tỉnh táo.

Thận Ngôn không nói một lời nào chiếm lấy một ghế chủ vị khác, cũng khiến cha đẻ cậu chỉ có thể ngồi dưới tay câu, cậu ba Lục ngượng nghịu hơn ngồi dưới Lưu nương tử, theo sau là Thị Mặc ôm kiếm, ánh mắt bất thiện. Tứ Hỉ Nhi đứng bên cạnh Lưu nương tử, cầm theo cây côn. Bọn bác Tôn cầm liềm đao không thả, đứng hai hàng.

Trong đại sảnh nông dân hộ, người đứng thành sảnh Tụ Nghĩa của Lương Sơn Bạc*, mặc dù không góp đủ một trăm linh tám hảo hán. Thật sự khiến mấy người hầu của cậu ba Trương bị dọa, tay chân và răng trên răng dưới run tợn.

* là căn cứ của lực lượng nổi dậy do 108 anh hùng Lương Sơn Bạc lãnh đạo trong tác phẩm Thủy Hử

“Cậu ba Trương đi ngang qua à?” Lưu nương tử cuối cùng đánh vỡ sát khí hết sức căng thẳng, ” Ngôn Nhi sao không chào đi con?”

Thận Ngôn kéo căng khuôn mặt nhỏ, xuống ghế vái chào, cứng rắn nói, “Bái kiến cậu ba Trương.”

Con ngươi cậu ba Trương thoáng bi thương, gượng cười nói, “Hơn năm không gặp, Ngôn Nhi quên ta rồi.”

Thận Ngôn cũng không nói, chỉ ngồi về chủ vị, thẳng cổ nhỏ quật cường.

Lưu nương tử lại bị làm khó. Cô dẫn theo Ngôn Nhi đến nhà cũ Trương gia tĩnh dưỡng, vẫn hết sức để Ngôn Nhi không ôm chặt địch ý với phụ thân. Nhưng vội về chịu tang một chuyến là hủy hết cố gắng. Khi ấy dì Triệu vừa sinh con trai, nói thỏ thẻ bên gối, cậu ba Trương đối xử Ngôn Nhi rất tệ, còn từng tát cậu, tuyên bố tuyệt đối không để cậu vào từ đường.

Lúc bỏ cô, còn tự miệng nói mẹ đẻ Ngôn Nhi không trong sạch, Ngôn Nhi không phải con của hắn ta.

Lưu nương tử thật sự không có cách nào vi phạm lương tâm để Ngôn Nhi thực hiện hiếu đạo gì. Cha không từ, con hiếu cái gì? Nhưng cũng không thể để con gánh cái tội danh “ngỗ nghịch” trước mặt mọi người.

Cô ôn hòa cười khẽ, “Cậu ba Trương vẫn chưa trả lời ta.”

Cậu ba Trương lúc này mới tỉnh táo, ” Thập Tứ nương, ta đặc biệt đến thăm nàng và Ngôn Nhi.”

Cô chỉ kinh ngạc một lát, lập tức hiểu rõ. Châm chước một lát, “Dì Triệu và Bảo Nhi có ổn không?”

Cậu ba Trương há to, chán nản cười thảm, “Thập Tứ nương, nàng vẫn thông minh như thế, biết trước, không thể gạt được nàng điều gì.” Giọng hắn ta dần thấp, “Nếu nàng vẫn còn đó, làm sao đến mức này...”

Lưu nương tử ngắt hắn ta, “Tứ Hỉ Nhi, bác Tôn, cây trồng hè vội lắm, bu hết ở đây làm cái gì? Đi làm việc đi.”

“Cô nương!” Tứ Hỉ Nhi không làm, nhưng bị Lưu nương tử nhìn một cái sắc ngọt, lại không muốn để tên mặt giặc là cậu ba Trương kia bắt nạt cô nương, có cớ tôi ta khinh chủ, đành phải cùng bọn bác Tôn ngầm trao đổi rồi cùng nhau ra ngoài, chỉ là để ý, bác Triệu và bác Lý cầm theo liềm đao thủ vệ bên ngoài, vểnh lỗ tai lên nghe động tĩnh.

“Cậu ba Lục, cũng phiền anh mang Ngôn Nhi đi đọc sách.” Giọng nói của cô nặng chút, ” Ngôn Nhi, lát ta hỏi lại con chuyện học đường, con cẩn thận dụng công, đừng để ta hỏi lại đáp không được.”

Cậu ba Lục ngẩng đầu nhìn cô, cô lại mỉm cười gật gật đầu. Hắn yên lặng một lát, tiến lên dắt Thận Ngôn, lại làm ánh mắt với Thị Mặc, ra hiệu gã ở lại. Thận Ngôn lo lắng nhìn mẫu thân lại nhìn cậu ba Lục, nắm thật chặt nắm tay, vẫn ngoan ngoãn cùng ra ngoài, chỉ là quay đầu nhiều lần nhìn mẫu thân.

Cậu ba Trương chỉ bưng cốc trà sững sờ, Lưu nương tử lặng lẽ dò xét hắn ta. Chỉ thấy cậu ba Trương nom mảnh dẻ, gầy đến giống da bọc xương. Nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, dù trông ưu sầu, ánh mắt lại rất trong sáng, chắc là cai nha phiến rồi. Cô uống trà, đặt bát trà trên bàn, nhẹ nhàng một tiếng, lại khiến cậu ba Trương bừng tỉnh.

“Thập Tứ nương, ” hắn ta hắng giọng một cái, “Lúc chia tay... lời trước khi chia tay nàng nói, ta nghe thấy. Chỉ là, hơi trễ...” hốc mắt hắn ta đỏ lên.

Lưu nương tử trong lòng đã rõ. Chắc cậu ba Trương sẽ không đánh. Sau khi cô bị bỏ, kiềm chế nhiều năm mất hết, may sao mình có thể chạy khỏi hiểm cảnh, còn bảo vệ Ngôn Nhi, nên thành khẩn nói mấy lời với cậu ba Trương, xem như tặng cho cố chủ nhiều năm.

Cô cũng biết, nha phiến cao này là thủ đoạn để dì Triệu giữ chặt cậu ba Trương. Lúc cô vẫn là mợ chủ, cứ động nói là bị đánh, bây giờ không phải nữa, cô liền nói thẳng. Dù sao lần đó đánh cô, là cậu ba Trương hút nha phiến cao rồi thần trí mơ hồ nên nổi giận.

Nói cô đối với cậu ba Trương không có chút tình cảm, thì là không thể, nếu không cũng sẽ chẳng có mang đứa bé kia. Dù sao trong mắt cô, cậu ba Trương chỉ là thanh thiếu niên, chỉ là đa tình một chút thôi. Đây là cái sai của thời đại, cũng không thể chỉ trách hắn ta. Ít nhất hắn đối với dì Triệu thật sự là toàn tâm toàn ý, lúc bên cô, thường sẽ lo lắng đến cảm nhận của dì Triệu.

Một thiếu niên vốn ngây thơ như ánh nắng, biến thành quỷ nha phiến, từng đứa con chết yểu không rõ ràng, nỗi thống khổ và trốn tránh của hắn ta, cô cũng đều đặt trong mắt.

Trước khi chia tay, cô thẳng thắn khuyên hắn ta cai nghiện, đuổi hết thϊếp hầu ngoài dì Triệu, thắt chặt hàng rào trong nhà, đồng thời vội phân nhà, không để mình thành phế nhân, ngay cả dòng dõi cũng không gánh nổi.

Đó là thời gian hiếm hoi cậu ba Trương tỉnh táo, hiếm khi yên lặng nghe. Cô nói xong liền đi, dù sao trong lòng đã hoàn toàn không còn gánh nặng.

“... Ngọc Thanh, bạo bệnh đi rồi. Bảo Nhi cũng không giữ được.” Cậu ba Trương nói thật nhỏ, “Bên cạnh ta không còn ai.”

Bạo bệnh? Lưu nương tử cười khổ. “... Nén bi thương.”

“Ta hối hận rồi, Thập Tứ nương.” Cậu ba Trương cúi đầu, ” theo ta về nhà đi nhé. Mấy năm nay... Mẹ con hai nàng chịu khổ... Ta sẽ đền bù mọi người thật tốt.”

” ‘Lên núi hái my vu, xuống núi gặp chồng xưa. Bái chào và thăm hỏi’*...” Lưu nương tử bật cười lớn, “nhưng ta không hái mi vu, cũng không hỏi chồng cũ.”

*Thướng sơn hái vu mi, bản dịch của Điệp luyến hoa

Cậu ba Trương mặt trắng bệch, ánh mắt cầu khẩn, “Thập Tứ nương, nàng cũng nể mặt Ngôn Nhi... dù sao nó cũng phải nhận tổ quy tông, nàng cũng không thể mãi lưu lạc bên ngoài.”

“Cậu ba, ta cũng không có lưu lạc, Ngôn Nhi cũng giữ được một cái mạng, không nhận tổ quy tông chỉ là một trong những cái giá thôi.” Cô rất tỉnh táo trả lời, “Anh đã bỏ nha phiến, tiếp tục việc học, hoặc là theo lão phu nhân quản gia nghiệp, đương nhiên sẽ có thành tựu. Anh cũng còn trẻ, cưới thiên kim đứng đắn môn đăng hộ đối, sinh con đẻ cái, vẫn chưa muộn...”

“... Ta đối với nữ nhân, đã nản chí.” Hắn ta ngẩng đầu, “Thập Tứ nương, dù thế nào nàng cũng không tha thứ ta sao?”

“Đây không phải vấn đề tha thứ hay không, ” cô bình thản ung dung vạch trọng điểm, “Ta không có thể sinh đẻ, miễn cưỡng cùng anh trở về, chỉ khiến tương lai lần nữa vì không con mà bị bỏ, làm sao phải phiền toái như vậy? Giờ anh suy sụp tinh thần đương nhiên sẽ nói nản chí, chờ khi khôi phục nguyên khí, đương nhiên sẽ có người để yêu thương. Đến lúc đó ta lại phải lao tâm lao lực... Ta thật sự không muốn chỗ này, ” cô chỉ mắt phải lành lặn, “Lại có thêm vết sẹo dài. Làm đối xứng không phải chơi như vậy.”

Cậu ba Trương liên tục cầu xin, Lưu nương tử nói gì cũng không hé miệng, tính thiếu gia của hắn ta bùng lên, đột nhiên vỗ bàn một cái, “Vậy trả con lại cho ta!”

Thị Mặc lập tức rút kiếm ra, ngăn trước mặt Lưu nương tử, dọa chủ tớ cậu ba Trương dọa đến run bật.

Lưu nương tử dở khóc dở cười, “Thị Mặc, thu kiếm lại. Anh cũng không thể nắm ngang kiếm tiễn khách mà? Nhà chúng ta thổ phỉ như thế sao?”

Thị Mặc ung dung tra kiếm về vỏ, lắc vỏ kiếm một cái, cất giọng nói, “Mời cậu ba Trương!”

Cậu ba Trương còn muốn nói hai câu xã giao, bị ánh mắt Thị Mặc tràn ngập sát khí đâm một cái, chỉ có thể nuốt vào, nghẹn đến hoảng hốt. Chỉ oán hận nói, “Ta sẽ đến nữa! Không lý nào lại chiếm được con nhà ta!” Liền cùng mấy tên người hầu của hắn ta chạy như trối chết.

Lưu nương tử vuốt thái dương cười. Ông chồng trước này thật đúng là nực cười.