Editor: Tây An “Tôi biết từ lâu, tình yêu là thứ không dây vào được. Một khi dây vào rồi, thì phiền não sẽ bộc phát, lại thêm biết bao biến số.” Cô sớm đã vô tâm. Làm người hai đời, lòng đã chịu vô số …
Editor: Tây An
“Tôi biết từ lâu, tình yêu là thứ không dây vào được. Một khi dây vào rồi, thì phiền não sẽ bộc phát, lại thêm biết bao biến số.”
Cô sớm đã vô tâm. Làm người hai đời, lòng đã chịu vô số tổn thương.
Hoa thơm tan hết, cô đơn nở muộn nhất.
Lần đầu tiên thứ hắn nhìn thấy không phải là đóa mai đỏ như lửa lớn đốt trời, mà là cô gái đứng nơi hồ sen khô cạn, trên cây cầu hình vòm.
Chỉ thấy cô mặc áo khoác Hồ phục kỳ dị, tay áo hẹp có đai lưng, không kín chẳng hở, cả người đen kịt, làm nổi bật khuôn mặt và bàn tay càng thêm tái nhợt. Tóc dài bay bay, đứng trên hồ sen giữa ngày đông, dưới đóa mai như lửa, đáng chú ý đến thế, như một linh hồn cao ngạo xinh đẹp.
Lưu nương tử dư thừa bị bài xích, không tên cũng không chữ.
Hắn đã sớm để bụng, vì nàng Thập Tứ nương linh tuệ thông minh, cao ngạo bất quần lại trong trẻo lạnh nhạt đối mặt với nhạo báng thế gian, tựa đóa mai như lửa đốt trời ấy.
Mặc kệ, cứ thành thân trước đi. Thành thân rồi, thì chậm rãi chiếm trái tim cô. Hắn không vĩ đại đến vậy, hắn không muốn viên tròn cho người khác. Đây là Ngôn Nhi của hắn, Lưu viên của hắn, Thập Tứ nương của hắn. Hắn tuyệt đối không được giao cho bất kỳ ai.