Chương 2: Thương ưng hồ điệp
Lãnh Như Băng đột ngột thối lui, hạ giọng nói:
− Hổ đệ, mau soát người ả.
Bỗng một tiếng gầm lớn, hắc y đại hán chém ngang cây đao tới, đao phong ào ào.
Lý Tiểu Hổ thi triển chiêu kiếm «Thôn phong thổ nguyệt». «Keng» một tiếng đánh bạt đao thế của hắc y đại hán, đoạn tung ngay một cước bồi tiếp.
Chàng tuy tuổi nhỏ, nhưng xuất thủ thần tốc, lợi hại hiếm thấy, một cước vừa tung ra, trường kiếm cũng đồng thời phóng chiêu «Phàn hoa liễu» tạo nên một mảng kiếm hoa, bức hắc y đại hán phải thối lui năm bước.
Lãnh Như Băng vọt tới, thấp giọng nói:
− Hổ đệ, không cần đả thương họ, mau đi tìm Sâm hoàn.
Lý Tiểu Hổ mỉm cười, bay tới bên cạnh thanh y thiếu nữ, nói:
− Sâm hoàn để ở đâu ?
Thanh y thiếu nữ tuy đã bị Lãnh Như Băng điểm thương mạch đạo, nhưng thái độ của nàng vẫn ngang tàng, lạnh lùng nói:
− Sâm hoàn nào ? Sớm đã giao đi ngoài trăm dặm rồi ...
Lý Tiểu Hổ phẫn nộ nói:
− Cuối cùng ngươi giấu nó ở đâu, nói mau !
Thanh y thiếu nữ lạnh lùng nhìn Lý Tiểu Hổ một cái, không nói. Lý Tiểu Hổ nói:
− Được lắm ! Ngươi muốn nếm thống khổ ...
Đoạn tay hữu tra kiếm vào bao, tay tả nắm lấy cổ tay nàng, tay hữu đặt ngay tại khuỷu cùi chỏ, nói tiếp:
− Ngươi muốn nếm một chút mùi vị «Phân Cân Thác Cốt» phải không ?
Lúc này hắc y đại hán cầm đao nhảy bổ tới.
Lãnh Như Băng tràn ngang sang chận đường gã, trầm giọng quát:
− Hổ đệ, đừng làm thế, mau tìm trên người ả, chỉ cần lấy lại Sâm hoàn là chúng ta tức thời đi ngay.
Tay hữu của chàng bỗng vỗ ra một chưởng.
Chỉ nghe hắc y đại hán kêu một tiếng, cây đao trên tay gã bị rớt xuống đất.
Lãnh Như Băng xoay người, điểm trúng vào huyệt «Kiên tĩnh» của gã.
Xuất chưởng làm rơi đao, xoay tay điểm trúng huyệt, tựa hồ cả hai thủ pháp ấy xảy ra đồng thời, nhanh hơn tia chớp.
Lý Tiểu Hổ còn ít tuổi, chẳng e ngại gì, lập tức đưa tay sờ nắn khắp thân mình thanh y thiếu nữ.
Lãnh Như Băng hồi hộp nhìn Tiểu Hổ, hy vọng Tiểu Hổ mau chóng tìm ra Sâm hoàn.
Trường y thanh niên đã hồi phục thần thái, tay phe phẩy quạt, đứng ngoài quan sát.
Thanh y thiếu nữ lặng lẽ cúi đầu, lim dim mắt, để mặc cho Lý Tiểu Hổ tra xét khắp mình, chẳng nói một lời.
Lý Tiểu Hổ đã rà soát toàn thân thiếu nữ, không thấy Sâm hoàn, bất giác nổi nóng nói:
− Con tiện tì này, ngươi giấu Sâm hoàn ở đâu ?
Thanh y thiếu nữ từ từ mở mắt, ném ra mục quang rực lửa về phía Lãnh Như Băng, nói:
− Bổn cô nương đã giao cho người khác mang đi xa trăm dặm, các ngươi có làm gì ở đây cũng vô ích, hai ta võ công chẳng bằng ngươi, có chết cũng không ân hận ...
Hắc y đại hán tiếp lời:
− Trong giang hồ hiểm trá trùng trùng, nếu Linh cô nương chịu nghe lời tại hạ, thì lúc này chúng ta đã ở ngoài trăm dặm, ôi, cô nương lại còn ủy mị thương tâm, ân hận về việc lấy trộm dược vật khiến người ta tự tuyệt mà khăng khăng đòi ở lại phúng điếu, nên mới đến cơ sự này ...
Thanh y thiếu nữ quát lớn:
− Ai khiến ngươi theo ta, hừ, đồ tham sinh úy tử !
Lãnh Như Băng thong thả nói:
− Hổ đệ rà soát thật kỹ chưa ?
Lý Tiểu Hổ đáp:
− Kỹ lắm rồi, vẫn không thấy đâu cả.
Lãnh Như Băng nói:
− Hãy giải huyệt cho họ, tha cho họ đi.
Lý Tiểu Hổ sững sờ:
− Sao kia ?
Lãnh Như Băng nói:
− Giải huyệt, rồi thả cho họ đi !
Lần này Lý Tiểu Hổ nghe rành rọt từng lời, nhưng trong lòng hồ nghi không hiểu, cũng không dám trái lệnh sư huynh, đành giải huyệt cho nàng rồi lui lại một bên.
Lãnh Như Băng tới bên hắc y đại hán, cúi xuống nhặt cây đao trả cho gã, giải huyệt cho gã, rồi cung tay nói:
− Thỉnh nhị vị thượng lộ, thứ cho tại hạ không tiễn.
Đoạn thong thả quay người đi vào tiểu thất.
Thanh y thiếu nữ và hắc y đại hán nhìn theo chàng, trong lòng không rõ kinh ngạc hay hoan hỉ.
Chỉ thấy bộ y phục trắng của chàng xao động như dập dờn trên sóng nước, tựa hồ toàn thân chàng đang run lên bần bật.
Hắc y đại hán đến bên thanh y thiếu nữ, nói nhỏ:
− Linh cô nương, chúng ta nên đi thôi.
Thanh y thiếu nữ thong thả quay người, chậm rãi bước đi, hình bóng khuất dần trong rừng hoa đào. Hắc y đại hán cung tay, hướng vào tiểu thất thi lễ, nói:
− Ân đức của công tử đối với chúng tại hạ hôm nay, tại hạ không bao giờ quên, sau này sẽ có ngày báo đáp.
Lý Tiểu Hổ thở dài nói:
− Ngươi mau xéo đi cho rảnh mắt, kẻo ta nổi cơn lên thì dù có bị sư huynh quở trách, ta cũng gϊếŧ chết ngươi !
Hắc y đại hán biết chàng nói thực, vội quay người chạy vội ra.
Thấy họ đã đi xa, Lý Tiểu Hổ mới đi vào tiểu thất.
Bỗng nghe một tiếng gọi trầm sau lưng:
− Tiểu huynh đệ !
Lý Tiểu Hổ dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy trường y thanh niên tay phe phẩy quạt, miệng mỉm cười, nhìn chàng gật gật đầu, thì cau mày hỏi:
− Gọi ta làm gì ?
Vì đang phiền não, nên giọng nói Lý Tiểu Hổ thật khó nghe.
Trường y thanh niên mỉm cười:
− Tiểu huynh đệ tuổi nhỏ mà tính khí quá nóng nảy.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Thì đã sao ? Ta đang bực lắm, tốt nhất đừng có chọc giận ta !
Trường y thanh niên tựa hồ lại có ý chuốc lấy phiền não, bèn bước tới, mỉm cười nói:
− Phiền tiểu huynh đệ bẩm với sư huynh một tiếng, rằng Hoàng Sơn Thế Gia Vương Phi Dương có sự thỉnh cầu.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Ngươi thực là lắm chuyện, vừa rồi ngươi đứng một bên đã thấy sư huynh của ta bị khổ vì mất Sâm hoàn, tâm tình sầu não, nay lại còn thỉnh thỉnh cầu cầu gì nữa.
Vương Phi Dương phe phẩy quạt, mỉm cười:
− Tại hạ từ ngày qua lại trong giang hồ đến nay từng gặp không ít cao nhân, nhưng các nhân vật đức cao vọng trọng trong võ lâm chưa một ai dám vô lễ với tại hạ như lần này ...
Chỉ nghe tiếng nói âm trầm của Lãnh Như Băng từ phía trong vọng ra:
− Vương huynh đừng trách, sư đệ của tại hạ phóng túng đã quen nên có điểm thất lễ, thỉnh Vương huynh nể mặt tại hạ mà lượng thứ cho.
Đoạn từ trong tiểu thất bước ra.
Vương Phi Dương cung tay nói:
− Lãnh huynh, mấy thứ linh vị, cùng cái phướn kia nên loại bỏ đi, để như vậy khó coi, chỉ khêu gợi tính hiếu kỳ của các nhân vật võ lâm.
Lãnh Như Băng nói:
− Đa tạ Vương huynh chỉ giáo ...
Đoạn quay sang Lý Tiểu Hổ nói:
− Hổ đệ mau thu dọn mấy thứ ấy đi, rồi chúng ta còn gấp thượng lộ.
Lý Tiểu Hổ ứng thanh, lập tức đi thu dọn.
Vương Phi Dương phe phẩy cây quạt, nói:
− Lãnh huynh ...
Lãnh Như Băng quay đầu lại hỏi:
− Vương huynh có điều gì chỉ giáo ?
Vương Phi Dương bỗng bước lại gần chàng, nói:
− Huynh đệ có một việc muốn nhờ Lãnh huynh dốc lực hiệp trợ một chuyến.
Ôi, tại «Thính Thiền Các», tại hạ cư trú một tháng nay cũng là vì việc này.
Lãnh Như Băng lắc đầu:
− Tại hạ còn có việc trọng yếu, phải sớm đi Hàng Châu ngay.
Vương Phi Dương hơi biến sắc, nói:
− Lãnh huynh đã không có ý hiệp trợ, tại hạ không dám nài ép, đành vậy.
Đoạn quay người bước đi. Lãnh Như Băng quay mình thở dài một tiếng, nói:
− Vương huynh hãy dừng bước !
Vương Phi Dương dừng lại, hỏi:
− Huynh còn muốn nói gì chăng ?
Lãnh Như Băng thong thả bước tới, nói:
− Thường nghe gia mẫu nhắc Hoàng Sơn Thế Gia là đệ nhất nghĩa hiệp trong võ lâm.
Vương Phi Dương nói:
− Quá lời, quá lời.
Lãnh Như Băng nói:
− Hoàng Sơn Thế Gia danh trấn thiên hạ, không biết cần tại hạ hiệp trợ việc gì ?
Vương Phi Dương trầm ngâm một lát, đoạn thấp giọng nói:
− Đào Hoa Trang này bề ngoài bất quá chỉ là một đại tửu điếm, kỳ thực là nơi tàng long ngọa hổ, ẩn chứa rất nhiều tai họa. Một âm mưu khiến nhân tâm võ lâm kinh hãi chính đang được tiến hành tại chốn phồn hoa trông như êm ả này.
Lãnh Như Băng chau mày, hỏi:
− Có chuyện như vậy sao ?
Vương Phi Dương đáp:
− Lãnh huynh từ xa đến, chưa biết bí mật ở Đào Hoa Trang này. «Di Hồng Đài», «Phỉ Thúy Lâu» tuy là chốn hưởng lạc, nào ngờ các ca kỹ, vũ nương yêu kiều lả lướt, dung sắc như hoa cuối cùng lại đều có tuyệt kỹ, biết bao cao thủ võ lâm đã biến mất vô thanh vô tức dưới tay chúng !
Lãnh Như Băng mắt phóng ra những tia thần quang rực lửa, hiển nhiên chàng đã bị động tâm bởi lời kể vừa rồi của Vương Phi Dương.
Vương Phi Dương bỗng ngừng lại, ngưng thần cẩn thận lắng nghe một lát, rồi tiếp:
− «Thính Thiền Các» tàng thư vạn quyển tưởng cống hiến chữ nghĩa cho độc giả, nào ngờ bọn chúng dùng vạn quyển tàng thư chỉ để dẫn dụ kỳ nhân, nhằm thực thi âm mưu khác.
Lãnh Như Băng nói:
− Vương huynh nói vậy có chứng cứ hay không ? Theo tại hạ nhận xét, lão Trang chủ tuy thâm trầm, nhưng cũng không giống một nhân vật trong giang hồ.
Vương Phi Dương mỉm cười, nói:
− Lãnh huynh đến rất đúng lúc, hôm nay chính là định kỳ tụ hội ba tháng một lần của lão ta. Phàm là các nhân vật có chút địa vị trong võ lâm đều tới đây.
Theo chỗ đệ nghe biết, cứ ba tháng chúng hội tụ một lần. Đệ đã tận tâm dò xét, nhưng chưa cách gì biết được kẻ chủ trì đại sự là ai. Lãnh huynh tới đây thật là may ...
Lãnh Như Băng nói:
− Vương huynh vừa bảo là Đào Hoa Trang ẩn tàng một âm mưu chấn động nhân tâm võ lâm, không biết là muốn nói việc gì ?
Vương Phi Dương đáp:
− Việc đó nói ra thì dài, nhất ngôn nan tận, chỗ này không tiện nói. Nếu Lãnh huynh có hứng, ta hãy thừa dịp đêm tối đến một nơi lân cận mà đàm luận.
Lãnh Như Băng trầm ngâm một lát, nói:
− Vương huynh có hữu ái, tại hạ chẳng dám khước từ.
Lúc này Lý Tiểu Hổ đã thu dọn xong, bước vào trong tiểu thất.
Lãnh Như Băng thấp giọng nói:
− Hổ đệ đi dắt ngựa lại đây ...
Lời chưa dứt, bỗng nghe tiếng cước bộ rậm rịch chạy tới gần.
Ngẩng nhìn lên, chỉ thấy hai gã tiểu nhị cầm đèn dẫn đường, tiếp đến lão Trang chủ hấp tấp chạy tới.
Lý Tiểu Hổ nói nhỏ:
− Đại ca mau chui vào quan tài đi thôi !
Lãnh Như Băng nói:
− Huynh đã xuất hiện chỉ e họ đã nhìn thấy.
Vương Phi Dương nói nhỏ:
− Không sao, tại hạ đã quan sát kỹ tình hình bốn phía xung quanh, mấy cái hầm chông bọn chúng bố trí đã bị tại hạ tiêu trừ, Lãnh huynh tạm thời nằm vào quan tài càng tốt, để xem chúng định giở trò gì ?
Lãnh Như Băng gật đầu nói:
− Hổ đệ, nhớ bảo chúng trả lại ngựa, chúng ta sẽ đi ngay trong đêm.
Đoạn nhún chân nhảy một cái, người đã bay nhẹ nhàng nằm gọn vào trong quan tài. Chàng vừa nằm gọn trong đó, lão trang chủ đã hối hả chạy vào. Vương Phi Dương đã nhanh như chớp nấp vào sau cánh cửa.
Lý Tiểu Hổ vội bước ra chắn giữ ngoài cửa. Tay hữu của chàng cầm thanh kiếm chỉa ngang, sắc mặt lạnh lùng nói:
− Nửa đêm khuya khoắt, lão trượng vội vã đến đây làm gì ?
Giọng chàng nghe rất gay gắt, ngang ngược Hai gã tiểu nhị vội nép sang hai bên. Lão Trang chủ vẻ mặt âm trầm đưa mắt đảo qua đảo lại nhìn Lý Tiểu Hổ chằm chằm, nói:
− Tiểu huynh đệ, mắt lão phu chưa mờ, lão phu từng gặp nghìn vạn người, há để bị tiểu huynh đệ lừa dối ở đây ? Thỉnh lệnh huynh bước ra, lão phu muốn hỏi vài điều trọng yếu.
Lý Tiểu Hổ tuổi còn nhỏ, chưa hiểu sự hiểm trá của giang hồ, nên bị trúng kế của lão ta, bất giác ngoảnh đầu về phía quan tài rồi mới lắc đầu nói:
− Không được, lão trượng có việc gì, cứ nói lại với tại hạ cũng xong.
Vương Phi Dương nấp sau cửa nghe vậy thì cau mày nghĩ thầm:
“Như thế chẳng hóa ra lạy ông tôi ở bụi này.”.
Chỉ nghe lão Trang chủ ho một tiếng, nói:
− Tiểu huynh đệ tuổi còn nhỏ, e rằng không đương nổi việc này.
Lý Tiểu Hổ quắc mắt nói:
− Lão trượng chớ gây sự, người đã chết làm sao còn ra nói chuyện được với lão ?
Lão trang chủ cười khẩy, nói:
− Tiểu huynh đệ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không mau tránh ra, đừng trách lão phu vô tình, lấy lớn hϊếp nhỏ.
Lý Tiểu Hổ trợn mắt, nói:
− Thế nào lão muốn đánh nhau thì còn gì tốt hơn.
Lão Trang chủ tựa hồ không ngờ Lý Tiểu Hổ nhỏ tuổi mà lại ngang tàng như vậy, thì ngẩn người ra nói:
− Tiểu tử chưa ráo máu đầu mà ngang tàng hiếm thấy ...
Bỗng một giọng nữ nhân tiếp lời của lão:
− Không cần nhiều lời với hắn ...
Từ trong rừng hoa đào một lục y thiếu nữ tóc dài thong thả bước ra.
Lý Tiểu Hổ đưa mắt nhìn lục y thiếu nữ, nhận ra đó chính là người đã sắm vai nhi nữ của lão Trang chủ đã tới viếng sư huynh.
Chỉ thấy thiếu nữ ung dung, uyển chuyển bước lại.
Lý Tiểu Hổ đang định quát lớn chợt nghe tiếng Vương Phi Dương nói nhỏ ở đằng sau:
− Tiểu huynh đệ tạm nén cơn giận, tại hạ nghĩ rằng chúng đến đây ắt có dụng tâm, hãy để chúng nói vài câu để dò xét ý đồ của chúng.
Lục y thiếu nữ thấy Lý Tiểu Hổ ngưng thần đứng im, tựa hồ chưa nghe thấy gì, thì nổi giận bước thẳng vào tiểu thất.
Lý Tiểu Hổ vung kiếm chắn đường, thanh kiếm phát ra một đạo hào quang như tia chớp.
Lục y thiếu nữ vội lùi lại hai bước, cười nhạt một tiếng nói:
− Chẳng trách hắn cuồng ngạo, hẳn là cũng có chút võ công.
Lý Tiểu Hổ đang định động thủ, chợt nhớ tới lời Vương Phi Dương vừa nhắc nhở, bèn nén giận, cười nói:
− Muốn vào trong kia cũng được, nhưng trước hết hãy nói vài lời, nếu các ngươi nói năng hợp đạo lý, tất nhiên ta sẽ để cho ngươi vào.
Chàng nói câu này với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.
Vương Phi Dương đứng sau cửa cười thầm:
“Hài tử này xem ra cũng rất láu lỉnh.”.
Lục y thiếu nữ vén tấm màn che, trầm ngâm giây lát, nói:
− Huynh đệ các ngươi có phải từ Hoa Sơn tới đây ?
Lý Tiểu Hổ sững sờ đáp:
− Không sai, làm sao ngươi biết ?
Lục y thiếu nữ mỉm cười:
− Vị sư huynh giả chết của ngươi có phải tên là Lãnh Như Băng ?
Lý Tiểu Hổ gật đầu:
− Cũng không sai, thì sao ?
Lục y thiếu nữ gật gù nói:
− Đúng vậy ! Nói cho ngươi biết, vị sư huynh giả chết của ngươi có mang theo bên người «Thiên niên Sâm hoàn». Hành lý, yên ngựa của các ngươi chúng ta đã xét kỹ, không thấy Sâm hoàn, ắt là sư huynh của ngươi mang nó trong người.
Lý Tiểu Hổ cau mày, nghĩ thầm:
“Thật là quái sự, việc huynh đệ ta mang Sâm hoàn cực kì bí mật, không hiểu tại sao lại có nhiều người biết như vậy ?”.
Chỉ nghe lục y thiếu nữ nói tiếp:
− Chúng ta vốn chuẩn bị chờ hai ngươi tại bến đò Trường Giang mới hạ thủ, không ngờ các ngươi lưu lại Đào Hoa Trang này.
Nói đến đây, bỗng gằn giọng, tiếp:
− Lời ta nói đã minh bạch, sinh tử chỉ có hai đường cho các ngươi chọn lựa.
Muốn rời khỏi nơi đây, hãy ngoan ngoãn giao nộp «Thiên niên Sâm hoàn».
Lý Tiểu Hổ quắc mắt, cười:
− Ta là người không sợ chết, nhưng không biết tử lộ như thế nào ?
Lục y thiếu nữ nhún vai, nhướn mày, nói:
− Người nhỏ mà lớn mật, xem ra ngươi không chịu cúi đầu !
Lý Tiểu Hổ nhún vai, nói:
− Nói nghe hay đó, cô nương chỉ hơn ta vài tuổi, lại là phận nhi nữ mà dám cả gan cướp bóc thương nhân, đáng tiếc cô nương đã chọn lầm đối tượng.
Lục y thiếu nữ hơi ngẩn người:
− Tại sao bảo ta chọn lầm đối tượng, lời ngươi vừa nói chẳng lẽ là hoang ngôn ?
Lý Tiểu Hổ ưỡn ngực:
− Xưa nay ta chưa từng hoang ngôn. Ngươi dò xét hoàn toàn đúng đó, huynh đệ hai ta đúng là có đem theo «Thiên niên Sâm hoàn», chỉ e ngươi không đủ bản lĩnh để cướp đi !
Lục y thiếu nữ hất mái tóc dài, nói:
− Thì ra ta đã tìm lầm đối tượng !
Đoạn nhanh như cắt sấn tới, dùng hai ngón tay điểm vào yếu huyệt «Huyền cơ» của Lý Tiểu Hổ.
Lý Tiểu Hổ xoay cổ tay đâm kiếm xéo lên, tạo thành hai đạo kiếm hoa.
Thủ pháp của Lục y thiếu nữ vô cùng thâm hiểm, ngọc chưởng trong lúc né tránh kiếm thế đã vỗ ngay một chưởng vào tay hữu cầm kiếm của Lý Tiểu Hổ.
Lý Tiểu Hổ cau mày, vội thối lui hai bước để tránh đòn.
Lục y thiếu nữ nhích người vọt theo, chưởng thức của tay hữu tràn tới, tả thủ rút ngay cây trâm cài trên đầu.
Lý Tiểu Hổ quát lớn:
− Lưu tâm !
Trường kiếm đột xuất thi triển tuyệt học, phóng liền ba chiêu, hào quang như sóng cuộn lập tức bức Lục y thiếu nữ lùi hẳn ra bên ngoài.
Tả thủ của lục y thiếu nữ đột nhiên phóng ra, nhắm vào mũi kiếm của Lý Tiểu Hổ.
Lý Tiểu Hổ thu hồi trường kiếm, tả thủ rút phắt cây kim bút sau lưng, dùng chiêu «Tiếu chỉ Thiên Nam» nghênh đón.
Lục y thiếu nữ vội thu hồi cây trâm, thối lui vài bước.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Thế nào ? Không đấu nữa ư ?
Lục y thiếu nữ lạnh lùng đáp:
− Ngươi dùng cả kiếm lẫn bút, chiêu thuật quá thần kỳ ...
Lý Tiểu Hổ mỉm cười:
− Cô nương biết thì tốt, ta bảo cô nương tìm lầm người, lúc này cô nương đã minh bạch chưa ?
Lục y thiếu nữ đáp:
− Ta tuy không thắng được ngươi, nhưng cũng không bại dưới tay ngươi.
Nếu muốn phân thắng bại, e rằng phải tới vài trăm chiêu mới có thể quyết định.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Cô nương có thể đối phó với kiếm và bút của ta, võ công quả thực cũng chẳng tầm thường, nhưng ta muốn nói cho cô nương biết, nếu đại ca của ta không chết, thì cô nương hoàn toàn không thể đối phó được một chiêu với đại ca của ta.
Lục y thiếu nữ im lặng nghĩ một hồi, đoạn nói:
− Võ công của ngươi tuy cao, vượt ra khỏi dự liệu của bổn cô nương, nhưng các ngươi quyết không thể rời khỏi nơi đây mà không để lại Sâm hoàn.
Lý Tiểu Hổ lắc đầu nói:
− Ta không tin, vậy ta cứ đi cho các ngươi xem.
Đột nhiên chàng vọt ngay tới bên cạnh lão Trang chủ.
Hai gã tiểu nhị vội đổ xô vào cứu chủ nhân, nhưng bị Lý Tiểu Hổ đá cho một cước. Một gã bị trúng cước vào đùi, kêu rú lên, văng ra xa sáu bảy thước cùng với cây đèn l*иg, miệng la oai oái. Gã thứ hai còn đang sững sờ liền bị Lý Tiểu Hổ giáng cho một cái tát tai, hoa cả mắt, lảo đảo ngã giúi ngã dụi, một lúc mới lồm cồm bò dậy.
Lão Trang chủ thấy vậy vội thối lui để tránh né Lý Tiểu Hổ.
Lý Tiểu Hổ thu thập xong hai gã tiểu nhị, liền vọt ngay tới bên cạnh lão Trang chủ, song thủ cùng đưa ra chụp lấy lão.
Lão Trang chủ tránh được tả thủ, nhưng hữu thủ đã bị chàng vỗ đúng vào mạch huyệt.
Kỳ quái thay, lục y thiếu nữ chỉ lạnh lùng quan sát, không hề xuất thủ tương trợ.
Lý Tiểu Hổ tăng lực ngón tay, lão Trang chủ tức thời đau toát mồ hôi hột, đưa mắt nhìn lục y thiếu nữ cầu cứu.
Lục y thiếu nữ lạnh lùng nói:
− Lão ta là người không biết võ công, ngươi gϊếŧ hắn cũng vô ích.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Ta muốn hắn trao trả hành lý và ngựa cho ta.
Đoạn lại ngầm gia tăng nội lực vào ngón tay khiến lão Trang chủ đau đớn phải rên lên.
Nhưng thủy chung lão ta vẫn chưa dám đáp ứng, chỉ nhìn lục y thiếu nữ, hiển nhiên cô nương này không phải là nữ nhi của lão ta.
Lục y thiếu nữ bỗng thở dài, nói:
− Dắt ngựa lại cho họ ! Hãy để họ đi !
Lão Trang chủ như phụng thánh chỉ, lập tức nói với Lý Tiểu Hổ:
− Tiểu công tử, thỉnh buông tha lão phu, lão phu sẽ tức thời bảo chúng dắt ngựa tới cho hai vị.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Được ! Ta cũng chẳng ngại ngươi chạy lên trời.
Đoạn buông tay lão Trang chủ ra.
Lão ta cử động vai mấy cái, lệnh cho hai gã tiểu nhị đi mang hành lý và dắt ngựa tới.
Lý Tiểu Hổ lạnh lùng nói:
− Vật dụng của đại ca ta, tuy người đã chết, song không được một thiếu thứ gì.
Lão Trang chủ gật đầu lia lịa.
Một lúc sau, hai gã tiểu nhị đã trở lại, nói:
− Ngựa đã đóng yên, hành lý thì ở đây, thỉnh thiếu gia xem kỹ, coi có thiếu thứ gì chăng ?
Lý Tiểu Hổ hỏi:
− Ngựa đâu ?
Một gã tiểu nhị đáp:
− Ngựa hiện tại ... hiện tại ...
Mắt gã cứ hết nhìn lục y thiếu nữ lại nhìn lão Trang chủ.
Lục y thiếu nữ thong thả gật đầu:
− Để cho họ đi !
Gã tiểu nhị liền thưa:
− Ngựa đã sẵn sàng, hiện đang ở ngoài rừng đào ...
Vương Phi Dương đứng liền thi triển công phu «Truyền âm nhập mật», bảo Lý Tiểu Hổ:
− Buộc chúng khiêng quan tài Lãnh huynh ra đặt lên lưng ngựa.
Lý Tiểu Hổ đang chưa biết xử trí, nghe Vương Phi Dương nhắc, bèn dõng dạc nói:
− Các ngươi khiêng quan tài ra đặt lên lưng ngựa.
Hai tiểu nhị ngẩn người hỏi:
− Chỉ hai chúng tiểu nhân thôi ư ?
Lý Tiểu Hổ đáp:
− Có ta hiệp trợ.
Hai gã chậm chạp bước vào khiêng một đầu cổ quan tài, Lý Tiểu Hổ một mình khiêng đầu đằng sau, đưa quan tài ra tận ngoài cổng Đào Hoa Trang, đặt lên lưng ngựa, buộc chặt hành lý lên yên, rồi nhún mình nhảy lên lưng ngựa.
Lục y thiếu nữ theo ra cổng trang hỏi:
− Lệnh huynh chết thật ư ?
Lý Tiểu Hổ nói:
− Hừ ! Sinh tử đại sự, ai dám làm trò đùa ?
Lục y thiếu nữ bèn bước đến bên quan tài, vỗ một chưởng vào nắp áo quan, nói:
− Nếu y có cất giữ «Thiên niên Sâm hoàn» trong người, những mong sau khi uống y có thể cải tử hoàn sinh !
Lý Tiểu Hổ chăm chú nhìn, thấy trên nắp quan tài hiện rõ vết tích năm ngón tay, nhưng chàng rất tin tưởng ở võ công của sư huynh, nên tuy biết Lục y thiếu nữ ngấm ngầm ám toán, chàng cũng chẳng buồn để tâm, liền thúc ngựa rời Đào Hoa Trang.
Màn đêm u trầm, tiết xuân lạnh lẽo, gió sông thổi mạnh. Lý Tiểu Hổ thúc ngựa phi mỗi lúc một nhanh.
Chỉ nghe tiếng sóng vỗ ì oạp, ngẩng đầu nhìn xa xa phía trước, chỉ thấy sông nước mênh mông, thì ra đã tới bờ sông Trường Giang.
Bỗng có tiếng gọi sau lưng:
− Tiểu huynh đệ, hãy dừng lại !
Lý Tiểu Hổ gò cương ngựa, ngoảnh lại, thấy Vương Phi Dương đã tới bên cạnh, bất giác thầm kinh ngạc, nghĩ:
“Người này thân pháp cực nhanh !”.
Vương Phi Dương chăm chú nhìn cỗ quan tài, thấp giọng nói:
− Chúng ta đã cách xa Đào Hoa Trang, mau mở nắp áo quan xem lệnh huynh có bị ...
Lời chưa dứt, nắp quan tài đã đột nhiên bật tung, Lãnh Như Băng bay vọt ra khỏi cỗ quan tài. Chàng vốn không ưa nói, chỉ gật đầu mỉm cười với Vương Phi Dương. Tuy chàng cười lộ hàm răng, nhưng mày vẫn nhíu, mặt vẫn giữ nguyên vẻ ưu sầu.
Vương Phi Dương chột dạ hỏi:
− Sao, Lãnh huynh thụ thương ư ?
Lãnh Như Băng lắc đầu, vẫn không cất tiếng ...
Lý Tiểu Hổ vội tiếp lời:
− Sư huynh của đệ rất ít nói, đã mấy năm ở với nhau, thường ngày rất khó nghe được sư huynh nói một tiếng. Nếu không có sự tất yếu, quyết chẳng mở miệng.
Vương Phi Dương cười:
− Người ta mỗi người một tính, chẳng ai giống ai. Lệnh huynh đã không nói, tại hạ cũng chẳng ép.
Lãnh Như Băng đột nhiên thở dài, nói:
− Vương huynh có điều gì xin cứ nói hết ra, tại hạ lắng nghe đây.
Vương Phi Dương đơm giọng, nói:
− Lãnh huynh vừa rồi đã nghe, hẳn cũng biết những điều tại hạ vừa kể chẳng phải là sự khua môi múa mép.
Lãnh Như Băng gật gật đầu:
Vương Phi Dương nói:
− Tại hạ thoạt tiên cho rằng Lãnh huynh với vị tiểu huynh đệ tới Đào Hoa Trang cũng bị hạng gian nhân độc thủ ám hại, cho nên vốn định tiếp cứu, nhưng thấy huynh xuất thủ mới biết là huynh có võ nghệ cao cường. Thật tình tại hạ chưa hề gặp một nhân vật nào có thân thủ như vậy.
Lãnh Như Băng tựa hồ định nói câu gì, nhưng lại thôi, chỉ hơi động môi và hé răng.
Vương Phi Dương chăm chú nhìn mặt Lãnh Như Băng, trầm ngâm một lát, dợm nói tiếp:
− Tại hạ vốn muốn thỉnh Lãnh huynh tương trợ, làm sáng tỏ nhân vật đứng sau lưng chủ trì mọi việc ở Đào Hoa Trang, nhưng lúc này tại hạ đã thay đổi chủ ý.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Cải biến chủ ý như thế nào ?
Vương Phi Dương nói:
− Theo chỗ tại hạ biết, âm mưu đang tiến hành ở Đào Hoa Trang tuy rất ngấm ngầm ghê gớm, nhưng nhất thời chưa phát tác, Lãnh huynh thân mang «Thiên niên Sâm hoàn», không quản lộ trình ngàn dặm phong trần, gấp tới Kim Lăng, hẳn là có việc khẩn yếu ?
Lãnh Như Băng gật đầu, Lý Tiểu Hổ đỡ lời:
− Huynh đệ tại hạ phải gấp đến Thanh Vân Quán ở Hàng Châu này để tặng thần dược cho một vị trưởng bối, nay thần dược đã bị lấy cắp. Ôi ! Đại ca của đệ bình thường đã sầu mi khổ diện, không thích nói, nay gặp họa khiến tâm tình càng trầm trọng, càng không muốn đa ngôn.
Vương Phi Dương nói:
− Thanh Vân Quán chủ với gia môn của tại hạ là chỗ quen biết, tại hạ sẽ bồi tiếp hai vị tới đó may ra có thể giúp gì được chăng ?
Lãnh Như Băng chậm rãi nói:
− «Thiên niên Sâm hoàn» kia gia sư phải tốn bao tâm huyết mới có được, vì thế mà thọ trọng thương phải bế quan trị thương, nay thần dược bị mất, thực khiến cho tại hạ chẳng còn mặt mũi nào tái kiến sư trưởng ...
Đôi mắt chàng lộ đầy vẻ u sầu bỗng nhiên đảo qua đảo lại, phóng ra hai đạo hàn quang nói tiếp:
− Dược vật tuy bị mất, nhưng tại hạ vẫn phải đến Thanh Vân Quán kiến diện Thanh Vân trưởng bối thỉnh lượng thứ, sau đó tái hồi Phong Diệp Cốc chịu tội.
Vương Phi Dương nói:
− Lãnh huynh tạm thời chớ quá sầu khổ, theo chỗ tại hạ được biết, y thuật của Thanh Vân quán chủ vô cùng cao minh, chờ sau khi tại hạ gặp Thanh Vân Quán chủ thương lượng một chuyến, xem có loại dược vật nào thay thế được chăng.
Lãnh Như Băng thản nhiên cười một tiếng, song mục trở lại vẻ u sầu. Lý Tiểu Hổ từ từ thả cỗ quan tài xuống khỏi lưng ngựa, nói nhỏ với Lãnh Như Băng:
− Sư huynh quá nhân từ mới phải sầu khổ thế này. Cứ như tiểu đệ thì đã bắt hai kẻ lấy cắp Sâm hoàn của chúng ta mà tra vấn, không chừng hắn có thể khai ra nơi chúng mang đi.
Lãnh Như Băng nhìn Lý Tiểu Hổ, định nói lại thôi:
Vương Phi Dương đã nói:
− Trước mắt chỉ có một việc đáng ngại là bọn gian nhân ở Đào Hoa Trang quyết không bỏ qua hai vị mà bám theo. Theo chỗ tại hạ đã ngầm dò xét, thì kẻ chủ trì âm mưu dường như là một cao thủ văn võ song toàn, lại cực kỳ âm trầm độc hiểm, có tai mắt ở khắp miền Giang Nam.
Lời chưa dứt bỗng nghe có tiếng chuông bạc kêu leng keng trên trời.
Lãnh Như Băng, Lý Tiểu Hổ bất giác cũng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trong đêm tối, dù mắt họ rất tinh cũng không nhìn thấy gì.
Vương Phi Dương bỗng rút ra một ống tiêu, đưa lên miệng thổi một giai điệu du dương.
Lý Tiểu Hổ không nhịn được, hỏi:
− Huynh thổi làm gì vậy ?
Vương Phi Dương cười:
− Có lẽ chim đưa thư của xá muội bay tới.
Lý Tiểu Hổ gật đầu nói:
− A ! Đệ thường nghe sư phụ nói rằng ở Giang Nam có một loại chim đưa thư bay xa ngàn dặm.
Chỉ nghe tiếng gió của cánh chim rồi một con chim câu trắng sà xuống đậu ngay trên vai Vương Phi Dương.
Vương Phi Dương cất ống tiêu, gỡ ra một ống trúc nhỏ từ mình chim, mở nắp ống trúc, rút ra một mảnh giấy, lấy đá lửa trong túi, đánh lửa.
Mảnh giấy có viết mấy chữ, Vương Phi Dương đọc xong, bẻ một cành khô, đánh lửa châm đốt cành cây, viết vội mấy chữ vào mảnh giấy kia, nhét vào ống trúc, đoạn vỗ nhẹ mình chim, cười nói:
− Bạch Hoa ...
Lời chưa dứt, con chim câu trắng đã vỗ mình bay lên không trung.
Lý Tiểu Hổ chăm chú, giỏng tai mà không nghe thấy tiếng chuông, thì lấy làm kỳ quái, lại hỏi Vương Phi Dương:
− Trên mình chim có gắn chuông, tại sao lúc kêu lúc không ?
Vương Phi Dương cười:
− Tiểu huynh đệ chưa biết đó thôi. Xá muội say mê nuôi dưỡng các loại linh cầm. Con Bạch Hoa vừa rồi được xá muội sủng ái nhất. Ở đùi bên phải của nó tuy có gắn một chiếc chuông bạc, nhưng chỉ khi tìm thấy người nó mới mổ vào chuông cho chuông kêu. Vừa rồi tại hạ đã quấn chuông lại, nên không nghe thấy nữa.
Lý Tiểu Hổ thán phục:
− Bạch Hoa này giỏi thật. Có thể tìm người chuyển thư.
Vương Phi Dương lắc đầu, cười:
− Dù con vật linh xảo đến mấy cũng không thể bằng con người. Con Bạch Hoa tuy linh xảo hiếm thấy, nhưng chỉ chuyển thư thì giỏi, chứ tìm người chưa thạo.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Tại sao nó lại tìm đến được Đào Hoa Trang này ?
Vương Phi Dương nói:
− Khi tại hạ ly gia, xá muội có giao Bạch Hoa cho tại hạ mang theo, phòng khi bất trắc thì báo tin về. Trong thời gian ở Đào Hoa Trang, tại «Thính Thiền Các», tại hạ phát giác Đào Hoa Trang hoàn toàn không phải là nơi kinh doanh đường đường chính chính, qua mấy lần dò xét, lại phát giác các ca kỹ vũ nương ở «Di Hồng Đài» và «Phỉ Thúy Lâu» đều có tuyệt kỹ, tại hạ tiếp tục dò xét hai nơi ấy, thì thấy ở đó không chỉ có việc trác táng thâu đêm, tửu sắc mê nhân, mà còn là nơi tàng long ngọa hổ. Thấy mình thân cô thế cô, mới thả chim đi, hy vọng xá muội tới hiệp trợ, không ngờ đã mười ngày nay chẳng có hồi âm, mãi đêm nay Bạch Hoa mới bay tới.
Lãnh Như Băng bỗng nói:
− Vậy Vương huynh hãy ở lại đây chờ lệnh muội, còn huynh đệ tại hạ phải đi ngay Thanh Vân Quán.
Vương Phi Dương cười:
− Tại hạ đã viết trong giấy, hẹn gặp xá muội ở Thanh Vân Quán. Thanh Vân Quán chủ rất sủng ái xá muội, sẵn lòng truyền thụ võ công. Hơn nữa xá muội tài trí hơn người, từng tu dưỡng thuật luyện đan cao thâm, rất có thể hiệp trợ cho Lãnh huynh ... Chúng ta hãy đi gấp trong đêm nay.
Lý Tiểu Hổ bỗng vỗ vỗ vào con tuấn mã của mình nói:
− Huynh hơn đệ vài tuổi, thỉnh lên ngựa mà đi cho nhanh !
Vương Phi Dương cười, đáp:
− Đa tạ thịnh ý của tiểu huynh đệ.
Đoạn cất bước đi trước. Lãnh Như Băng, Lý Tiểu Hổ cưỡi ngựa theo sau, chẳng mấy chốc đã tới bờ sông.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy lớp lớp sóng trào, chẳng thấy bờ bên kia.
Lý Tiểu Hổ nói:
− Đêm hôm khuya khoắt thế này, liệu có thuyền qua sông không nhỉ ?
Vương Phi Dương nói:
− Chỗ này vốn không phải là chỗ qua sông, ban ngày cũng không có thuyền.
Bỗng nghe tiếng vó ngựa rậm rịt vọng tới hòa với tiếng sóng.
Cả ba đồng loạt quay nhìn về phía sau.
Chỉ thấy hai bóng người phi ngựa như bay, thoáng chốc đã tới ngay trước mặt họ.
Lý Tiểu Hổ nhận ra một trong hai người kia chính là Lục y thiếu nữ từng động thủ với chàng ở Đào Hoa Trang, còn người thứ hai là một Lam y thiếu nữ, nhan sắc và độ tuổi cũng xấp xỉ như Lục y thiếu nữ, sau lưng đeo chéo một thanh trường kiếm.
Vương Phi Dương vội quay lưng lại đối diện với dòng sông, hai thiếu nữ kia không thể nhìn rõ diện mạo của chàng.
Lý Tiểu Hổ cất tiếng cười, lạnh lùng hỏi:
− Các người đuổi theo làm gì ?
Lục y thiếu nữ nhìn ba người hỏi:
− Vị kia cũng là ca ca của người chăng ?
Lý Tiểu Hổ đáp:
− Đúng thế thì đã sao ?
Lục y thiếu nữ cười khẩy:
− Sao lắm ca ca thế ?
Lý Tiểu Hổ rút phăng trường kiếm nói:
− Khỏi cần nhiều lời, các ngươi đuổi theo để làm gì ?
Lam y thiếu nữ cười một tiếng nói:
− Để lấy một vật.
Lý Tiểu Hổ hỏi:
− Vật gì ?
Lam y thiếu nữ nói:
− «Thiên niên Sâm hoàn».
Lý Tiểu Hổ chĩa kiếm ra, nói:
− Thì trước hết hãy hỏi xem nó có chịu không đã ?
Lục y thiếu nữ vốn đã động thủ với Tiểu Hổ một lần, biết lời chàng là thực, còn Lam y thiếu nữ cho rằng chàng tức giận mà nói thế, bèn rút trường kiếm, sấn tới quát:
− Ngươi muốn chết ư ?
Đoạn phóng một chiêu «Thiên nữ huy qua».
Lý Tiểu Hổ đối lại một chiêu «Vân vụ kim quang». Kiếm hoa đầy trời, phong tỏa thế công của lam y thiếu nữ. Trong tiếng va chạm leng keng của đao kiếm, Lý Tiểu Hổ cười nói:
− Ta muốn sống tới tám mươi tuổi mới chết !
Miệng thì cười nói, trường kiếm nhanh như chớp công liền ba chiêu, bức lam y thiếu nữ thối lui một bước. Thiếu nữ này tựa hồ không ngờ một đồng tử lại có kiếm pháp tinh diệu, kiếm chiêu kỳ ảo như vậy. Nàng cả kinh quay đầu nhìn Lục y thiếu nữ, hạ giọng nói:
− Muội hãy mau trở về kêu người trợ chiến, tỷ sẽ cầm chân ...
Lý Tiểu Hổ quát lớn:
− Hừ ! Chỉ e các ngươi không thể rời khỏi nơi đây.
Lam y thiếu nữ hít một hơi dài lãnh khí, đoạn lại nghiêng mình chuyển bộ huy động trường kiếm, tận lực công kích Lý Tiểu Hổ. Kiếm thế của nàng vô cùng quái dị, toàn lực công kích, tựa như muốn liều mạng giao đấu. Mũi kiếm thảy đều nhắm tới các yếu huyệt của đối phương.
Kiếm pháp của Lý Tiểu Hổ tuy cao siêu hơn, nhưng trong lúc cấp bách muốn thủ thắng cũng chẳng phải dễ.
Song phương trao đổi chiêu thức, kiếm pháp đôi bên đều có chỗ tinh diệu của mình, chỉ trong choáng chốc đã thấy kiếm ảnh trùng trùng, kiếm quang chập chờn, huyền ảo.
Lục y thiếu nữ chú mục quan sát tình hình giao đấu, thần sắc lộ vẻ vô cùng khẩn trương.
Bỗng nghe Lý Tiểu Hổ quát lớn một tiếng, luồng kiếm quang đột nhiên biến mất. Bóng hai người tách xa hẳn nhau.
Lý Tiểu Hổ thu kiếm về trước ngực, mặt lộ vẻ nghiêm nghị. Lam y thiếu nữ hai vai chuyển động, người thối lui năm bước, kiếm rời khỏi tay rớt xuống đất, tả thủ ôm lấy vai hữu.
Lục y thiếu nữ tựa hồ đã biết trước Lam y thiếu nữ sẽ bị bại dưới tay kiếm của Lý Tiểu Hổ, nên không cảm thấy bất ngờ; nàng thở dài một tiếng, bước lại hỏi:
− Thương thế của tỷ tỷ nặng lắm không ?
Lam y thiếu nữ cố nhịn đau, nói:
− Thương thế không nhẹ, chỉ e cánh tay hữu sẽ bị phế bỏ.
Lục y thiếu nữ thong thả cúi nhặt thanh kiếm lên, nói:
− Muội đã biết, muội không phải là đối thủ của hắn.
Lam y thiếu nữ tựa vào người lục y thiếu nữ nói:
− Muội hãy mau đào tẩu đi !
Lục y thiếu nữ buồn bã cười một tiếng:
− Đào tẩu đi đâu cho thoát ? Tai mắt của bọn chúng giăng khắp nam bắc Trường Giang, dù có chạy tới chân trời góc bể cũng sẽ bị chúng bắt về.
Sóng nước mênh mông, bóng đêm âm trầm, hai thiếu nữ đứng bên nhau than thở, hợp thành một bức họa thê lương.
Lý Tiểu Hổ quay nhìn sư huynh, chậm rãi tra kiếm vào vỏ, cung tay bảo hai thiếu nữ:
− Hai ngươi hãy đi đi !
Lục y thiếu nữ thong thả lấy một mảnh vải trắng băng bó vết thương cho Lam y thiếu nữ, rồi họ cầm tay nhau đi đến bên dòng sông.
Lý Tiểu Hổ vô cùng kinh ngạc nghĩ thầm:
“Chẳng lẽ hai người này có thể vượt sông ?”.
Chỉ thấy hai thiếu nữ ưỡn ngực, ngẩng đầu, vẻ mặt sầu khổ, cứ thế bước đến dòng nước đang chảy cuồn cuộn trước mặt.
Lãnh Như Băng quát khẽ:
− Cô nương hãy khoan !
Đoạn búng người vọt đi. Thân pháp của chàng quả thật vô cùng khinh linh, chỉ trong chớp mắt đã tới ngay sau hai nàng. Chộp ngay lấy y phục của họ mà kéo họ lên bờ.
Lục y thiếu nữ ngoảnh lại nhìn Lãnh Như Băng hỏi:
− Ngươi muốn gì ?
Lãnh Như Băng thong thả lui hai bước nói:
− Hai cô nương tại sao lại tìm đến cái chết ?
Lục y thiếu nữ nói:
− Ngươi quan tâm làm gì ...
Tựa hồ tự thấy lời lẽ quá thất lễ, vội tiếp:
− Tỷ muội chúng ta không còn cách nào khác.
Lãnh Như Băng đột nhiên thở dài:
− Nhân sinh bất ý đến tám chín mười phần, hai cô nương bất quá chỉ không lấy được «Thiên niên Sâm hoàn». Vật ấy vốn của người khác, nào hai cô nương có mất gì đâu phải tìm đến cái chết, chẳng phải là coi rẻ tính mạng quá hay sao ?
Lam y thiếu nữ bỗng ứa hai dòng lệ, nói:
− Tỷ muội hai ta không địch nổi các vị. «Thiên niên Sâm hoàn» vĩnh viễn chẳng lấy được, nếu hồi gia sẽ phải chịu tam hình, chi bằng chết đi còn hơn.
Vương Phi Dương bèn hỏi:
− Chịu tam hình là thế nào ?
Hai nàng nhìn nhau, gật đầu, đoạn lục y thiếu nữ đáp:
− Chúng ta đã sắp chết, có nói ra cũng chẳng sao. Đó là Thủy hình, Hỏa hình và Nhân hình.
Lãnh Như Băng cảm thấy không phải việc khẩn yếu, nên tuy chưa hiểu, cũng chẳng muốn hỏi.
Vương Phi Dương phe phẩy cây quạt, nói:
− Thủy hình, Hỏa hình kể ra cũng chẳng khó hiểu, nhưng Nhân hình thì tại hạ chưa từng nghe qua, hai cô nương có thể nói rõ hơn cho tại hạ mở rộng kiến văn được chăng ?
Chỉ thấy hai nàng đỏ mặt, cúi đầu im lặng.
Vương Phi Dương tài trí hơn người, nhìn thần sắc của hai nàng, chợt hiểu ra, bèn nói:
− Hai cô nương không nói cũng được, nhưng thiên hạ chẳng lẽ không có chỗ an thân lập nghiệp, mà cứ phải hồi gia hay sao ?
Lục y thiếu nữ lắc đầu:
− Chúng ta đã chứng kiến không ít tỷ muội đào tẩu đến tận phương trời xa xôi, nhưng chưa thấy được ai có thể như ý nguyện, nếu họ không bị bắt trở lại, thì cũng sa vào cảnh ngộ thê thảm vô cùng ...
Nói đến đây bỗng run rẩy, im bặt.
Vương Phi Dương trầm ngâm, nói:
− Không biết tại hạ có thể làm gì để hai cô nương từ bỏ ý định tìm đến cái chết ?
Lục y thiếu nữ nhìn Lãnh Như Băng, nói:
− Trừ phi vị công tử này chịu giao «Thiên niên Sâm hoàn», thì tỷ muội chúng ta mới thoát được tam hình.
Vương Phi Dương ngẩn người, không biết nói thế nào được.
Chàng vốn định dựa vào uy vọng của Hoàng Sơn Thế Gia trong võ lâm từng giao du rộng rãi, hẳn có thể tìm một nơi an thân lập nghiệp tử tế cho hai thiếu nữ kia, không ngờ hai nàng lại trông chờ vào «Thiên niên Sâm hoàn» của Lãnh Như Băng.
Lãnh Như Băng thản nhiên cười một tiếng, nói:
− «Thiên niên Sâm hoàn» đã sớm bị lấy cắp, hai cô nương đã đến chậm một bước.
Lục y thiếu nữ ngạc nhiên:
− «Thiên niên Sâm hoàn» đã mất, sao công tử còn giả chết ?
Lãnh Như Băng chau mày, lấy ra mảnh vải, nói:
− Hai cô nương xem đây, sẽ hiểu tại hạ không nói sai.
Lục y thiếu nữ cầm mảnh vải, đọc mấy dòng chữ, nhìn hình vẽ thương ưng, hồ điệp, nói:
− Nếu công tử chịu giao mảnh vải này thì có thể cứu mạng tỷ muội chúng tiểu nữ.
Lãnh Như Băng ngẩn người trầm ngâm.
Nên biết «Thiên niên Sâm hoàn» có quan hệ trọng đại đối với chàng, mảnh vải này lại là manh mối duy nhất để tìm lại «Thiên niên Sâm hoàn», nay lại cho đi, tức là mất luôn cả manh mối, vì thế mà chàng trầm ngâm chưa quyết.
Lục y thiếu nữ chậm rãi trả lại chàng mảnh vải, nói:
− Công tử đã thấy nam giải, chúng tiểu nữ chẳng dám nài ép, chỉ yêu cầu công tử đừng cản bước chúng tiểu nữ tìm lấy cái chết.
Đoạn nắm tay Lam y thiếu nữ mà bước thẳng xuống sông. Sóng nước mênh mang, sóng cuộn trùng trùng, hai nàng ắt sẽ bị dòng nước nuốt chửng.
Lãnh Như Băng đột nhiên cao giọng:
− Hai cô nương dừng bước !
Đoạn vội bước theo họ. Lục y thiếu nữ rầu rĩ nói:
− Mong công tử hãy để chúng tiểu nữ trầm mình ! Muốn bảo toàn được sự thanh bạch chúng tiểu nữ chỉ có cách này mới được toàn thây.
Lãnh Như Băng nghiêm nghị nói:
− Cô nương biết rằng mảnh vải này nhất định sẽ cứu mạng của hai cô nương chứ ?
Lục y thiếu nữ gật đầu:
− Mảnh vải này có vẽ hồ điệp và thương ưng, tất nhiên biểu thị hai kẻ lấy trộm thần dược. Có manh mối này chúng tiểu nữ khả dĩ trình được lên tiểu thư.
Lãnh Như Băng thong thả trao mảnh vải nói:
− Đã vậy, hai cô nương cầm lấy mà đi !
Lục y thiếu nữ đã cầm lấy mảnh vải bỗng lại trao trả, hỏi:
− Công tử cho chúng tiểu nữ thật ư ?
Mắt nàng ứa lệ, đăm đăm nhìn Lãnh Như Băng.
Lãnh Như Băng nói:
− Dĩ nhiên là thật !
Đoạn chàng vất mảnh vải xuống đất, quay lưng bước đi.
Lục y thiếu nữ nhặt mảnh vải lên, bỗng mỉm cười, nhìn Lam y thiếu nữ, nói:
− Chúng ta không phải chết nữa.
Thần thái lúc này trông thật hồn nhiên.
Vương Phi Dương bỗng nhiên bước tới trước mặt hai nàng nói:
− Nhị vị cô nương, tại hạ có việc muốn thỉnh giáo !
Lục y thiếu nữ hỏi:
− Việc gì vậy ?
Vân Phi Dương nói:
− Nhị vị cô nương vừa nhắc đến tiểu thư, vậy vị tiểu thư ấy có phải là nhân vật chủ chốt ở Đào Hoa Trang hay chăng ?
Lục y thiếu nữ trầm ngâm một lát, nói:
− Chúng tiểu nữ phụng mạng tiểu thư, nhưng tiểu thư có phải là nhân vật chủ chốt hay không thì chưa rõ. Công tử nếu có can đảm, sao không tới gặp nàng ?
Vương Phi Dương nói:
− Muốn gặp phải làm thế nào ?
Lục y thiếu nữ nói:
− Phòng lục lăng trên «Phỉ Thúy Lâu». Ở đó người ta gọi tiểu thư là Lục y, mảnh vải này chúng tiểu nữ đem về giao lại cho tiểu thư.
Đoạn khoát tay Lam y thiếu nữ bước vội đi.
Vương Phi Dương nhìn theo hai nàng khuất dần, thở dài nhẹ một tiếng, định nói lại thôi.
Lát sau, chàng nói nhỏ với Lãnh Như Băng:
− Lãnh huynh, giang hồ trăm ngàn hiểm trá, huynh thành tâm đãi người như thế, làm sao có thể hoạt động trong giang hồ ?
Lãnh Như Băng thản nhiên cười một tiếng không nói gì Vương Phi Dương biết chàng không ưa nhiều lời, chỉ nói:
− Xem chừng chúng ta chẳng có cách qua sông.
Lý Tiểu Hổ nhún vai:
− Chúng ta hãy mau đi tìm bến đò !
Vương Phi Dương thở dài:
− Nếu có xá muội ở đây, hẳn xá muội sẽ nghĩ ra cách vượt sông.
Lãnh Như Băng đảo mắt một cái, thần quang lóe lên, định nói lại thôi. Vẻ mặt chàng lại ưu tư, sầu khổ, tưởng chừng không còn quan tâm đến bất cứ sự vật gì.
Bỗng giữa dòng nước đang chảy băng băng xuất hiện một đốm lửa đèn trên một con thuyền đang chạy về phía ba người.
Vương Phi Dương có kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn thấy đã lập tức cả nghi, nói nhỏ với Lãnh Như Băng:
− Lãnh huynh, giữa đêm khuya, lại xuất hiện một con thuyền lớn thế kia, chúng ta hãy mau ẩn nấp để quan sát xem sao.
Lý Tiểu Hổ cơ linh dị thường, mục quang vừa đảo một vòng đã nhìn thấy cách mười mấy trượng có mấy gốc đại thụ với một tòa mộ phần độc lập, trong bóng đêm hợp thành một dải đen sẫm khó phân biệt, chàng bèn nói:
− Chúng ta hãy lại nấp ở đằng kia.
Vương Phi Dương gật đầu cười:
− Tiểu huynh đệ thật là linh cơ !
Đoạn phóng đi trước, Lý Tiểu Hổ đưa hai con ngựa theo sau, cả hai nhanh chóng khuất vào phía sau phần mộ.
Lãnh Như Băng tựa hồ vô tri vô giác, cứ đứng chắp tay sau lưng trên bờ sông.
Chiếc thuyền đang lướt sóng, tiếp cận bờ.
Ngọn đèn trên thuyền càng lúc càng sáng, bóng người lố nhố ở đầu thuyền, ba cánh buồm cao to bắt đầu hạ xuống, hiển nhiên đây là một con thuyền lớn.
Một hắc y nhân cao lớn đứng ở mũi thuyền đưa cây tù và lên thổi, thanh âm nghe chấn động màng nhĩ.
Giữa cảnh đêm thanh vắng, tiếng tù và truyền xa hàng chục dặm.
Con thuyền từ từ áp mạn vào bờ, một tấm ván bắc lên bờ, cửa khoang mở ra, hai cây đèn xuất hiện trước.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn, thấy hai thanh y tiểu tì cầm đèn thong thả đi lên bờ. Tiếp đến bốn đồng tử chừng mười bốn, mười lăm tuổi, đồng phục màu đen, chiều cao ngang nhau, lưng đeo trường kiếm. Tua kiếm màu huyết hồng, bay phất phơ trong gió đêm.
Trên mui thuyền có rất nhiều người vội vã qua lại, không biết để làm gì.
Đèn trong khoang được thắp sáng trưng, hiển nhiên bên trong cũng có người. Hai tiểu tì cầm đèn giơ cao, đứng im hai bên, tóc dài bay phất phơ trong gió.
Bốn hắc y đồng tử nhanh chóng tới gần Lãnh Như Băng.
Lãnh Như Băng thong thả đưa mắt nhìn bốn đồng tử một lượt, rồi quay lại nhìn con thuyền lớn đang dập dềnh trên sóng.
Bốn hắc y đồng tử hiển nhiên chưa có kinh nghiệm đối địch, đứng bốn góc vây quanh Lãnh Như Băng. «Soạt» một tiếng, trường kiếm đã nhất loạt được rút ra. Kỳ quái là bốn đồng tử đều chưa tức thời xuất thủ, cứ đứng trơ ra nhìn Lãnh Như Băng tựa hồ còn đợi điều gì.
Chỉ nghe một thanh âm trầm thấp từ trong khoang thuyền vọng ra:
− Nương nương hạ lệnh ...
Bốn hắc y đồng tử lập tức giơ tay tả ra phía trước ngang vai, ưỡn ngực, trường kiếm trong tay hữu được đặt chéo lên vai, người đứng nghiêm vẻ mặt thành kính.
Nhưng từ trong khoang thuyền lại vọng ra giọng nói âm trầm:
− Bắt lấy kẻ rình trộm, áp giải lên thuyền.
Bốn hắc y đồng tử đồng thanh:
− Tuân lệnh ngọc chỉ của nương nương.
Đoạn di động thân hình, vung kiếm tạo thế.
Gã đồng tử đứng góc bên tả quát:
− Đi lên thuyền !
Lãnh Như Băng đăm đăm nhìn dòng nước tựa hồ không nghe thấy.
Hắc y đồng tử ấy nổi giận:
− Ngươi điếc hay sao ?
Đoạn đâm tới một kiếm.
Lãnh Như Băng chú mục nhìn ánh kiếm đâm tới, vẫn đứng yên tại chỗ.
Hắc y đồng tử kiếm đâm ra dường như có chủ định, thấy sắp chạm tới sườn Lãnh Như Băng đột nhiên thu kiếm lại, miệng quát to:
− Ngươi phải bước lên thuyền, đã nghe rõ chưa ?
Lãnh Như Băng cau mày, mắt phóng ra thần quang, nhưng lập tức lại dịu ngay, đưa mắt nhìn bốn đồng tử, đoạn chậm rãi bước về phía trước.