Khi hoàng hôn vừa đến thời điểm đẹp nhất trong ngày, Trần Trác ngược chiều mặt trời lặn lái xe đến địa chỉ mà Tống Cảnh viết.
Bình thường Trần Trác ra đường không “võ trang” quá nhiều, sống đứng đắn đàng hoàng chả cần phải sợ đám phóng viên, nhưng lần này trước khi đi cậu vẫn lục ra một cái áo hoodie, kiếm cái khẩu trang mà trước đây Giả An An cứ nhét cho cậu, chọn chiếc xe mà mình chưa từng chạy bao giờ. Cậu không muốn rước thêm bất cứ phiền phức nào cho Tống Lãng Huy nữa.
Địa chỉ chỗ đó hơi hẻo lánh, khi Trần Trác tới thì trời đã tối sầm rồi. Phóng viên vẫn chưa thần thông quảng đại tới mức theo được tới đây, Tống Cảnh đang công nhiên cắt tỉa cành trong vườn hoa trước cửa nhà, thấy cậu tới cũng chẳng lấy làm lạ.
Trùng hợp thật, Trần Trác cũng đang có rất nhiều điều muốn hỏi Tống Cảnh, ít nhất thì những chuyện Tống Cảnh kể cho cậu hồi sáng cũng chỉ là một phần của sự thật, mà theo lời Trang Phi Dư nói thì rõ ràng Tống Cảnh đã biết tất cả.
Trần Trác còn nhớ phải chào hỏi lễ phép trước. Tống Cảnh cười nhìn cậu:
– Lãng Lãng với mẹ nó chắc đang xem tivi ở trong nhà đấy, con cứ đi thẳng vào, cửa không khóa đâu.
Nhưng Trần Trác lại không đi, cậu nói:
– Con có vài câu muốn hỏi chú trước. Hôm nay con đã đi gặp Trang Phi Dư…
– Thằng đó lại nói tào lao với con phải không? – Tống Cảnh vừa nghe cậu nhắc tới Trang Phi Dư là ngắt ngang – Có phải nó bảo là ban đầu có người muốn hại con, không may Lãng Lãng giúp con uống ly rượu đó, rồi ma xui quỷ khiến nó cung cấp thuốc chứ gì? Nói nhăng nói cuội.
Trần Trác hỏi:
– Chú không tin lời nó ạ?
Tống Cảnh vẫn không dừng tay tỉa cành:
– Chú tin chứ. Nhưng chuyện này không thể rửa sạch lỗi lầm của nó và Lãng Lãng được, cũng không thể chứng minh là con sai.
Trần Trác quýnh quíu:
– Nhưng nếu như ban đầu không có ly rượu đó, thì có thể…
– Con nhìn đi, con trúng kế của nó rồi đấy thây, – Tống Cảnh lại lần nữa ngắt lời cậu – Nếu muốn truy nguyên thì chẳng phải nên trách chú quen biết với Trang Thuấn Nghiêu để con trai ổng làm hại con trai chú sao? Đó chỉ là những lời vô liêm sỉ của thằng nhóc ấy thôi, nó buồn bực nên cũng bắt người khác phải buồn bực như mình. Chú sẽ không cho nó bất kì cơ hội nào để cầu xin Lãng Lãng tha thứ, cũng không tìm lí do lí trấu cho Lãng Lãng, lỗi của hai đứa nó thì để hai đứa nó chịu. Chú không nói với Lãng Lãng chuyện này, đó là chú ích kỉ, xem như là để nó tự kiểm điểm bản thân, biết giới hạn nằm ở đâu. Từ đầu đến cuối chú không nhắc gì tới ba chữ Trang Phi Dư trước mặt nó, nhưng từ sau khi về nước nó cũng tự biết cắt đứt quan hệ với thằng đó rồi. Con biết rồi thì cũng không cần phải nói với nó, chú nghĩ cho dù nó có biết thì cũng sẽ không trách con đâu, mà ngược lại còn thấy may vì ngày xưa người uống ly rượu đó là nó chứ không phải con.
Thật ra Trần Trác không thấy được an ủi chút nào sau khi nghe những lời này. Trang Phi Dư đã đánh cược thành công, lời kể dớ dẩn của nó không có tí logic hay đạo lí gì cả, nhưng chỉ cần Trần Trác nghe theo cảm tính thì chắc chắn sẽ tự thấy hổ thẹn.
Tống Cảnh gom lá đã tỉa thành một ụ, nhìn sang Trần Trác bảo:
– Cũng không phải là chú không có ý đồ, ban đầu không truy cùng gϊếŧ tận Trang Phi Dư chẳng qua là vì làm lớn chuyện thì chẳng tốt cho bên nào. Lãng Lãng còn nhỏ, chưa đến bước đường phải giã từ sự nghiệp, nên giấu được ngày nào hay ngày đó. Chú là bố nó, không thiên vị cũng không được. Chú không trách con, nhưng việc chú ngăn nó trước, kể cho con nghe toàn bộ sự thật mà chính nó cũng không biết, cũng không phải vì chú có tâm tư đường hoàng gì. Chú biết từ đầu đến đuôi chuyện này không phải lỗi của con, nhưng thật sự là chú cũng muốn lợi dụng sự mủi lòng của con làm tiền cược tìm kiếm cơ hội cho hai đứa quay lại với nhau.
Lúc nhỏ thời gian Tống Lãng Huy chung đυ.ng với Tống Cảnh không nhiều, nhưng so với những người cùng lứa trong giới chỉ dốc lòng vào công việc một năm ba trăm ngày đều ở đoàn phim, thì ông đã cố gắng hết sức gác một phần công việc để ở bên vợ con rồi. Ông chưa được tính là một người cha hiền hậu, nhưng sâu tận đáy lòng vẫn luôn giữ lại tình cảm dịu dàng nhất cho con trai. Tống Lãng Huy là kết tinh của ông và người mà ông yêu thương nhất, trong quá trình trưởng thành cả hai đổ bao nhiêu tâm huyết, bất kì lúc nào nhận phỏng vấn ông cũng trả lời rằng hy vọng duy nhất dành cho con trai mình là sống vui vẻ bình yên. Cố nhiên là ông cũng nói bình yên quá mức không phải chuyện tốt, con trai thì nên chịu vài lần thất bại cần thiết, nhưng thất bại này quá lớn, vượt qua cả sự chấp nhận của ông.
Tống Cảnh từng được nhận giải nam diễn viên xuất sắc nhất ở Pháp, tuần trăng mật với Chương Nhân Ỷ cũng là ở Paris, nhưng trải nghiệm một năm chữa bệnh cho Tống Lãng Huy khiến ông không còn muốn nhớ về đất nước vốn rất trữ tình và xinh đẹp đó nữa.
Trong suốt một năm đó, Chương Nhân Ỷ còn có thể để lộ vẻ yếu mềm trước mặt ông, nhưng khi nhìn Tống Lãng Huy vật lộn giữa tỉnh táo và điên dại, ông buộc mình phải kiên cường, mạnh mẽ. Vì thế ông phải nén cơn phẫn nộ khi Trang Phi Dư khai ra ý đồ vặn vẹo của nó; vì thế vô số lần ông phải ra quyết định có đồng ý trói Tống Lãng Huy lại hay không; vì thế ông phải nhịn cơn buồn ngủ, gồng mình nhìn con trai vừa khóc vừa gọi “A Trác” trong cơn mê sảng. Tống Cảnh đâu còn cách nào khác, ông có thể thỏa mãn mọi mong cầu về đồ chơi đắt tiền của Tống Lãng Huy thời thơ ấu, nhưng duy chỉ có chuyện này là ông không thể giúp được gì.
Khi Trần Trác đẩy cửa ra, Chương Nhân Ỷ và Tống Lãng Huy đang ngồi trên sô pha xem tivi, ánh đèn màu vàng ấm, chương trình cũng là một tiết mục vui gây cười. Hai mẹ con ai nấy đều cười tươi, tất cả mọi thứ ở đây đều ấm cúng và bình yên, như thể căn nhà này không hề bị mưa gió bão táp ngoài kia quấy rầy, như thể đằng sau cảnh tượng này cũng không có câu chuyện đầy nước mắt trong cuộc đối thoại giữa cậu và Tống Cảnh.
Sự so sánh này hệt như cuộc sống của cậu và Tống Lãng Huy mấy năm qua vậy.
Tống Lãng Huy nhìn thấy cậu là đứng phắt dậy, bước nhanh tới trước mặt cậu nhưng mở miệng ra chỉ gọi một tiếng “A Trác!”.
Trần Trác đứng ở huyền quan cởi mũ áo hoodie, sau lưng là ánh sáng, gương mặt mặt cậu bừng lên một quầng sáng. Tuy cậu và Tống Lãng Huy xa nhau chỉ mới mấy ngày từ lúc ở sân bay tới nay, nhưng anh cũng thấy được vẻ hao gầy của cậu.
Trần Trác được anh đưa vào phòng khách, cậu lễ phép chào hỏi Chương Nhân Ỷ. Bà cũng nhìn ra được nét tiều tụy và gầy gò trên khuôn mặt cậu, làm bà nhớ lại bản thân mấy năm trước trong phòng bệnh.
Bầu không khí ấm cúng lúc nãy như ngưng đọng, giữa màn im ắng này Tống Lãng Huy lại nở nụ cười:
– Tụi mình vào phòng anh đi, anh có chuyện muốn nói với em.
Tống Lãng Huy không kiêng kỵ gì Chương Nhân Ỷ, nắm tay Trần Trác dắt cậu lên phòng mình. Bàn tay Trần Trác rét căm, Tống Lãng Huy đành phải nắm tay cậu chặt hơn, cứ như làm vậy là có thể san sẻ bớt nhiệt lượng cho cậu.
Tâm trí Chương Nhân Ỷ không thể quay về tiết mục trên tivi được nữa. Bóng lưng hai đứa nhỏ nắm tay nhau rời đi trông thật xứng đôi làm sao. Năm xưa Tống Lãng Huy về nhà ăn tết come out với gia đình, bà không một lời oán trách Trần Trác, nhưng khi nhìn Tống Lãng Huy nằm trên giường bệnh thì thật sự bà đã từng rất giận.
Lúc đó bà vừa nghe được câu chuyện mà chồng thuật lại, nhìn đứa con ốm yếu trên giường, bà lại giận. Bà giận vì tại sao trong cùng một mối quan hệ mà con người ta có thể rút lui toàn mạng, còn cục vàng của bà lại phải chịu đựng di chứng sâu nặng đến thế. Tống Cảnh vẫn hay khuyên nhủ bà phải biết phân tích cái lợi cái hại, sau đó Tống Lãng Huy cũng trần tình với bà sự bồng bột và sai lầm của mình trong mối quan hệ này, bây giờ nhìn thấy sắc mặt tiêu điều của Trần Trác cũng thấy buồn và không đành lòng.
Chương Nhân Ỷ nhớ hai hôm trước con trai về nhà, cũng trong nền âm thanh rộn ràng náo nhiệt của tivi thế này, đột nhiên nó nói với bà:
– Mẹ ơi, mấy năm qua không phải chỉ có mình con chịu khổ đâu.
Tống Lãng Huy có rất rất nhiều điều muốn bộc bạch với Trần Trác, anh tin Trần Trác đến gặp mình cũng là vì những điều anh sắp nói đây.
Những lời này anh muốn kể từ lâu lắm rồi, nhưng luôn thiếu can đảm và thời cơ để mở miệng. Thật ra anh giấu chưa đủ giỏi, thi thoảng cũng để lộ sơ hở. Khi Trần Trác hỏi anh về bộ phim tuyên truyền phòng chống ma túy, sém tí nữa là anh tuôn ra tất cả rồi, nhưng vẫn chọn chun vào bếp bắt tay vào nấu ăn. Sau khi đáp chuyến bay từ trên núi về, ngay giây phút anh bị bao vây bởi hàng trăm ánh đèn flash, anh đã quyết định sẽ thẳng thắn mọi chuyện cho Trần Trác biết. Trần Trác nên nhận được lời giải thích trước những người qua đường không dính dáng gì tới anh, vì thứ anh mong đợi nhất là sự tha thứ của Trần Trác.
Nhưng Tống Cảnh đã cản anh lại, lần cuối bố anh nghiêm khắc như vậy là lúc anh còn nằm trong phòng bệnh, Tống Cảnh hỏi anh:
– Con chưa suy nghĩ gì đã liên lạc với nó, đi tìm nó, có đảm bảo một trăm phần trăm sẽ giúp nó thoát thân khỏi đám nhà báo hay không?
Vì thế mấy ngày qua cả nhà anh đều ở đây tránh bão, mỗi ngày cắt cây tỉa cành, xem tivi. Phương Dĩ Minh tới đây ba lần, tình trạng của Trần Trác sau khi xuống máy bay cũng là Phương Dĩ Minh kể anh nghe. Anh sẽ có một lời giải thích với công chúng, những người bạn có thể giúp đỡ của Tống Cảnh đều đang giúp anh nghĩ ra phương án tốt nhất. Anh đã phạm sai lầm thì sẵn sàng thú nhận. Tuy biết rằng không phải mọi lỗi lầm đều đáng được tha thứ, thậm chí là sự nghiệp về sau cũng sẽ bị đóng mác “nghiện ma túy” hay “con nghiện”, nhưng ít ra thì anh cũng hy vọng cho bản thân mình một cơ hội.
Anh vẫn còn trẻ, tuy phạm sai lầm nhưng chưa đến mức là tội chết. Giấc mơ Trần Trác từng nói tin rằng anh sẽ trở thành ảnh đế trong tiếng cụng chai nước ngọt Bắc Băng Dương anh vẫn chưa thực hiện kia mà.
Trong phòng yên ắng, âm thanh tivi ngoài phòng khách đã bị ngăn cách triệt để. Tống Lãng Huy nhìn Trần Trác, đa số thời gian hồi cấp ba Trần Trác đều mặc áo sơ mi, rất ít khi mặc loại áo hoodie trẻ trung này.
Trong căn phòng chỉ có hai đứa, vẻ lịch sự và kiềm chế Trần Trác gồng gượng lúc nãy đã bể tan tành, từ lúc được Tống Lãng Huy nắm tay là cậu đã bắt đầu run rồi. Cậu không biết tại sao cảm xúc của mình lúc này lại là tức giận. Trần Trác nổi tiếng hòa nhã, ngoại trừ khoảng thời gian hai đứa cãi nhau cho đến chia tay nhiều năm về trước thì gần như Tống Lãng Huy chưa bao giờ thấy cậu nổi cáu.
Nhưng lúc này trong mắt Trần Trác toàn là lửa giận, mà sâu hơn nữa là sợ hãi. Sự giận dữ chỉ dùng để che lấp nỗi khϊếp đảm mà thôi. Cậu hỏi Tống Lãng Huy:
– Chuyện lớn như vậy mà tại sao anh lại giấu em, anh muốn lỡ như anh có mệnh hệ gì thì sẽ làm em hối hận suốt đời luôn phải không?
Cậu vừa mở miệng là hai má lại càng thêm hóp, Tống Lãng Huy thấy cậu thất thố thì cay xót cả lòng.
Tống Lãng Huy cầm lòng chẳng đặng, dấn lên một bước ôm lấy Trần Trác. Động tác của anh rất nhẹ, gần như là không hề dùng sức, chỉ vây hờ Trần Trác vào l*иg ngực. Anh thủ thỉ bên tai cậu, cố gắng duy trì giọng điệu nhẹ nhàng:
– … Ban đầu anh không muốn nói em nghe không phải là vì muốn giấu em, càng không phải muốn gia tăng cảm giác áy náy cho em. Anh cũng có sự hèn nhát của riêng mình, vả lại… anh không muốn vì chuyện này mà em mới đồng ý quay lại với anh. – Anh ngắt một lúc, thậm chí còn bông đùa – Thôi được rồi, tuy là bây giờ em vẫn chưa đồng ý quay lại với anh.
Rõ ràng Tống Lãng Huy đã chuẩn bị sẵn trăm phương nghìn kế để quay lại với Trần Trác: Anh sẽ giả vờ đồng ý làm bạn với cậu, nhận một kịch bản ở cùng trấn phim trường với Trần Trác, hẹn Trần Trác đi ngắm trăng,… Sao mà Tống Lãng Huy không biết đây có lẽ là món tiền cược tốt nhất của anh, anh hoàn toàn có thể đổ hết tội lỗi cho thằng cặn bã Trang Phi Dư, giả vờ sơ ý kể quá trình giày vò khi chữa trị cai nghiện, như vậy Trần Trác sẽ mềm lòng.
Phim truyền hình toàn diễn như thế, hai mươi tập đầu bạn có thể vô tư tổn thương người bạn yêu, nhưng chỉ cần vào giây phút trùng phùng, bạn nói cho người đó biết quá khứ thảm thương sau khi chia tay, dù không phải lỗi của đối phương nhưng cũng dễ dàng nối lại tình xưa, bởi vì người thích bạn không bao giờ muốn bạn chịu tí ti khổ cực nào. Nhưng chỉ cần Trần Trác còn chun chút tình cảm nào với anh thì đây đã là quân bài “chắc thắng” của anh rồi.
Ngữ điệu Tống Lãng Huy vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, coi bộ sau khi mở lời câu đầu thì anh thật sự đã bình tĩnh lại rồi. Vốn tưởng những lời này phải cần thật nhiều dũng khí mới có thể tuôn ra, nhưng khi thật sự phải lên tiếng thì anh lại thấy điềm tĩnh đến lạ:
– A Trác, anh xin lỗi, em không cần nói “không có gì đâu”, cũng không cần phải tha thứ cho anh. Rất nhiều lần anh muốn nói, nhưng lời cứ hễ tới miệng là lại không thốt lên được, anh sợ mình nói xong cũng không nhận được sự thông cảm của em. Anh gây ra lỗi lớn như thế, còn làm em đau lòng, anh xin lỗi.
Trần Trác lắc đầu nguầy nguậy, cậu muốn nói nhưng cổ họng tắc tị. Thậm chí cậu còn cảm thấy cần phải đánh Tống Lãng Huy một trận, tên này ác ôn thật, phen này ép cậu chảy cả nước mắt rồi. Không như Tống Lãng Huy nghĩ, thời gian không thể xoa dịu nỗi đau của Trần Trác khi cậu biết được chân tướng.
Là em có lỗi với anh, chỉ cần nhìn vào nỗi vất vả mà anh phải chịu nhiều hơn em, thì người nên xin lỗi là em mới phải.
Từ sau khi gặp lại nhau, Tống Lãng Huy vẫn tỏ ra phóng khoáng thong dong như ngày xưa, không khác gì dáng vẻ khi Trần Trác mới để mắt tới anh, ai mà lại không thích một người rạng rỡ như thế cho được. Đến cả sự yếu mềm và buồn bã cũng chỉ thỉnh thoảng và nhất thời mà thôi. Trần Trác tưởng rằng con người anh trưởng thành lên theo thời gian, không thể lúc nào cũng làm một chàng trai vui vẻ hoạt bát được, nhưng chưa từng nghĩ anh đã trải qua một quá khứ như vậy.
Nhưng cũng là người đàn ông đã trải qua sóng gió này còn có thể đứng trước mặt cậu như chưa có gì xảy ra, làm nũng hẹn cậu đi ngắm trăng, thủ thỉ bên tai xin cậu tha thứ.
Khúc mắc và thiệt hơn giữa hai người là một cuốn sổ nợ, nhưng bất luận có thế nào thì Tống Lãng Huy cũng không nợ cậu câu xin lỗi.
Trần Trác tự nhận mình không phải người có tư cách nói tha thứ.
– A Trác, chuyện mà anh sắp kể tiếp theo đây sẽ rất dài, cũng không hay ho gì. Anh kể em nghe không phải hòng kiếm sự thương cảm từ em, cũng không phải muốn khiến em buồn. Anh kể lại toàn bộ cho em, có nghĩa là những chuyện này đều đã qua rồi, chúng mình không còn phải sợ nữa. Đúng thật nó đã đem lại ám ảnh cho anh, nhưng không quật ngã được anh. Chúng mình là những người hoạn nạn có nhau, là người có thể ngồi chung một chiếc thuyền giữa phong ba bão táp. Anh vẫn còn rất rất nhiều khoảnh khắc tươi đẹp muốn trải qua cùng em.