Chương 17: Tạm biệt nhé , người con gái tôi yêu !
Đợi Lục Vi say, Mạc Ly bế cô về khách sạn gần đó. Vừa vào, Mạc Ly đặt cô xuống giường rồi gọi cho Băng: Băng, anh đi máy bay riêng về đây đi, nhà xx phố yy đường zzz nhé, tôi có chuyện cần nói " Băng vui mừng đi luôn, từ lúc cô đi hắn nhớ cô đến điên dại, thế mà cô lại gọi điện cho hắn. Đúng nửa tiếng, Băng đến nơi. Cô đưa cho hắn một viên thuốc rồi ép hắn uống. Lòng cô đau lắm, đúng, cô chuốc thuốc Băng với Vi Vi rồi, sau này họ sẽ có tương lai tốt. Nhốt Băng vào cùng Vi, cô để lại cho Băng, Vi mỗi người một bức thư rồi gọi cho Hiếu đón cô ở địa điểm abc, cô biết mà, Hiếu luôn đi cùng cô mà, cô hẹn ra Du͙© vọиɠ bar, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn bọ cạp ra đưa cho Hiếu, Hiếu nhướng mày: Em định.... thật hả? " Cô gật nhẹ, anh biết, nếu để cô đi anh sẽ mất cô mãi mãi nhưng nếu chặn cô thì cô sẽ nghĩ ra cách thảm hơn. Cô đi, nước mắt anh rơi xuống. Mạc Ly ra phía biển, tay cầm một con dao sắc. Phụt, máu từ tim chảy xuống, cô được sóng biển cuốn trôi đi. Con dao, còn đó. Một người con gái xinh đẹp đã ra đi mãi mãi cùng với biển và cánh chim hải âu bình yên bay lượn trên bầu trời. Cô nhắm mắt mãn nguyện, ừm, cô buồn ngủ rồi! Tạm biệt Băng, tạm biệt Hiếu và... cả Lục Vi, người con gái tôi yêu
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương