Chương 42

Phía bên đây, Lâm Duẫn Nhi một tay cầm ly rượu vang đỏ, ngồi trên ghế, người hơi dựa về phía quầy bar. Cô đang cùng với hai tên kia bàn về kiến trúc xây dựng để nuôi cá mập cho nhiệm vụ tới. Bỗng nhiên từ phía xa, một cô gái tóc vàng, ăn mặc vô cùng quyến rũ với bộ váy trắng, trên mái tóc màu nắng ấy còn cài thêm một chiếc vương miện cực kỳ lấp lánh và xinh đẹp.

Đôi mắt xinh đẹp đảo qua một vòng quanh buổi tiệc rồi dừng lại trên người Lâm Duẫn Nhi đúng lúc cô vừa nở nụ cười với đồng bọn. Cô gái tóc vàng cầm một ly rượu vang ngay lúc phục vụ vừa bưng qua và khoan thai đi đến chỗ của Lâm Duẫn Nhi. Tình tiết này cũng như bao nhiêu chiêu tiếp cận người lạ của các cô gái xinh đẹp khác, một màn vô tình vấp ngã khiến rượu trên tay đổ vào áo người kia.

Cô gái tóc vàng xin lỗi rối rít và cuống cuồng dùng tay lau đi vết rượu đổ trên áo Lâm Duẫn Nhi nhưng họ Lâm vô vùng bực bội và cầm chặt tay cô tay lại, sau đó tự mình lấy khăn trong túi quần ra tự bản thân lau. Thế mà từ phía xa, theo góc độ đứng của Trịnh Tú Nghiên, Hoàng Mỹ Anh và Từ Châu Hiền thì nó lại là một cảnh tượng nắm tay tình tứ đẹp tuyệt mĩ.

"Xin lỗi! Xin lỗi, để tôi lau cho cô." Cô nàng tóc vàng giả vờ luống cuống.

Lâm Duẫn Nhi bực mình thở dài, sau đó nắm chặt bàn tay của cô ta và tức giận rít qua kẽ răng: "Im đi! Thật là phiền, để tự tôi!"

Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi đứng một bên không khỏi cảm thán. Tên họ Lâm này trước đây đều rất lịch sự với phái nữ; có lần bị một cô gái lỡ đạp lên chân, dù đau điếng người nhưng bác sĩ Lâm đây vẫn cười tươi và liên tục xua tay bảo mình không sao; một lần nữa là do phục vụ bưng đồ vô tình đổ vào làm hỏng cái áo hiệu Gucci của nhưng họ Lâm vẫn khách sáo cười trừ và bảo mình ổn, dù cho sau đó Lâm Duẫn Nhi và hai người họ Kim, họ Quyền phải chạy đôn chạy đáo mua lại vì cái áo đó là hàng giới hạn.

Vậy mà bây giờ, không thể tin được là Lâm Duẫn Nhi quát tháo một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và thân hình bốc lửa thế này.

Từ phía xa xa, Trịnh Tú Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng bước tới, Thôi Tú Anh cũng từ một hướng khác bước tới. Có vẻ như họ Thôi cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên ngột ngạt đến khó thở và nhiệt độ như giảm xuống nên cô đổi ý không đi qua phía Lâm Duẫn Nhi, Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi nữa.

...

Thôi Tú Anh cầm một ly rượu trên tay phục vụ và bước về phía ban công, nơi đó cô bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé với mái tóc ngắn màu vàng. Cô gái kia đang ngắm sao, trên tay cô ấy là một ly rượu vang đỏ.

"Cô không phiền nếu tôi đứng đây chứ?" Thôi Tú Anh hỏi.

"À không sao! Cô cứ tự nhiên." Cô gái quay sang, ánh mắt dịu dàng nhìn Thôi Tú Anh và khách sáo nói.

Thôi Tú Anh như đắm chìm trong đôi mắt ấy và giờ khắc này, họ Thôi biết, sẽ có người nhanh chóng ra tay quản lý cô cùng với lương tháng của cô rồi đây.

"Xin lỗi! Cô tên gì?" Thôi Tú Anh cố bắt chuyện khi bầu không khí giữa hai người

"Kim Hiếu Nghiên!" Một nụ cười và một ánh mắt nhẹ nhàng từ cô gái đáp lại.

"Oh! Tên đẹp thật! Tôi là Thôi Tú Anh!" Thôi Tú Anh ngây ngô đáp.

"Cảm ơn!" Kim Hiếu Nghiên đáp rồi lại lặng yên ngắm nhìn trời đêm trong khi một ánh mắt khác ở kế bên luôn hướng về nàng.

Có lẽ, Thôi Tú Anh đã tìm được một cô gái ngang ngửa Trịnh Tú Nghiên như lời cô ấy nói trước đây với Lâm Duẫn Nhi rồi.

Chú ý, là chiều cao ngang ngửa Trịnh Tú Nghiên!

...

Trịnh Tú Nghiên từ từ tiến đến chỗ của Lâm Duẫn Nhi, khóe miệng khẽ kéo lên, vẽ ra một đường nét hoàn mỹ trên môi. Sau đó nàng cầm tay của cô và lấy khăn của mình ra chầm chậm từng chút, từng chút một lau những giọt rượu còn dính trên mặt cô.

Ánh mắt của Lâm Duẫn Nhi nhìn nàng chính là ánh mắt không thể tin được nhưng bàn tay của cô vẫn là chủ động ghì chặt cái eo nhỏ nhắn và kéo nàng lại gần hơn.

Ở kế bên, Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi bắt đầu kêu không ổn trong lòng, Trịnh nữ vương rõ ràng là nhìn thấy một màn kịch hay như vậy nhưng lại bất động thanh sắc, còn đột nhiên dịu dàng ôn nhu với tên ngu ngốc họ Lâm. Nếu không phải Trịnh Tú Nghiên uống nhầm thuốc thì thì chính là "sự yên bình trước khi cơn sóng lớn ập tới". Mà có vẻ trong hai giả thuyết, khả năng xảy ra của luận điểm hai có vẻ cao hơn luận điểm một nhiều.

Cô gái kia có vẻ hơi ngượng ngùng trước hành động thân mật của đôi tình nhân trước mắt, cô ta đành im lặng rút lui nhưng Trịnh Tú Nghiên đã lên tiếng, đoạn dùng tay siết chặt cái nơ trên cổ Lâm Duẫn Nhi khiến mắt cô trợn to vì ngộp thở.

"Jenifer!" Giọng nói nhẹ nhàng của Trịnh Tú Nghiên vang lên.

"Jessica?" Cô gái kia lúc này mới ngoái đầu lại nhíu mày, một lúc sau mới lên giọng khó tin.

"Là madam Jung! Cô ấy là cấp trên của cô trong nhiệm vụ sắp tới." Quyền Du Lợi chen vào.

"Người cô định quyến rũ là chồng của cấp trên cô." Kim Thái Nghiên cười lớn.

"Tôi thích và ngưỡng mộ YoonA từ thời đại học. Chỉ là định đến chào hỏi thôi." Jenifer đáp trả.

"Ồ! Vậy sao, có hả Duẫn? Sao em không nghe Duẫn nói về việc này? Jenifer ít nhiều cũng là bạn cùng công tác với em hồi ở Luân Đôn đó." Trịnh Tú Nghiên giả vờ phụng phịu.

"Không quan trọng lắm nên Duẫn lượt bỏ." Lâm Duẫn Nhi vuốt tóc Trịnh Tú Nghiên rồi quay sang gật đầu chào Jenifer, sau đó nói: "Xin lỗi! Thời đại học, tôi không quen biết cô."

"Không sao!" Jenifer cười gượng trong khi sắc mặt đã rất khó coi, trong lòng cũng vì ba chữ "không quan trọng" của Lâm Duẫn Nhi mà đau đớn. Hóa ra, thích thầm là một loại tình cảm tốt đẹp nhưng khi nói cho đối phương biết rồi thì thứ nhận được chưa chắc là một câu: "Tôi cũng yêu cậu!" đâu.

Thấy cặp tình nhân trước mắt cứ đùa giỡn với nhau như thể mọi người là không khí, Jenifer vội vã tìm cớ rồi rời đi êm đẹp.

Khi Jenifer vừa rời đi, Trịnh Tú Nghiên liền mặt lạnh buông thõng bàn tay đang chỉnh nơ cho Lâm Duẫn Nhi, sau đó chán ghét từ trong l*иg ngực của người kia vùng ra. Lâm Duẫn Nhi vội ôm chặt nàng lại, mặc cho con mèo nhỏ trong lòng cứ ngọ nguậy muốn trốn thoát. Lâm Duẫn Nhi thở dài sau đó nói: "Duẫn cầm tay cô ta chỉ vì không muốn cô ta đụng vào người Duẫn?"

"Đúng đó!" Kim Thái Nghiên nói.

"Lâm Duẫn Nhi còn chán ghét cô ta ra mặt mà!" Quyền Du Lợi phụ họa

Nhưng hai tên kia nhanh chóng im bặt và được Hoàng Mỹ Anh cùng với Từ Châu Hiền đưa đi khi ánh mắt sắc bén của Trịnh Tú Nghiên lướt qua người họ.

"Tú Nghiên, em ghen thật dễ thương!" Lâm Duẫn Nhi vuốt má nàng rồi trêu chọc.

"Được! Tôi sẽ cho Duẫn biết thế nào là ghen!" Trịnh Tú Nghiên nhéo má họ Lâm một cái rõ đau.

Trịnh Tú Nghiên nhét khăn tay của nàng vào túi áo cô rồi bỏ đi một mạch về phía của Hoàng Mỹ Anh, để lại một mình Lâm Duẫn Nhi ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

...

Sau khi Trịnh Tú Nghiên đi được một lúc lâu thì tiếng nhạc vang lên, Kim Thái Nghiên và Hoàng Mỹ Anh đã đứng ở sân khấu và nói vài lời để khai mạc bữa tiệc.

Mọi người bắt đầu tụ tập lại ngay ánh đèn màu trắng ở giữa sảnh, đó là sự chuẩn bị cho màn khiêu vũ tối nay.

Trịnh Tú Nghiên lúc này trên mái tóc màu hạt dẻ đã điểm thêm một cái vương miện bằng kim cương lấp lánh, là do Ngài Thủ tướng đích thân trao tặng cho nàng. Trịnh Tú Tinh kế bên cũng có một cái, đây được xem như là một biểu tượng quyền lực của hậu nhân Trịnh gia.

Mọi người xung quanh bắt đầu bắt cặp khiêu vũ với nhau, Trịnh Tú Tinh cũng chạy đến chỗ Tống Thiến đang đợi mà bỏ rơi người chị gái xinh đẹp là Trịnh Tú Nghiên.

Chợt Trịnh Tú Nghiên thấy cái bóng cao gầy đó đang đứng đưa tay ra với nàng, tay còn lại Lâm Duẫn Nhi cho vào túi quần.

Trên túi áo của cô còn cái một bông hoa hồng màu đỏ rực nổi bật trên nền áo trắng, điều này càng làm cho Lâm Duẫn Nhi thêm quyến rũ và cuốn hút.

Trịnh Tú Nghiên nhấc váy đi đến chỗ người yêu, nàng đưa tay ra định nắm lấy tay cô nhưng chợt nhớ lại chuyện ban nãy, Trịnh Tú Nghiên nhếch một bên lông mày, ngang nhiên nắm tay một anh trai ngoại quốc đứng kế bên Lâm Duẫn Nhi cũng đang có ý định mời nàng khiêu vũ.

Lâm Duẫn Nhi ngơ ngác nhìn Trịnh Tú Nghiên cùng trai đẹp lướt qua mình, cô trợn to mắt nhìn theo hai người họ. Nhếch mép đầy gian xảo khi nhớ lại khi nãy, Trịnh Tú Nghiên nói sẽ cho cô biết thế nào là ghen tuông. Được thôi, cung kính không bằng tuân mệnh, Lâm Duẫn Nhi sẽ biểu hiện thật tốt!

Có một cô gái đến cạnh Lâm Duẫn Nhi khi cô đang ngồi trên quầy rượu, tay mân mê ly rượu đỏ và nhìn theo hai cặp Kim Thái Nghiên-Hoàng Mỹ Anh, Quyền Du Lợi-Từ Châu Hiền đang khiêu vũ vô cùng đẹp mắt.

"Bác sĩ Lâm, không biết có thể cùng nhảy không?" Cô gái nhỏ nhẹ nói.

"Ồ! Rất hân hạnh!" Lâm Duẫn Nhi mím môi nhún vai đáp rồi cầm tay cô gái đó tiến về phía sảnh lớn, nơi đang tập trung rất nhiều cặp đôi đang phô bày những vũ điệu khiêu vũ của mình.

...

"Này! Anh có biết khiêu vũ không vậy?" Trịnh Tú Nghiên bất lực ôm trán, khi nãy định bụng sẽ làm cho Lâm Duẫn Nhi ghen một trận nhưng ai ngờ lại vớ phải tên nghiệp dư. Hóa ra cái mã của chàng trai này cũng chỉ để trưng cho vui, là "hiện vật dễ vỡ cấm sờ".

"Xin lỗi! Nhưng hôm nay madam Jung rất đẹp, tôi...tôi ngưỡng mộ cô đã lâu. Không biết cô có bạn trai chưa?" Anh chàng lóng ngóng gãi gãi đầu.

"Chưa!" Trịnh Tú Nghiên khoanh tay đáp lại đầy kiêu ngạo.

"Vậy cô có thể làm bạn gái tôi không? Mặc dù chức vụ của tôi còn thấp nhưng tôi sẽ cố gắng." Anh chàng mừng rỡ ra mặt.

"Tôi có bạn gái." Trịnh Tú Nghiên lơ đễnh tìm kiếm Lâm Duẫn Nhi và đáp lại.

Lời nói của nàng khiến cho anh chàng ngoại quốc này cười lớn, Trịnh Tú Nghiên ngay lập tức liền khó hiểu nhìn anh ta. Thấy mình hơi vô lễ, anh đã ngưng cười và chỉnh lại vest, sau đó trang trọng nói: "Tôi là Trung tá, so ra chỉ thấp hơn madam Jung một cấp mà còn không xứng. Vậy xin hỏi là người yêu của madam đang làm ở cái xó xỉnh nào vậy?"

"À! Cô ấy hả? Chức thấp hơn anh." Trịnh Tú Nghiên không nhìn anh ta mà lại săm soi bộ móng tay nàng mới làm trước khi đi dự tiệc. Hoàn hảo, bộ móng vẫn đẹp, tuy nhiên nàng hơi nheo mắt khi nhớ lại khi nãy nàng đã nắm tay anh chàng này. Nghĩ xong, nàng gọi phục vụ lại và yêu cầu một cái khăn lau tay vì cái khăn của nàng, đã lau và để ở chỗ Lâm Duẫn Nhi rồi.

"Tôi nghĩ chẳng có ai ở tuổi này mà làm chức cao vậy đâu." Anh chàng phủi tay cười xòa, bỏ qua một loạt hành động của Trịnh Tú Nghiên.

"Vậy sao? Anh mới chuyển công tác về đây à?" Trịnh Tú Nghiên nhếch lông mày.

"Vâng! Tôi mới về đây vào tháng trước. Ngài Thủ tướng nói tôi là người xuất sắc, ít tuổi nhưng đã leo lên được chức Trung tá." Anh ta tự hào khoe thành tích.

"Ồ." Trịnh Tú Nghiên nhận khăn từ người phục vụ rồi chán ghét lau đôi bàn tay trắng nõn của mình. Nàng hơi bực vì chọc tức Lâm Duẫn Nhi không được, đã vậy còn phải cầm tay một tên "thùng rỗng kêu to" này.

"Bạn gái cô làm chức gì mà nhờ cậy tôi?" Anh ta khó hiểu.

"À! Cô ấy là Lâm Đại tá – Lâm Duẫn Nhi." Trịnh Tú Nghiên nhếch môi nói.

"Vậy sao cô nói người yêu thấp chức hơn tôi?"

"Là thấp hơn, từ trên đếm xuống." Trịnh Tú Nghiên vứt cái khăn cho người phục vụ rồi kiêu ngạo rời đi.

...

Ps: nay mình đăng sớm để mấy bẹn không có bị quên tình tiết =))). Ai đọc thì nhớ để lại dấu răng nha =)))

Ps1: nói chung là chap này xàm quá xàm, mục đích của nó là để xoa dịu bao năm tháng ngược đãi hai cục cưng thôi