Chương 32

Một miếng thủy tinh rơi xuống, rồi những miếng khác cũng rơi theo, sau đó là một cuộc đua giữa thủy tinh, đá và nước. Màn kính bị lực ép của nước làm cho vỡ tung ra, nước tuôn vào như hận không thể nuốt chửng phòng thí nghiệm. Tất cả mọi người đều chạy nhất hết mức có thể để đến với cánh cửa, riêng Lâm Duẫn Nhi bị vấp té và chìm trong biển nước.

Khoảnh khắc Lâm Duẫn Nhi lơ lửng trong nước, từng khung cảnh của thời thơ ấu hiện rõ rệt trong đầu của cô, khung cảnh khi cô chơi đùa cùng với Kim Thái Nghiên, Quyền Du Lợi, khung cảnh gia đình cô tan nát, khung cảnh cô cùng với những người bạn chí cốt cùng nhau vượt qua khó khăn của những năm tháng cũ.

Rồi khung cảnh chuyển đến hình ảnh đơn độc nhỏ bé của Trịnh Tú Nghiên khi nàng đứng một mình ở sân thượng. Xuyên qua những cánh hoa anh đào rơi năm ấy, có một cái bóng cao gầy lặng lẽ cõng một hình hài nhỏ bé trên lưng, tiếng cười nói khúc khích rồi đến hình ảnh thân xác đầy máu như một cành hoa hồng bị bắn nát của Trịnh Tú Tinh.

Bỗng nhiên có một giọng nói mơ hồ từ xa xăm vang đến: "Duẫn Nhi, Tú Nghiên cần chị. Trịnh Tú Tinh em cũng tin tưởng chị sẽ không bỏ cuộc..." rồi tiếng hét gọi tên cô chứa đầy sự hoảng sợ của Trịnh Tú Nghiên: "Duẫn!"

Trịnh Tú Nghiên cùng với những người còn lại dùng sức mở cánh cửa ra thì phát hiện Lâm Duẫn Nhi đã biến mất, trong tim nàng lại ập đến cơn đau đó. Rốt cuộc thì muốn hạ gục Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên nàng phải cần bao nhiêu dũng cảm, bao nhiêu tuyệt tình mới có thể ra tay? Khi mà Lâm Duẫn Nhi biến mất khỏi tầm mắt mình trong giờ phút nguy hiểm, nàng đã bắt đầu lo sợ người ấy xảy ra chuyện.

Tình cảm của Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên là một câu chuyện bắt đầu thì vội vàng, ngọt ngào và vui vẻ nhưng đoạn kết thì chẳng ai trong cuộc có thể viết nổi. Rõ ràng là yêu nhau nhưng lại lẩn quẩn giữa yêu và hận, hiểu lầm và những nguy hiểm ập đến làm cho cả hai đều không có thời gian để giải quyết khúc mắc năm đó.

Trong sự hỗn độn của những tạp âm, tiếng gọi tên cô của nàng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Bởi vì với Lâm Duẫn Nhi, giọng nói của Trịnh Tú Nghiên rất đặc biệt, cho dù nó có bị lẫn giữa hàng vạn tạp âm khác thì cô cũng sẽ nhận ra. Cảm giác đó cũng giống như việc sau này dù bọn họ có lạc giữa biển người mênh mông ngoài kia thì cô vẫn sẽ tìm ra nàng.

Tim của Trịnh Tú Nghiên thắt lại, năm đó cô từng nói với nàng nếu khi hai người lạc nhau, nàng chỉ cần đứng ở nơi cao nhất sau đó đợi cô đến tìm nàng hoặc chỉ cần hét tên cô thì cô sẽ lập tực hiện hữu trước mặt nàng.

"Lâm Duẫn Nhi! Rõ ràng em đã đứng ở nơi cao nhất chờ Duẫn, Duẫn lại không đến."

Lâm Duẫn Nhi như bừng tỉnh, cô vội nhoài người cố bám vào thành cầu thang để ngoi lên. Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng bước lên khỏi mặt nước, tiến gần đến chỗ Trịnh Tú Nghiên, cô không chần chừ mà ôm nàng vào lòng. Cánh cửa sau một hồi cố gắng của mọi người thì cũng đã mở ra khi Lâm Duẫn Nhi vừa đến.

Nước trào vào dữ dội hơn, như một cơn đại hồng thủy, nó nhấn chìm tất cả mọi thứ trong phòng thí nghiệm. Mọi người chạy thoát kịp và cố sức đóng chặt cánh cửa lại, đằng sau cánh cửa ấy, nước vẫn đang thịnh nộ nuốt chửng mọi thứ, từ đồng nghiệp đến những tờ luận án và những công sức mà họ đã bỏ ra trong nhiều năm qua.

Veronia ôm lấy khuôn mặt của chính bản thân và khóc thét lên: "Không!" trong khi mọi người đều vật vã sau trận trốn chạy vừa rồi.

...

Quyền Du Lợi sau khi cố nuốt những gì có thể ăn được tại nhà bếp thì cô tìm đến chỗ điện thoại và cố liên lạc với tháp canh.

"Lính tháp canh! Anh có đó không?"

"Nè! Có ai đó không? Trả lời đi chứ! Đùa lúc này thì không vui đâu!"

"Này! Đừng có đùa nữa mà. Xin đấy!"

Nhưng đáp lại câu hỏi của cô là cả một sự im lặng bao trùm không chỉ bầu không khí bên kia điện thoại mà còn có cả không gian nơi cô đang đứng. Quyền Du Lợi bất lực thầm than trách, số cô đúng là số con rệp mà!!! Ông trời nỡ lòng nào đối xử như thế với một người xinh đẹp tuyệt trần là Quyền Du Lợi đây chứ?

Và lần này, một sự chấn động làm rung lắc cả tầng ba của Atlantis khiến cho mồ hôi của Quyền Du Lợi phút chốc đã từ chân tóc chảy ra. Cô dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt hơi lo lắng, giờ thì cô thấy vui và may mắn vì Từ Châu Hiền đã an toàn hạ cánh ở đất liền.

...

"Chúng ta phải lên trên kêu cứu!" Lain vừa đi vừa nói, vẻ mặt bực bội hiện rõ, anh ta đi nhanh đến chỗ một cánh cửa. Khi anh ta vừa đi mở nó ra thì Lâm Duẫn Nhi ngăn lại, Lain quay mặt lại và hét lên: "Cô làm gì thế?" nhưng đáp lại anh chàng là ánh mắt mất bình tĩnh của Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt đó hướng về chỗ hỏng, nơi nước đang bắn ra theo từng tia nhỏ và cô run run nói: "Chúng ta bị ngập nước rồi!"

"Mẹ kiếp!" Lain bất lực và từ từ trượt ngã xuống nơi cánh cửa.

"Không còn lối nào khác để lên từ tầng này." Rick nói.

"Thang máy thì sao?" Lâm Duẫn Nhi hỏi.

"Thang máy tự động đóng để ngăn không cho nước vào. Không còn lối nào lên." Rick buồn bã đáp lại.

Lâm Duẫn Nhi cố gắng điều chỉnh hơi rồi lo lắng nhìn Trịnh Tú Nghiên, cô không thể để mất nàng được.

...

Một mình Quyền Du Lợi đi lang thang, ánh mắt của cô dáo dác nhìn xung quanh như cố tìm kiếm bóng dáng của ai đó, bất cứ ai cũng được, xin đừng để cô một mình.

Đột nhiên cô dừng lại khi thấy nước từ một cánh cửa liên tục trào ra, sau đó những con ốc được gắn trên những cánh cửa cũng bắt đầu bung ra, làm cho nước bắn tung tóe ra phía ngoài. Những ông sắt trên trần nhà cũng rung chuyển, cát và bụi thi nhau rơi xuống. Toàn bộ Atlantis bị chấn động mạnh, nó cứ như đang trải qua một cơn động đất với tần số kinh khủng.

Cơn rung lắc làm cho mọi người chao đảo, Quyền Du Lợi hơi hoảng sợ và đưa tay lên: "Ok! Ok! Được, được! Tôi đồng ý. Đây là một bài học cho thói ăn trễ dẫn đến tinh thần sa sút, đầu óc không tỉnh táo và gây ra ảo ảnh. Không cần thiết phải nổi giận và cho thấy sức mạnh của Người khi trả thù đâu. Tôi hiểu sự giận dữ của Người. Ôi Chúa Trời!"

...

"Nếu hành lang B còn ráo ta quay lại cửa thoát hiểm và leo xuống tầng 3. Chúng ta sẽ không bị ướt. Ta lấy tàu ngầm để đi lên trên, mỗi lần đi hai người. Chúng ta đi xuống để tìm đường đi lên." Lâm Duẫn Nhi bình tĩnh đưa tay dò theo bản đồ vẽ Atlantis ở trên tường và nói. Cô lúc nào cũng bình tĩnh giải quyết vấn đề như vậy.

Trịnh Tú Nghiên chăm chú nhìn Lâm Duẫn Nhi và gật đầu tán thành với ý kiến của cô trong khi Rick phát lệnh di chuyển: "Được rồi. Làm theo lời YoonA! Chúng ta di chuyển."

...

Trong khi đó, Quyền Du Lợi vẫn đang tiếp tục tìm lối ra, cô bỗng dừng lại khi nghe một tiếng động lạ vang dội từ phía trên một cái cầu thang gần đó. Tiếng động khá lớn, nó như một cơn chấn động nhẹ khiến Quyền Du Lợi giật cả mình, suýt nữa thì hét toáng lên.

Đúng vậy, đi một mình bao giờ cũng kèm theo sự sợ hãi và hồi hộp, Quyền Du Lợi sợ thì có sợ, ai trong tình huống này mà không sợ thì ngồi ngay ngắn vào để Quyền Du Lợi quỳ bái làm thầy nhưng cô thà tìm hiểu thứ khiến mình sợ hãi còn hơn là cứ để nỗi sợ trấn áp trong tâm trí.

Từng bước, từng bước một, Quyền Du Lợi tiến gần đến nơi phát ra tiếng động, cô cẩn thận nhìn chằm chằm về hướng góc rẽ của cầu thang. Rồi bất chợt, hình ảnh một cơn sóng dữ dội ập tới, nó xô ngã Quyền Du Lợi rồi mạnh mẽ kéo cô đi, dòng nước giận dữ như muốn nhấn chìm Quyền Du Lợi và cả tiếng hét "chết tiệt!" của cô.

...

"Trông có vẻ như ai đó vừa thoát nạn!" Rick vừa đi vừa nói, anh ta ngoái đầu lại Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên đang nắm tay nhau đi phía sau.

"Đằng này! Chúng tôi ở đằng này!" Veronica chạy vượt lên phía trước khi cô nghe thấy có tiếng động khá dữ dội.

"Kwon Yuri?" Lain cau hàng lông mày và lên tiếng hỏi nhưng đáp lại lời anh vẫn là những tiếng đập cửa, kèm theo là vài tia nước chảy ra theo kẻ hở. Lain nhăn mặt và nói: "Cái quái gì thế?"

"Thiết bị của phòng thí nghiệm va đập chăng?" Trịnh Tú Nghiên lúc bấy giờ mới lên tiếng. Một câu nói hiếm hoi của nàng được xuất hiện trong cả một quá trình dài đằng đẳng.

"Em nghĩ thế thật hả? Không đời nào đâu!" Lâm Duẫn Nhi nhìn về phía cửa rồi nhếch mép cười. Nói rồi cô nhìn qua phía Trịnh Tú Nghiên, bàn tay bất giác nắm chặt bàn tay của nàng, đôi mắt của cô nhìn xoáy sâu vào mắt của nàng.

Đoàn người vẫn chần chừ trụ ở ngay cánh cửa, nhưng chợt tiếng va vào cửa mạnh hơn dần và một con ốc vặn bung ra ngoài, một tia nước vun ra như vòi rồng khiến cho mọi người đều giật mình lùi về phía sau.

"Ta phải đi qua cánh cửa đó!" Lâm Duẫn Nhi lên tiếng, sau đó là liên tiếp hai con ốc vặn bị bung ra, nước bắn ra xối xả khiến ai nấy đều hoảng hốt. Rick đi đầu chạy vụt qua cánh cửa, tiếp theo là Lain và Veronica, Lâm Duẫn Nhi ôm lấy Trịnh Tú Nghiên, cô để lưng mình hứng chịu lực bắn từ nước thay cho Trịnh Tú Nghiên. Lâm Duẫn Nhi muốn che chở nàng, nhiều năm trước cũng như thế, nhiều năm sau vẫn thủy chung như vậy, điều duy nhất cô sợ là nàng không cần sự bảo vệ của cô.

"Mau lên!" Lain la lớn, khuôn mặt anh thể hiện sự sợ hãi. Đi "nhiều mình" như vậy còn sợ huống chi là đi một mình như Quyền Du Lợi.

"Giúp tôi một tay!" Lâm Duẫn Nhi chạy nhanh đến chỗ cánh cửa và cô nhảy lên nắm lấy cái thanh vặn có kích thước như một cái vô lăng xe hơi. Lain và Rick cũng đến giúp một tay, âm thanh của tiếng sóng đang công phá vào bên trong Atlantis càng ngày càng lớn chứng tỏ cơn thủy triều sắp ập đến gần với họ.

Trịnh Tú Nghiên quay lại nhìn về hướng âm thanh kia đang phát ra, trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, đôi môi đỏ thắm khi nãy cũng đã nhợt nhạt đi rất nhiều, một vài sợi tóc phủ lòa xòa trên trán càng làm tôn vinh vẻ đẹp của nàng.

Cơn sóng như một con rắn trườn đến, chực chờ nuốt chửng mọi người. Sự xuất hiện bất thình lình của dòng chảy khiến cho mọi người hoảng loạn, ánh mắt của Trịnh Tú Nghiên trở nên tối sẫm lại.

"Đươc rồi!" Lâm Duẫn Nhi hét lên khi cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, cô ôm lấy eo của Trịnh Tú Nghiên và đưa nàng đến chỗ an toàn. Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi nhìn nàng vẫn ôn nhu như nước nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn có cảm giác rằng ánh mắt đó giờ đây đã xen lẫn thêm một tia phức tạp, một tia đau đớn. Mọi người đều đã đến khu vực an toàn trong khi phía bên kia của cánh cửa là cả một biển nước mênh mông.

Ps1: Post chap ăn mừng truyện đã viết hoàn =)))) và cheap momment của couple Tồ Na =))))

Ps2: Đang đào hố cổ trang. Chút nữa sẽ mở chuyên mục cho mọi người bàn luận về truyện mới, giờ đi nằm ủ ấm cái đã