Chương 24

Lâm Duẫn Nhi cùng Trịnh Tú Nghiên đang đi thì chợt nghe thấy có tiếng xột xoạc của lá cây dưới đất, tiếng lá cây rào rạc vì có thứ gì đó di chuyển rất nhanh phía sau các bụi rậm. Lâm Duẫn Nhi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Trịnh Tú Nghiên rồi nói: "Em có nghe thấy tiếng động gì không?"

Trịnh Tú Nghiên thận trọng gật đầu thay cho lời đáp trả. Hai người họ dừng lại quan sát xung quanh, ánh mắt cẩn thận dò xét từng nơi, hai bàn tay nắm chặt nhau, trên trán Lâm Duẫn Nhi còn vương một vài giọt mồ hôi, tóc tai của cả hai tuy hơi rối nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp.

Bỗng từ trong một bụi rậm gần đó, một con sói nhảy ra, nó nhe răng gầm gừ và không hề tỏ vẻ có thiện ý. Lâm Duẫn Nhi nhìn vết thương của mình, rồi chợt hiểu ra, bọn sói là do đánh hơi thấy mùi máu. Cô thầm trách mình cũng thật bất cẩn, cư nhiên để mình bị thương.

Con sói vồ đến chỗ Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên không nghĩ ngợi gì nữa mà nổ súng, tiếng súng vang cả đất trời, làm cho chim muông trên các cành cây bay tán loạn lên trời.

Lâm Duẫn Nhi trợn tròn con mắt, Trịnh Tú Nghiên cư nhiên bắn chết con sói. Lâm Duẫn Nhi cảm thấy may mắn vì họ đang ở một hòn đảo chứ không phải là vườn quốc gia, William sẽ còn cớ ăn nói nếu chuyện này tới tai của chính phủ, huống chi việc đến đây cũng là vì đất nước mà cống hiến.

Hai người chưa kịp định thần thì bốn năm con sói nữa xông đến, Trịnh Tú Nghiên lúc này vẻ mặt đã bình thản trở lại, đôi mắt lạnh lùng như muốn xuyên thủng loài động vật ăn thịt kia. Lâm Duẫn Nhi thề là cho dù ánh mắt của loài động vật bốn chân ăn thịt kia có đáng sợ đến mức nào thì vẫn không nguy hiểm bằng ánh mắt của Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên là đỉnh cao của sự nguy hiểm, là nỗi sợ hãi lên đến tận não.

Trịnh Tú Nghiên bình thản né tránh từng cú vồ tới, từng đợt nhảy lên tấn công của những con sói, nàng linh hoạt di chuyển, từng phát đạn bắn ra đều không hề chừa cho đối phương một con đường sống. Trịnh Tú Nghiên dồn hết năng lượng và tập trung vào trận chiến, nàng phải chiến đấu, chiến đấu cho sự sinh tồn của cả cô và nàng.

Lâm Duẫn Nhi bên kia cũng không rãnh, cô bận bịu dùng cây đánh những con sói, giờ vẫn chưa đến lúc dùng cung tên vì kẻ thù ở cự ly gần, dùng cung tên không những không đạt được mục đích mà còn chậm trễ, ảnh hưởng đến an nguy của bản thân.

"Hết đạn." Trịnh Tú Nghiên ngơ ngác nhìn Lâm Duẫn Nhi

"..." Lâm Duẫn Nhi hơi sững người.

"Đều hết đạn cả rồi." Trịnh Tú Nghiên cuống lên.

"Vậy chúng ta tẩu vi thượng."

Nói rồi Lâm Duẫn Nhi kéo tay Trịnh Tú Nghiên, đoạn dùng cây gậy tấn công những con sói để mở đường chạy thật nhanh.

...

Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên dùng hết sức bình sinh để chạy, cuối cùng phát hiện ra Kim Thái Nghiên cùng Hoàng Mĩ Anh và hai binh lính đang đứng nạp nguyên liệu ở một cánh đồng cỏ.

"Nè Lâm Duẫn Nhi, cậu làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?" Kim Thái Nghiên bỏ vỏ cây vào balo rồi cười thật to.

"Nhanh lên, bọn sói..." Lâm Duẫn Nhi vừa chạy vừa la.

"Gì? Gì? Sói hả? Đâu đâu?" Kim Thái Nghiên hốt hoảng rút dao găm, cô đứng trên tư thế sẵn sàng chiến đấu.

"Ôi mẹ ơi, không xong rồi. Thái Nghiên, là rắn." Hoàng Mĩ Anh ở bên cạnh bụm hai tay lên che miệng, ánh mắt mở to hốt hoảng nhìn về phía Lý Dịch Phong và Trần Vỹ Đình đang lái chiếc xe địa hình chạy từ trong rừng ra khu vực đồng cỏ, phía sau là hai con rắn lớn đang trườn bò đuổi theo.

"Một con Anaconda khổng lồ." Trịnh Tú Nghiên kéo tay lôi Lâm Duẫn Nhi chạy về phía ngược lại.

Đám người của Kim Thái Nghiên lập tức leo lên xe rồi quanh đầu theo hướng của Lâm Duẫn Nhi mà chạy. Hai binh lính ở sau xe cầm súng để bắn con rắn, con rắn trườn bò qua lại để né tránh các phát đạn, rồi bất thình lình nhảy bổ lên ngoạm lấy một binh lính đứng ở thùng xe.

"Tú Nghiên, Duẫn Nhi, lên xe mau lên." Lý Dịch Phong dừng xe lại để đón hai người kia.

"Xe của các cậu đâu?" Trần Vĩ Đình hỏi.

"Bị bể lốp rồi. Hôm qua bọn tớ vào tới rừng thì chuyển sang đi bộ để tìm nguyên liệu. Sau đó thì gặp bộ lạc ăn thịt người. Hai binh lính phía tớ đã hi sinh." Lâm Duẫn Nhi buồn rầu nói.

"Hai binh lính bên tớ một thì bị cá Piranha ăn, một thì bị rắn Anaconda nuốt chửng. Mẹ kiếp, đây là bộ phim kinh dị tồi tệ nhất tớ được xem qua." Lý Dịch Phong nhăn mặt cảm thán.

"Các cậu mau bắn nó, bắn nó đi." Kim Thái Nghiên từ phía sau chạy vọt lên, miệng la to, khuôn mặt đầy nét hoảng hốt.

Lâm Duẫn Nhi nhìn sang, ôi không xong, nó không đi một con, mà đi những hai con, quả nhiên là có đôi có cặp.

"Chúng tớ hạ hai con, lại xuất hiện hai con khác. Binh lính cũng bị ăn mất rồi. Đạn cũng hết." Hoàng Mĩ Anh nói, hàng lông mày thanh tú cau chặt.

"Khốn kiếp!" Trần Vỹ Đình vò vò mớ tóc trên đầu.

"Con đường này dẫn ra bờ biển đúng không?" Lý Dịch Phong hỏi khi anh thấy một con đường mòn.

"Cho xe ra lối mòn đó thử xem." Trịnh Tú Nghiên nói.

Hai chiếc xe địa hình lần lượt lao ra con đường mòn, hai con rắn vẫn đuổi theo, một con toan há mồm nuốt lấy Hoàng Mĩ Anh nhưng nó bị két bởi hai thanh chắn trên trần xe, điều này càng khiến nó hung hăng hơn mà xông tới. Ngay lập tức khi nó há mồm, một mũi tên xuyên qua họng nó, là do Lâm Duẫn Nhi bắn ra, cô bắn tiếp một phát vào mắt nó khiến nó đau đớn giãy giụa. Tiếp theo là hai ba mũi tên liên tiếp được bắn vào người nó.

Trịnh Tú Nghiên nhìn bóng dáng của Lâm Duẫn Nhi, mái tóc hơi bết lại vì mồ hôi, khuôn mặt đầy anh khí đang tập trung cao độ, Lâm Duẫn Nhi lúc này đẹp như một vị thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp, đẹp đến bức người.

"Cảm ơn cậu, Duẫn Nhi." Hoàng Mĩ Anh nói

"May nhờ có cậu."

"Cũng không có gì." Lâm Duẫn Nhi cười cười gãi đầu.

"Chuẩn bị phi cơ đi, chúng tôi đang ra. Chuẩn bị súng nữa, có một con quái vật cần xử lý đây." Kim Thái Nghiên liên lạc với binh lính ở ngoài biển bằng bộ đàm.

Con rắn còn lại sau khi lượn lờ quanh xác của con rắn đã chết thì đột nhiên nó ngóc đầu dậy, trong ánh mắt dấy lên vẻ đau khổ cùng cô đơn, nó nhìn theo hướng hai chiếc xe địa hình chạy rồi rống lên một tiếng. Tiếng rống của nó làm chim muông sợ hãi đập cánh tán loạn trên không trung. Sau đó con rắn to lớn trườn một cách nhanh lẹ, dường như nó đang chuẩn bị cho một cuộc trả thù.

...

"Lâm Duẫn Nhi bảnh rồi." Kim Thái Nghiên vỗ vỗ lên vai Lâm Duẫn Nhi rồi đi lên phi cơ.

Bỗng nhiên có tiếng động từ phía những bụi rậm gầm đó, Lâm Duẫn Nhi liền giương cung chuẩn bị nghênh chiến. Tiếng động càng lúc càng gần, bất ngờ từ phía bên kia, con rắn to lớn khi nãy ngậm lấy chân Trần Vĩ Đình toan lôi đi thì bị một mũi tên bắn vào phần thân của nó.

Con rắn đau đớn nhả chân Trần Vĩ Đình ra rồi nhìn về hướng Lâm Duẫn Nhi, đột nhiên đáy mắt của nó ánh lên vẻ giận dữ, nó thoăn thoắt lao mình đến chỗ Lâm Duẫn Nhi. Có lẽ nó đánh hơi được Lâm Duẫn Nhi chính là người đã gϊếŧ bạn của nó.

Lâm Duẫn Nhi vội lấy tên ra bắn, chỉ được một hai mũi tên là trúng nhưng cũng không hề hấn gì với con rắn.

Lúc con rắn chỉ còn cách cô vài bước chân, Trịnh Tú Nghiên đã nhanh chóng dùng súng trường bắn liên tục vào đầu con rắn. Khi Lâm Duẫn Nhi quay lại, nàng nhanh hơn một bước nhét súng vào tay của Kim Thái Nghiên, mặc cho họ Kim đơ ra, còn họ Lâm thì ngơ ngác như con nai vàng.

"Lại là họ Kim bắn à?" Lâm Duẫn Nhi tiến đến giúp Lý Dịch Phong băng bó cho Trần Vĩ Đình. Kim Thái Nghiên lúc nào cũng xuất hiện đúng khúc dầu sôi lửa bỏng.

Tội nghiệp Kim Thái Nghiên, bị ai đó thầm rủa xả mà vẫn không hề hay biết, vẫn ngây ngô đem thuốc tới giúp Trần Vĩ Đình xử lý vết thương.

...

Trịnh Tú Nghiên cố gắng giữ bình tĩnh cho đến khi ngồi vào ghế của mình trên phi cơ, nàng mới thở dài một hơi. Khi nãy lúc con rắn lao đến chỗ của Lâm Duẫn Nhi, nàng đã rất phân vân, một bên nghĩ rằng nếu con rắn đó ăn thịt Lâm Duẫn Nhi thì nàng có phải hay không sẽ không cần tốn sức để trả thù cho em gái, một bên lại không chịu đựng được khi nghĩ đến cảnh Lâm Duẫn Nhi không còn sống trên đời này nữa.

Trịnh Tú Nghiên cho rằng đó là lần duy nhất nàng nghe theo lời mách bảo của con tim, chính là cứu Lâm Duẫn Nhi, tay nàng đã cướp lấy súng trường của một binh lính gần đó, nhằm vào hướng con rắn mà nã đạn.

Lúc hai người mới yêu nhau hay lúc hai người xa nhau, hình ảnh của Lâm Duẫn Nhi đều chỉ đi qua trong tâm trí của Trịnh Tú Nghiên một lần, rồi sau đó chưa từng rời đi lần nào, vẫn hiện hữu trong tim nàng, xâm chiếm suy nghĩ của nàng, chỉ là nàng từ chối thừa nhận hiện thực.

Còn về phần của Lâm Duẫn Nhi, cô không hề biết nàng mới chính là người hạ gục con rắn để cứu cô. Lâm Duẫn Nhi hiểu rằng nhát dao năm đó Trịnh Tú Tinh cầm tay cô tự đâm vào hông mình cũng chính là một nhát dao đoạn tuyệt đi tình cảm của cô và nàng.

Lâm Duẫn Nhi biết năm đó là Trịnh Tú Tinh yếu đuối, không dám đối mặt, lại sợ sau này tự mình hối hận cho nên mới mượn tay cô để giải thoát cho bản thân. Cô cho rằng những người tìm cách tự kết liễu đời mình đều là những người muốn trốn tránh hiện thực, nhút nhát tìm cách thoái lui. Nhưng cô không trách Trịnh Tú Tinh, dù sao thì đi vào bước đường đó, làm gì còn tỉnh táo để quay đầu?

Lâm Duẫn Nhi không muốn bức ép Trịnh Tú Nghiên, trên đời này, không phải cô và nàng không ở cùng nhau thì cô không yêu nàng nhưng mà cô yêu nàng, cũng không có nghĩa là hai người sẽ ở chung một chỗ. Lâm Duẫn Nhi trước đây đối với Trịnh Tú Nghiên rất tốt, sau khi bị Trịnh Tú Nghiên hiểu lầm vẫn muốn đối với nàng thật tốt, bây giờ, cô muốn đối với nàng thật tốt nhưng lại sợ nàng không cần nữa.

Trần Vĩ Đình đã được băng bó vết thương thật tốt, Lý Dịch Phong dìu anh đi vào ghế ngồi, trước khi ngồi vào, Trần Vĩ Đình nhân lúc Trịnh Tú Nghiên không có ở đó mà nói vài câu với Lâm Duẫn Nhi.

"Duẫn Nhi, cảm ơn cậu." Trần Vĩ Đình chân thành nói.

"Không có gì đâu, bạn bè của nhau cả thôi. Nhân tiện, tôi nhỏ tuổi hơn anh." Lâm Duẫn Nhi cười đáp lại.

"Tú Nghiên và anh không có gì cả. Là đồng nghiệp thôi, em ấy, yêu một người khác, yêu rất sâu đậm." Trần Vĩ Đình nói, đoạn vỗ vỗ vai của Lâm Duẫn Nhi rồi trở về chỗ ngồi

"...em ấy, yêu một người khác, yêu rất sâu đậm..."

Nhưng lời đó lởn vởn trong đầu của Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên cuối cùng cũng biết yêu người khác rồi, đây là chuyện mà Lâm Duẫn Nhi nên mừng bởi vì nàng đã buông bỏ được quá khứ, bắt đầu một chuyến hành trình mới.

"Chuyện tối đó...?" Lâm Duẫn Nhi cắt đứt mạch suy nghĩ của mình bằng cách ấp úng hỏi chuyện đêm đó của cô và nàng khi Trịnh Tú Nghiên quay trở lại ghế ngồi.

"Chúng ta đều là người lớn, coi như là một đêm chơi đùa đi." Trịnh Tú Nghiên vẫn giữ mặt lạnh nhưng tâm đã sớm dao động.

"À ừ..." Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng đã chặt đứt niềm hi vọng cuối cùng của mình, cô lặng yên nhìn ra bầu trời ngoài kia đã chuyển sang màu tối sẫm như một dải lụa bằng nhung đen và rồi Thượng đế đã rải hằng sa số những viên kim cương sáng lấp lánh để điểm tô cho nó thêm rực rỡ.

Đáng tiếc Lâm Duẫn Nhi lại không có tâm trạng ngắm bầu trời đêm, bây giờ cô đang rất ảo não, rất buồn bã, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thấy được tương lai của cô.

Một màu đen đơn sắc.