Các đợt kiểm tra diễn ra suôn sẻ ngày hôm đó, một việc tốt, vì Caroline đang ở trong tình trạng choáng váng. Adrian đã đưa ra một lời nhận xét ác ý với cô khi họ ở một mình và cô làm anh ta cụt hứng với một nụ cười mơ hồ. Cô cũng cảm thấy báo động bởi sự thiếu tập trung của chính mình. Nó chưa bao giờ là vấn đề trước đây, khả năng tập trung của cô mạnh đến nỗi một giáo sư ở trường cao đẳng đã bình luận rằng cô có thể đọc ngay giữa một trận động đất, và ông ấy cũng không nói quá là bao.
Cô sẽ không bao giờ tin được rằng một người đàn ông có thể hoàn toàn làm ngắt quãng mạch tư duy của mình, đặc biệt khi anh ta không hề có sự chú ý cụ thể nào đến cô. Anh không cần phải làm thế, cô nhận ra. Anh đã thể hiện ý định của mình rất rõ ngày hôm qua, và anh đã hôn cô nụ hôn chúc ngủ ngon; trong mắt mọi người ở căn cứ, cô là người của đại tá Mackenzie. Anh là con đực đầu đàn, và không một người đàn ông nào khác sẽ thách thức anh để giành người phụ nữ anh đã chọn. Cô có hơi kinh ngạc một chút khi thấy có những thứ hầu như đã không hề thay đổi kể từ thời sơ khai của lịch sử, mặc dù cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình bằng cách hợp tác với anh. Giờ thì có việc để nghĩ đây. Cô đã hợp tác với anh vì lời gợi ý của anh có ý nghĩa, hay bởi vì anh là con đực đầu đàn và cô đã cảm thấy phải bắt buộc nghe theo anh một cách vô thức?
Không. Cô chưa bao giờ cảm thấy bị bắt buộc, phải nghe theo bất kì ai, dù là vô thức hay không. Cô đã hợp tác với anh vì anh khiến nhịp tim cô trở nên điên dại, thuần túy và đơn giản, và thật là vô ích khi tiếp tục tìm kiếm những tình tiết giảm nhẹ để biện hộ cho chính mình.
Khi họ trở lại văn phòng xem xét lại các kết quả kiểm tra trong ngày và chuẩn bị cho những chuyến bay ngày mai, Cal quay chiếc ghế của anh ta về phía cô:
- Vậy, cuộc hẹn hò với sếp thế nào?
Bất chấp ý muốn của cô, bàn tay lập tức bắt đầu run rẩy và cô đặt tờ giấy cô đang cố đọc xuống.
- Rất bình thường, không có gì nhiều. Tại sao anh lại hỏi thế?
Trước sự ngạc nhiên của cô, đôi mắt ấm áp của anh tràn đầy sự quan tâm.
- À. Tôi chưa bao biết cô hẹn hò trước đây, và tôi đoán mình chỉ muốn chắc chắn rằng anh âý không vặn tay cô. Anh ấy là người đứng đầu trong dự án này, và có rất nhiều ảnh hưởng, không chỉ với chỉ huy căn cứ và những người ở đây, mà tới cả tận Lầu Năm nữa.
Cô thấy cảm động:
- Và anh nghĩ tôi có thể đã cảm thấy phải ra ngoài với anh ta để được ở lại trong nhóm?
- Ừ thì, điều gì đó tương tự như vậy.
Cô vỗ vỗ bàn tay anh ta, mỉm cười.
- Cám ơn, nhưng mọi thứ đều ổn.
- Tốt. Adrian không làm phiền cô quá nhiều đấy chứ?
- Tôi không để ý nhiều đến anh ta, vậy nên tôi đoán là không.
Cal mỉm cười và trượt trở lại bàn anh ta.
Carolin xem đồng hồ. Ba tiếng rưỡi nữa là đến bảy giờ. Cô vẫn luôn luôn thấy công việc của mình chiếm mất gần hết thời gian, nhưng cùng với sự mất tập trung, cô cũng đã nghiễm nhiên trở thành một kẻ nhìn-đồng-hồ. Không ai từng cảnh cáo cô rằng giao du với đàn ông lại là việc phá hoại hiệu quả làm việc.
Gần như lần đầu tiên trong đời mình cô ngừng làm việc cùng lúc với mọi ngườiội vàng trở về chỗ ở, bật điều hòa nhiệt độ mức cao và nhảy vào dưới vòi hoa sen. Chỉ đến khi bước ra khỏi buồng tắm cô mới nhận ra rằng cô không hề biết họ sẽ đi đâu hay cô nên mặc thế nào.
Cô bắt đầu bước về phía chiếc điện thoại. Cô có thể gọi cho anh. Cô không biết số của anh, nhưng không thành vấn đề, bởi vì người điều hành căn cứ biết. Đó là một việc làm hợp lý. Cô là một tín đồ của sự hợp lý, vậy nên cô ngồi xuống trên giường và nhấc điện thoại lên trước khi cô tự thuyết phục mình rằng cô đang mất trí. Anh trả lời ngay ở hồi chuông đầu tiên.
- Mackenzie.
Lạy Chúa, giọng anh nghe trên điện thoại còn trầm hơn nữa. Cô hít một hơi thật sâu.
- Caroline đây. Tối nay chúng ta sẽ đi đâu?
Đấy, thế là đúng. Đi thẳng vào vấn đề, không ngu ngốc, một câu hỏi về thông tin đơn giản.
- Mặc một chiếc váy ngắn - Anh đáp lại một cách bực bội, cắt qua câu hỏi không-hề-phù-phiếm của cô đến thẳng cái lý do đằng sau nó - Thứ gì anh có thể luồn tay vào bên dưới ấy.
Tiếng dập máy vang lên trong tai cô, và cô nhìn chằm chằm vào ống nghe. Tên đàn ông chết tiệt đã cúp máy trước cô! Và trái tim cô lại đập như chạy đua.
Anh là đồ chết tiệt, đồ chết tiệt, đồ chết tiệt.
Thế là không công bằng. Cô đang hết sức hoang mang bởi sự hưởng ứng cùng nỗi sợ hãi và ham muốn, và nhịp tim của anh hầu như chắc chắn vẫn như một tảng đá.
Một chiếc váy ngắn á? Sau lời nhận xét đó, anh đã may mắn là cô đang không chạy trốn. Không cách nào cô có thể leo lên chiếc xe tải đó với anh biết rằng bất cứ lúc nào cũng có thể cảm thấy đôi bàn tay nóng bỏng, chai sạn đó trượt lên trên đùi mình. Nếu anh ngậm miệng, cô có lẽ sẽ mặc một chiếc váy ngắn vì như thế sẽ mát mẻ hơn, nhưng nếu giờ cô mặc, cô sẽ tự động cho phép anh trượt đôi tay trên đó, và có Chúa mới biết là còn gì nữa. Và không phải vì cô không muốn anh, chỉ là anh đã nói rằng họ sẽ tiến chậm rãi và điều này nghe chẳng có chút gì là chậm rãi với cô cả, và ngay cả khi nó có đi chăng nữa, cô sẽ thích có một chút khả năng kiểm soát tình huống. Điều cô thực sự thích là phá hủy khả năng kiểm soát của anh, để làm anh cũng nóng, cũng không yên và ở trên bờ của sự điên cuồng như cô.
Cô ngồi xuống trên giường và thở vài hơi thật sâu. Có lẽ những bà xơ đã đúng. Đàn ông rõ ràng là nguy hiểm cho sức khỏe tinh thần của phụ nữ.
Cô mặc chiếc quần vải kaki mỏng và một chiếc áo phông trắng đơn giản. Thế này cũng gần như mặc váy ngắn rồi...
Anh gõ cửa vào chính xác bảy giờ, và khi cô mở cửa, anh phá ra cười.
- Em đang nghĩ gì vậy? - Anh hỏi, vẫn đang cười khùng khục - Rằng một con sói to đùng xấu xa đang chuẩn bị nuốt chửng em à?
- Ý nghĩ đó cũng có xuất hiện trong đầu em.
Anh quan sát trong khi cô kiểm tra lại các thiết bị trong căn hộ nhỏ, rồi khóa cửa và kiểm tra lại lần nữa. Thật sự cô là một phụ nữ cẩn thận. Anh đặt tay lên eo cô khi dẫn cô tới chiếc xe tải.
- Em không có gì để phải lo lắng cả - Anh nói xoa dịu - Anh không định ăn thịt em đâu.
Ba giây trôi qua trước khi anh lẩm bẩm:
- Chưa.
Anh cảm thấy cô giật thót người. Sự mù mờ một cách khác thường về trải nghiệm và tìиɧ ɖu͙© của cô đang dần dần làm anh phát điên. Khi anh hôn cô, cô đáp lại với sức nóng và sự mãnh liệt đẩy anh đến sát ranh giới bạo liệt, nhưng cùng lúc anh lại cảm nhận được cô sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào. Cô gợi anh nhớ đến một con ngựa cái non khi một con đực được mang đến cho nó trong lần đầu tiên, căng thẳng và có khuynh hướng sẽ cắn hoặc đá, trong khi cùng lúc đó mùi của nó đang nói với con đực rằng nó còn hơn cả sẵn sàng cho việc kết đôi và con đực sẽ điên cuồng tìm cách hoàn thành việc đó. Tốt thôi, anh đã trấn an rất nhiều con ngựa cái cho cả việc cưỡi và phục vụ, và anh biết cần phải làm gì.
Anh nâng cô lên chiếc xe tải trước khi cô có thể đổi ý và đi vòng sang phía ghế lái. Lời đề nghị cô đưa ra với anh sáng nay đã ở trong đầu anh cả ngày, và cả cái cách thẳng thắn táo bạo mà cô dùng. Caroline không biết làm thế nào để tán tỉnh hay ngọt ngào phỉnh phờ, cô chỉ đơn giản nói thẳng mọi chuyện, và cùng với nó là tự ái của cô. Anh đã muốn kéo cô vào vòng tay và ôm cô, nói với cô rằng cô cần phải học cách bảo vệ bản thân tốt hơn thế. Cô không biết cách nào để tự vệ và thậm chí không hề nhận ra điều đó. Tất cả mọi thứ về cô đều thẳng thắn, không quanh co hay lẩn tránh. Anh chưa bao giờ được một người phụ nữ như thế trước đây, yêu cầu anh dạy cô về đàn ông và tìиɧ ɖu͙©. Anh đã trong tình trạng bán-kích-thích cả ngày, âm thầm nguyền rủa sự bó sát của bộ đồng phục.
Giờ anh đang trong chiếc quần jean và đôi bốt thông thường mỗi khi hết nhiệm vụ, nhưng chiếc quần jean thậm chí còn bó sát hơn. Anh đổi vị trí một cách không thoải mái, cố gắng duỗi đôi chân ra để có thêm không gian. Mẹ kiếp, anh hoặc là phải thoát khỏi chiếc quần hoặc là khỏi sự căng cứng này - tốt hơn là cả hai, và theo thứ tự như trên.
- Lần này chúng ta sẽ đi đâu? - Cô hỏi, vén mái tóc bị gió thổi tung ra khỏi khuôn mặt.
- Em có thích món ăn Mehico không?
Mắt cô sáng lên.
- Tacos - Cô lẩm bẩm đầy thích thú - Enchiladas. Sopapillas.
Anh cười vang.
- Được rồi.
Khi cô lần nữa vén tóc ra phía sau, anh hỏi:
- Em muốn anh quay cửa kính lên và bật máy điều hòa không?
- Không. Em thích thế - Cô ngừng một chút trước khi thú nhận - Chiếc Convertte của em là xe mui lật.
Anh đang mỉm cười khi chú tâm trở lại con đường. Tên cô đáng ra phải là Paradox, bởi vì cô là những nét tính cách trái ngược nhau.
Họ đến nhà hàng Mexico yêu thích của anh ở Vegas, nơi có món enchiladas tuyệt nhất cô từng ăn, đi kèm với Margarita lạnh, làm cô thư giãn và khiến cô quên đi mình đang căng thẳng. Joe uống nước với bữa tối, điều làm cô thấy tò mò.
- Em nghĩ phi công là những tay bợm nhậu - Cô nói.
- Phần lớn bọn anh để phần nước ép dành cho phi công sang một bên - Anh nói một cách lười nhác.
- Nhưng không phải anh?
- Không. Cá một khoảng thời gian giới hạn mà trong đó em không được uống nếu em chuẩn bị bay vào ngày hôm sau, nhưng anh nghĩ nó quá sát nhau. Anh muốn sự kiểm soát hoàn hảo với bản thân và chiếc máy của anh. Những định luật vật lí và hàng không học không quá vị tha ở March 2 - Anh nâng cốc nước của anh trong một hành động chúc mừng nhỏ - Không chỉ thế, anh là con lai. Anh không uống. Trước đó.
Cô gật đầu nhanh như thể thán phục sự khôn ngoan của hành động đó.
- Nếu nó nguy hiểm đến vậy, tại sao mọi phi công đều uống?
- Để hạ nhiệt. Em đã căng thẳng trong một thời gian dài, với chất adrenalin cháy trong mạch máu, đến nỗi em không thể bình thường trở lại. Cuộc sống cuả bọn anh luôn ở ngay sát ranh giới với mọi giây phút trên đó, ngay cả trong những chuyến bay thủ tục. Quỷ sứ, làm gì có cái gọi là chuyến bay thủ tục.
Cô bắt đầu một câu hỏi về Night Wing, nhưng nhớ ra họ đang ở đâu và để nó lại cho một lần khác. An ninh không phải thứ cô coi nhẹ.
Sau bữa tối cô nói:
- Giờ thì sao? - rồi lại ước rằng cô đã không hỏi.
Cô cũng ước mình đã không uống loại Margarita đó. Cô hiểu quan điểm của anh về việc cần sự kiểm soát hoàn hảo.
- Giờ thì, em yêu, chúng ta chơi.
Khi anh nói chơi, anh thực sự có ý đó. Mười phút sau họ ở trong một sân gôn mini.
Cô thử nhấc chiếc gậy đánh gôn lên.
- Em chưa bao giờ chơi trò này
- Có vẻ như anh là người đầu tiên với em trong rất nhiều thứ nhỉ - Anh đáp lại với sự bình tĩnh làm người khác phát điên lên của mình.
Cô cau mày và nâng cây gậy lên như thể nó là một chiếc gậy đánh bóng chày.
- Có thể là không.
Anh hôn cô ngay cả khi anh tước chiếc gậy khỏi tay cô trong một chuyển dộng nhanh đến mức cô chỉ thấy thoáng qua. Bực bội, cô nghĩ nếu anh sống ở miền Tây thời xưa có lẽ anh sẽ là một tay súng bắn thuê.
- Bài học đầu tiên của em - Anh nói, quay người cô sao cho cô áp lưng vào anh và vòng hai cánh tay anh quanh người cô.
Anh gập bàn tay quanh cán gậy theo đúng cách và chỉ cho cô cách vung gậy, êm ái và thăng bằng, đánh trái bóng với một lực được kiểm soát cẩn thận. Sức mạnh không phải là một yếu tố trong đánh gôn mini, một trò chơi đòi hỏi phán đoán và kết hợp.
Anh đưa trái bóng vào lỗ ngay cú đánh đầu tiên.
- Anh đã chơi trò này trước đây rồi - Cô buộc tội.
- Cùng với nhiều thứ khác.
- Luật mới. Mỗi câu nói bóng gió sẽ bị trừ một điểm.
- Tốt. Trừ điểm nghĩa là cuộc chơi sẽ kéo dài hơn.
Cô muốn quẳng trái bóng của cô vào anh và bước khỏi sân chơi, nhưng thay vào đó cô phá ra cười và kiên quyết trừ đi của anh một điểm. Luật là luật.
Trước sự ngạc nhiên của chính mình, có vẻ như cô có khả năng phán đoán cần thiết đối với khoảng cách, lực và phương hướng, và thách thức anh ngay cả khi mặc dù cô chưa từng chơi trước đây. Bản tính của anh quá hiếu thắng để cho phép mình nhường nhịn cô và anh đặt mục tiêu đánh bại cô, thể hiện sự tập trung cao độ và sự kết hợp tuyệt hảo của tay và mắt. Caroline cũng quyết tâm không kém, và trò chơi diễn ra phần lớn trong im lặng, tỉ số hòa. Anh chỉ ra rằng kết quả đó chẳng qua là vì cô đã trừ điểm của anh.
- Vậy chúng ta sẽ chơi lại - Cô thách thức - Xé nháp lần này, và ai hơn hai trong ba lần sẽ thắng.
- Đồng ý.
Họ phải chơi thêm năm lần nữa, bởi vì thêm hai lần khác kết thúc với tỉ số hòa. Anh thắng lần đầu tiên, cô lần thứ hai, và hai lần tiếp theo hòa; rốt cuộc anh cũng kết thúc trò chơi với chiến thắng một điểm ở lượt thứ năm.
vẫn còn cau có khi họ đem trả gậy, và Joe lại nhớ đến cái nhìn trên khuôn mặt cô tối hôm trước, khi chiếc máy bán hàng tự động vẫn tiếp tục nuốt những đồng xu cuả cô mà không chịu nhả gì ra. Anh đã có một ý nghĩ vu vơ rằng cô chỉ thiếu chút nữa thôi là sẽ dỡ bỏ cái máy khi cuối cùng nó cũng chịu hoạt động. Không chút nghi ngờ nào, Caroline không hề giả vờ mình là một người chấp nhận thất bại một cách êm ái. Cô không thích thú chút nào. Anh hiểu, bởi vì anh cũng không.
Trong khi lái xe trở lại căn cứ, anh giảm tốc độ và rời khỏi con đường, rồi lái thêm khoảng một phần tư dặm vào trong sa mạc trước khi dừng xe. Anh ngắt động cơ và tắt đèn, và sự tĩnh lặng của màn đêm tràn vào qua cửa sổ để mở.
- Em đã sẵn sàng cho một lần đầu tiên nữa không?
Caroline căng người ra.
- Loại đầu tiên nào?
- Đỗ xe.
- Cám ơn, nhưng em đã phải vượt qua bài kiểm tra đó trước khi lấy được bằng lái xe.
Anh cười lúc cúc trước câu nhận xét mang tính ướm thử đó nhưng cảm nhận được sự căng thẳng đằng sau.
- Đây là những luật lệ của chúng ta trong việc tìm hiểu nhau. Thứ nhất, anh không chuẩn bị làʍ t̠ìиɦ với em. Lần đầu tiên của em sẽ là ở trên một chiếc giường, không phải ở ghế trước của một chiếc xe tải. Thứ hai, chúng ta sẽ vẫn giữ phần lớn quần áo của chúng ta trên người, bởi vì nếu không, lần đầu tiên của em chắc chắn sẽ là ở ghế trước của một chiếc xe tải.
Cô hắng giọng.
- Nghe có vẻ đáng nản nhỉ.
- Hẳn là thế. Đó là ý nghĩa của việc đỗ xe và tìm hiểu.
Anh cười và trượt ra khỏi phía sau vô lăng, rồi nhấc cô lên đùi anh. Thêm một chút dịch chuyển nữa và anh đang ngồi với tấm lưng dựa vào ghế hành khách, đôi chân dài duỗi trên ghế, trong khi cô nằm áp sát vào bên phải anh, nửa trên ghế và nửa trên người anh, đầu cô đặt trên vai anh với khuôn mặt ngẩng lên, và anh đang thong thả hôn cô..
Nếu kính cửa sổ đang đóng, họ hẳn đã bị phủ mờ trong hơi nước. Miệng anh chậm rãi, nóng bỏng và đòi hỏi, khiến cô quên hết khái niệm về thời gian. Những nhịp đập chậm rãi của kɧoáı ©ảʍ bắt đầu chạy trong mạch máu cô, và hai cánh tay cô quấn vòng quanh cổ anh.
Lòng bàn tay anh bao phủ ngực cô và cơn sốc làm cô chấn động, khiến cô dứt miệng ra khỏi miệng anh. Anh chiếm lại nó một cách thô bạo, xoa dịu sự phản đối theo bản năng của cô, chỉ để cô có thể thút thít trong miệng anh. Khi cơn sốc dịu dần, cô bắt đầu rêи ɾỉ bởi kɧoáı ©ảʍ, và hai núʍ ѵú của cô nổi lên cứng ngắc bên dưới những lớp vải.
- Em thích thế không? - Anh lẩm bẩm - Hay em muốn anh dừng lại?
Cô thích nó, dường như quá nhiều, và cô không muốn anh dừng lại. Ngực cô râm ran và phập phồng, sức nóng từ chúng đang lan tới tận giữa hai chân. Những ngón tay khỏe mạnh của anh chậm rãi xoa bóp, cẩn thận không làm đau cô, rồi anh tìm thấy cái núm đang cương lên và chà xát lên nó qua chiếc áo của cô. Cô rên lên và cong người về phía anh.
- Caroline? - Anh thúc giục - Em có muốn anh dừng lại không? Hay em muốn nữa?
- Đừng dừng lại - Cô nói, giọng khàn đi vì căng thẳng - Xin anh, đừng dừng lại.
Anh hôn cô trấn an.
- Không đâu. Anh chuẩn bị cởi khuy áo của em và luồn tay vào bên trong. Được chứ?
Làm thế nào cô chịu đựng được việc đó khi mà cô đã cảm thấy như mình đang sắp sửa nổ tung thành muôn ngàn mảnh ngay bây giờ? Nhưng ngay khi anh nói thế, cô biết rằng cô muốn bàn tay anh trên ngực trần của mình, rằng rào cản của những lớp quần áo giữa họ làm cô phát điên đến mức không chịu nổi.
- Được mà - Cô thì thầm, và bằng cách nào đó tay cô cũng bận rộn với những chiếc nút trên áo của anh khi anh cởi nút áo của cô. Cô muốn được cảm nhận làn da trần của anh cũng nhiều như muốn anh chạm vào cô.
Những ngón tay dài của anh chìm vào trong chiếc áo để mở của cô và lướt nhẹ nhàng dọc theo viền chiếc áσ ɭóŧ, dừng lại chỗ cái khóa ở chính giữa.
- Umm, tốt - Anh nói, và khéo léo mở chiếc áo ra.
Cô đột ngột cảm thấy dễ bị tổn thương khi chiếc áo lỏng ra; rồi bàn tay anh trượt vào trong, và tất cả những đầu dây thần kinh của cô nổi loạn. Lòng bàn tay anh nóng và nhám, làn da thô ráp đưa đẩy trên những núʍ ѵú sưng phồng của cô và anh cọ xát, nhẹ nhàng véo chúng. Cô nghe thấy chính mình rêи ɾỉ và vùi mặt vào vai anh để dập tắt âm thanh đó.
Anh dịch chuyển trên ghế sao cho anh nằm nghiêng nhiều hơn và cô nằm ngửa. Cô cảm thấy mình như một con búp bê, không có khả năng ngăn anh di dời cô theo ý anh. Anh kéo hai tà áo của cô rộng ra, phô bày bộ ngực cô dưới ánh trăng lấp lánh chiếu qua khung của sổ. Cô đã từng nhìn thấy đàn ông làm thế với phụ nữ trên phim, nhưng vẫn chưa hề được chuẩn bị khi anh cúi xuống và khép miệng anh trên núʍ ѵú cô, kéo nó vào với một chuyển động uốn cong của lưỡi anh. Caroline ưỡn người lên hoang dại dưới lằn chớp của một cảm giác quá tuyệt vời và không thể chịu được đến nỗi người cô rung lên. Anh kiểm soát cô bằng đôi bàn tay mạnh mẽ vô song của anh và sức ép từ đôi chân với những cơ bắp cứng như thép, ấn cô xuống ghế, và bằng cách nào đó anh đã ở trên cô.
Trái tim cô đập mạnh đến mức đau nhói, và máu cô đang chảy rần rật dưới da. Cô bám lấy anh, thở một cách khó khăn khi cơ thể cô điều chỉnh cho phù hợp với sức nặng và sự cứng cáp thẳng tắp của anh. Sự lạ lẫm choáng váng của nó được kết hợp với một cảm giác nhẹ nhõm sâu hơn, nguyên thủy hơn. Anh chuyển động cặp đùi, tách hai chân cô ra rộng hơn và đặt mình vào giữa chúng, ấn đầu nhọn nam tính của anh vào những nếp gấp mềm mại của cô.
- Chúng ta sẽ như thế này khi làʍ t̠ìиɦ - anh thì thầm, rải những nụ hôn chậm rãi lên cổ và xương quai xanh của cô, rồi di chuyển xuống dưới để mυ"ŧ thật sâu cả hai bên ngực cô, khiến hai núʍ ѵú cô sít ướt đẫm và nhạy cảm đến nhức nhối với không khí ban đêm khi anh ngẩng đầu lên. Anh xua đi sự lạnh giá bằng sức ép nóng bỏng của ngực anh.
Giọng anh như một tiếng xào xạc trầm, gần như vô thanh trong tai cô.
- Anh sẽ chuyển động thế này, chậm rãi và dễ dàng, cho đến khi cả hai chúng ta sẵn sàng đạt đến đỉnh.
Hông anh đưa đẩy thong thả, nhịp nhàng ấn giới tính của anh vào cô. Cả người Caroline nâng lên trước sự tiếp xúc đó, chiếc hông thanh mảnh của cô căng ra và với lên. Cô muốn nói, muốn cầu xin anh làm gì đó để xoa dịu sự căng thẳng không thể chịu nổi bên trong cô, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là thở hổn hển và khoan móng tay cô vào vai anh trong một nỗ lực truyền đạt nhu cầu của cô đến anh.
- Rồi, khi thời điểm đó đến, khi chúng ta không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa, anh sẽ bắt đầu chuyển động mạnh hơn và nhanh hơn, vào sâu hơn và sâu hơn nữa bên trong em.
Cô tạo ra một âm thanh khẩn cầu cao vυ"t, hoang dại, dang hai đùi rộng hơn và nâng chúng lên để siết chặt lấy hông anh. Mắt cá chân cô đập vào vô lăng, một sự đánh lạc hướng được chào đón, bởi vì cơn đau nhẹ xoa dịu sự chú ý căn bản của cô, nhưng chừng đó là không đủ. Cô vặn vẹo bên dưới anh, điên cuồng bởi hơi nóng, bởi sự cần thiết và sự nhức nhối sâu thẳm, trống rỗng.
Joe nín thở trước vẻ đẹp hoang dại của cô, mãnh liệt và đòi hỏi, chỉ với ánh sáng của những vì sao trên lấp lánh trên khuôn mặt cô. Cơ thể cô nóng bỏng và căng thẳng và chưa được thuần hóa, đòi hỏi sự thỏa mãn cô chưa biết tới, nhưng sự cám dỗ của nó đang đẩy cô ngày càng gần hơn và gần hơn đến giới hạn. Anh muốn cởi cúc quần cô và kéo nó xuống, và lột trần háng anh và đi vào cô, mạnh và nhanh, y như anh vừa ni với cô. Anh muốn cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nằm giang ra trước mặt anh trên giường để nâng đỡ cô trước sức mạnh từ những cú đâm của anh. Anh muốn chiếm lấy cô với sự thèm khát xù xì vội vã, gieo mình vào trong lãnh địa đàn bà nóng hổi của cô từ phía sau để cặp mông cô đập vào bụng anh với những âm thanh nguyên sơ của tìиɧ ɖu͙©. Dòng máu của tổ tiên anh đang chảy nóng bỏng và đặc quánh trong các mạch máu của anh, dòng máu của các chiến binh, không rối rắm, mạnh mẽ sinh động như sức mạnh của thiên nhiên. Anh nhìn thấy mình chiếm lấy cô với mặt trời thiêu đốt trên làn da trần của họ và không gì bên dưới họ ngoài mặt đất cứng và nóng. Và cô đang bám lấy anh, người phụ nữ của một chiến binh, cũng dữ dội và đòi hỏi như chính bản thân anh. Anh đã biết cô hoang dại ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, một sự hoang dại đã bị xoa dịu và kiểm soát, nhưng nó ở đó, chỉ đang chờ đợi để được sổ l*иg.
Anh đã không có ý định sẽ đi xa đến thế này, nhưng cô là ngọn lửa thuần khiết trong vòng tay anh, sự đáp ứng của cô mãnh liệt và ngay lập tức. Vật căng cứng của anh cương lên một cách đau đớn trong chiếc quần jean, đòi hỏi sự giải thoát cho chính anh, và anh biết dứt khoát nó sẽ không khó khăn gì. Nhưng băng ghế trên chiếc xe tải của anh không phải là nơi để lấy đi sự trong trắng của cô, nó quá tù túng, quá ngượng nghịu, quá bất tiện, và anh cũng đã hứa với cô rằng anh sẽ không làʍ t̠ìиɦ với cô tối nay. Caroline cần phải biết rằng cô có thể tin tưởng anh, thế nên anh kiên quyết đấu tranh để giữ kiểm soát. Nó không dễ dàng chút nào; bản thân anh cũng đang rất gần ngưỡng cực khoái, sự thất vọng làm anh đau nhói, nhưng ý chí sắt thép của anh dần dần chiến thắng, và anh gỡ mình ra khỏi vòng ôm lưu luyến của tay và chân cô.
- Chúng ta phải dừng lại - Anh nói, giữ giọng đều đều. Nó mất nhiều nỗ lực hơn anh muốn - Nếu không, em sẽ mất sự trong trắng của em ngay tại đây.
- Vâng - Cô thì thầm, lại với tới anh. Cô không quan tâm nếu lần đầu tiên của cô là ở trong một chiếc xe tải nhẹ. Cả cơ thể cô đang cháy bừng và đau đớn, và cô cần sự chiếm hữu của anh để chấm dứt nó.
Anh tóm lấy tay cô và kiên quyết ấn chúng xuống.
- Không, không phải ở đây và không phải bây giờ.
Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt cô dại đi vì thất vọng, rồi sự tức giận nổ tung bỏng rẫy xuyên qua các mạch máu. Cô đẩy anh ra, chiến đấu để ngồi dậy trong một mớ hỗ độn của những tay và chân quấn chặt, và bò ra xa khỏi anh.
- Vậy tại sao anh lại để cho nó đi xa đến vậy nếu anh không hề có ý định kết thúc nó? - Cô hét lên - Anh... anh đùa cợt!
Sự thất vọng cũng cào cấu sự tự chủ của anh. Mẹ kiếp, chẳng nhẽ cô nghĩ rằng thật dễ dàng để anh dừng lại?
- Bởi vì anh cũng bị cuốn đi! - Anh gắt.
- Đúng, em thấy rồi - Cô nói với một nụ cười chế nhạo - Nó rõ mồn một. Hơi thở của anh đúng là có nhanh hơn một chút.
Tức điên lên, anh túm lấy tay cô và mang nó đến phía trước quần anh, ấn mạnh lòng bàn tay cô lên chiều dài rắn đanh của vật đàn ông của anh.
- Có thể đối với em thế này không có ý nghĩa gì, nhưng em đã suýt tìm ra anh đã bị hút vào đến mức nào rồi đấy.
Giọng anh nghẹn lại vì giận dữ, và điều đó thậm chí còn làm anh bực tức hơn, bởi vì đó là bằng chứng của việc sự kiểm soát của anh bị ăn mòn đến mức nào.
Cô giật tay ra, cho dù cảm giác của sự căng cứng đầy đặn đó rất tuyệt. Cô đang quá giận để bị đánh lạc hướng.
- Em đã không nói không, đúng không? - Cô hỏi nóng nảy. - Ở đây và bây giờ thì có gì sai nào?”
Anh nghiến răng, chiến đấu điên cuồng với cả cơn giận dữ và sự trỗi dậy dữ dội của khao khát tìиɧ ɖu͙©. Thật sai lầm khi kéo tay cô xuống háng anh.
- Ở đây không phải là một chiếc giường và bây giờ không đủ thời gian. Khi anh vào trong em. Anh không có ý định sẽ đứng dậy trong một thời gian dài. Một bữa ăn nhanh trong một nơi tù túng không phải cái em cần và cái anh muốn.
Cô khoanh tay lại và nhìn chăm chăm giận dữ ra ngoài cửa sổ.
Anh cũng im lặng khi anh kiềm chế cơn giận và giọng nói của mình, chìm sâu xuống để tìm lại sự tự chủ băng giá mà nhờ nó anh đã nổi tiếng. Anh đã kinh ngạc trước việc cô có thể làm anh mất bình tĩnh nhanh thế nào, điều anh không thể nhớ đã từng xảy ra từ thời thơ ấu. Anh đã từng giận dữ, nhưng đánh mất sự kiểm soát là điều gì đó anh không cho phép bản thân để nó xảy ra. Có vẻ như Caroline có một sở trường đáng kinh ngạc là chọc thủng tuyến phòng thủ đến tận những rung động sâu thẳm nhất của anh, và còn khó chịu hơn nữa là cô thậm chí không cần phải cố gắng.
Anh đã luôn luôn kiểm soát các mối quan hệ của anh với phụ nữ, để họ hưởng sự thân mật nhiều như anh muốn, kết thúc mọi thứ khi anh muốn. Đêm đầu tiên anh gặp Caroline anh đã điềm tĩnh quyết định một vụ phiêu lưu tình ái với cô, nhưng trong giới hạn và thời gian biểu của anh. Nó làm anh bối rối khi nhận ra cô không chỉ dụ dỗ anh phá vỡ những luật lệ của chính mình mà còn bắt anh phải thực sự chiến đấu để kiểm soát bản thân.
- Căn hộ của anh ở trong BOQ - khu sĩ quan độc thân - Cuối cùng anh nói đều đều - Anh không thể mang em đến đó. Sử dụng căn hộ của em cũng không thích hợp như vậy. Ngày mai là thứ sáu, và cuối tuần này anh được nghỉ. Chúng ta sẽ lấy một phòng khách sạn tại Vegas và dành kì cuối tuần ở đó.
Anh cho rằng cô sẽ vẫn sẵn sàng, cô nghĩ giận dữ, và thấy khinh bỉ bản thân bởi đó là sự thật. Nhưng anh đã thể hiện rõ ràng rằng mọi chuyện sẽ theo cách của anh hoặc không gì cả. Anh là người nắm quyền điều khiển.
- Được thôi - Cô nói qua hai hàm răng nghiến chặt.
Chuyến đi trở lại căn cứ trôi qua hoàn toàn trong một bầu không khí giống như giữa hai đối thủ cạnh tranh hơn là giữa hai người vừa quyết định bắt đầu một mối quan hệ tình ái. Khi họ về đến khu căn hộ của cô, cô mở cửa và nhảy xuống mà không đợi anh.
Anh để máy xe chạy và bắt kịp cô vừa đúng lúc cô tới chỗ cánh cửa, tóm lấy cánh tay cô và quay cô ngược lại.
- Nụ hôn chúc-ngủ-ngon của anh - Anh nhắc nhở cô, và kéo mạnh cô vào trong vòng tay.
Không cách nào để người khác nhìn thấy có thể nhầm đó là một nụ hôn lịch sự hay giữa bạn bè hay ở mức độ bắt-đầu-tìm-hiểu-nhau. Anh ấn cô dính vào người anh từ đầu gối lên đến ngực, đầu cô ngửa về phía sau trước áp lực từ nụ hôn của anh. Miệng anh nóng hổi và giận dữ và áp đảo, buộc cô phải nhận thức sự thống trị của anh. Trong một vài giây cô cố gắng đẩy anh ra; rồi đột ngột cô đầu hàng trước sự xâm nhập của lưỡi anh và áp người cô thậm chí còn sát hơn vào khung người rắn chắc của anh, chấp nhận sự xâm lược của anh và đón chào nó ở mức độ tương đương.
Anh đột ngột thả cô ra và bước ra xa, đôi mắt anh sáng lấp lánh.
- Em sẽ không cần mang theo váy ngủ đâu - Anh nói.
Cô đứng yên lặng lườm theo anh khi anh đi đến chiếc xe tải và trèo lên.
- Em không định mang theo - Cô lẩm bẩm khi anh lái xe đi khỏi.