Hai tháng sau, công chúa hết cữ, khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ, khiến người ta chán ghét.
Bà ta phát thiệp mời cho quan viên có chức cao trong kinh thành, đến dự tiệc mừng nhi tử của bà ta được phong thế tử.
Sau khi dẹp loạn, phụ thân đã được bệ hạ phong vương.
Hiện giờ binh quyền trong tay, quyền khuynh thiên hạ, công chúa hưởng thụ lời khen tặng ăn mừng của các vị quan quyến.
Nàng muốn sự nuối tiếc của ngày đại hôn năm xưa lấy lại từng chút một.
"Vẫn là công chúa tinh mắt, Trạng Nguyên công thật sự là tiền đồ vô lượng."
"Khó trách công chúa lúc ấy bất luận như thế nào cũng phải gả cho Bùi Ngọc, thì ra là sớm biết hắn có ngày phong Vương."
Công chúa thẳng lưng, ngẩng đầu lên cười tự hào:
"Lúc trước sau thi đình, Khâm Thiên Giám cùng quốc sư liên tục tiên đoán Bùi Ngọc ngày sau sẽ là quyền thần trên vạn người, sẽ lưu danh sử sách, được hậu thế vạn người kính ngưỡng."
"Người xuất sắc như vậy, đương nhiên chỉ có bản công chúa mới xứng đôi, tiện nhân kia cũng không nhìn xem mình là cái gì! Hậu thế sau này sẽ nhắc về chúng ta, chúng ta mới là trai tài gái sắc trời sinh một cặp."
Xung quanh nhao nhao phụ hoạ bà ta.
Ta trốn ở sau cột trụ, cả người lạnh lẽo ngồi dưới đất.
Thì ra, gióng trống khua chiêng bức tử mẫu thân ta như vậy, không cho phép phụ thân thỉnh từ quan, chẳng qua là vì một lời tiên đoán thôi sao.
Lời tiên tri vô căn cứ như vậy, tự nhiên lấy mạng mẫu thânra , cư nhiên làm cho phụ thân ta hoàn toàn điên cuồng, người không người quỷ không quỷ.
Chỉ là một lời nói vớ vẩn!
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy vô lý.
Cũng không biết lời vừa rồi của công chúa nếu truyền đến tai phụ thân, ông sẽ khóc, hay là cười đây.
Có lẽ ông ấy muốn điên đến ác hơn.
16
Tiệc rượu tiến hành được một nửa, cái nôi của hài tử ở cạnh công chúa đột nhiên gãy.
Cái rổ lật lên, hài tử ngã xuống mặt đất, theo cầu thang lăn xuống dưới, tiếng thét chói tai xung quanh vang lên, cho đến khi hài tử lăn vào trong hồ.
Một giây trước công chúa đắc chí như thế nào thì bây giờ bà ta sụp đổ tuyệt vọng như thế.
Giọng bà ta gào thét vang tận mây xanh, ta từ sau cây cột đi ra, nhìn biểu tình của bà ta thay đổi liên tục.
Ta nhìn bà ta bây giờ giống hệt ta năn đó lúc mất mẫu thân, sắc mặt thống khổ trắng bệch của bà ta cũng giống như ta y như thế.
Tiếng khóc gào thét cũng giống, ngay cả bộ dáng chật vật nghiêng ngả lảo đảo té ngã trên mặt đất cũng giống ta.
Ai nói trên đời này không có sự đồng cảm, xem xem, bà ta không phải đang đồng cảm với ta sao?
Nỗi đau mất mẹ của ta, nỗi đau mất con của bà ta.
Vào ngày sinh nhật của ta, bà ta hại chết mẫu thân ta, ta chọn ngày bà ta vui vẻ nhất lấy mạng nhi tử của ả.
Vừa vặn không đến ba tháng, đổi mang với đứa bé còn chưa ra đời trong bụng mẫu thân.
Bà ta phải đau đớn giống như tôi, mới tính là trả lại.
Ta đột nhiên hiểu ra phụ thân tại sao lại không gϊếŧ bà ta ngay lúc đó.
Đối với loại người cao cao tại thượng, coi mạng người là cỏ rác như công chúa, nên để cho bà ta sống thật tốt, nếm đủ mọi nỗi nhục mà bà ta gây ra cho mẫu thân ta sau đó khi biết được cái gì gọi là hối hận đã muộn.
----------