"Thỉnh thiếu gia trách phạt, là tiểu Việt không giữ chức trách mạo phạm thiếu gia."
Chu Việt thẳng tắp sống lưng quỳ trên sàn nhà, đầu thỉnh thoảng ngẩng lên liếc nhìn Mạch Sinh. Hắn đã quỳ ở đây hơn ba canh giờ rồi, cũng không phải là vì thiếu gia phạt tội. Sáng nay cùng với thiếu gia ra ngoài, nửa đường thiếu gia bảo hắn trở về không cần đi theo, dù ngốc nghếch nhưng hắn cũng hiểu thiếu gia muốn ở riêng một mình với Triệu thiếu gia, hắn không dám trái ý thiếu gia nên đành tuân lệnh, bất quá hắn không trở về mà âm thầm theo phía sau bảo vệ thiếu gia, nhìn ngài ấy cùng người thương của mình tay trong tay khiến hắn cảm thấy không có nổi đau nào lớn hơn như thế. Nhưng thật không ngờ thiếu gia bị ngựa va trúng hôn mê bất tỉnh, cũng may hắn tới kịp nếu không hậu quả khôn lường nhưng cũng không tránh khỏi bị thương.
Hắn đã quỳ từ lúc thiếu gia hôn mê, chờ ngài ấy tỉnh dậy mà xin tội,nhưng mà thiếu gia đã tỉnh dậy hơn một canh giờ rồi a. Từ lúc tỉnh lại tới giờ, thiếu gia cứ ngồi trên giường trừng mắt nhìn hắn, hắn tưởng sau đó thiếu gia sẽ thượng cẳng tay với hắn nhưng ngài ấy vẫn giữ nguyên tư thế đó nhìn chằm chằm hắn. Hắn sợ thiếu gia xảy ra chuyện nên đánh bạo lên tiếng.
Thấy người trên giường không nhúc nhích, Chu Việt định tiến lên kiểm tra hơi thở, bất quá vẫn có chút chần chừ, phải biết thiếu gia ghét nhất là có người chạm vào thân thể mình, nếu như hắn chạm vào không biết thiếu gia có đánh chết hắn không. Chết hắn không sợ, chỉ là không thể bên cạnh thiếu gia nữa, hắn thật sự không nỡ.
"Thiếu, thiếu gia..."
Chu Việt gọi thêm vài tiếng cũng không thấy Mạch Sinh trả lời, hắn thật sự hoảng sợ rồi, cũng bỏ qua băn khoăn trong lòng tiến lên đưa tay hướng lên mặt Mạch Sinh. Cảm nhận luồng nhiệt ấm áp từ gương mặt truyền tới, đồng tử Mạch Sinh co rút. Thật ấm, không thể nào, bản thân mình đang ở trong không gian của lão già kia, nơi này quanh năm lạnh lẽo sao lại có cảm giác ấm áp này. L*иg ngực y phập phồng, trái tim đập kịch liệt như muốn nổ tung, một ngụm máu không được khống chế bị nôn ra.
Chu Việt nhìn thấy Mạch Sinh nôn ra máu hoảng hốt tiến lên ôm y, truyền nội lực vào cơ thể y. Lúc này hắn thật hận vì sao lúc đó lại rời đi, nếu hắn bên cạnh chắc chắn thiếu gia sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào, hắn thật mong mọi đau đớn đều tính trên người của hắn.
Mạch Sinh thật không dám tin nhìn người trước mặt, y tin người này không phải ảo giác, y có thể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ của hắn. Gương mặt này suốt hai mươi năm qua y không lúc nào không nhớ, không lúc nào không muốn chạm vào. Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện đều là vẻ mặt đau khổ, thân hình nhuốm đầy máu đau thương nhìn y, mỗi lần như vậy y đều cảm thấy tâm can đau đớn, đau đến chết đi sống lại nhưng mà y vẫn muốn nhìn thấy người này, tiểu Việt của y, tiểu Việt.
Chu Việt nghe thấy Mạch Sinh gọi tên mình cảm thấy thụ sủng nhược kinh, thiếu gia chưa bao giờ gọi tên mình dịu dàng như vậy cả.
"Thiếu gia, tiểu Việt ở đây, tiểu Việt ở bên cạnh ngài."
"Tiểu Việt, đừng rời xa ta có được không, ở lại với ta, tiểu Việt."
Mạch Sinh thều thào gọi tên Chu Việt sau đó lại lâm vào hôn mê.
Xin lỗi các bạn chương này hơi ngắn, chương sau ta sẽ bổ sung