Chương 8

Trước mắt anh là một mảng màu trắng xoá, cảm giác như đang nằm giữa một cánh đồng tuyết.

Cố Địch Niên mệt mỏi mở mí mắt, lọt vào tầm mắt là bức tranh điêu khắc anh không hề quen thuộc trên trần nhà.

Cả cơ thể nặng trĩu, ý thức mãnh liệt ào về, mạnh mẽ gợi lên ký ức kia của Cố Địch Niên. Anh thực sự hy vọng chuyện kia chỉ là một cơn ác mộng, thế nhưng nếu như chuyện kia chỉ là một con ác mộng thì sẽ không đem lại cho anh những đau đớn như này.

Cố Địch Niên hơi cử động ngón tay, toàn thân đau nhức, giống như bị đập vỡ thành từng mảnh.

Bức rèm từng đã đóng chặt, hiện tại lại mở ra, cả căn phòng tràn đầy ánh sáng, Cố Địch Niên vừa quay đầu là có thể nhìn thấy cửa sổ sát đất xa hoa hướng tầm nhìn ra dòng sông. Cảnh đẹp đến như vậy, thế nhưng Cố Địch Niên lại chẳng thể để tâm nổi.

Đệt… Nếu để anh biết được tên khốn kia là ai, Cố Địch Niên nhất định sẽ không để cho hắn sống yên ổn!

Cố Địch Niên xốc chăn lên, nhìn vào cơ thể không còn mảnh vải nào che chắn, thế như lại không còn lưu lại chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp nháp nào. Có lẽ xuất phát từ sự áy náy, tên khốn cưỡиɠ ɠiαи kia hình như đã đem anh đi tắm rửa sạch sẽ.

Nhưng điều này cũng không thể khiến tâm tình Cố Địch Niên dịu lại chút nào, mà nó chỉ làm cho cảm giác nhục nhã trong lòng anh tăng lên ngày càng nhiều. Hành động của tên khốn đã cưỡиɠ ɠiαи anh giống như ung nhọt mọc lên trong xương tủy anh mà chẳng thể cắt bỏ.

Anh đột nhiên đứng dậy, vết tích của trận làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt cùng với tác dụng của thuốc còn sót lại khiến anh ngã mạnh trên nền nhà.

Mông bị đâm đến đau đớn, đè ép lên mông thịt anh, bấy giờ anh mới cảm nhận hậu huyệt mình truyền đến cảm giác đau đớn tới tận xương tủy.

Đệt…Hẳn là không bị hắn cᏂị©Ꮒ đến rách ra đi…

Cố Địch Niên nắm chặt bàn tay, đỡ lấy vách tường miễn cưỡng đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh tìm quần áo của mình.

Quần áo sau cuộc hoan ái bị ném lung tung trên đầu giường, nhắn dúm dó, chứng tỏ đã từng phát sinh chuyện đó. Cố Địch Niên miễn cưỡng đi qua đó, đem quần áo mặc lên người.

Anh nhặt lấy điện thoại bị ném ở góc phòng, xụi lơ ngồi trên giường nhìn quanh phòng, muốn tìm kiếm chút dấu vết mà tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи kia để lại.

Nước trong bồn tắm cũng đã rút hết, trên mặt đất thậm chí không có lấy một vệt nước nào, nhìn khắp phòng cũng không ra chút dấu vết gì của tên khốn kia lưu lại. Cố Địch Niên bất lực mà thét lên một tiếng, không chút lưu luyến nào đẩy cửa ra khỏi phòng.

Mỗi bước đi đều tác động đến vết thương ở hậu huyệt, sắc mặt anh tái mét, chịu đựng nhục nhã cùng với phẫn nộ tột cùng, nghiến răng nghiến lợi lết từng bước ra khỏi phòng. Mới chỉ mới đi được một quãng ngắn, thế nhưng Cố Địch Niên lại cảm thấy như đã một thế kỷ trôi qua.

Đi hết một đường trong khách sạn, anh còn cố gạn hỏi nhân viên về thông tin của người kia. Thế nhưng họ đến chết cũng không chịu mở miệng, bất kể là hỏi cái gì, chỉ cần liên quan đến sự riêng tư của khách hàng đều khéo léo mà từ chối trả lời anh.

Chuyện này giống như đánh một quyền vào người anh, cả người bao trùm bởi lửa giận mà không có chỗ phát tiết, hắn ngượng ngùng mong được giúp đỡ, nhưng cũng không dám nói rằng mình bị cưỡиɠ ɠiαи, chỉ có thể nuốt ngược lại tức giận vào trong, thở hắt lái xe mua thuốc rồi trở về nhà.

Người đàn ông kia là gay, nói không chừng anh đã từng dây dưa với hắn, miệng hắn còn bị mình cắn một ngụm. Là ai chứ? Rốt cuộc là tên khốn nào?

Trời lúc này đã gần tối, anh đẩy cửa nhà ra, bên trong nhà trống rỗng, Cố Văn Ngang vẫn còn chưa trở về. Cố Địch Niên gọi điện thoại xin nghỉ phép mấy ngày, sau đó liền tìm quần áo sạch bước vào phòng tắm.

Anh muốn đem toàn bộ cơ thể, từ trong ra ngoài toàn bộ rửa sạch sẽ, đem tất cả những nhục nhã mình đã phải chịu đựng rửa trôi hết đi.

Cố Địch Niên đứng trước gương trong phòng tắm mới phát hiện chính mình toàn thân đều là dấu vết của tên khốn cưỡиɠ ɠiαи kia lưu lại.

Bờ ngực trắng nõn nà của mình hiện lên đầy dấu hôn xanh tím, phía bên trong đùi lại càng nhiều vết hôn hơn nữa, ngay cả phần gáy bóng loáng sau cổ cũng có, mắt cá chân cũng hiện lên dấu vết bị trói vào.

Lửa giận từ đáy lòng tuôn trào mãnh liệt, Cố Địch Niên nắm chặt nắm đấm, dùng vòi hoa sen rửa trôi sạch sẽ hết tất cả. Anh dùng sức chà mạnh vào da mình, tự như muốn cạo sạch một tầng da.

Anh cố gắng chịu đựng nhục nhã, thử dùng tay dò xét cúc huyệt của chính mình.

“A…”

Địa phương kia vốn mềm mại cùng với chật hẹp, hiện tại đã sưng tấy lên, Cố Địch Niên chạm nhẹ vào một cút cùng rất đau.

Chắc chắc là đã chảy máu rồi! Con mẹ nó!

Đệt…Mối thù này không khác thù gϊếŧ cha là bao, Cố Địch Niên cảm giác tên khốn kia đang đè lấy tôn nghiêm của anh mà ra sức chà xát trên mặt đất, thế nhưng anh lại không thể trách ai được, có trách thì cũng trách mình ngu ngốc!

Cả cơ thể mệt mỏi giống như vừa tham gia chạy marathon, Cố Địch Niên tắm xong liền lau sạch sẽ cơ thể của mình, nhào lên giường ngủ một giấc thật say.

Trong mơ, anh phảng phất nhớ lại quãng thời gian vô lo vô nghĩ trước đây.

Khi đó, anh trai anh cũng với chị dâu vẫn còn sống, Cô Vắn Ngang vẫn còn là một nhóc con học tiểu học, còn anh vẫn chỉ là một học sinh cao trung.

Mỗi ngày đều không chú ý làm việc gì hết, Cố Địch Niên chỉ lo trốn học đánh nhau, cùng thầy giáo tranh luận, còn có nắm bím tóc của cô bé ngồi bàn trước. Mỗi lần phạm tội, anh trai Cố Địch Thừa sẽ đem vẻ mặt bất đắc dĩ đến phòng chủ nhiệm mắng anh, sau đó lén véo vành tai anh ở sau lưng.

Chị dâu nấu ăn cũng thật ngon, những món ăn đầy màu sắc cùng hình dáng đều nấu được, từ hình thức tới hương vị đều rất ngon, khiến anh cùng Cố Vân Ngang 6 tuổi tranh nhau ăn, mỗi lần như vậy, chị dâu liền đứng ở bên cạnh cười bọn họ… Khi đó, anh cả cũng với chị dâu giống như cha mẹ của anh, đem đến cho anh tất cả những tình cảm mà anh thiếu. Anh cả giống như cha, chị dâu cả giống như mẹ vậy. Cho đến một ngày, cả hai trụ cột trong nhà cứ thế sụp đổ, để lại anh cùng với Cố Vân Ngang. Một vụ tai nạn giao thông đã đâm nát một gia đình, khϊếp mái ấm của Cố Địch Niên sụp đổ.

Cố Địch Niên lúc đó vẫn là một tên nhóc, chỉ sau một đêm đã phải trưởng thành, nuôi lớn một tên nhóc khác.

Kỳ thật đáy lòng vẫn là có chút hận anh cả, thế nhưng lại không quá sâu nặng. Mấy năm gần đây, anh có chút nhớ anh cả và chị dâu, thế nên lại càng đối xử với Cố Vân Ngang tốt hơn…

Không biết vì điều gì, Cố Địch Niên đột nhiên bừng tỉnh.

Anh mở to mắt, lại phát hiện nước mắt thấm đẫm cả khuôn mặt. Anh vươn tay chạm vào vệt nước trên mặt, nặng nề mà thở dài một hơi.

Vận mệnh có đôi khi là như thế, không công bằng chút nào, làm người lương thiện thế nhưng lại bất hạnh, biến mất trong thế giới rộng lớn, biến thành một hạt bụi .

Nhưng là đổi góc độ mà nghĩ, rời khỏi trần gian thống khổ này có lẽ lại là một chuyện tốt.

Cố Địch Niên mạnh mẽ khởi động cơ thể mệt mỏi, anh muốn đi chuẩn bị cơm chiều ——anh không hề quên lời hứa trước khi ra khỏi cửa.

Tủ lạnh chất đầy rau dưa cùng với các loại thịt, Cố Địch Niên tuy nửa thân dưới khó chịu thế nhưng công đoạn chuẩn chuẩn bị lại không có chút qua loa nào.

Anh từ tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn đặt lên thớt, giơ tay chém xuống, nguyên liệu nấu ăn liền phân thành từng miếng, lần lượt được xếp vào trong bát—— chỉ là khi nâng cánh tay lên vẫn sẽ truyền đến cảm giác đau đớn từ vùng dưới truyền lên. Nhóc con kia thích ăn thịt kho tàu làm từ xương sườn.

Cố Địch Niên đem xương sườn đã chặt đều chần qua nước sôi rồi vớt ra, dùng dầu hào ướp vài phút, sau đó liền đổ vào chảo nóng bắt đầu xào.

Đầu anh vẫn còn choáng váng, ký ức của buổi sáng vẫn là không thể quên đi được.

Cố Địch Niên lắc lắc đầu, múc một bát thịt kho tàu làm từ xương sườn Cố Văn Ngang thích ăn ra khỏi nồi.

Phía sau vang lên tiếng động, là tiếng chìa khóa mở cửa, ngay sau đó, cửa phòng bếp liền bị kéo ra, âm thanh quen thuộc của Cố Văn Ngang vang lên ở phía sau:

“Chú út, chú đang nấu cơm sao?”

Vừa định mở miệng, đầu liền choáng váng một hồi, Cố Địch Niên buông đồ vật trong tay ra, cố gắng chống lên bệ bếp giữ cho mình không ngã xuống.

Bỗng nhiên phía sau có một bàn tay tiến đến đỡ lấy eo anh, giữ cho cơ thể anh không ngã xuống.

Thế nhưng hành động quen thuộc này lại khiến Cố Địch Niên nhớ đến người đàn ông cưỡиɠ ɠiαи anh hồi sáng —— cảm giác sợ hãi bỗng dưng nổi lên trong lòng, Cố Địch Niên vung tay ném tay Cố Văn Ngang đang giữ trên eo mình.

“Chú út…chú…xảy ra chuyện gì?” Cố Văn Ngang cúi người, môi dán sát lỗ tai Cố Địch Niên.

Cho tới nay, Cố Địch Niên đều ngầm đồng ý hành động thân mật này. Thế nhưng sau khi trải qua chuyện sáng nay, trong lòng anh đã đánh lên hồi chuông cảnh báo, vội vàng lảo đảo lùi về phía sau hai bước.

Chính mình cùng với cháu trai của mình hình như thân mật quá mức, thân mật đến nỗi…Có phần vượt quan giới hạn giữa chú với cháu.

Cố Địch Niên ngẩng đầu nhìn về thanh niên đang đứng phía sau.

Cố Văn Ngang liền đứng bên cạnh người anh, mở to mí mắt xinh đẹp, trong ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu, hình như đang không hiểu được Cố Địch Niên vì sao lại muốn tránh né hắn.

Khuôn mặt của Cố Văn Ngang thực sự rất giống anh trai của Cố Địch Niên, Cố Địch Thừa.

Giống nhau từ hốc mắt thâm thúy, tới độ cong của cánh mũi cũng có điểm tương đồng. Tuy nhiê, nhìn kĩ lại, hai người lại có điểm khác biệt. Cố Văn Ngang có vẻ đẹp tràn đầy sức sống cùng với tinh thần phấn chấn, còn Cố Địch Thừa so với hắn lại có phần trưởng thành hơn.

Có lẽ là bởi vì chính mình quá mức nhạy cảm, vậy nên tự nhiên sinh ra cảm giác mâu thuẫn đối với hành động tiếp xúc thân mật này. Có lẽ đây chính là di chứng từ chuyện kia.

Cố Địch Niên xoa xoa giữa mày: “Không có việc gì đâu, chỉ là chú có chút mệt mỏi. Thật xin lỗi, Tiểu Ngang, chú không có ý kia…”

“Chú út, chú mau ngồi xuống đi, con giúp chú.” Cố Văn Ngang cầm lấy đồ vật trong tay Cố Địch Niên, giọng nói lộ ra sự quan tâm đến anh.

Nhất định là bởi vì bản thân mình quá mệt mỏi đi…Cố Địch Niên xoay người liền đi ra phòng khách nghỉ ngơi, anh hiện tại bước đi cũng có chút khác thường, nhất định không thể để Cố Văn Ngang phát hiện.

Anh ở trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, Cố Văn Ngang đã bày toàn bộ thức ăn đã được chuẩn bị lên bàn ăn.

“Chú út, chú mau tới nếm thử tay nghề của con.” Cố Văn Ngang ngồi ở phía đối diện, múc tới chút nước canh, mùi hương lập tức tỏa ra trước mặt anh.

Tiểu tử Cố Văn Ngang chịu ảnh hưởng từ Cố Địch Niên, cũng luyện cho bản thân kỹ năng nấu ăn thật tốt. Tuy rằng không thể ngon được bằng Cố Địch Niên, thế nhưng cũng rất ngon miệng, khiến Cố Địch Niên nhớ tới những món ăn mà chị dâu đã từng nấu.

Cố Địch Niên đã cả ngày không ăn được chút cơm nào, hiện tại cơ thể lại không khỏe, nhìn một bàn thức ăn phong phú ba món mặn một món canh tỏa lên mùi hương thật thơm, anh vẫn là muốn ăn nhiều một chút.

Cố Địch Niên cầm lấy chiếc đũa, chỉ gắp những món ăn dễ tiêu hóa.

“Không tồi.” Hắn cười cười, cố gắng khiến chính mình không lộ ra vẻ mệt mỏi, “Tay nghề tiến bộ chút rồi.”

“Thật vậy ư?” Cố Văn Ngang tay bưng bát cơm, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh.

Nhóc con này vẫn là giống như trước kia, rất thích truy vấn Cố Địch Niên, nghe Cố Địch Niên khen hắn sẽ không kìm nén được mà vui vẻ, Cố Địch Niên thậm chí có thể nhìn ra cái đuôi sau lưng hắn đang vẫy lên hào hứng.

“Thật mà. Về sau cưới vợ nhất định không cần lo, hầu hết mọi phụ nữ đều muốn con hết đó.” Cố Địch Niên nói giỡn mà bổ sung.

Không ngờ, bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra biểu tình của Cố Văn Ngang đột nhiên trầm xuống, hắn bưng bát cơm, cúi đầu nói thầm: “Yêu ai, cưới ai chứ.”

Tâm trạng Cố Địch Niên cũng theo hắn mà trầm xuống. Nhất định là vợ chồng anh cả ra đi quá sớm, cho nên tên nhóc này mới không thích kết hôn đến vậy.

Chẳng trách mấy năm nay cũng chưa từng thấy hắn yêu đương. Cố Địch Niên vốn còn tưởng rằng hắn không định đem người kia về ra mắt anh.

“Con chỉ muốn ở với chú út cả đời.” Giọng nói trầm trầm của Cố Văn Ngang lộ rõ vẻ không vui.

Cố Địch Niên duỗi tay gắp mấy miếng thịt kho tàu xương sườn đến bát người đối diện: “Con đang ăn vạ với chú à?”