Chương 15

Mặt trời dần dần tiến về phía Nam, ban đêm kéo dài, ban ngày ngắn lại.

Cố Địch Niên chỉ cần ở trong nhà một chút liền sẽ nhớ tới Cố Văn Ngang —— tuy nhiên cháu trai của anh đã hai ba tháng chưa về nhà, cũng không nhìn thấy người đâu. Cố Văn Ngang chỉ thỉnh thoảng nhắn tin thông báo tin tức cho Cố Địch Niên qua app, Cố Địch Niên cũng chưa từng gặp lại hắn.

Anh cũng không biết nên đối mặt với Cố Văn Ngang bằng thái độ như nào nữa, người cũng đã rời khỏi rồi, vết thương trên người cũng đã khỏi, họ cắt đứt huyết mạch ràng buộc thế nhưng ký ức lại không thể xóa sạch.

Cho nên lúc này anh cố gắng làm việc đến kiệt sức, không cho mình bất cứ thời gian nghỉ ngơi nào. Bởi chỉ cần ngừng lại một chút, anh liền không nhịn được mà trở về nhà, mà về nhà liền sẽ nhớ tới Cố Văn Ngang.

Mọi ngóc ngách trong nhà đều lưu lại dấu vết của Cố Văn Ngang. Cố Văn Ngang nấu cơm, Cố Văn Ngang giúp anh tắm rửa, Cố Văn Ngang...

Thời gian đã trôi qua lâu như thế, Cố Địch Niên bỗng nhiên ý thức được, trên cõi đời này, người mà anh có thể dựa vào chỉ có Cố Văn Ngang. Hai người bọn họ chính là người thân cuối cùng của nhau, cùng nhau chảy một dòng máu, là nơi duy nhất mà họ có thể an tâm dựa vào.

Nhưng mà hiện tại có vẻ không hẳn là như vậy.

Hắn đối với anh làm ra loại chuyện này, dù cho có thân thiết đến cỡ nào thì mối quan hệ giữa hai người cũng không thể trở lại như trước kia được.

Cố Địch Niên chậm rãi nhả ra vòng khói, nhìn khói trắng mờ mịt trước mặt. Một điếu thuốc cũng đã sắp hết, màu đỏ của đốm lửa chỉ còn cách da ngón tay chỉ vài mm.

Từ lúc Cố Văn Ngang cưỡng bắt anh bỏ thuốc, anh đã từ lâu không có hút quá nhiều thuốc.

“Tiểu Cố, đang suy nghĩ gì vậy?” Phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp. Chú Quý chậm rãi bước tới, dựa vào một bên cửa sổ.

Đã quá 12 giờ, Cố Địch Niên vừa kết thúc công việc, không có ý muốn về nhà, liền dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi. Không biết như thế nào, dạo gần đây anh hay cùng làm việc với người đàn ông này, mỗi lần kết thúc công việc đều thấy hắn tới chào hỏi anh.

Chú Quý là giám đốc mới tới của tiệm cơm, tóc hắn cạo ngắn hơn một tấc, mỗi ngày đều mặc đồ không trùng nhau, hắn được các nữ nhân viên rất hoan nghênh. Cố Địch Niên vẫn là có vài phần kính trọng, anh đáp lại: “ Không có gì. Tôi có chút mệt mỏi nên ở đây nghỉ ngơi một chút.”

Tiệm cơm nằm ở một tòa trung tâm thương mại xa hoa, náo nhiệt giữa thành phố, qua cửa sổ ở chỗ này có thế nhìn thấy được những ánh đèn chiếu sáng toàn thành phố, nhìn qua thật sự rất náo nhiệt, rất ấm áp, cùng với chính anh không phù hợp.

“Sáng mai cậu có ca làm không?” Chú Quý theo tầm mắt Cố Địch Niên nhìn về phía xa.

Cố Địch Niên lắc đầu.

“Đi nhảy một chút không?” Chú Quý quay đầu, ánh mắt dừng trên sườn mặt của người bên cạnh, hắn vươn tay cầm lấy tàn thuốc kẹp giữa hai ngón tay của Cố Địch Niên. “ Đừng hút nữa, hút thuốc rất có hại cho cơ thể.”

Gần đây quá nhiều điều khiến anh mệt mỏi. Sau khi Cố Văn Ngang đi rồi, hết thảy giống như đều trở nên càng tệ.

“Được thôi, vậy anh đợi tôi tắm rửa một chút.” Cố Địch Niên sờ sờ tóc, cả người đều ám đầy mùi. Bởi vì bếp nấu đồ Trung rất nhiều mùi hương, cho nên tiệm cơm có phòng tắm, ngày thường trước khi trở về nhà đều sẽ ở phòng tắm của tiệm cơm đem mùi khói dầu trên người toàn bộ tẩy rửa sạch sẽ. Chú Quý bởi vì làm việc ở bên ngoài, cho nên trên người hắn không có bị ám mùi.

Chú Quý nhướng mày, vẫy vẫy tay, tỏ ý hắn sẽ chờ anh tắm rửa xong.

Chỉ cần cơ thể ngừng làm việc, đầu anh liền có chút chậm chạp, Cố Địch Niên không biết đây rốt cuộc là tại sao, đành phải dùng nước lạnh để tắm rửa. Nói không chừng nước lạnh sẽ giúp anh thanh tỉnh một chút.

Cuối mùa thu, làn nước lạnh như băng chạm vào cơ thể, khiến làn da bị kí©h thí©ɧ đến nỗi nổi lên một tầng da gà. Cố Địch Niên lạnh run cả người, lại nghĩ đến bên ngoài đang có người chờ mình, anh liền nhanh chóng tẩy rửa mùi hương trên người mình, mặc vào quần áo dự phòng sau đó liền ra ngoài.

Bản thân đã tỉnh táo hơn rất nhiều thế nhưng đầu vẫn là có chút choáng váng.

Chú Quý lái xe theo con đường quen thuộc mà đưa anh vào một quán bar.

“Quen thuộc như vậy, anh thường tới đây sao?” Cố Địch Niên đi theo phía sau, không chút nghĩ ngợi nói ra.