Quyển 2 - Chương 25: Lại thấy Đông Phương
Tạ Kinh Hồng hết ngủ lại tỉnh, hết tỉnh lại ngủ, không ngờ đã qua hơn nửa tháng, một vị bệnh công tử mắt lõm tai sụp lúc trước giờ đã lộ ra vẻ tuấn tú, mặc dù sắc mặt còn hơi tái nhợt, cũng không che đi được chất vàng ngọc và khí ung dung.
Sau khi chính miệng Tạ Kinh Hồng tự mình thừa nhận tôi không phải là ‘nương tử’ trong miệng hắn, tên hán tử chém tôi đối xử với tôi cực kỳ cung kính, không thấy chút xíu nào coi khinh của lúc trước.
Cái tên Tạ Viên biết tôi là ân nhân cứu mạng của chủ tử nhà hắn, ánh mắt sùng bái cuồn cuộn cứ như nước sông, chảy dài không dứt… (phía sau lượt bớt một đống câu chữ phán đoán hoa hoa lệ lệ).
Phong Tiếu Thiên trêu tôi: “Chẳng lẽ Tạ Tam nhìn muội bằng hơn hai con mắt, đừng nói muội liền nghĩ Tạ Tam thích muội nha?”
Tạ Tam đấy chính là cái tên hán tử chém ta, so với ánh mắt lúc mới gặp tôi, ánh mắt bây giờ gần như có thể được coi là thầm thương trộm nhớ.
Tôi cười ngọt ngào: “Rồi sao nào? Ánh mắt mến mộ so với ánh mắt thù hằn dù sao cũng dễ hưởng thụ hơn mà?”
“Nếu Tạ Tam cảm kích muội cứu chủ tử nhà hắn, đòi lấy thân báo đáp rồi làm sao bây giờ?”
Ách…
Quả thật tôi cũng chưa nghĩ tới chuyện này, chỉ là nghĩ tới thân hình to cứ như gấu của Tạ Tam, rồi cảnh cầm cây đao đuổi theo tôi, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh…
“Nếu Tạ Kinh Hồng có thành ý, thì sao không chịu lấy thân mình ra báo đáp đi?” Nhớ tới khuôn mặt tuấn tú của Tạ Kinh Hồng, như tô như họa, không khỏi cười ha hả không ngừng.
“Ngu ngốc! Ít mơ mộng hão huyền đi!” Phong Tiếu Thiên chợt đứng dậy, xụ mắt lướt đi cứ như gió.
Tôi cười nịnh nọt đuổi theo, bản mặt của hắn mới có chút dịu đi, “Có chuyện thì mau nói, đừng có mặt dày như thế!”
“Ta đến đây lâu rồi, mà còn chưa được ra ngoài mua sắm nữa…”
“Sao không đi đi? Chẳng lẽ muốn ta vác muội ra ngoài à?!”
Tôi chìa tay ra, trong lòng bàn tay có mấy miếng bạc vụn đến đáng thương, chỉ có vài đồng tiền.
Hắn mỉm cười đầy ẩn ý rồi móc trong người ra một tấm ngân phiếu, ôi một ngàn lượng lận đấy, thấy tôi chảy nước miếng ròng ròng. Đoạn giơ qua giơ lại trước mặt tôi, lúc tôi còn đang mừng rỡ đến sắp thở không nổi thì bèn đem nhét ngược lại vào trong người…
Tôi không chút do dự giơ tay chộp lấy, thì bị một bàn tay to bắt lại, chưa kịp thu lại lực đạo, theo quán tính, tôi ngã vào một vòng ôm ấm áp, trán áp vào một nơi mát lạnh đến lạ lùng, cảm xúc ấy khiến tim tôi cầm không được đập loạn xạ, ngốc đờ tại chỗ.
Quãng thời gian dài ở Vân Tiêu Cung, nhiều lần nhìn thấy môn hạ đệ tử của Vãn Li cô cô ở chỗ mấy khóm hoa tươi rực rỡ trong các cung điện hẻo lánh lén lút thân mật, mà cái bất khả tư nghị mềm mại gì đó là cái gì, tôi không cần nghĩ cũng biết.
Sắc mặt của tôi nhất định so với thoa son môi còn hồng hơn, tôi nghe thấy Phong Tiếu Thiên trên đỉnh đầu của tôi cười khẽ một tiếng, phẫn nộ ngẩng đầu lên, hắn đang lẳng lặng chăm chú nhìn tôi, ngay trên đỉnh đầu của tôi, giống như đang chờ tôi vừa nhấc đầu lên là có thể nhìn thấy hắn…
Nhưng ý cười trong đáy mắt hắn như gợn sóng giữa hồ, tản ra từng vòng, che cũng che không được.
Tôi không rõ ý cười kia nghĩa là gì, cảm giác như ánh mặt trời mới ló dạng sau cơn mưu, không cho nhìn gần…
“Đồ ngốc, đi thôi!” Giọng nói trong ấn tượng của tôi chưa từng dịu dàng đến như vậy, bàn tay to ấm áp của hắn nắm lấy tay tôi, không cho cự tuyệt không chịu buông ra.
Mà tôi, cứ ngơ ngác như vậy đi theo đến đường lớn…
Lúc mới đến Vân Châu, chỉ cảm thấy nơi này xe ngựa ồn ào, cờ tửu nghiêng chào, cái gọi là nhan sắc nhân gian, hương vị phàm trần, chính là thế này.
Cho dù có nhìn thấy một người phụ nữ chanh chua đanh đá đang chửi đổng bên đường, tuy là ngôn ngữ thô tục, nhưng cũng cảm thấy thú vị bội phần.
Phong Tiếu Thiên dắt tay tôi, cùng nhau đi dạo trong chợ, nhìn những ngón tay linh hoạt nặn người, không cần tốn chút công phu, một cái người nhỏ thành hình trông rất sống động. Người đùa khỉ chọc con khỉ nhỏ kêu la chi chít đến bực bội đầy mặt, nhưng chỉ cần một cái roi sắc bén, con khỉ kia liền ngoan ngoãn lại như lúc đầu…
Tôi chưa từng có tâm trạng thoải mái đi dạo giữa phố xá thế này, cứ vậy đi một đường chơi một đường ăn một đường, Phong Tiếu Thiên lúc đầu nắm chặt tay tôi không buông, không lâu sau đó hai tay dù có xách một đống thức ăn và đồ chơi, cũng không chịu buông tay của tôi ra.
Vào lần thứ N hắn dùng tay trái nắm lấy áo của tôi kiên quyết lôi tôi từ trong một đống người lộn xộn ra, sắc mặt không được tốt nhìn tôi chằm chằm, “Xiếc tạp kỹ mà muội cũng xem à?”
Tôi gật đầu, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ, “Ừm, muốn xem muốn xem, muội cho tới bây giờ còn chưa từng xem mà!”
Trên mặt hắn lại hiện lên rõ loại biểu tình đau đầu: “Cái đó có gì hay mà xem?”
“Muội chưa từng xem bao giờ.”
“Nếu không thì, chúng ta tìm một chỗ ở tửu lầu nào cao một chút, vừa ăn vừa xem được không?”
Tôi nhìn sang trái ngó sang phải, chọn cái tửu lầu bên tay trái đi vào, lê lết lên tới một chỗ ngồi ở gần cửa sổ lần ba mới ngồi xuống.
Tiểu nhị đi lên gọi món ăn, tôi còn chưa kịp mở miệng, Phong Tiếu Thiên đã xua tay trước, “Điểm tâm bánh ngọt đều miễn hết, dọn lên mấy món nhỏ là được rồi.”
“Keo kiệt!” Tôi túm cái túi giấy đặt lên bàn, liếc sơ qua chiến lợi phẩm của tôi, hậu tri hậu giác phát hiện: Ngoại trừ đồ chơi, mấy thứ ăn được tôi chọn đều có vị cay, hóa ra khẩu vị của tôi đã sớm thay đổi.
Vị giác trước đó vì phản ứng của dạ dày đối với vị ngọt và điểm tâm đều là buồn nôn, nên lúc chọn mấy thứ này bất giác liền bỏ qua mấy loại có vị ngọt.
Người này, ngày thường thì châm chọc khıêυ khí©h tôi, hóa ra cũng có lúc chu đáo?
“Không biết có điểm tâm mặn hay cay gì không?” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, có chút không được tự nhiên liếc nhìn hắn một cái, nhằm tỏ ra áy náy, không hề ngờ được ngược lại với cái trừng mắt lạnh lùng, chỉ có một đôi mắt ấm áp, chưa từng có ánh mắt nào ấm áp đến như vậy, khiến cho trái tim tôi được sưởi ấm một lúc.
Cái cảm giác này, quả là có chút không quen.
Tôi không khỏi duỗi cổ xoay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn đám đông bắt đầu khởi động, đây cũng là thời cơ đắt khách của mấy tiểu thương bán hàng rong bên cạnh.
Hai nam tử cùng với một nữ tử đi qua dưới lầu, cùng nhau bước vào, khiến tôi nheo mắt chú ý. Nữ tử bên cạnh mặc trang phục màu đỏ, dáng người lả lướt; nam tử đi bên cạnh nàng mặc trường sam màu lam, cái màu làm này nhìn có chút quen mắt, thân ảnh kia nhìn cũng có chút quen mắt; nam tử bên cạnh mặc quần áo màu tối, cho dù rất xa, dường như cũng có thể cảm nhận được khí thế lạnh thấu xương của hắn, người đi ngang qua hắn đều né ra xa, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn thêm một cái, ánh mắt liền cẩn thận đặt trên người nữ tử và lam sam công tử bên cạnh.
Lam sam?
Trực giác trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt tức giận bừng bừng của Đông Phương Hàn. Sau này từ mấy hầu gái trong cung bát quái mới biết được hóa ra người này thích nhất là mặc lam sam đi rêu rao khắp giang hồ.
Chẳng lẽ?
Tâm thầm động, từ trong người lấy ra một cây ngân châm thổi nhẹ, thân ảnh lam sam công tử đang đi giữa phố xa kia không nằm ngoài dự liệu dừng lại, sau đó đột nhiên té ngã, không chút hình tượng mà lăn lộn trên mặt đất…
Trên mặt hiện lên biểu tình rất vừa lòng, Phong Tiếu Thiên cười âm hiểm nhìn tôi, “Không ngờ muội lại còn biết hạ cổ người ta? Mấy năm nay muội sống thế nào? Sao lại đi học thứ yêu thuật đó!”
Thu hồi ngân châm chưa tới một lút, Đông Phương Hàn trên mặt đất quả nhiên không còn giãy dụa nữa, có vẻ như sức cùng lực kiệt, nữ tử mặc hồng sam ngồi xổm xuống quan tâm, lại bị Đông Phường Hàn dùng một chưởng không chút thương tiếc đánh văng ra xa.
“Chậc chậc, người này cũng giống như huynh, đều không biết gì là thương hương tiếc ngọc!” Tôi cảm thán! Cũng may tôi không có ý định gả cho hắn, bằng không cũng chỉ có nếm mùi đau khổ.
“Muội nói gì?” Phong Tiếu Thiên âm âm lãnh lãnh, cảm thấy giọng nói cận kề đến khó tin, quay đầu lại nhìn, gương mặt đang gần trong gang tấc kia, trong đôi mặt phượng hẹp dài lộ vẻ tức giận hừng hực, làm cho tôi co quắp.
“A, muội là nói muội cũng chỉ có nuôi một con cổ này thôi, cũng chỉ hạ có một người. Bộ huynh nghĩ nuôi cổ
dễ lắm à? Giống như cùng ăn cùng ngủ à?” Tôi giả bộ hỏi ngược lại hắn, hy vọng có thể cứu lại lửa giận của hắn.
“Muội hạ cổ Đông Phương Hàn?”
Tôi chỉ phải gật đầu. Đây là sự thật, có nói sao cũng vô dụng.
Trước đây cô cô có nói tôi chỉ cần nhớ tới Đông Phương Hàn là hắn sẽ nhận được cảm ứng, kỳ thật bà không biết cái tình huống này chỉ những người yêu nhau mới có, cái đó người ta gọi là thần giao cách cảm.
Mặc dù cổ đó là tôi bỏ máu ra nuôi, nhưng cũng chỉ có thể dùng ngân châm để thúc dục nó.
Phong Tiếu Thiên lùi về chỗ ngồi, đôi mi hơi dài giãn rồi lại nhíu lại, hắn gọi tên của tôi: “Thần Vũ… Thần Vũ… Ngươi dùng máu mình nuôi cổ, ngay cả đồ ngọt trước kia thích ăn đều cũng chán ghét đến buồn nôn, ba năm nay, rốt cuộc là ngươi trải qua thế nào?” Không biết vì sao, tôi lại nghe thấy trong giọng nói của hắn mang theo chút đau, mà loại đau đớn này lại làm cho trong lòng tôi hiện lên chút cảm giác khác thường.
Tôi cũng được coi là một người không cha không mẹ, lo lắng cho tôi nhất cũng chỉ có mỗi sư phụ, sau khi biết rõ gút mắt giữa thân thế của tôi với ông và cha mẹ thân sinh của tôi, tôi rất sợ phải đối mặt với ông. Vân Tiêu cung chúng, đa số đều là loại người ẩm hiểm độc ác nhìn chằm chằm vào tầm mắt của tôi, người quan tâm tôi.
Sự đau đớn của Phong Tiếu Thiên khiến cho tôi cảm thấy rất gần gũi, tựa như mình là một đứa trẻ ở bên ngoài bị thương về nhà, so với sự đau đớn trên người đứa trẻ cha mẹ còn cảm thấy đau hơn, sự thương xót này khiến cho lòng người ấm áp, ấm áp không muốn vứt bỏ…
Đáng tiếc tôi biết tôi đương nhiên không hưởng thụ được loại ấm áp này, tựa như ngọn đèn dầu xa xa của nhà người ta, đó là nơi kiêm trình gian khổ mà họ đi, còn chỗ tôi đi lại là một cái góc tối nào đó, chung quanh bao bọc bởi ánh sáng xanh rờn trong ánh mắt của dã thú…
Tôi cười dửng dưng: “Nuôi cổ đó là vì không ai chơi với ta, nuôi con sâu chơi với ta, còn chuyện ghét ăn ngọt à, đó là vì có nửa năm liền bồi một người ăn, cho nên chán ngấy.”
Tôi vừa nghĩ tới nửa năm mất đi tự do mất đi ánh sáng đó, nụ cười trên mặt có chút cứng lại, cảm nhận được ánh mắt tra xét của Phong Tiếu Thiên, nụ cười lại chậm rãi he hé ra…